Chương 97

Edit: Phong Nguyệt
Mạnh Miên Đông đang muốn đóng video thì bỗng thấy địa chỉ ID của chủ vid là Husky và Tiểu Samoyed, avatar là là ảnh Husky và Samoyed, Samoyed có hình thể giống “Husky”, màu lông cũng y hệt nhau.
Cậu chỉ chỉ ID, hỏi: “Có phải “con sen” hôm trước chúng ta gặp không?”


Được Mạnh Miên Đông chỉ một cái, Văn Nhiên mới chú ý đến, đáp: “Rất có thể.”
Mạnh Miên Đông mở thông tin cá nhân của chủ vid, muốn thử xem chủ vid có up video lộ mặt không nhưng lại phát hiện đây là video duy nhất.


Cơ mà nhìn ID chắc chắn là “con sen”, “con sen” là fan của cậu và Văn Nhiên, thăng cấp thành fan cp cũng không có gì lạ.
Cậu chỉ không ngờ con sen lại giỏi như vậy, cắt nối biên tập video vô cùng mượt, mượt đến mức nhìn vào tưởng đâu là phim của cậu và Văn Nhiên.


Cậu tắt video, cười nói: “Lần sau nếu gặp lại phải cảm ơn cô bé đã giúp chúng ta thu một mớ fan cp.”


Nói xong, cậu lại nhìn Văn Nhiên nói: “Lần trước tình cờ gặp cô bé, không phải anh nói không biết cô bé và bạn trai, Husky và Tiểu Samonyed có biến thành fan cp không sao? Anh còn nói tên cp anh đã nghĩ xong, gọi là Nhiên Đông, không ngờ bị anh nói trúng, mặc dù không biết bạn trai cô bé, Husky và Tiểu Samonyed có biến thành fan cp không nhưng cô bé có vẻ đã là fan cp của chúng ta rồi.”


Văn Nhiên ra vẻ thần toán, bí hiểm nói: “Bản thần toán trên thông thiên văn dưới rành địa lý, không gì không biết không gì không hiểu, công tử có gì muốn biết không?“


available on google playdownload on app store


Mạnh Miên Đông nể mặt hỏi: “Tiên sinh có biết khi nào dùng cơm trưa không? Vừa này ta hỏi phu quân ta có phải tới giờ cơm rồi không, phu quân ta rõ ràng nghiêm trang gật đầu, nào ngờ đến giờ vẫn chưa thấy cơm nước đâu, chỉ thấy video của ta và phu quân.”


Văn Nhiên nghe Mạnh Miên Đông gọi mình là phu quân, cố nén vui mừng trong lòng, bình tĩnh nói: “Video này không phải là thức ăn tinh thần sao?”
Mạnh Miên Đông đỏ mặt hỏi: “Vậy thức ăn  thân thể đâu?”
Văn Nhiên bấm ngón tay tính: “Thức ăn thân thể chưa vào nồi, công tử đợi một chút.”


Mạnh Miên Đông hỏi: “Bây giờ bụng ta rất đói, làm sao đây?”
Văn Nhiên click mở fanart Nhiên Đông ra: “Công tử dùng thêm thức ăn tinh thần nhé!”
Tấm fanart này vô cùng hương diễm, không thích hợp thiếu nhi, Mạnh Miên Đông vừa nhìn, hai tai đỏ ửng, trừng Văn Nhiên nói: “Đây là thức ăn tinh thần sao?”


Văn Nhiên không diễn thần toán nữa, bỏ qua cách cách nói úp úp mở mở, vô tội đáp: “Cái này không tính là thức ăn tinh thần sao?”
Mạnh Miên Đông phủ nhận: “Đương nhiên không phải.”


Văn Nhiên thích thú mở thêm một trang web khác, cũng là fanart, không giống với fanart kia, fanart này có nội dung, nội dung là Văn Nhiên làm thế nào từng bước từng bước bắt nạt cậu.
Văn Nhiên cúi đầu, ɭϊếʍƈ tai trái Mạnh Miên Đông hỏi: “Đây coi như là thức ăn tinh thần rồi chứ?”


Mạnh Miên Đông thở hổn hển: “Đây là thức ăn tinh thần của anh! Lưu manh.”
Tai trái cậu đã nóng hổi, bị hơi thở Văn Nhiên quét qua, không tự chủ được rên một tiếng.


Văn Nhiên rất thích tiếng “lưu manh” phát ra từ miệng Mạnh Miên Đông, anh muốn lưu manh hơn, thế là mở thêm một trang khác trong danh mục yêu thích của mình.
Lần này không phải là fanart nữa mà là đồng nhân văn tên là <[Nhiên Đông cao H] Luận 12 phương pháp ăn Tiểu Miên Đông>


Nội dung bên trong tục đến mức Mạnh Miên Đông không dám nhìn thẳng, dường như cậu nghe thấy tiếng xe lửa “tu tu” lướt qua lỗ tai cậu.
Một loại phương pháp trong đó lại bất ngờ ăn khớp với sóng não Văn Nhiên—Tưới mật lên thân thể!


