Chương 88
Edit: Phong Nguyệt
Sau khi ngồi lên xe Hàn Thừa, Văn Nhiên nghiêng đầu nhìn Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông cắn cắn môi dưới, biểu tình căng thẳng.
Văn Nhiên giơ ngón giữa đè trước môi Mạnh Miên Đông, khuyên nhủ: “Đừng cắn.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông lập tức dè dặt buông môi dưới ra, Văn Nhiên xoa xoa dấu răng nhàn nhạt hỏi: “Có đau không?”
“Không đau.” Mạnh Miên Đông lắc đầu, chủ động cầm tay Văn Nhiên, nhìn chằm chằm vết máu hằn trên mu bàn tay anh, lại vô thức cắn môi, có điều cậu nhanh chóng buông ra.
Văn Nhiên trở tay cầm tay Mạnh Miên Đông, tay trái khoác lên vai Mạnh Miên Đông, để Mạnh Miên Đông nằm xuống đùi anh.
Anh xoa tóc Mạnh Miên Đông, không nói gì.
Mạnh Miên Đông cảm thụ được sự dịu dàng của Văn Nhiên, có chút buồn ngủ, nhưng khi xe dừng lại, chợt tỉnh táo hẳn.
Văn Nhiên đội nón họa sĩ và khẩu trang cho cậu, sau đó đội nón lưỡi trai và kính đen cho mình rồi hai người mới xuống xe.
Bác sĩ khám bệnh lần này không phải bác sĩ trước đây của Mạnh Miên Đông mà là bác sĩ có uy tín trong lĩnh vực máy trợ thính. Bác sĩ trước đây của cậu cũng đứng ở bên cạnh.
Mạnh Miên Đông làm một loạt kiểm tr.a thính lực, đợi có giấy báo cáo kết quả mới về phòng.
Bác sĩ căn cứ vào ý muốn của Mạnh Miên Đông, giới thiệu các loại máy trợ thính cho Mạnh Miên Đông trước: “Về cấu tạo bên ngoài, máy trợ thính được chia làm máy hộp, máy đeo sau tai và máy đeo trong tai. Máy đeo trong tai có thể được chia thành loại thường, loại nằm trong tai, loại nằm sâu trong tai; Về nguyên lý điện tử, máy trợ thính được chia thành máy trợ thính kỹ thuật số, máy trợ thính kỹ thuật tương tự, máy trợ thính công nghệ ngôn ngữ động rộng, …; Về phương pháp truyền dẫn, máy trợ thính được chia thành máy trợ thính truyền qua không khí và máy trợ thính truyền qua xương. Theo tình huống đang phục hồi của cậu, cậu không cần phải đeo máy trợ thính, nếu cậu nhất quyết muốn đeo, tôi khuyên cậu nên dùng loại nằm sâu trong tai. Máy trợ thính nằm sâu trong tai có khả năng che giấu tốt, thoải mái, khả năng truyền âm tốt và bảo đảm chất lượng âm thanh nữa.”
“Vậy thì máy trợ thính nằm sâu trong tai đi!” Mạnh Miên Đông nghe thấy mình nói như vậy.
Bác sĩ chọn kiểu máy trợ thính cho Mạnh Miên Đông, rồi bảo Mạnh Miên Đông ba ngày sau tới lấy.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, đến khi nhận được máy trợ thính, Mạnh Miên Đông cảm giác mình như đang nằm mơ.
Đang yên đang lành tự dưng lại cần máy trợ thính làm gì?
Lúc cậu ngẩn người, bác sĩ đã đeo máy trợ thính lên tai trái cho cậu.
Thính lực tai trái nháy mắt được phóng đại, lớn đến mức cậu không thích ứng được.
Ba năm qua cậu đã quen với sự tàn tật, thế nên cậu không thể thích ứng ngay được.
Thẳng đến đi ra khỏi bệnh viện, về đến nhà, cậu cũng không thích ứng được.
"Muốn thích ứng phải cần thời gian, cậu không thể gấp gáp, phải từ từ tiến tới!"
Song trên mặt cậu vẫn toát ra hoảng loạn, rồi Văn Nhiên bỗng dưng ôm vào lòng, sau đó cậu nghe thấy Văn Nhiên ân cần nói: “Miên Đông, em không sao chứ?”
Mạnh Miên Đông ôm lấy Văn Nhiên, qua một lúc lâu mới nói: “Hiện tại em rất hoảng loạn, em không có cảm giác chân thật, Văn Nhiên, tai trái của em rõ ràng không có vấn đề gì, sao em lại muốn đeo máy trợ thính chứ?”
Thoạt nhìn thì có vẻ như Mạnh Miên Đông hạ quyết tâm đeo máy trợ thính cho bằng được, nhưng thực tế khi thật sự đối mặt với máy trợ thính thì cậu vẫn còn rất nhút nhát.
Vì thế nên mới cảm thấy không có cảm giác chân thực, huyễn tưởng rằng tai trái mình không có vấn đề?
Anh nghe Mạnh Miên Đông tiếp tục nói: “Đồng thời em cũng biết rằng chứng điếc đột ngột đã làm thính lực của em suy giảm, để quay lại, em phải đeo máy trợ thính, em đang nghĩ xem lúc nào mình mới có thể thích ứng với máy trợ thính, thậm chí em còn nghĩ xem bao giờ em mới khỏi hẳn.”
Mạnh Miên Đông hơi nhắm mắt, nói: “Thật ra có một khoảnh khắc em muốn vứt nó đi.”
“Văn Nhiên…” Cậu khẽ gọi một tiếng, ôm Văn Nhiên, “Nói với em rằng em nhất định sẽ khỏi hẳn đi.”
