Chương 39

Edit: Phong Nguyệt
“Em không có làm phiền anh bôi thuốc mà.” Mạnh Miên Đông tỏ vẻ vô tội, rút tay khỏi tay Văn Nhiên, trườn lên lồng ngực anh, cởi một nút áo, thăm dò vào trong, véo nhẹ một cái.
Ánh mắt Văn Nhiên sầm xuống, nhìn chằm chằm Mạnh Miên Đông, hỏi: “Em biết mình đang làm gì không?”


Mạnh Miên Đông ngây thơ đáp: “Em đói, đang ăn đậu hũ của anh.”
Văn Nhiên trừng trị cậu bằng cách đẩy ngón tay dính thuốc mỡ vào sâu hơn, Mạnh Miên Đông khẽ rên một tiếng, da thịt đỏ lên.


Cảm giác ở trong cơ thể Mạnh Miên Đông tối qua nháy mắt sống lại, chi phối lý trí của anh, hai mắt Mạnh Miên Đông ươn ướt nhìn anh, đồng thời cởi một nút áo của anh.
Văn Nhiên đẩy cái tay đang cởi nút áo mình ra, lấy lại bình tĩnh, bôi thuốc đàng hoàng, rồi mới hôn Mạnh Miên Đông.


Môi răng Mạnh Miên Đông quá mức mê người, khiến anh lưu luyến quên lối về, da thịt nhợt nhạt hơi phiếm hồng, nhưng vẫn quá gầy.
Vì lo lắng thân thể của Mạnh Miên Đông, anh không làm gì khác nhưng cũng đủ trêu Mạnh Miên Đông khóc nấc.


Trải qua chuyện kia một lần, thân thể Mạnh Miên Đông đã hơi quen đụng chạm với anh, dẫu vậy, Mạnh Miên Đông vẫn không kìm được run rẩy.
Anh ôm Mạnh Miên Đông đang run rẩy vào ngực vỗ về, sau một lúc lâu mới để đặt hai bộ phận kề nhau, ma sát lẫn nhau, khi tay ướt rồi dùng khăn giấy lau đi.


Sau đó, anh cùng Mạnh Miên Đông ôn tồn một hồi mới đi làm cơm.
Mạnh Miên Đông trốn trong chăn, bỗng nhiên nhận ra mình không hề nhắm mắt trong suốt quá trình.
Cậu vui đến mức bật cười, động tới chỗ đau, nụ cười nhất thời cương cứng trên mặt, biến thành vẻ mặt đáng thương hề hề.


available on google playdownload on app store


Văn Nhiên làm cháo hải sâm hạt kê, thịt bò phi tỏi đen, há cảo nhân bắp tôm thịt, salad bơ cá ngừ và sữa chua đào vàng xong thì trở về phòng.
"Cháo hải sâm hạt kê"
"Thịt bò phi tỏi đen"
"Há cảo nhân bắp tôm thịt"
"Salad bơ cá ngừ"
"Sữa chua đào vàng"


Mạnh  Miên Đông cuộn thành một cục, dòm Văn Nhiên, than: “Đau…”
“Xin lỗi.” Văn Nhiên đau lòng tự trách “Vậy mà vừa rồi em còn trêu chọc anh.”
Mạnh Miên Đông phản bác: “Em không có trêu chọc anh, là anh quá đáng.”


Văn Nhiên cúi đầu, chạm môi Mạnh Miên Đông: “Tại anh hơi quá đáng, em muốn anh bồi thường em thế nào?”
Mạnh Miên Đông bụm mặt, lớn mật nói: “Chờ em khỏi rồi hãy quá đáng hơn.”


“Miên Đông của anh thực sự quá nhiệt tình.” Văn Nhiên duỗi đầu lưỡi, lướt qua kẽ tay, ɭϊếʍƈ gò má Mạnh Miên Đông một cái, bế Mạnh Miên Đông lên.
Mạnh Miên Đông bị ôm đến trước bàn ăn, Văn Nhiên đã đặt một chiếc đệm dày trên ghế, khi cậu ngồi xuống vẫn cảm thấy khó chịu.


