Chương 8: Món quà ngọt ngào, thất đáng sợ
“Mẹ ơi, có nước nóng không?” bước đến cửa nhà, tôi đứng ở cửa vừa tháo giày, vừa hét với vào trong. Haiz, nước mưa ngấm hết vào giầy cảm giác chân bị ngâm trong nước thật là khó chịu.”
“Đậu Đậu...” Ui chao! Một giọng nói hờn giận vang lên ở sau lưng tôi, làm tôi giật mình xỏ chân trái vào chiếc dép lê chân phải.
Tôi tháo chiếc dép lê đi nhầm ra, cẩn thận đi lại dép, sau đó quay người hét về phía người vừa làm tôi giật mình: “Lý Băng Thụy, bây giờ là mấy giờ rồi, mà cậu còn ở nhà tôi hả?” Tôi thò đầu vào bếp ngó nghiêng, không nhìn thấy bóng dáng lúi húi của mẹ đâu.
Chỉ thấy Lý Băng Thụy lù lù như khúc gỗ ngồi trên ghế sofa nhà tôi, cậu ta nhìn tôi, mặt không một chút biểu cảm. Hử? Lý Băng Thụy sao thế nhỉ, sao cậu ta không ríu ra ríu rít nói như mọi ngày vậy? Thật là kì lạ.
Tôi ngồi bịch xuống ghế sofa, tiện mồm hỏi Lý Băng Thụy đang ngồi ở đó vài câu: “Mẹ tôi đi đâu rồi?”
“Dì đến nhà anh rồi,” Lý Băng Thụy vội vàng trả lời, “Dì út của anh về rồi, mẹ em đi buôn chuyện với dì ấy ý mà.”
“Ồ!”
Tôi như hiểu ra, đáp lại cậu ta một câu. Dì út của Lý Băng Thụy là người bạn tốt nhất của mẹ tôi, từ sau khi dì ấy lấy chồng người nước ngoài, trong một năm hầu như chỉ khi nào chồng dì ấy đi công tác phải về nước, thì tiện thể dì ấy mới về theo, và mỗi lần dì ấy về, là mẹ tôi lại đi buôn chuyện cùng dì ấy. Theo thường lệ, hôm nay chắc mẹ tôi lại ngủ luôn bên nhà Lý Băng Thụy rồi. Tôi cầm một quả đào trên bàn uống trà, cắn một miếng to nhai nhồm nhoàm. Hic, đói quá đi! Trong lúc bụng đang đói, nhoáng một cái tôi đã chén hết quả đào, mãn nguyện ném hạt vào trong thùng rác, phủi phủi tay, chép chép miệng.
Được, hành tung của mẹ đã rõ, bụng tôi thì cũng đã tạm ổn rồi, vậy bắt đầu thẩm vấn Lý Băng Thụy thôi. “Bây giờ cậu không ở nhà chơi với dì út, sang nhà tôi làm gì? Nếu như chỉ đến để nhắn lại lời của mẹ tôi, vậy thì tôi biết rồi, cậu có thể quay về nhà, cũng không còn sớm sủa gì nữa.” Tôi lạnh lùng nói.
“Đậu Đậu...” Lý Băng Thụy khe khẽ gọi tên tôi. Tôi sững người lại, hôm nay sao cậu ta lại bất bình thường thế nhỉ, một người vốn ăn to nói lớn như cậu ta hôm nay lại ngoan ngoãn im lặng ngồi trên ghế sofa, hai tay đặt lên trán, mày thì cau có.
Lý Băng Thụy tự nhiên nghiêm túc như vậy, khiến tôi cảm thấy không quen, ngờ vực nhìn cậu ta.
“Anh nghe thấy rồi.” Lý Băng Thụy tiếp tục cúi thấp đầu, buồn bã phụng phịu nói. Nhưng câu nói đó của cậu ta hoàn toàn khiến tôi không hiểu gì cả. Cậu ta nghe thấy cái gì? Cậu ta nghe thấy cái gì chứ?
Lẽ nào... Không phải chứ! Lẽ nào cậu ta nghe thấy lời bộc bạch của Cung Trạch Minh? Điều đó có nghĩa là... cậu ta nhìn thấy tôi và Cung Trạch Minh... Đột nhiên, một ý nghĩ không tốt vụt lên trong đầu tôi. Cứ nghĩ đến chuyện vừa xảy ra giữa tôi và Cung Trạch Minh ở trên đường, mặt tôi lại đỏ bừng bừng.
Xong rồi xong rồi, biết giải thích thế nào đây. Môi của Cung Trạch Minh bị lạnh, tôi giúp cậu ta sưởi đôi môi?
