Chương 71: Ăn? (3)
Hoàng Phu Tuyệt dùng một cái tay giữ lấy eo nhỏ của cô ngăn cản cô lui về phía sau, một cái tay khác cùng môi càng thêm không chút kiêng kỵ giày xéo nơi tròn trịa của cô. Nhẹ nhàng cắn nuốt, mạnh mẽ ʍút̼ vào, trên ngón tay vuốt ve vỗ về chơi đùa, không chỗ nào không kêu gọi Thủy Băng Nhu điên cuồng.
"Không cần. . . . . . Không cần. . . . . ." Cô dùng một cái tay bịt miệng mình lại, nhưng vẫn là không cách nào ngăn trở tiếng rên rỉ của mình. Cô cảm thấy thần trí dần rời xa cô, thân thể nóng giống như muốn bốc cháy, máu dường như đã sôi trào.
Thật khó chịu, cô muốn anh dừng lại, nhưng dường như lại cảm thấy như trống rỗng, cần anh tới lấp đầy. Cô không biết nên làm sao nữa, trong lúc vô tình lại nhẹ nhàng khóc sụt sùi.
Anh nghe thấy cô khóc thút thít, lại hôn lên môi của cô, nhưng tay ở phía dưới đang chòng ghẹo một chút cũng không có dừng lại.
"Ngoan, đừng sợ?" Anh khẽ cắn vành tai của cô, thuận thế ɭϊếʍƈ láp, thanh âm đã khàn đục.
"Không có, không có sợ —— nhưng. . . . Cảm giác. . . . . Thật là mất mặt ——" cô trả lời rời rạc, lại đổi lấy anh cười một tiếng hài lòng.
"Ha ha ha. . . . . Ngoan."
Môi của anh lại liên tục chiến đấu trên chiến trường ngực sữa của cô, trổ mã tốt đẹp rất tròn ngọt ngào khác thường, khiến cho anh muốn ngừng mà không được.
Ngầm lấy nơi tròn đầy của cô vào trong miệng ʍút̼ vào, hai tay của anh tiếp tục thăm dò xuống dưới. Ở trên eo nhỏ của cô vuốt ve một lúc, rốt cuộc một cái tay của anh trằn trọc đi tới u cốc mà anh muốn hướng tới nhất.
Ngón tay nhẹ nhàng cắm vào giữa hai chân cô, dịu dàng nhưng kiên quyết tách hai chân cô ra, khiến cho vùng đất thần bí kia lộ ra. Tay nhè nhẹ phủ lên nơi này, từ từ xoa nắn.
Bàn tay có chút thô vỗ về chơi đùa trên nhụy hoa mềm mại cực kỳ kích thích cảm giác của thủy Băng Nhu. Cô cảm thấy mình ướt át, cảm giác xa lạ lại kỳ dị khiến cô mất tự chủ nhẹ nhàng uốn éo thân mình.
Hoàng Phu Tuyệt cũng cảm thấy sự mềm mại và ướt át của cô, anh đã sớm thẳng cứng, cấp bách cần phát tiết. Nhưng anh cũng biết rõ người trước mắt quá non nớt, chưa chắc có thể chịu đựng được to lớn của anh, anh muốn quý trọng cô thật tốt, anh muốn cô chuẩn bị thật tốt cho anh để tránh làm cô bị thương.
Lại trải qua trêu đùa thêm một lát, Hoàng Phu Tuyệt xác định cô đã chuẩn bị tốt lắm.
Sau đó anh liền bắt đầu làm chuyện khiến cho cô xấu hổ hơn, bắt đầu cởi quần áo rồi.
Thủy Băng Nhu muốn quay đầu đi, nhưng cằm lại bị anh giữ chặt.
"Nhìn anh! Thật tốt nhìn!" Anh mỉm cười nói với cô.
Vì vậy Thủy Băng Nhu cứ như vậy nhìn anh, thong thả ung dung bắt đầu cởi quần áo.
Hoàng Phu Tuyệt cho tới bây giờ vẫn luôn là người đàn ông tuyệt đỉnh tuấn mỹ, nhưng lại chưa bao giờ mê người như lúc này. Mắt của anh híp lại, mang theo vẻ quyến rũ như nước, đôi môi đỏ tươi có đường cong của nụ cười, ngón tay thon dài trắng nõn từ từ cởi bỏ vạt áo trên người. Anh cố ý trêu đùa, từ từ, từng từng chút từng chút cởi bỏ vạt áo choàng tắm ra.
Áo choàng tắm màu xanh dương chậm rãi từ trên người tuột xuống, lồng ngực tinh tráng triển lộ ở trước mặt cô. Không có bắp thịt rối rắm khoa trương, thân thể của anh ưu nhã mà cường tráng, cũng là vô cùng lịch sự xinh đẹp, da thịt khẽ phập phồng, giống như ẩn chứa lực lượng vô hạn.
Lướt qua hông thon nhỏ mà có lực của anh, sau một khắc anh hoàn toàn lõa thể ở trước mắt cô. Thủy Băng Nhu kinh ngạc thở gấp một hơi, bởi vì thân thể tràn đầy hấp dẫn cùng khổng lồ không thể tưởng tượng nổi mà giật mình, hai gò má đỏ có thể rỉ máu.
"Ngoan!" Anh thở dốc thật sâu, bởi vì cọ sát với đôi môi anh đào của cô, nên câu nói thốt ra cũng không được rõ ràng. "Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương."
Bàn tay lại bắt đầu yêu thương thân thể cô, từ trên xuống dưới chung quanh chạy một lượt, không buông tha một tấc nào.