Cậu nhíu mày, nhìn Văn Nhiên nói: “Hơi khó chịu.”
“Hay là lên giường đi.” Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông trở về giường, tiếp đó bưng tất cả thức ăn để trên tủ đầu giường.
Mạnh Miên Đông nửa ngồi, không tiện lắm, vì thế Văn Nhiên đút cậu ăn.


Cậu không kén ăn, Văn Nhiên đút cái gì thì ăn cái đó, ăn nổi nữa thì lắc đầu nói: “Em bỏ cuộc.”
Văn Nhiên tự mình ăn cơm nước xong, lại đến phòng bếp dọn dẹp rồi mới quay lại xoa bóp cho Mạnh Miên Đông.


Cơ thể Mạnh Miên Đông cực kỳ mẫn cảm, Văn Nhiên chưa ấn lên chỗ đau nhức đã chịu không nổi, kéo ống tay áo Văn Nhiên nói: “Văn Nhiên…”
Văn Nhiên khẽ cắn chóp mũi Mạnh Miên Đông: “Muốn anh làm như thế nào?”
Mạnh Miên Đông đáng thương nói: “Đừng bắt nạt em, anh biết mà.”


Văn Nhiên chui vào chăn lông, ngậm cho cậu một lần, cong môi cười: “Rất ngọt.”
Mạnh Miên Đông nhìn tóc Văn Nhiên biến thành ổ gà, nhẹ nhàng xoa, hổn hển nói: “Hôm nay anh không đi làm không sao chứ?”
“Không sao.” Văn Nhiên vuốt gò má Mạnh Miên Đông nói, “Nhưng có một vài chuyện anh phải xử lý.”


Mạnh Miên Đông hơi buồn ngủ rồi, ngáp: “Ừm, vậy anh nhanh xử lý đi.”
Văn Nhiên gật đầu, cầm laptop tới ngồi bên cạnh Mạnh Miên Đông.
Chờ Mạnh Miên Đông tỉnh lại, mở mắt ra là có thể thấy anh ngay tức khắc.
Thật ra tình yêu quan trọng nhất là bầu bạn, không phải là tiền tài, cũng không phải thể xác.


Nếu…Nếu ba năm trước anh chịu bầu bạn với Mạnh Miên Đông, có lẽ Mạnh Miên Đông sẽ không bị trầm cảm, dẫu có bị trầm cảm, chắc chắn cũng không nhảy lầu tự sát.
Anh vội vàng gầy dựng sự nghiệp, nghĩ chỉ cần anh thành công là có thể cho Mạnh Miên Đông một cuộc sống lý tưởng.


Mạnh Miên Đông không muốn đi làm thì không cần đi làm, thậm chí suốt đời không cần phải đi làm cũng được.
Nhưng mà anh sai rồi, sai trầm trọng, đối với Mạnh Miên Đông, có phải việc anh bận rộn và chểnh mảng dường như trở thành cọng rơm cuối cùng đè ch.ết lạc đà không?


Nếu anh không bận bịu như thế, có thời gian giao lưu với cậu, anh nhất định sẽ phát hiện sự khác lạ của cậu chứ không phải để cậu cố tỏ ra bình thường che mờ mắt mình.
Nếu anh không bận bịu như thế, e rằng Mạnh Miên Đông sẽ tự mình nói bệnh trạng cho anh biết.


Phải chăng anh quá bận rộn làm cậu cảm thấy ngại mang đến phiền phức cho anh?
Cẩn thận ngẫm lại, Mạnh Miên Đông có vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng biến thành câu dẫn anh, có phải lúc đó cậu đang do dự có nên nói cho anh biết hay không?


Đoạn thời gian bệnh của Mạnh Miên Đông trở nặng, hầu như anh đều thức khuya dậy sớm, thời gian ở nhà nhiều lắm cũng sáu bảy tám tiếng.


