Chương 95: 95

Thủy Băng Nhu sau khi ra khỏi khu mua sắm xong cũng không có gọi điện cho Hoàng Phu Tuyệt, kêu anh tới đón cô về nhà, mà là đi theo Lý Hiếu Huyên ngồi lên xe do Lý cha chuẩn bị cho các cô.


Vốn là Thủy Băng Nhu tính toán để Lý Hiếu Huyện về nhà trước, còn cô bắt xe (taxi) tới công ty của Hoàng Phu Tuyệt, cho anh ấy một bất ngờ, nhưng Lý Hiếu Huyên không yên lòng để một phụ nữ đã mang thai lớn như Thủy Băng Nhu đi một mình, cho nên mới quyết định đưa cô tới tận cửa của Tập đoàn Thánh Hoàng.


Lý Hiếu Huyên nhìn Thủy Băng Nhu đi vào trong cao ốc của tập đoàn Thánh Hoàng xong rồi mới bảo tài xế lái xe rời đi.
"Phu nhân, xin hỏi ngài tìm ai?" Nhân viên lễ tân mới tới mỉm cười hỏi Thủy Băng Nhu.


Phu nhân trẻ tuổi trước mặt này nhìn qua rất đẹp, mặc dù đang mang thai, cũng không có ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của cô ấy, hơn nữa ánh mắt của cô ấy trong suốt vô cùng, cô vừa nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên đã cảm thấy thân thuộc như em gái nhà hàng xóm, tự nhiên cũng sẽ dùng giọng điệu vô cùng thân thiện để chào hỏi thiếu phụ này, thế nhưng cô gái đang mang thai này là tới tìm ai? Chẳng lẽ là người nhà của nhân viên công ty? Chỉ là không biết ai lại có thể cưới được một cô bé xinh đẹp tới nhường này.


"Ách. . . . . . Tôi tìm tổng giám đốc của các vị!" Thủy Băng Nhu nhìn thấy tiểu thư lễ tân hình như là cũng không biết cô, vì vậy liền đi tới quầy cười nói.


"Vậy ngài có hẹn trước không?" Nhân viên lễ tân dịu dàng hỏi, người phụ nữ đang mang thai này tìm tổng giám đốc, chẳng lẽ cô ấy biết tổng giám đốc? Nhưng muốn gặp tổng giám đốc thì phải hẹn trước ít nhất một tuần mới được, hơn nữa còn phải là đến vì công việc có liên quan tới kinh doanh buôn bán, tổng giám đốc đại nhân mới có thể suy tính xem một chút xem có muốn gặp hay không, cho dù hiện tại cô cũng rất muốn giúp cô gái đang mang thai này, nhưng là quy định của công ty như thế, cô cũng không có cách nào.


available on google playdownload on app store


"Nhất thiết phải có hẹn trước sao? Nhưng tôi không có hẹn trước!" Thủy Băng Nhu nhìn vẻ mặt khổ sở của vị tiểu thư ở quầy lễ tân, không nhịn được nghĩ muốn trêu chọc cô ấy một chút.


"Rất xin lỗi, muốn gặp tổng giám đốc phải hẹn trước một tuần!" Nhân viên lễ tân áy náy nói, nếu như cô gái mang bầu trước mặt này muốn gặp một nhân viên nào khác của công ty, có lẽ cô có thể dàn xếp để cô ấy đi vào, nhưng người cô ấy muốn gặp lại là tổng giám đốc đại nhân, vị tổng giám đốc lạnh lùng này, cô cũng không có lá gan lớn đến mức để cho cô ấy đi vào, thiếu phụ trước mắt còn đang mang thai, nếu như bị vẻ mặt lạnh lẽo của tổng giám đốc hù sợ thì làm thế nào, như thế không phải là cô đã tạo nghiệp chướng nặng nề rồi hay sao?


"Ha ha ha. . . . . . Tôi hiểu rồi." Thủy Băng Nhu nhìn khuôn mặt thanh tú biến hóa không ngừng của nhân viên lễ tân, cười ra tiếng, sau đó xoay người đi về phía thang máy.
"A . . . . . . Đợi chút, tiểu thư, cô không thể đi vào." Nhân viên lễ tân chặn đường ngăn Thủy Băng Nhu lại, vẻ mặt giống như bị làm khó.


"Hách Vân Hinh, còn không đi làm việc của mình, muốn lười biếng trốn việc phải không?" Một giọng nói cực kỳ tức giận truyền tới.
"Quản lý hành chính tổng hợp, tôi không có." Nhân viên lễ tân với vẻ mặt hiền lành vừa rồi trong nháy mắt cúi đầu nhỏ giọng giải thích.


