Chương 25: Sáng tỏ
- Đúng là quà tớ tặng cậu đấy. Jackson cười mỉm rồi bỏ chiếc khăn vào trong túi.
- Vậy là cậu biết tớ từ trước vậy sao còn tỏ ra không quen biết tớ. Những món quà bí ẩn tới nhận mấy năm sinh nhật gần đây là của cậu sao? Nó bắt đầu khó chịu. Jackson không nói gì thêm chỉ biết tránh ánh mắt của nó.
- Cậu nói gì đi chứ tại sao lại không cho tớ biết mối quan hệ giữ tớ và cậu.
- Nói...nói thì cậu nhớ ra tớ chắt, nói rồi cậu có nhớ ra cậu bé mà từng bị cậu làm cho suy tư mấy năm nay không. Nó bị phản bát lại vì nó không nhớ ra gì cả nên chỉ biết im lặng.
- Không phải tớ không muốn nói cho cậu mà chỉ là chưa đến lúc thôi. Jackson nói rồi bỏ đi xuống dưới. Nó thì thần người vì lần này có vẻ nghiêm trọng rồi. Ngồi trên sân thượng một hồi lâu nó bỏ cả tiết kế tiếp.
- Nhưng thế này sẽ bị cảm đấy,cậu chưa khỏi hẳn đâu thế nào bảo sao tên ở dưới không lo cho được. L đấp thêm cho nó một lớp áo khoát.
- L sao cậu lại lên đây?
- Thì tên đó lo cho cậu nên bảo tớ đi trông chừng cậu đây.
-Tên đó?... Jackson ấy hả? À bọn tớ không có chuyện gì đâu cậu đừng lo.
- Ha ha có vẻ cậu quên thật rồi thảo nào Jackson nó lại như thế.
- Cậu cũng biết chuyện bọn tớ à?
- Tớ á đương nhiên rồi hồi đó cô bé này chơi chung với hai cậu con trai lận đấy. L chỉ vào trán nó.
- Hồi đó? Sao tớ không nhớ gì hết vậy. Nó ôm lấy đầu một lúc.
- Thông thả đi, có muốn tớ kể cho nghe không? L ngã người ra sau nằm xuống.
- Hồi đó tụi mình còn nhỏ lắm. Bọn mình gặp nhau ở một công viên gần khu cậu ở ấy. Lúc đó tớ bị bọn lớp trên bắt nạn cậu là người giải vay cho tớ ấy. Lúc đó tớ nhát lắm chẳng hổ báo như bây giờ đâu lúc nào cũng đu theo Jackson mới thấy an toàn mà đợt đó Jackson đi mua nước nên về không kịp. Cậu đứng cản bọn lớp trên lại nhìn dễ thương lắm luôn. L phì cười.
- Mà cậu lúc đó cũng lì thiệt một đứa con gái chân yếu tay mềm lại đi cản đánh nhau của mấy thằng to con, một hồi sau Jackson mua nước quay lại đã hù tụi nó chạy mất dép, thế là ba đứa kết bạn, tụi mình còn chơi với nhau cả một tuần hẳng không có ngày nào là không gặp vậy mà đùng một cái cậu bỏ đi không nói câu gì làm bọn này tìm cậu quá trời.
- Sao nhiều chuyện tớ không biết quá vậy? Chắt hẳn lúc đó rất vui.
Chuông reo hết tiết nó về nhà lúc thay giầy nó gặp Kat và Jackson.
- Này hôm nay cậu không xuống phòng tập chơi à? Kat ôm trái bóng rỗ xoay xoay hỏi nó.
- À không tớ không định xuống đó nửa. Nói xong Jackson nhìn nó ngay, nó né tránh ánh mắt đó rồi vội đứng dậy bỏ đi. Ra tới cổng nó gặp Nue đang đợi ở ngoài cổng.
- Nue. Cậu đợi lau chưa?
- Không mới tới à. Đi thôi. Nue đi chung với nó ở khu đi bộ.
- Sao hôm nay rủ tớ đi shopping vậy? Cậu muốn mua gì à?
Nue thì hỏi mà nó không thèm trả lời nó đến một tiệm trực thuộc JNP ( thương hiệu trang sức lớn). Nó móc cái vòng năm trước nhận được ra đưa cho anh đứng quầy kiểm tr.a mã số xem ai đã mua và giá là bao nhiêu. Rồi anh đưa cho nó tờ thấy thông tin về chiếc vòng. Đúng như nó nghĩ là quà của Jackson nhưng nó sóc với giá của chiếc vòng nó liền hỏi lại.
- Anh chắt đây là giá của nó chứ. Em thấy cái đắt nhất ở đây cũng không bằng nó ạ?
- Đúng rồi em đây là hàng thủ công tự tay người mua đích thân học và làm tại JNP đấy em. Ở đây có thể mở ra này.
Mở lớp ngoài ra bên trong có một hạt màu tím óng ánh và có chữ M khắc chìm bên trong. Nó đã biết vì sao giá nó trên trời như vậy. Rồi nó im lặng bước ra khỏi tiệm. Lúc đi về Nue cứ thấy nó đâm chiêu suy nghĩ nén cũng không làm phiền nó.
....