Trong thời gian đó, chuyện anh và Mạnh Miên Đông làm nhiều nhất là làʍ ȶìиɦ, phần lớn là do Mạnh Miên Đông chủ động cầu hoan, có khi nào Mạnh Miên Đông dựa vào làʍ ȶìиɦ để quên đi bệnh không?
Anh hối hận đến muốn xé lòng, bỗng ôm chầm lấy Mạnh Miên Đông.


Mạnh Miên Đông chưa ngủ say, mở hai mắt ra, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Văn Nhiên bất chợt bày tỏ, “Miên Đông, anh yêu em.”
Mạnh Miên Đông trở tay ôm Văn Nhiên: “Em cũng yêu anh.”


Rồi cậu nghe thấy âm thanh giòn giã của chiếc laptop khi nó rơi ầm xuống đất, vội vàng nhìn sang, lại bị Văn Nhiên giữ gáy.
“Laptop…” Không đợi cậu nói xong, đôi môi của cậu đã bị Văn Nhiên khóa, nụ hôn này rất triền miên, tựa như muốn hòa nhập với nhau.


Kết thúc nụ hôn, Văn Nhiên cầm laptop dưới đất lên, vẫn còn lành lặn.
Mạnh Miên Đông nhìn chằm chằm laptop của Văn Nhiên, thở phào: “Em tưởng màn hình nứt rồi.”


Văn Nhiên không thèm đế ý: “Độ cứng màn hình laptop này tương đương với độ cứng kim cương, là hàng làm riêng, sao có thể vứt một cái là nứt được.”
Mạnh Miên Đông bĩu môi: “Anh đang khoe giàu với em?”


Văn Nhiên bật cười: “Khoe giàu với em không có ý nghĩa gì, em cũng không tham tiền, anh càng thích…”
Anh trầm ngâm, ngậm vành tai Mạnh Miên Đông: “Anh càng thích khoe độ dài, độ thô, độ cứng và độ bền của anh với em hơn.”
Mạnh Miên Đông đẩy Văn Nhiên ra, trừng mắt: “Anh lại lưu manh.”


Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông bằng hai mắt nóng bỏng: “Em không hài lòng với độ dài, độ thô, độ cứng và độ bền của anh sao?”
Mạnh Miên Đông chưa từng thử làm chuyện đó với ai khác, không thể so sánh, so sánh vài bộ phim cậu từng xem, Văn Nhiên hiển nhiên ưu thế hơn người.


Hơn nữa quả thực cậu rất hài lòng, ngay cả khi cậu không biết làm sao hưởng thụ.
Cậu chưa kịp trả lời, lại nghe thấy Văn Nhiên nói: “Cuộc đời này anh am hiểu nhất chính là lưu manh với em.”
“Anh…” Cậu nói không lại Văn Nhiên, đành chỉ chỉ laptop nói, “Anh nghiêm túc làm việc đi.”


Văn Nhiên không đùa Mạnh Miên Đông nữa, bắt đầu làm việc.
Bởi hai người cơm nước xong đã sấp sỉ bốn giờ rưỡi, thế nên hai người không ăn cơm tối, Văn Nhiên nấu một nồi cháo gà xé nấm hương làm bữa ăn khuya.
"— Thân thể Mạnh Miên Đông chưa khôi phục, ăn cháo vẫn tốt hơn."


Ba ngày sau, Mạnh Miên Đông mới khỏe hẳn.
Nghỉ ngơi thêm hai ngày, Văn Nhiên lại in một thân hoa hồng nhỏ cho Mạnh Miên Đông lần nữa.
Dấu hôn còn chưa hết, Mạnh Miên Đông đang trong kỳ nghỉ đông hào hứng làm cơm hộp, mang cơm trưa cho Văn Nhiên.


Bình thường bận rộn đến đâu, Văn Nhiên đều sẽ về nhà ăn cơm trưa, song mấy ngày nay anh bận chủ trì một hạng mục mới, hừng đông phải đến thành phố khác, lúc trở lại công ty lúc đã qua một giờ chiều, anh đã nói trước với Mạnh Miên Đông anh không về ăn cơm trưa, cũng dặn Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn ăn.