Nếu không phải Mạnh Miên Đông chưa từng thấy Văn Nhiên đánh máy trong thời gian dài thì cậu vô cùng hoài nghi cái đồng nhân văn này là của Văn Nhiên.
Văn Nhiên thấy hoài nghi trong mắt Mạnh Miên Đông, nghiêm túc nói: “Tục tĩu như thế làm sao do anh viết được.”


Mạnh Miên Đông nhịn không được oán thầm: Anh chỉ trực tiếp hành động!
Văn Nhiên dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói: “Hình như lần trước chúng ta chưa dùng xong chai mật kia nhỉ? Tối nay chúng ta dùng tiếp nhé?”
Mạnh Miên Đông cự tuyệt: “Không.”


Văn Nhiên tiếc nuối: “Chai mật ong kia là của Eivish, ở Thổ Nhĩ Kỳ, anh mất 400 ngàn mới mua được chai nhỏ, không nên lãng phí.”
Mạnh Miên Đông giật mình, oán: “400 ngàn mua một chai mật ong nhỏ, anh là kẻ ngốc nhiều tiền à? Hay đơn vị tiền của anh là đô la Zimbabwe?”


Văn Nhiên thâm tình nói: “Vì em, dù phía sau có thêm một số không anh cũng không nề hà.”
Mạnh Miên Đông đề nghị: “Anh đem mật ong ngâm nước chanh mật ong, trà bưởi mật ong, gà nướng mật ong, bánh mì phô mai mật ong, trứng hấp hoa quế mật ong… Như vậy sẽ không lãng phí.”


Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Tưới đầy trên thể em rồi ɭϊếʍƈ sạch mới là phương pháp ăn mật ong chính xác.”
Mạnh Miên Đông nói không lại Văn Nhiên, trực tiếp dời trọng tâm: “Em đói rồi, em muốn ăn.”


“Được, anh đi nấu ăn.” Văn Nhiên nói như vậy, lại không rời Mạnh Miên Đông nửa bước mà bổ sung, “Nhưng phải chờ chúng ta xem hết <[Nhiên Đông cao H] Luận 12 phương pháp ăn Tiểu Miên Đông> trước.”


Mạnh Miên Đông sờ sờ cái bụng kêu ọc ọc của mình, không thể không thỏa hiệp: “Được rồi.”
Nhưng mà, chờ cậu chịu đựng xấu hổ xem xong <[Nhiên Đông cao H] Luận 12 phương pháp ăn Tiểu Miên Đông>”, Văn Nhiên lại nói: “Kêu một tiếng phu quân nữa nào.”


Mạnh Miên Đông mềm mại kêu: “Phu quân.”
Văn Nhiên thấy vẫn chưa đủ: “Để phu quân cẩn thận quan sát thân thể em.”
Mạnh Miên Đông tức đến há mồm cắn môi Văn Nhiên một cái rồi mới cởi quần áo của mình ra.


Vấn đề là cậu cởi ra rồi mà Văn Nhiên chỉ nhìn lướt qua, sau đó ra khỏi phòng sách đi nấu ăn.


Cậu quần áo vào, nghiến răng nghiến lợi, quyết định chờ đến khi nào rãnh rỗi sẽ đích thân viết một bộ đồng nhân văn, tên là <[ Nhiên Đông thanh thủy] Luận Văn Nhiên lưu manh như thế nào>, không, tên này nhất định sẽ khiến Văn Nhiên vui vẻ, phải đổi thành <[ Nhiên Đông thanh thủy ] Luận Văn Nhiên lưu manh thất bại như thế nào>.


Cậu đang vì ý nghĩ của mình mà hả hê, lại nghe thấy Văn Nhiên hỏi: “Trong nhà không có hoa quế, đổi thành đậu đỏ nha?“


“Ừm.” Cậu trả lời như thế, ai ngờ khi cậu ngồi vào bàn ăn, nhìn một bàn toàn mật ong, không khỏi nhớ đến hình ảnh mình bị Văn Nhiên tưới đầy mật, sau đó bị Văn Nhiên ɭϊếʍƈ sạch.
Cậu bối rối không biết làm sao há miệng ăn một bàn thức ăn thuần khiết này.


Văn Nhiên còn ghé vào lỗ tai cậu nói: “Mật ong ngâm nước chanh mật ong, trà bưởi mật ong, gà nướng mật ong, bánh mì phô mai mật ong, trứng hấp đậu đỏ mật ong, ức gà chiên mật ong tỏi, khoai lang mật ong, em không thích chúng sao?”
Văn Nhiên chắc chắn cố ý, cậu nghiến răng nghiến lợi: “Thích.”