Lừa tên ngốc sao! Mặc dù thành tích của Lý Băng Thụy không tốt, thường ngày cũng điên điên khùng khùng, nhưng cậu ta không phải là một tên ngốc, thực ra cậu ta rất thông minh. Nếu như cậu ta là tên ngốc, sao lại có thể giỏi trong việc giao tiếp xã hội thế chứ?
Trời ơi trời ơi! Nếu như đúng là cậu ta biết chuyện vừa rồi, nếu như cậu ta nói cho mẹ, tôi biết làm thế nào đây? Mặc dù mẹ không phản đối chuyện tôi có bạn trai, nhưng, nhưng, Cung Trạch Minh không phải bạn trai của tôi.
Tim tôi lại bắt đầu đập thình thịch, tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi không dám rời mắt mà cứ nhìn chằm chằm vào Lý Băng Thụy, hi vọng nhìn vào vẻ mặt của cậu ta có thể đọc được điều gì đó, để có thể dễ dàng tùy cơ ứng biến.
Lý Băng Thụy vẫn không ngẩng đầu lên, cậu ta lạnh nhạt nói: “Hôm nay, trong phòng tự học, anh đã thấy một khung cảnh thật kì lạ, nhìn thấy một người rất kì dị, cũng nghe thấy những lời rất kì quái.”
Hả? Khung cảnh kì lạ, người kì dị? Hôm nay người kì dị mà tôi gặp, chỉ có... thần kẹo!
Bà thần kẹo đó, đến thì cứ thế mà đến đi, lại còn gây ra âm thanh to như vậy. Xem đi xem đi, bây giờ gây ra những chuyện như này, thật là đáng ghét! Hơn nữa cũng không giải quyết được chuyện của chúng tôi! Trong lúc tôi đang thầm trách cái vị thần kẹo đó, thì Lý Băng Thụy lại gọi tôi: “Đậu Đậu...”
“Gì hả?” Tôi giật mình, định thần lại, nhìn cậu ta.
Không biết tự lúc nào Lý Băng Thụy đã đến trước mặt tôi, khuôn mặt lã chã nước mắt của cậu ta như có chút trách móc, có chút do dự, rồi đột nhiên hét lên một tiếng làm tôi sợ hết hồn.
“Làm... làm gì hả...” Theo bản năng tôi co rúm người lùi lại phía sau, ngồi với tư thế phòng bị, cảnh giác nhìn cậu ta.
“Ôi... Đậu Đậu...” Lý Băng Thụy thấy dáng vẻ phòng bị của tôi, vẻ mặt cậu ta càng trở nên do dự, và sự hờn trách trong ánh mắt như càng ngập tràn.
“Đậu Đậu, từ lúc nào, em bắt đầu cảnh giác với anh vậy?” Lý Băng Thụy buồn bã lùi lại chỗ ngồi của mình, rồi hai tay lại để lên trán, trông dáng vẻ cậu ta thật cô độc và tội nghiệp.
Rốt cuộc là Lý Băng Thụy bị làm sao vậy? Bộ dạng này của cậu ta khiến tôi cảm thấy đau lòng. Rốt cuộc thì Lý Băng Thụy vốn hồn nhiên và vui vẻ bị làm sao vậy? Tại sao lại trở nên như thế này? Trong kí ức của tôi, tôi chưa bao giờ thấy Lý Băng Thụy có cái bộ dạng u ám và ảm đảm như thế này.
Tôi ngồi xuống cạnh cậu ta, nhẹ nhàng vỗ vào vai, an ủi nói: “Anh Băng Thụy, sao thế?”
Rất lâu rồi mới xưng hô với Lý Băng Thụy như vậy, lúc đầu cứ nghĩ rằng để thốt ra được lời đó là một việc vô cùng khó khăn, ai biết rằng lại dễ dàng nói ra như vậy, có lẽ, trong trái tim tôi, cậu ta mãi mãi chỉ như là một người anh trai của tôi mà thôi.
“Đậu Đậu à, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không có ai hiểu rõ nhau như chúng ta đâu.” Lời nói của Lý Băng Thụy khiến tôi chìm vào trong hồi ức, đúng thế, lúc nào tay tôi cũng nắm lấy vạt áo của Lý Băng Thụy, chúng tôi hiểu rõ về gia đình của nhau, tính cách của nhau, giống như tay trái hiểu tay phải vậy.
“Lúc còn nhỏ, người che chở bảo vệ cho em là anh, anh che chở cho Đậu Đậu bé nhỏ, đáng yêu của anh.”
Đúng thế, lúc còn nhỏ, tôi là một con nhóc yếu ớt nhỏ nhắn thường xuyên bị những đứa trẻ cùng khu ức hϊế͙p͙, mỗi lần như vậy đều là anh Lý Băng Thụy lấy thân mình che chở cho tôi, mỗi lần như thế cũng là anh Lý Băng Thụy người đầy thương tích kéo tôi về nhà, tôi vẫn còn nhớ như in rằng lúc anh ấy kéo tôi về nhà, trên khuôn mặt chứa đầy vết thương của anh vẫn luôn nở nụ cười rạng rỡ.