Thủy Băng Nhu nhíu mày một cái, nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một phụ nữ trung niên trang điểm rất đậm đang đi tới.
"Còn nói không có, cẩn thận tôi đuổi việc cô." Người phụ nữ trung niên hung tợn quát.


Trong nháy mắt cô ta liếc về phía Thủy Băng Nhu, kêu lên một tiếng: "Phu nhân tổng giám đốc? Ngài tìm tổng giám đốc sao? Ngài ấy đang ở trong phòng làm việc."


Thật hỏng bét, không nghĩ tới phu nhân lại tới công ty, vừa rồi mình lớn tiếng mắng Hách Vân Hinh như vâyh, phu nhân cũng đã nghe thấy, Phu nhân sẽ không nhân cơ hội ở bên tai tổng giám đốc thổi gió thoảng bên gối kêu anh ta đuổi việc mình chứ?


Vừa rồi quản lý bộ phận hành chính tổng hợp mới kêu người phụ nữ mang thai kia là gì? Phu nhân tổng giám đốc? Cô không có nghe lầm chớ? Trời ạ, lại là vị phu nhân tổng giám đốc thần bí đó, vị phu nhận được tổng giám đốc cưng tận trời đó sao, Hách Vân Hinh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.


Thủy Băng Nhu gật đầu một cái, sau đi về phía thang máy, đi chưa được mấy bước lại dừng lại xoay người.


Thấy động tác đột nhiên dừng lại của Thủy Băng Nhu, trong lòng người phụ nữ trung niên như bị treo cao, chẳng lẽ bây giờ Phu nhân tổng giám đốc muốn đuổi việc mình sao? Ngàn vạn lần không được nha, cô thật vất vả mới bò lên đến vị trí hôm nay, hơn nữa công ty đối xử rất tốt, cô cũng không muốn trở thành kẻ thất nghiệp.


"Đúng rồi, cô tên là Hách Vân Hinh đúng không? Cô làm việc của mình rất tốt, hi vọng tiếp tục giữ vững!" Thủy Băng Nhu cười nói, sau đó xoay người đi vào tháng máy giành riêng cho tổng giám đốc.


"Tôi nhất định sẽ tiếp tục nỗ lực!" Hách Vân Hinh hướng về phía bóng lưng của Thủy Băng Nhu nói, cô thật vui mừng, cô hôm nay lại có cơ hội nói chuyện với phu nhân tổng giám đốc, hơn nữa còn được cô ấy khen ngợi.


"Rất giỏi rồi, còn không mau đi làm việc!" Quản lý hành chính tổng hợp thở dài tức tối nói, đều do nha đầu này đoạt mất danh tiếng của cô, nếu không người được khen ngợi lúc này chính là cô rồi, hừ. . . . . . Nói không chừng còn có thể nhân cơ hội thăng chức cũng nên, quản lý hành chính tổng hợp chán ghét nhìn Hách Vân Hinh một cái, sau đó cao ngạo quay đí.


Hách Vân Hinh hướng về phía bóng lưng của cô ta giở tính trẻ con le lưỡi một cái.
"Phu nhân khỏe!"
"Phu nhân khỏe!"
"Phu nhân khỏe!" . . . . . .


Thủy Băng Nhu đi ở hành lang của tầng lầu cao nhất công ty, không ngừng có nhân viên chào hỏi cô, cô với tất cả mọi người đều gật đầu mỉm cười một cái, trên người rất tự nhiên tản mát ra một cỗ khí chất cao quý.


"Phu nhân? Ngài tìm tổng giám đốc sao?" Thư ký ngồi tại phòng làm việc bên ngoài phòng cửa Tổng giám đốc thời điểm nhìn thấy Thủy Băng Nhu, cầm điện thoại lên muốn nối máy tới phòng làm việc của tổng giám đốc, trời ạ, họ rốt cuộc được cứu, chỉ cần phu nhân vừa xuất hiện, tổng giám đốc chắc chắn sẽ không phát giận lung tung nữa, trong lòng cô thư kí kia thầm nghĩ vậy.


"À! Không cần thông báo với anh ấy." Thủy Băng Nhu thần bí nói, sau đó lặng lẽ đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.


"Chuyện gì?" Bên trong, Hoàng Phu Tuyệt đang chúi đầu vào một đống tài liệu, đầu cũng không thèm ngẩng, lạnh lẽo hỏi, chỉ có không ngừng chú tâm vào công việc, anh mới có thể khống chế tâm tình kích động nhớ đến Nhu nhi bé bỏng, anh đồng ý cấp cho cô một chút tự do, mặc dù lúc này đây anh cảm thấy hết sức khó chịu, nhưng là chỉ cần cô vui vẻ, anh có thể lấy bất kì thứ gì trên thế giới này mang đến trước mặt cô.