Trước khi đeo máy trợ thánh, Mạnh Miên Đông chưa từng nói qua lời này, cậu cho là mình không có khả năng khỏi hẳn, nhưng sau khi đeo máy trợ thính vào, cậu lại muốn tin tưởng mình có thể khỏi hẳn.
Tác động của máy trợ thính đối với cậu quá lớn, đến nỗi khiến cậu muốn đi tin tưởng chuyện không thể nào xảy ra.
Văn Nhiên nghiêm túc nói với cậu: “Em nhất định sẽ khỏi hẳn.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông buông Văn Nhiên ra, mệt mỏi nói, “Em buồn ngủ, mệt quá à.”
Văn Nhiên hôn gò má Mạnh Miên Đông một cái: “Anh cũng buồn ngủ, anh chủ chung với em.”
Anh ngủ từ 10 giờ rưỡi sáng đến 1 giờ 50 phút chiều mới tỉnh lại vì đói, anh mở mắt ra, Mạnh Miên Đông trong lòng anh vẫn còn ngủ say.
"Mạnh Miên Đông ăn sáng không được bao nhiêu, chẳng lẽ không đói? Hay Mạnh Miên chỉ là Đông không muốn tỉnh lại?"
Anh chỉ cần quét mắt là có thể nhìn thấy máy trợ thính của Mạnh Miên Đông trên tủ đầu giường bên kia, kích thước rất nhỏ, màu da người, cơ bản khi đeo lên không thể phát hiện, nhưng đây không phải là điều Mạnh Miên Đông cần.
"Hãy tốt lên đi, Miên Đông!"
Anh thầm cầu nguyện trong lòng, sau đó cẩn thận đẩy Mạnh Miên Đông ra, xuống giường, muốn ăn bánh quy đỡ đói.
Nào ngờ Mạnh Miên Đông bất chợt mở mắt, nhìn Văn Nhiên hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Văn Nhiên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đáp: “1 giờ 55 phút.”
Mạnh Miên Đông sờ sờ bụng mình, bật cười: “Hèn gì đói như vậy.”
Văn Nhiên ôn nhu hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Mạnh Miên Đông khổ não: “Em cũng không biết mình muốn ăn gì.”
Văn Nhiên ngồi bên giường, ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, thấp giọng hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
Mạnh Miên Đông lắc đầu: “Không ổn, không đói.”
Văn Nhiên đề nghị: “Chúng ta đi du lịch đi, em muốn đâu thì đi đó, chúng ta có thể đi tham quan những phong tục khác nhau, thưởng thức những món ăn ngon trước giờ chưa được thưởng thức nhé.”
Mạnh Miên Đông lắc đầu: “Em không muốn đi đâu cả, em chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh.”
Văn Nhiên nhất thời không biết phải an ủi Mạnh Miên Đông như thế nào, chỉ có thể hôn lên mặt Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông hơi nhắm mắt, đưa tay ôm lấy Văn Nhiên.
Hai người đều không nói gì, chỉ ôm nhau.
Qua thật lâu, Văn Nhiên mới mở miệng: “Ăn cơm sườn cà ri nhé?”
Từ cơm sườn trong tiếng Nhật phát âm gần giống như thắng lợi, nên Văn Nhiên mới hỏi mình có muốn ăn cơm sườn không ư?
“Ừm.” Mạnh Miên Đông buông tay ra, rồi lại luyến tiếc, rõ ràng Văn Nhiên chỉ đi làm cơm sườn mà thôi.
Cậu thấy Văn Nhiên ra khỏi phòng ngủ, lập tức đi theo, Văn Nhiên đi rửa mặt, cậu cũng đi rửa mặt, Văn Nhiên đến phòng bếp thì cậu đứng bên cạnh.
Văn Nhiên có cảm thấy cậu dính người, phiền phức quá không?
Nhưng cậu vẫn không phải muốn xa Văn Nhiên bước nào.
Văn Nhiên bới cơm, để sườn rán đã làm xong lên, chan cà ri, thế là món cơm sườn cà ri hoàn thành.
Anh bưng cơm sườn ra ngoài, rồi bưng súp miso ra.
Lúc quay lại phòng bếp lấy đũa và thìa, Mạnh Miên Đông đứng ở bồn rửa chén ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh có cảm thấy em dính người, phiền phức không?”
“Tại sao lại hỏi thế?” Văn Nhiên đi tới trước mặt Mạnh Miên Đông, ôm Mạnh Miên Đông, nói, “Anh không cảm thấy em dính người, phiền phức chút nào, anh rất thích em ỷ lại anh.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta ăn cơm sườn đi, thơm quá à.” Mạnh Miên Đông thở phào nhẹ nhõm, mãi tận đến lúc nếm hương vị cơm sườn, cậu mới ý thức được rằng mình không nên hỏi như vậy, Văn Nhiên yêu cậu, nhất định sẽ không cảm thấy cậu dính người hay phiền phúc, hỏi như vậy có nghĩa là cậu lại không có lòng tin với bản thân, đây là đang lùi bước, cái này không thật không đúng.
Chỉ là máy trợ thính mà thôi, nó là công cụ trợ giúp cậu quay lại chứ không phải công cụ cản trở lòng tin của cậu.
Nếu như vậy thì không cần đeo máy trợ thính nữa.
Mình phải nhanh thích ứng với máy trợ thính, để nó thể hiện giá trị của nó.
Nghĩ tới chuyện này, cậu đứng dậy trở về phòng cầm máy trợ thính đeo lên, sau đó quay trở lại bàn ăn tiếp tục ăn cơm sườn.
"Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Máy trợ thính tr.a từ bách khoa."