“Đậu Đậu, thật sự anh không muốn em phải chịu bất kì sự tổn thương nào cả! Nhưng, anh Băng Thụy thật vô dụng, khiến em phải chịu bao nhiêu oan ức ở trường Sâm Vĩnh!”
Giọng của Lý Băng Thụy nghẹn ngào nức nở, nếu như là bình thường, lập tức tôi sẽ cười nhạo anh ấy. Nhưng lúc này đây, tôi có thể cảm nhận được rằng anh ấy đang rất tự trách bản thân mình, vô cùng ấy náy.
Tôi vỗ vỗ vào lưng Lý Băng Thụy, dịu dàng nói:
“Anh Băng Thụy, lúc nào anh cũng bảo vệ Đậu Đậu, là Đậu Đậu không biết nhường nhịn...” Đột nhiên, sống mũi tôi cay cay.
“Đậu Đậu à, thật sự anh không muốn em phải chịu tổn thương, kể cả tổn thương về tâm hồn!” Lý Băng Thụy cao giọng nói, sau đó lại hạ thấp xuống, “Ba ngày sau khi em sinh ra, anh đã biết em rồi. Anh biết Đậu Đậu của anh là người rất mẫn cảm, mặc dù bình thường em không nói, nhưng em có thể cảm nhận được tất cả. Em không biết thổ lộ, nhưng em lại biết tự làm tổn thương bản thân mình!”
Tôi trầm ngâm, ở trường Sâm Vĩnh, lúc tôi bị ức hϊế͙p͙, chỉ cần không vượt quá sức chịu đựng của mình, là tôi lại tỏ ra như không có gì, thế nên mới bị chế giễu là đứa vừa ngốc vừa chậm chạp. Thật không ngờ, Lý Băng Thụy lại hiểu rõ lòng tôi như vậy. Đúng vậy, tôi thường chui vào chăn và khóc, người tự chữa lành vết thương cho chính mình cũng là tôi.
“Em muốn ở bên cạnh cậu ta thật sao, cho dù cậu ta không yêu em?” Lý Băng Thụy đột ngột đổi giọng.
Hả? Anh ấy đang nói gì vậy? Tôi còn đang chìm đắm trong hồi ức, bỗng chốc chẳng hiểu gì cả.
“Cung Trạch Minh ấy.” Lý Băng Thụy nói thêm, anh ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tôi, đợi chờ câu trả lời của tôi.
Cung Trạch Minh... thì ra thực sự anh ấy đã nghe thấy tất cả. Tôi lặng im, vì tôi thực sự không biết phải trả lời anh ấy thế nào. Nếu cứ kiên quyết nói thẳng ra rằng tôi cũng không yêu cậu ta, thì tại sao có một cảm giác đau nhối rất kì lạ cứ len lỏi trong trái tim tôi? Nhưng nếu nói tôi yêu cậu ta, trong lòng tôi lại có một cảm giác xót xa?
Tôi không nói gì, Lý Băng Thụy cũng không thúc giục, chúng tôi cứ thế lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, giống như đôi tình nhân. Chiếc đèn bàn đặt ở cạnh ghế sofa hắt lên ánh sáng màu vàng, in bóng của chúng tôi lên bức tường màu trắng.
“Cậu ta... chắc là không yêu em phải không?” Hồi lâu, tôi mới khe khẽ thốt ra câu đó, vừa là câu hỏi nhưng cũng có sự kì vọng, trong câu nói đó ẩn chứa bao nỗi day dứt trong lòng tôi.
Lý Băng Thụy nghiêm mặt, nói với giọng lạnh lùng: “Cái tên siêu nhân đệ nhất Cung Trạch Minh kiêu ngạo đó, cậu ta lại có thể thích một Đậu Giáng thấp kém sao? Sẽ thật lòng thích một Đậu Giáng như bây giờ, chứ không phải là một Đậu Giáng sau khi đã được cải tạo lại sao?”
Lời của Lý Băng Thụy như mũi tên băng giá, đâm sâu vào trái tim tôi, bỗng chốc khiến tôi đông cứng lại. Đúng thế, Cung Trạch Minh sao có thể thích một Đậu Giáng cái gì cũng kém cỏi, chẳng có tài cán gì được chứ, sao tôi có thể quên được nhỉ, cậu ta lúc nào cũng gọi tôi là “Bã đậu”. Cái đồ bã đậu này thì làm gì có ai thích được chứ? Trái tim vừa nãy còn đang chìm ngập trong vui vẻ của tôi giờ như rơi bịch xuống đất, rồi còn bị giẫm mạnh cho một cái. Rất đau, rất đau!