Ai biết vừa về văn phòng, ngoài ý muốn thu hoạch được một Mạnh Miên Đông đang cầm một hộp bento ngồi trên ghế salon.
Mạnh Miên Đông mặc áo lông cừu cao cổ vẫn không không che khuất được những dấu hôn trên cằm cậu.


Mạnh Miên Đông vừa thấy Văn Nhiên, buông hộp cơm ra, đến trước mặt Văn Nhiên, bẹp một cái lên hai gò má Văn Nhiên.
Văn Nhiên sờ dấu hôn trên cằm Mạnh Miên Đông, kéo cổ áo Mạnh Miên Đông xuống, tỉ mỉ nhìn, rồi hôn lên cổ Mạnh Miên Đông.


Lúc Mạnh Miên Đông chân tay luống cuống, lại bị anh hôn lên môi.
Cậu trầm mê trong nụ hôn của Văn Nhiên, không biết làm sao hôn trả.
Về phương diện học tập, cậu là học sinh suất sắc, về phương diện thân mật, cậu vụng về đến nỗi không tốt nghiệp được lớp mẫu giáo.


Văn Nhiên không chê Mạnh Miên Đông vụng về, vụng về cũng tốt, điêu luyện cũng tốt, chỉ cần là Mạnh Miên Đông là đã dễ dàng lay động trái tim anh.
Hôn xong, anh nhuận khí giúp Mạnh Miên Đông, lát sau mới hỏi: “Em tới bằng cách nào?”


Mạnh Miên Đông đáp: “Ngồi xe buýt, đi bộ không thoải mái.”
Văn Nhiên áy náy nói: “Hôm qua anh quá đáng…”
Mạnh Miên Đông cướp lời: “Quá đáng hơn là em tỉnh dậy không thấy anh đâu.”


“Gần đây anh hơi bận rộn.” Sở dĩ Văn Nhiên ngồi máy bay rạng sáng chính là vì muốn tiết kiệm thời gian, nếu không, chẳng những bữa sáng, bữa trưa mà cả buổi tối cũng không có cách ăn chung với Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông chợt thấy bản thân gây sự vô lý, y như trẻ trâu.


Cậu cọ vào lòng Văn Nhiên: “Cực khổ cho anh quá, đói bụng không? Tới ăn cơm đi.”
Mạnh Miên Đông nắm tay Văn Nhiên đến bênsofa, mở một trong hai hộp cơm trên bàn trà ra, tựa như hiến bảo nói: “Có phải thoạt nhìn ngon lắm không?”


Mạnh Miên Đông làm cơm hộp kiểu Nhật, có bánh sừng bò, omurice, gà rán, salad khoai tây, cà chua bi và một miếng cơm nắm mơ muối, hỏi có ngon hay không thì tất nhiên là không, miễn cưỡng chỉ có thể coi là tạm được thôi.
"Bánh sừng bò"
"Omurice (cơm rang trứng theo phong cách Nhật Bản)"
"Salad khoai tây"
"Cơm nắm mơ muối"


Quả nhiên là Miên Đông của anh, tay nghề tầm thường, lòng tin không hề tầm thường chút nào.
Văn Nhiên nhìn hai mắt lấp lánh của Mạnh Miên Đông, khích lệ: “Thoạt nhìn ngon lắm, anh chảy nước miếng rồi.”
Mạnh Miên Đông đắc ý nói: “Đương nhiên.”


Lúc Văn Nhiên ăn cơm, Mạnh Miên Đông đột nhiên nghĩ tới một việc: “Trước đây em có hứa muốn mời anh ăn cơm, giờ xem như đã hoàn thành lời hứa rồi nha.”
“Quỷ hẹp hòi.” Văn Nhiên cắn một miếng gà rán, đưa đến miệng Mạnh Miên Đông.


Mạnh  Miên Đông há mồm cắn một miếng, ậm à ậm ờ nói: “Em không phải quỷ hẹp hòi, anh mới là quỷ hẹp hòi, một bữa cơm cũng nhớ thương như vậy.”
Văn Nhiên cười nói: “Một bữa cơm có gì phải nhớ thương? Đương nhiên là anh nhớ thương em rồi.”