Lại chòng ghẹo như vậy rất lâu, vừa cảm thấy được phía dưới của cô gái non nớt đã hoàn toàn trở nên mềm mại, cũng là lúc anh cảm giác mình đã đau đớn đến muốn nổ tung, anh rốt cuộc phát ra một tiếng gào thét thật thấp.
Anh muốn cô! Muốn đi vào cô! Anh cũng không nhịn được nữa!
Cơ hồ là có chút thô bạo đem lấy hai chân của cô mở rộng thêm, anh đặt thân mình ở giữa hai chân cô, lửa nóng kia, thẳng đứng chống đỡ chỗ tư mật hết sức chặt chẽ kia của cô.
"Có thể. . . . . ." Anh nằm ở bên tai cô thở hổn hển, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy phải cố sức, nhưng lại là muốn trấn an cô, "Sẽ có chút đau, bảo bối, không phải sợ."
"Không sợ. . . . . . Em, không sợ." Cô đưa tay nắm ở trên cổ của anh, run rẩy đáp lại anh. Nhưng là cô nói dối, cô đang rất sợ.
Hoàng Phu Tuyệt rốt cuộc không thể nhẫn nại hơn nữa, đem sắp bạo phát xâm nhập vào trong cơ thể cô, quá chặt!
Cô nhỏ hẹp căn bản không cách nào dung nạp anh, lối vào thật chặt khít bóp chặt lấy anh, mặt của Thủy Băng Nhu đã trở nên trắng như tuyết, cắn chặt môi dưới hòng giảm bớt khổ sở ở thân dưới.
"Ngoan, thả lỏng, đau thì cắn anh!" Anh gấp đến sắp thốt không nên lời rồi, ngón tay ở phần eo của cô không ngừng xoa nắn giúp cô thả lỏng,
Anh lại không dám có động tác tiếp theo, ý thức được mình có thể sẽ thương tổn đến cô, cô khít khao hơn rất nhiều so với tượng tượng của anh. Dừng lại ở chỗ đó, anh tiến không được lùi không xong, mặc dù anh nghĩ sắp nổi điên, mặc dù anh không thể tiếp tục nhẫn nại, nhưng là anh cũng rõ ràng biết được anh sẽ không vì bản thân mà làm tổn thương cô, điểm này cho dù là khi anh đã mất đi lý trí trong thân thể điên cuồng cũng vẫn tồn tại vô cùng rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, khi dịch cùng máu bôi trơn, sự ra vào của anh bắt đầu tương đối trôi chảy, Hoàng Phu Tuyệt cũng không khống chế mình được nữa, gầm nhẹ nắm chặt hai chân của cô bắt đầu điên cuồng luật động.
"A. . . . . A. . . . ." Đau đớn sau khi biến mất, cô bắt đầu cảm thấy tư vị trong truyền thuyết, không cách nào đè nén rên rỉ thành tiếng, khiến cho Hoàng Phu Tuyệt càng thêm điên cuồng.
"Không cần, không được nhìn em." Thủy Băng Nhu giơ tay lên che khuôn mặt, vì phản ứng của mình mà cảm thấy xấu hổ.
Hoàng Phu Tuyệt buông chân cô xuống, cúi người xuống chặt chẽ bắt được hai tay của cô, kéo ra, mê ly nhìn thẳng cô, đáy con ngươi đã phiếm sắc hoa đào.
"Nhu nhi, cho anh nhìn em." Anh cắn răng thở hổn hển, đồng thời hạ thân vẫn hung hăng xâm nhập, khiến cho cô toàn thân run rẩy.
"Em không biết em đẹp đến mức nào đâu, em cũng sẽ không tưởng tượng được anh yêu em nhiều đến thế nào. Cho anh nhìn em, cả đời này, anh chỉ nhìn một mình em."
Hôn cô thật sâu, lực chạy nước rút vẫn không hề chậm lại. Thủy Băng Nhu cảm giác thần trí mình đang từ từ tiêu tán, một loại cảm giác kỳ diệu không thốt nên lời càng ngày càng mạnh, càng ngày càng gần, rốt cuộc khi mầm mống lửa nóng của anh ở trong cơ thể cô bộc phát đạt đến đỉnh điểm. Thân thể yếu ớt của cô không cách nào chịu đựng được khoái cảm cực hạn như thế, thân thể mềm nhũn hôn mê bất tỉnh trong ngực anh.
Thương tiếc nhìn người ngọc nhỏ nhắn trong ngực, Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi anh đào đã có chút sưng đỏ của cô, từ từ rút phần thân thể mặc dù đã phát tiết nhưng vẫn kiên đĩnh ra. Trên vật nam tính nhàn nhạt vết máu nhắc nhở anh người con gái non nớt trước mắt này tối nay đã trải qua đau đớn như thế nào.
Hoàng Phu Tuyệt đứng dậy, ôm lấy Thủy Băng Nhu đang mê man đi về phía phòng tắm, nghiêm túc lau rửa thân thể giúp cô, ở trong quá trình này, không thiếu được một hồi hành hạ ngọt ngào.
Mặc dù anh còn muốn ăn thêm lần nữa, nhưng trước hết vẫn là để cho cô nghỉ ngơi thật tốt đi đã, về sau, bọn họ còn có thời gian cả đời.
Trở lại trên giường ôm ôn hương nhuyễn ngọc này vào trong ngực, tinh tế đắp kín chăn cho cô, đi vào an giấc.
Cô gái trong ngực này, anh muốn che chở cả đời!