“Đậu Đậu, xin em hãy tin anh có được không?” Lý Băng Thụy đứng dậy, kéo hai tay tôi lên, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng chân thành. Ánh mắt của anh ấy chân thành đến nỗi tôi không hề thấy bất kì một sự giả dối hay vụ lợi nào trong đó, nó khiến cho trái tim tôi khẽ run rẩy, có chút mong đợi, nhưng lại có chút sợ hãi.
“Nhất định anh sẽ tìm được cách! Nhất định sẽ tìm được cách để mang lại cho em một tình yêu đích thực!” Lý Băng Thụy vừa nói, vừa nhìn sâu vào trong mắt tôi, rồi quay người bỏ về.
Tình yêu đích thực? Là thế nào? Nhưng cái gì là tình yêu đích thực? Tôi hoang mang, tôi không hiểu. Yêu, rốt cuộc là gì? Cung Trạch Minh sao?... Một Cung Trạch Minh lạnh lùng cay nghiệt, một Cung Trạch Minh hay khóc nhè, một Cung Trạch Minh cô độc, một Cung Trạch Minh luôn tức giận hét vào tai tôi, một Cung Trạch Minh giơ cái xương ngực ra để xin lỗi tôi, một Cung Trạch Minh với khuôn mặt ngượng nghịu ửng đỏ, tính cách vô cùng kì quặc đó, Cung Trạch Minh... Trong đầu tôi ngập tràn bóng dáng của Cung Trạch Minh.
Tôi, đúng là không thể và không xứng đáng để có được Cung Trạch Minh sao?
Nhưng... trái tim của tôi đang bảo với tôi rằng, nó... rất muốn rất muốn có, tình yêu đó.
Một cảm giác đau xót cứ lan tỏa trong trái tim tôi, đó là một cảm giác rất kì diệu. Tôi không thể nghĩ gì thêm, lúc này, suy nghĩ không có tác dụng gì nữa, tôi chỉ muốn phục tùng theo tiếng gọi của trái tim, theo sự mong đợi của bản năng. Tôi khát khao được nghe giọng của cậu ta, khao khát được nhìn gương mặt của cậu ta, hi vọng có thể dùng cả tâm hồn để cảm nhận hết được cậu ta. Từ trước đến nay tôi chưa từng có khao khát như vậy, lời nói của Lý Băng Thụy đã làm sống dậy những cảm xúc chân thật nhất, khát vọng chân thật nhất trong trái tim tôi.
Hình ảnh Tống Chân Hi trước nay vẫn luôn tồn tại trong trái tim tôi như một thiên sứ đột nhiên bị lay động. Sự rung động bất ngờ thình lình của trái tim khiến sự lay động đó càng trở nên kịch liệt. Chuyện gì xảy ra vậy? Hình ảnh của Tống Chân Hi đang dần dần nhạt nhòa? Một cảm giác thất vọng chợt ùa đến, nhưng lại không khiến tôi đau lòng. Vì một bóng dáng khác cũng đang dần dần hiện rõ. Cung Trạch Minh... là cậu ta... một cảm giác mãnh liệt như động đất phủ đầy trong trái tim tôi. Dường như có một tia nắng xuyên qua đám mây mù chiếu rọi xuống, khiến mọi nỗi day dứt và buồn bã trong trái tim tôi tan biến.
Cuối cùng tôi cũng đã nghĩ thông rồi, tôi cũng đã hiểu được trái tim tôi. Khi mọi thứ đã rõ ràng, tâm trạng tôi bỗng trở nên bay bổng. Tôi bắt đầu mong kì thi học kì mau đến, vì, tôi mong đợi cuộc ăn mừng sau kì thi đó, chỉ có cuộc ăn mừng giữa tôi và Cung Trạch Minh.
Mang cái tâm trạng khát khao đó, tôi dần dần chìm vào giấc mộng. Ngày mai lại là một sự khởi đầu mới.
Nhưng, lúc tôi đã hoàn toàn chìm trong giấc mộng, thì một giọng nói khe khẽ từ trong trái tim tôi vang lên: Tình yêu của Cung Trạch Minh, mày, có thể có được không?
Giọng nói đó, qua một đêm bị chìm lắng, sáng hôm sau nó lại âm ỉ gặm nhấm trái tim tôi.
Đúng thế, tôi chỉ nghĩ đến cuộc ăn mừng, nghĩ đến cuộc ăn mừng giữa tôi và cậu ta, nhưng... thực sự tôi có thể có được không?