Mạnh Miên Đông oán thầm: "Cái túi da phong độ ưu nhã của Văn Nhiên chắc chắn là lừa đảo, lúc nào Văn Nhiên cũng lưu manh, không hề giống một nhân sĩ thành công."
"Vậy còn mình lúc nào cũng bị Văn Nhiên lưu manh?"


Văn Nhiên vừa nhìn vẻ mặt Mạnh Miên Đông liền biết tỏng, quay đầu cho Mạnh Miên Đông một nụ cười ưu nhã: “Miên Đông của anh đang nghĩ đến chuyện hương diễm nào đó?”
Mạnh Miên Đông cố ý nghiêm mặt nói: “Đang suy nghĩ xem vì sao anh lại lưu manh như thế?”


Văn Nhiên cốc trán Mạnh Miên Đông: “Vấn đề này không phải rất rõ ràng sao? Bởi vì đối tượng là em.”
“Em biết.” Mạnh Miên Đông mặt mày rạng rỡ, lúc này, điện thoại nội tuyến đột nhiên vang lên.
Văn Nhiên đứng dậy nghe điện thoại, lại nhìn Mạnh Miên Đông: “Mạnh Minh Xuân tới.”


Mạnh Miên Đông theo bản năng co quắp, hỏi: “Anh em tới làm gì?”
Văn Nhiên cười nói: “Khởi binh vấn tội.”
Mạnh Miên Đông hỏi tiếp: “Anh muốn em gặp anh của em?”
Văn Nhiên hỏi ngược lại: “Em muốn gặp anh mình không?”


“Không muốn.” Mạnh Miên Đông lấy hết can đảm nói, “Em cảm thấy em nên đi đối mặt với anh ấy, lần trước em biểu hiện không tốt.”
Văn Nhiên phủ nhận: “Không phải, lần trước em biểu hiện rất tốt, không hề tỏ ra yếu kém.”


Mạnh Miên Đông lắc đầu nói: “Nếu như anh không đúng lúc chạy tới, có lẽ em đã nhường bước rồi.”
“Vậy gặp một lần đi.” Văn Nhiên trả lời điện thoại của quầy lễ tân, “Để Mạnh Minh Xuân lên đây.”


Không bao lâu, Mạnh Minh Xuân bước vào phòng làm việc, vừa vào lập tức nhìn Văn Nhiên nói: “Cậu cố ý.”
Văn Nhiên nhàn nhạt nói: “Ngay từ đầu tôi đã phát hiện công ty chip kia có vấn đề,  chuyện thu mua là do hai cha con các người quyết định, liên quan gì đến tôi?”


"Đây không phải là đang chỉ mũi mắng mình ngu sao?"
Mạnh Minh Xuân nuốt không trôi khẩu khí này, tự đắc cười: “Cậu cho rằng chỉ một công ty chip kia là có thể giết ch.ết tôi?”


“Anh muốn nói mình còn miếng đất?” Văn Nhiên nhắc nhở, “Hai mươi lăm năm trước, chính phủ muốn tạo tàu điện ngầm ở đó, sau khi mời chuyên gia khảo sát đến thì bỏ qua, anh thử đoán xem là vì sao?”


Thấy Mạnh Minh Xuân trợn mắt, Văn Nhiên tiếp tục nói: “Mảnh đất kia đã từng là bãi tha ma, dưới đất xương cốt nhiều không kể xiết, vả lại hơn 50 năm trước, gần đó có một nhà nhà máy hóa chất, đất đai bị ô nhiễm nghiêm trọng. Nếu không…anh cho rằng đoạn đường tốt như thế, vì sao Tân Đông Hải bán rẻ cho anh? Đối với Tân Đông Hải, mảnh đất trống kia chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, anh còn vội vã đón nhận.”


Bãi tha ma, hơn nữa ô nhiễm nghiêm trọng, không ai thèm mua nhà xây trên đó.
Mạnh Minh Xuân cảm thấy hai mắt tối sầm, nín thở: “Miên Đông ngoan, giúp anh cầu xin Văn tiên sinh, cầu hắn giúp anh về lại Mạnh thị.”
Mạnh Miên Đông đang cắn một miếng bánh sừng bò, liếc nhìn Mạnh Minh Xuân, nói: “Không muốn.”