Thủy Băng Nhu đối với giọng điệu lạnh lẽo của anh khẽ nhíu mày, đàn ông trong công việc thật có mị lực, một câu hỏi bình thường như vậy cũng thật là khốc, Thủy Băng Nhu từ từ đi đến bên cạnh anh.


Hồi lâu sau Hoàng Phu Tuyệt cũng không có nghe được đáp lời của người tới, nhíu mày một cái, từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, không ngờ cổ lại bị một đôi cánh tay mềm mại khóa chặt, ngửi được hương thơm quen thuộc khiến anh mê mẩn thì vội vàng kéo cô gái đang dán sát sau lưng anh ra phía trước ngực, để cho cô ngồi vào trên đùi của anh, miệng tìm đúng đôi môi đỏ mọng mềm mại xinh đẹp của cô.


"Anh rất nhớ em, bảo bối Nhu nhi!" Anh nỉ non giống như đang nói mê, âm cuối biến mất ở giữa môi của cô. Anh rốt cuộc thật sâu ngậm lấy đôi môi xinh đẹp như đoa hoa hồng của cô, tỉ mỉ thưởng thức.


Lưỡi mềm mát lạnh cạy hàm răng ngọc của cô ra, chui vào trong miệng cô, tận tình thưởng thức sự ngọt ngào của cô. Điên cuồng thăm dò, chiếm đoạt mỗi một tấc trong miệng cô, cùng với môi lưỡi cô dây dưa không dứt, từng chút từng chút xâm chiếm, từ từ tiến công, lưỡi linh hoạt không ngừng miêu tả hình dạng đôi môi của cô.


Rất ngọt, anh say mê bị hãm thật sâu ở trong đó, bất chấp tất cả càng muốn nhiều hơn, sâu hơn tiến vào, muốn nhiều hơn hương vị ngọt ngào. Hai tay của anh không tự chủ được dịu dàng chạy dọc theo đường cong thân thể của cô, bé con của anh thật làm cho anh muốn nổi điên lên.


Hoàng Phu Tuyệt đã buông môi của cô ra, dọc theo cái cổ tuyết trắng một đường xuống phía dưới, giờ phút này một cái tay của anh đang đỡ lấy tấm lưng của cô, một cái tay nắm cả hông của cô, đôi môi đang lưu luyến không rời trước khoảng ngực trắng nõn của cô.


Thủy Băng Nhu mặc dù đã trải qua chuyện như vậy rồi, vẫn bị anh hôn cho thần hồn điên đảo, ngây ngô đáp lại anh, thân thể hóa thành một vũng nước xuân, đại não đã không thể suy nghĩ được gì. Hồi lâu, cảm thấy một hồi lạnh lẽo, rốt cuộc mới khiến cho cô khôi phục mấy phần thần trí.


Cô cảm thấy ngực đau tê tê dại dại, ngưng mắt liền thấy, thì ra là chẳng biết từ lúc nào, y phục của cô đã bị kéo xuống quá nửa.


Cô biết như vậy không được, lập tức dừng lại, nếu không sẽ tổn thương tới đứa bé, nhưng cả người cô vô lực, đầu ngón tay đều không thể động một cái. Cô ưm một tiếng phát ra tiếng rên rỉ: "Không cần, sẽ làm bị thương đến đứa bé!"


Hoàng Phu Tuyệt cảm giác mình sắp nổ tung, dục vọng toàn thân đều ở đây kêu gào muốn bộc phát, trước mặt anh là thân hình đẫy đà của cô vợ bé nhỏ khiến cho chỗ sâu nhất trong nội tâm anh đều đang khát vọng. Anh không ngừng yêu cầu, không ngừng truy tìm, bị vẻ đẹp của cô mê hoặc thật sâu. Cho khi anh nghe thấy một lời nói kia mà bể tan tành.


Hoàng Phu Tuyệt nghe được lời của cô…, lập tức ngưng tất cả động tác, nhưng ham muốn trong mắt lại làm cho người ta kinh hãi.


Anh từ từ giúp Thủy Băng Nhu sửa sang lại y phục xong, ôm cô vào trong ngực, một tay ôm hông của cô, một tay đặt lên bụng đã bắt đầu nổi lên của cô, miệng dán thật chặt lên gương mặt của cô.


"Tại sao không gọi anh tới đón em? Bị người xấu làm hại thì làm thế nào? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt hôn một cái lên cổ của cô, dịu dàng hỏi.


"Sẽ không còn có người xấu..., huống chi là Tiểu Huyên tự mình đưa em đến, đúng rồi, nghe nói anh cách chức Tân Thần tới Châu Phi hả?" Thủy Băng Nhu chớp chớp đôi mắt to sáng ngời hỏi.