Ý nghĩ đó giống như một tảng đá đè nặng trên đầu tôi, nặng đến nỗi dường như tôi thở không ra hơi. Trái tim vốn vui vẻ của tôi bỗng chốc như ngừng đập, cảm giác như nó trở nên đần độn ngây ngô, tôi đi về địa điểm thi, đối đầu với kì thi quan trọng này.
Một tiếng chuông vang lên, kì thi bắt đầu. Một tiếng chuông vang lên, kì thi kết thúc. Mọi sự vất vả học hành trong thời gian qua, đến lúc này đã được kiểm nghiệm. Cuối cùng cũng kết thúc rồi, kì thi giữa kì cuối cùng cũng kết thúc rồi!
Cứ thế này mà kết thúc thôi sao?
Đứng ở ngoài phòng thi, nhìn tờ giấy vào phòng thi, tôi có một cảm giác thật mơ màng. Cứ thế mà kết thúc sao?
Cứ thế mà kết thúc sao! Tất cả còn lại chỉ là sự chờ đợi. Kết thúc thì làm sao chứ? Trái tim tôi đập thình thịch.
“A! Cuối cùng cũng được giải thoát!” Đột nhiên Cung Trạch Minh lù lù đứng trước mặt, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
“He he, đúng thế, giải thoát rồi.” Tôi cũng vui vẻ nhìn Cung Trạch Minh.
“Đi thôi!” Cung Trạch Minh đột nhiên kéo tay tôi đi ra cổng trường, “Chúng ta đi ăn mừng thôi!”
Tôi thẫn thờ. Đã lâu như vậy rồi, kể từ khi tôi để ý đến Cung Trạch Minh, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta có bộ dạng vui vẻ như vậy. Không biết tại sao, tâm trạng tôi cũng trở nên vui vẻ. Đúng thế, phải đi ăn mừng một bữa mới được.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Tôi thích thú hỏi Cung Trạch Minh, nhìn cậu ta vui vẻ như vậy, tôi quyết định cho dù cậu ta muốn đi đâu, tôi cũng sẽ đi cùng cậu ta
“Ừm...” Cung Trạch Minh nhắm chặt mắt lại, cẩn thận suy xét. Bộ dạng nghiêm túc của cậu ta khiến tôi thấy thật buồn cười. Chỉ là đi chơi thôi mà, sao phải suy nghĩ nghiêm túc đến vậy chứ. Tôi lắc đầu, chả trách đúng là Cung Trạch Minh đệ nhất nghiêm túc cố chấp vạn năm.
Đột nhiên Cung Trạch Minh trừng mắt lên, trong đôi mắt sáng đó ngập tràn sự thích thú và mong đợi. Xem ra cậu ta đã có mục tiêu rồi.
Quả nhiên Cung Trạch Minh thích thú nói: “Tôi quyết định, chúng ta đi công viên trò chơi mà mọi người vẫn nói đi!”
Tôi không nhịn được cười, công viên trò chơi, mà mọi người vẫn thường nói sao? Ha ha, cái tên Cung Trạch Minh này đúng thật là...
“Được! Cũng lâu rồi tôi không đi, chúng ta đến đó đi!” Tôi vui vẻ trả lời, “Đi thôi, chúng ta đến công viên trò chơi đi!” Cung Trạch Minh lập tức kéo tay tôi chạy ra cổng trường, dù sao cũng chỉ là đi công viên trò chơi thôi mà, sao dáng vẻ cậu ta có vẻ háo hức như vậy. Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng đang mỉm cười của cậu ta, người như bị hút hồn.
Trong công viên trò chơi náo nhiệt, người đông nghìn nghịt, chúng tôi đang đứng ở cửa vào của cửa hàng kem, ngắm nhìn kiến trúc khiến người ta không ngừng phải xuýt xoa của khu vui chơi.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Tay tôi giơ que kem bảy màu lên, vừa ăn, vừa hỏi Cung Trạch Minh đang đứng bên cạnh xem lát nữa đi đâu tiếp theo.
Cung Trạch Minh nhìn tôi với ánh mắt lưỡng lự dán mắt nhìn vào que kem Hoàng gia bảy màu vừa bị tôi nhét vào trong tay, giống như người vừa từ trên trời rơi xuống vậy. Cuối cùng tôi cũng có cơ hội để trêu chọc cậu ta: “A ha ha ha ha! Cung Trạch Minh, cái này ngon thật đấy! Cậu không biết ăn sao? Có cần đại nhân Đậu Giáng tốt bụng này dạy cho không?”
“Hừ! Ai nói tôi không biết ăn chứ! “Miêu Lương Lương” chính là của tôi!” Cung Trạch Minh khinh khỉnh trừng mắt nhìn que kem trước mặt.