Mạnh Minh Xuân vọt tới trước mặt Mạnh Miên Đông, lạnh lùng nói: “Tao là anh ruột của mày.”


“Tôi biết anh là anh tôi, huyết thống không thế cắt đứt, nhưng trong lòng tôi không còn xem anh là anh tôi nữa.” Mạnh Miên Đông ăn một cái bánh sừng bò, lại ăn một miếng omurice, không phản ứng Mạnh Minh Xuân, dù Mạnh Minh Xuân không ngừng dùng giọng điệu cường ngạnh nói chuyện với cậu.


Mạnh Minh Xuân tức đến nổi trận lôi đình, lại không dám động thủ với Mạnh Miên Đông trước mặt Văn Nhiên, cắn răng, cầu xin: “Văn tiên sinh, cậu giúp tôi đi.”
Văn Nhiên không trả lời mà bật TV lên, bên trong đang phát một tin tức giải trí.


Mạnh Minh Xuân không biết Văn Nhiên có ý gì, tin tức tiếp theo là tin Tân Đông Hải hối lộ cán bộ các cấp.
Tân Đông Hải vì tranh giành quyền lợi, hối lộ từ cán bộ thành phố đến cán bộ trung ương.
Văn Nhiên thở dài: “Tân tổng to gan thật.”


“Là cậu!” Mạnh Minh Xuân chỉ vào Văn Nhiên nói, “Kẻ tố giác Tân tổng là cậu!”
Văn Nhiên không trả lời mà về cạnh Mạnh Miên Đông, chỉ chỉ cơm nắm nói: “Đút anh.”
Mạnh Miên Đông cầm cơm nắm đút cho Văn Nhiên.


Mạnh Minh Xuân thấy Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông không để gã vào trong mắt, nhấc chân bỏ đi.
Văn Nhiên quét mắt nhìn bóng lưng Mạnh Minh Xuân nói: “Nếu anh chấp nhận kết hôn với Tân Đông Hải, tôi sẽ tặng Mạnh thị cho anh, có lẽ Tân tổng sẽ bị tử hình, anh nhanh chóng quyết định đi.”


Tân Đông Hải đúng là do Văn Nhiên tố giác, chẳng qua nội dung tố giác không hề giả dối, hoàn toàn do ông ta gieo gió gặt bão.
Sau khi Mạnh Minh Xuân ra khỏi phòng làm việc, Mạnh Miên Đông nhào vào lòng Văn Nhiên, tự hào nói: “Lần này em không có run rẩy, cũng không có xuất mồ hôi, nhanh khen em đi.”


“Miên Đông của anh giỏi quá, thưởng cho em một quả cà chua bi.” Văn Nhiên nói, cắn một cái, hôn Mạnh Miên Đông, đợi Mạnh Miên Đông hé miệng ra, dùng đầu lưỡi đẩy tới.
Mạnh Miên Đông khẽ cắn, chất lỏng lập tức phun ra, chuyền một ít sang cho Văn Nhiên.


Hai người anh một miếng em một miếng, Mạnh Miên Đông nuốt xuống chất lỏng còn sót lại cuối cùng, nói: “Cảm ơn anh giúp em báo thù.”


“Không phải anh đang giúp em báo thù, anh chỉ đang giúp mình báo thù, vì nếu không báo thù, anh không cam tâm.” Văn Nhiên ɭϊếʍƈ môi Mạnh Miên Đông, trêu, “Cà chua bi hôm nay ngọt quá, có điều không ngọt bằng em.”


Mạnh Miên Đông nửa xấu hổ nửa tò mò không biết sao Văn Nhiên có thể mặt không đổi sắc nói ra lời thô tục thế này, bèn âm thầm lập một mục tiêu: "Một ngày nào đó, mình phải nhìn thấy dáng vẻ Văn Nhiên đỏ mặt!"


"Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu đếm ngược thời gian kết thúc thế giới này"






Truyện liên quan