Văn Nhiên nghi ngờ giục: “Nếu thích, vì sao không ăn?”
Mạnh Miên Đông chỉ đành kiên trì ăn miếng ức gà chiên mật ong tỏi, hình ảnh mặt đỏ tim đập lại hiện lên trước mắt cậu.


“Miên Đông háo sắc đang nghĩ gì đó? “Văn Nhiên nhéo eo Mạnh Miên Đông một cái, rồi ăn bánh mì phô mai mật ong.
Mạnh Miên Đông không trả lời, lặng lẽ ăn, ăn xong mới nhìn Văn Nhiên hỏi: “Anh không làm em sao?”


Văn Nhiên đang bình tĩnh uống nước chanh mật ong, nghe lời mời mê người của Mạnh Miên Đông, cười nói: “Lẽ nào Miên Đông có phản ứng rồi? Đến đây, cho anh xem nào.”
Mạnh Miên Đông mặc cho Văn Nhiên dùng ánh mắt đầy ȶìиɦ ɖu͙ƈ dò xét mình, một lát sau thật sự nổi lên phản ứng.


Cậu vừa xấu hổ vừa nói: “Nhanh lên.”
Văn Nhiên không làm khó Mạnh Miên Đông, ôm Mạnh Miên Đông đến phòng ngủ, tưới đầy mật lên Mạnh Miên Đông rồi ɭϊếʍƈ sạch, sau đó mới tiến vào.


Ngày thứ mười tám sau khi come out, đạo diễn trong phim mới của Văn Nhiên gọi tới, nói rằng hắn đã tạm thời chọn được ba người diễn nam chính, bảo Văn Nhiên đích thân phỏng vấn.


Văn Nhiên để điện thoại xuống, nói với Mạnh Miên Đông: “Miên Đông, ngày mai anh phải ra ngoài một chuyến, anh phải đi phỏng vấn nam chính.”
Anh từng muốn để Mạnh Miên Đông diễn nam chính, sau khi bị Mạnh Miên Đông từ chối lần hai, anh không nhắc tới nữa.


Mạnh Miên Đông chưa từng diễn, từ chối cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng tại sao Mạnh Miên Đông trông có vẻ cô đơn vậy?
Anh ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, an ủi: “Phỏng vấn ở trong thành phố, sáng sớm anh ra ngoài, nếu không có vấn đề thì chiều sẽ về.”


Mạnh Miên Đông cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy cô đơn nữa, Văn Nhiên ra ngoài làm việc, cũng không phải không trở lại, sao cậu lại cảm thấy cô đơn?
Vì cậu và Văn Nhiên ở bên nhau quá lâu nên mới không nỡ xa Văn Nhiên một phút một giây nào sao? Hay cậu nghĩ Văn Nhiên bị công việc cướp mất?


Được Văn Nhiên an ủi, cậu không còn cảm thấy cô đơn như thế nữa, nói: “Em chờ anh về.”
Ngày thứ mười chín sau khi come out, Văn Nhiên ra ngoài từ lúc hơn 8 giờ sáng đến tận 2 giờ 40 phút chiều cũng chưa trở về.


Trong đầu Mạnh Miên Đông đều là Văn Nhiên, để guitar trong tay xuống, muốn gọi cho Văn Nhiên nhưng sợ quấy rầy Văn Nhiên làm việc, thế là buông di động xuống.


Cậu lặp đi lặp lại động tác cầm lên buông xuống vô số lần, trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh: Văn Nhiên dạy một thiếu niên đàn dương cầm, tay đặt lên tay thiếu niên, sửa đúng tư thế cho thiếu niên.


Cậu bỗng phát hiện sự cô đơn hôm qua là vì ghen tỵ, ghen tỵ có người đối diễn với Văn Nhiên.
Văn Nhiên chưa từng diễn vai phụ, phim này là phim đầu tiên Văn Nhiên diễn vai phụ.
Nguyên mẫu nhân vật kia là cậu, Văn Nhiên vì để cậu chịu diễn mà dùng hẹn hò công khai mê hoặc cậu.


Nếu cậu đồng ý, có phải hiện tại Văn Nhiên sẽ ở bên cạnh cậu không? Không cần phải ra ngoài làm gì.
Nhưng ngay cả khi cậu lên sân khấu hát còn phải tự thôi miên rằng mình chỉ hát cho mỗi Văn Nhiên nghe, cậu thật sự có thể diễn tốt vai nam chính sao? Không kéo chân sau của Văn Nhiên?


Chuyện cậu và Văn Nhiên yêu nhau còn đang ầm ĩ, nam chính đối diễn với Văn Nhiên sẽ bị áp lực, đặc biệt ở khi họ còn có một mớ fans cp.
Nếu cậu không đồng ý, Văn Nhiên sẽ diễn cùng người cậu không biết, hẹn hò công khai cũng sẽ ngâm nước nóng.


Cậu trái lo phải nghĩ, cuối cùng phát một tin Wechat cho Văn Nhiên: Để em làm nam chính được không?






Truyện liên quan