Trời ơi! Không phải chứ. “Miêu Lương Lương” nổi tiếng của thế giới Ice là của Cung Trạch Minh sao? Tôi phì miệng bắn nước bọt ra, dùng giọng điệu kích động nói với Cung Trạch Minh: “‘Miêu Lương Lương’ mà cậu nói chính là thế giới Ice nổi tiếng đó sao?”
Cung Trạch Minh vẫn dán mắt nhìn vào que kem Hoàng gia bảy màu, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Đúng thế, chỉ có Thế giới Ice thuộc tập đoàn Miêu Lạt mới gọi là “Miêu Lương Lương”. Lúc tôi 14 tuổi ông ngoại tôi đã giành được nó.”
Nghe xong lời của Cung Trạch Minh, tôi ngạc nhiên.
Thì ra “Miêu Lương Lương” mà tôi rất rất thích đó lại chính là của gia tộc nhà Cung Trạch Minh! Tôi nhảy bổ về phía Cung Trạch Minh, nắm chặt lấy vạt áo của cậu ta, ánh mắt như một con sói nhìn chằm chằm vào cậu ta: “Cậu có biết không, ước mơ của tôi chính là được chìm đắm trong thế giới lce của “Miêu Lương Lương”, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại!”
“May quá, ở cạnh trường có một nhà kho của “Miêu Lương Lương”, lát nữa dẫn cô đi.” Cung Trạch Minh liếc mắt nhìn tôi, rút vạt áo của cậu ta ra khỏi tay tôi, rồi lại cắm cúi nhìn que kem của cậu ta.
Tôi không thể nào tưởng tượng được! Tôi lại có thể đến nhà kho của “Miêu Lương Lương”! Trời ơi! Trời ơi! Có phải là tôi đang nằm mơ không thế! Giấc mơ của tôi lại có thể thành hiện thực sao? Tôi cảm động đến nỗi đầu óc trỗng rỗng!
Trong lúc tôi đang bị cái tin không thể tưởng tượng nổi đó làm cho vô cùng xúc động. Cung Trạch Minh đột nhiên ngoặm lấy một miếng trên que kem Hoàng gia bảy màu rồi nhai ngấu nghiến. Một hương thơm nồng nồng bay ra từ que kem bị cắn dở đó, mặt Cung Trạch Minh lập tức dính đầy kem.
“Ha ha ha...” Tôi cười ch.ết mất! Cái bộ dạng nhăn nhó của Cung Trạch Minh làm tôi cười ch.ết mất! Không ngờ rằng một Cung Trạch Minh vốn dĩ rất đĩnh đạc như vậy lại có lúc nhăn nhó như thế! Hôm nay thật là bội thu.
“Bã đậu đáng ch.ết, cô lại dám chế giễu tôi sao?”
Cung Trạch Minh cúi thấp đầu, hâm hực ném câu nói đó về phía tôi.
“Cười... cười cũng không được sao?” Hic... tôi vừa mới trêu một tí, mà Cung Trạch Minh đã giận rồi?
Cung Trạch Minh đưa một ngón tay ra lẳng lặng chấm một chút kem còn dính ở trên khóe miệng, đột nhiên xông về phía tôi: “Xem tôi thu phục cô thế nào!”
“A! Cái đồ Cung Trạch Minh thối tha này! Cứu tôi với!”
“Bã đậu, cô đứng lại cho tôi!” Cung Trạch Minh khua khua ngón tay dính đầy kem chạy nhanh về phía tôi.
Ôi... chẳng phải Cung Trạch Minh trước giờ chưa bao giờ chạy sao, tại sao tốc độ chạy của cậu ta, và tốc độ chạy của một đứa chậm chạp béo ục ịch như tôi lại tương đương nhau thế này!
“Cứu tôi với, chú cảnh sát ơi! Người xấu ức hϊế͙p͙ người tốt!” Tôi vừa cố né tránh Cung Trạch Minh vừa khiêu khích cậu ta, “Cung Trạch Minh, ức hϊế͙p͙ một người chạy chậm như tôi thì có bản lĩnh gì chứ, có giỏi thì cùng đi ngồi đu quay xem?”
Tôi phải dùng sở trường của mình để đối phó với cậu ta!
“Hừ! Đi thì đi! Ai sợ cô chứ? Cô liệu mà cẩn thận đừng để đồ bã đậu như cô bị văng ra ngoài đấy!” Cung Trạch Minh hắng giọng trả lời, ngẩng cao đầu chạy ra quầy bán vé.
“Hừ! Cứ chờ đấy!” Tôi cũng ngẩng cao đầu chạy ra quầy. Cung Trạch Minh, tôi không tin rằng trong trò chơi này tôi lại thua kém cậu!
Mười phút sau, ở khu nghỉ ngơi của công viên trò chơi.
“Này... cậu sao vậy?” Tôi đập đập vào lưng Cung Trạch Minh đang cúi khom người, lo lắng hỏi.