"Không cho phép gọi hắn là Tân Thần, hắn lại lảm nhảm cái gì ở bên tai em rồi hả?" Hoàng Phu Tuyệt hỏi như khẳng định, tiểu tử kia anh hiểu rõ nhất, mỗi lần đều ra tay với bảo bối của anh, hừ. . . . . luôn nắm chắc anh nhất định sẽ nghe lời Tiểu Nhu nhi nói.


"Đó! Nhưng không gọi Tân Thần thì gọi thế nào?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi, Lạc Tân Thần mặc dù là hơn tuổi cô, nhưng vẫn không có lớn tuổi hơn Hoàng Phu Tuyệt, cũng không thể gọi em trai.


"Em có thể gọi hắn Lạc Tân Thần, hoặc là tiểu tử thúi, không gọi cũng được." Hoàng Phu Tuyệt ghen ghét nói, cô là bảo bối của anh, chỉ có thể thân mật gọi một mình anh, bởi vì cô duy nhất là của anh, ở trong lòng Hoàng Phu Tuyệt tự hào thầm nghĩ.


"Đó, còn chuyện vừa nói thì sao?" Thủy Băng Nhu cố gắng hỏi, cô cũng chỉ là hết sức giúp bọn họ mà thôi, ai kêu Hoàng Phu Tuyệt đột nhiên nổi giận tất cả đều là lỗi của cô gây nên.


"Biết rồi, không cách chức hắn đi Châu Phi cả đời, liền đổi thành một tuần lễ đi!" Hoàng Phu Tuyệt đại xá nói, bà xã đại nhân cũng lên tiếng, anh có thể không nghe lệnh sao?
Nghe được anh nói, Thủy Băng Nhu cười cười, người đàn ông ở trước mắt nhất định phải đem mình làm hư mới được sao?


"Hôm nay bảo bảo có ngoan hay không?" Hoàng Phu Tuyệt sờ sờ bụng của cô, cưng chìu hỏi.
"Ừ, thật biết điều." Thủy Băng Nhu đưa tay đặt lên bàn tay anh đang đặt trên bụng cô, hạnh phúc nói.


"Ha ha ha. . . . . . Vậy thì tốt, đói bụng chưa nào? Về nhà ăn cơm! Anh kêu phòng bếp làm món ăn em thích ăn nhất." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói, sau đó ôm cô muốn đi ra khỏi phòng làm việc, mặc dù giờ phút này anh rất muốn bồng cô về nhà, nhưng là phụ nữ có thai nhất định phải rèn luyện nhiều hơn, nếu không khi sinh sẽ rất khổ cực.


"Đợi đã nào...! Cái này tặng anh, xem một chút có thích hay không?" Thủy Băng Nhu đưa quà tặng trong tay ra, cười nói.


"Quà tặng? Bảo bối tặng quà tặng cho anh sao? Là cái gì vậy?" Hoàng Phu Tuyệt vui mừng hỏi, mở ra nhìn thấy bộ cài áo nằm ở trong hộp, trong lòng tràn đầy cảm động, bảo bối của anh đã biết quan tâm thương yêu anh rồi.


"Thế nào? Không thích sao? Không thích có thể cầm đi đổi, em không biết anh thích cài gì, cho nên chỉ là căn cứ theo cảm nhận của em để mua, thật không đẹp mắt. . . . . ." Thủy Băng Nhu vẫn chưa nói hết liền bị môi ấm áp của anh ngăn chận.


"Rất ưa thích, chỉ cần là đồ bảo bối thích anh đều rất ưa thích." Hoàng Phu Tuyệt buông cô ra thâm tình nói.


"Thật? Vậy em thích đàn ông anh cũng sẽ thích nha." Thủy Băng Nhu hài hước nói, người đàn ông thông minh này vừa gặp phải cô liền thay đổi nói năng không còn mạch lạc đi, nếu là anh khi ở trên thương trường cũng vậy, tập đoàn Thánh Hoàng không phải đã sớm bị người ta thâu tóm rồi sao.


"Em dám? Có thích thì em chỉ được thích một mình anh thôi." Hoàng Phu Tuyệt lòng đầy ghen tức nói, cô gái nhỏ này, cho chút màu sắc thì liền muốn nhuôm luôn cả anh.


"Không dám rồi, người đàn ông tốt nhất thế giớ đã giao hết cả tim phổi cho em rồi, nếu em còn đi thích người đàn ông khác, ông trời sẽ không thể bỏ qua đâu, ha ha" Thủy Băng Nhu cười híp mắt nói.


"Như vậy nghe còn tạm được, đi, chúng ta về nhà ăn cơm thôi, con gái bảo bối của anh chắc cũng đói bụng rồi." Hoàng Phu Tuyệt ôm lấy Thủy Băng Nhu ra khỏi phòng làm việc.






Truyện liên quan