“Tôi... tôi... tôi... không sao... đâu!” Cung Trạch Minh đáng thương, sau khi từ đu quay xuống, là cứ phải nhoài người dựa vào hàng rào bao quanh, không ngừng thở hổn hển, nhìn bộ dạng của cậu ta, tôi thấy dường như cậu ta sắp nôn đến nơi.
“Nào, uống cốc nước đi.” Tôi đưa bình nước cho cậu ta, bảo cậu ta từ từ uống. Đúng là một đứa trẻ đáng thương, mặt xanh như tàu lá chuối rồi.
Cung Trạch Minh nhấp vài ngụm nước, rồi lại uống thêm vài ngụm to nữa mới dần dần hồi phục lại.
“Thì ra cảm giác ngồi đu quay là như thế này!” Cung Trạch Minh đang đứng dựa vào hàng rào đột nhiên rầu rĩ thốt lên.
“Từ trước đến nay cậu chưa từng ngồi đu quay sao?”
Tôi đưa cho cậu ta một tờ khăn giấy.
“Đây là lần đầu tiên...” Cung Trạch Minh bình thản nói, nhưng giọng điệu trong lời nói đó như mang một chút thương cảm. Có lẽ cậu ta đã quen rồi.
Tôi nhìn Cung Trạch Minh, từng đường nét trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu ta trông thật hiền lành, mang một cảm giác khiến trái tim người ta như muốn run rẩy. Tôi thẫn thờ nhìn cậu ta, rồi chìm trong mê đắm. Trong đầu tôi chợt vụt lên một suy nghĩ: Nếu có thể được nhìn cậu ta mãi như thế này, thật là tốt...
“Đi thôi! Tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ khác chơi!” Tôi kéo tay của Cung Trạch Minh, lôi cậu ta ra chỗ quầy bán vé, “Chúng ta đi mua vé vào cửa! Hôm nay chơi nhòe đi!”
“Ừ!” Cung Trạch Minh cũng vô cùng hứng thú, “Được! Lần sau tôi sẽ không thua cô đâu! Tiểu bã đậu ạ, cô cứ chờ đấy mà tiếp chiêu nhé! Ha ha ha!”
“Có bản lĩnh thì cứ thử đi! He he, khu vui chơi này là địa bàn của đại nhân Đậu Giáng tôi đây!”
...
Sau khi chơi chán ở khu trò chơi, Cung Trạch Minh cũng thực hiện lời hứa, dẫn tôi đến nhà kho của “Miêu Lương Lương”. Được đến nơi đẹp nhất mà lòng tôi vẫn mơ ước, tôi cảm động đến nỗi không quản giá lạnh, chạy đùa lung tung khắp nơi trong thế giới của “Miêu Lương Lương”. Cho đến khi người tôi đông cứng lại, mới để Cung Trạch Minh kéo ra ngoài trong nuối tiếc.
Vừa đi vừa ɭϊếʍƈ “Hạt dẻ” - sản phẩm mới nhất của “Miêu Lương Lương” mà dưới sự mở lời của Cung Trạch Minh chú Tiểu Tưởng trông coi nhà kho đã đưa cho tôi, tôi và Cung Trạch Minh thong thả bước về nhà.
“Tiểu bã đậu à, hôm nay cảm ơn cô!” Cung Trạch Minh đột nhiên nói với tôi.
“Hả? À! He he... không phải khách khí... phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng, chính cậu đã dẫn tôi đến thế giới Ice của ‘Miêu Lương Lương”.” Tôi giơ giơ “Hạt dẻ” trong tay lên cười nói.
Hôm nay thật là vui! Tôi và Cung Trạch Minh hai người chúng tôi chơi đùa vui vẻ trong công viên trò chơi hết cả một buổi chiều, chỉ có hai người chúng tôi thôi! Hai người cùng nhau vui chơi trong khu trò chơi, đó liệu có phải là... hẹn hò không?
Bỗng chốc tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi cúi thấp đầu, nhìn đầu ngón chân đang líu ríu của mình.
“Được! Bước tiếp theo, nhiệm vụ của chúng ta là bàn luận xem là làm thế nào để giải lời nguyền đáng ch.ết đang ám trên cơ thể chúng ta!” Cung Trạch Minh đột ngột cao giọng nói.
Lời nguyền... tôi vừa nãy còn rất vui vẻ, thế mà bây giờ trái tim như bị ai đó kéo mạnh một cái, bỗng chốc đang bay lơ lửng trên mây bị rơi bịch xuống đất. Đúng thế, chúng tôi và những cặp nam nữ vui chơi trong khu trò chơi đâu có giống nhau, bọn họ mới thực sự là hẹn hò, còn chúng tôi... chỉ là đang chúc mừng vì đã tiến một bước trong việc giải thoát cho đối phương mà thôi. Cái suy nghĩ đó cứ bủa vây lấy tôi, và rồi nhanh chóng chặn lại ở trong tim, buồn bã quá, khó chịu quá.
“Được... được rồi!” Tôi đá vào viên đá ở bên cạnh chân, đáp lại Cung Trạch Minh.
Thực ra tôi không muốn phá vỡ tâm trạng đang cao trào của Cung Trạch Minh, đối với cậu ta mà nói đây là một trò chơi rất khó mới có được và vô cùng quan trọng, nhưng giọng điệu của tôi vẫn không giấu nổi sự buồn bã.
“Ê? Cô sao vậy?” Đương nhiên Cung Trạch Minh đủ tinh tế để nhận ra sự chán nản trong lời nói của tôi, cậu ta dừng lại, dùng lưng bàn tay chạm vào trán tôi, “Không bị sốt, cô có mệt không?”
Hành động quan tâm hiếm hoi của Cung Trạch Minh, khiến trái tim của tôi đập thật nhanh và mạnh. Nhưng, nhưng cứ nghĩ đến thứ gắn kết mối quan hệ của chúng tôi, là do phép thuật của lời nguyền, lập tức trái tim của tôi xót xa, xót xa tới nỗi đang trào lên đau nhói.
Không muốn để Cung Trạch Minh lo lắng, tôi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nói: “Không biết tôi là ai sao, Đậu Giáng tôi đây đi vào công viên trò chơi về mà lại mệt sao! Như thế là hơi bị khinh thường tôi đấy!”
“Vậy thì tốt rồi!” Cung Trạch Minh mỉm cười, rồi đột nhiên lại nghiêm mặt, “Sắc mặt của cô không được tốt... hay là thi không làm được bài? Hừ hừ! Nếu như kết quả thi của cô mà thấp, thì tôi chẳng còn mặt mũi nào nữa!” Nói xong cậu ta lấy ngón tay gẩy gẩy chiếc kính, làm ra vẻ nghiêm túc.
“Ha... ha ha...” Tôi rất muốn cười, tôi rất muốn kìm nén sự chán nản thất vọng đang bủa vây trong lòng, không được để Cung Trạch Minh buồn. Hôm nay Cung Trạch Minh vui như vậy thật là hiếm thấy! Tôi không muốn cậu ta vì tôi mà mất đi tâm trạng vui vẻ.
Nhưng, sao tiếng khóc của tôi lại khó nghe đến vậy?
“Bã đậu...” Giọng nói của Cung Trạch Minh bối rối.
“Xin lỗi...” Xin lỗi, tôi thật là ngốc, không biết kìm nén cảm xúc của mình.
Đột nhiên một cảm giác thật ấm áp và mềm mại khiến tôi im bặt, tôi ngạc nhiên tròn xoe mắt.
Cung Trạch Minh dùng môi của cậu ta để chặn lại lời xin lỗi của tôi! Cung Trạch Minh hôn tôi? Trời ơi! Cung Trạch Minh chủ động hôn tôi! Tôi không dám tin tròn xoe mắt ra nhìn, người đang hôn tôi có đúng là Cung Trạch Minh không vậy? Trời ơi! Ông trời ơi rốt cuộc ông đang làm gì vậy? Ông đang trêu đùa tôi đúng không? Ông đang lừa tôi đúng không? Cung Trạch Minh sao lại có thể chủ động hôn tôi được? Cậu... cậu ta chủ động hôn tôi, liệu tôi có thể hiểu rằng cậu ta đối với tôi... Ui chao! Mặt tôi đột nhiên nóng bừng bừng!
“Được rồi! Tôi đã trao cho cô phần thưởng cuối cùng rồi nhé!” Đôi môi ấm nóng của Cung Trạch Minh rời khỏi môi tôi, cậu ta cúi đầu, đắc ý nhìn tôi nói, “Bây giờ, Bã đậu, tốt nhất cô nên cầu trời khấn phật ngày mai khi công bố kết quả cô có thể đạt được mục tiêu... nếu không... hừm hừm!” Sau khi uy hϊế͙p͙ tôi xong, Cung Trạch Minh kiêu ngạo quay đầu đi, sau đó lặn mất hút.
Một mình tôi đứng ngơ ngẩn ở đó, một cơn gió thổi qua, vài chiếc lá xoay vòng, khẽ khàng bay đến trước mặt tôi. Quả nhiên... làm sao Cung Trạch Minh có thể như thế với tôi chứ...
Trên mặt tôi vẫn còn đọng lại hơi ấm vừa nãy, nhưng nhìn bóng dáng Cung Trạch Minh đang khuất dần ra xa, đột nhiên tôi cảm thấy rất lạnh, lạnh đến nỗi không thở được.