Chương 28: Growing pains
(*)Growing pains: chứng đau chân của trẻ mới lớn.
Đến khi một người một thi đưa đội hành thi đến nơi còn chưa kịp quay về. Thúy Vi Sơn đã truyền đến tin tức -- Đại sư huynh Phàn Thiếu Cảnh bị đánh bất ngờ trên đường, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh. Ông già ra lệnh cho Phàn Thiếu Hoàng lập tức chạy về Thúy Vi Sơn.
Phàn Thiếu Hoàng sa sầm mặt. Cái tên dối trá này sớm không xảy ra chuyện, muộn không xảy ra chuyện. Hết lần này đến lần khác cứ chạm mặt mình là hai ba ngày sau lại xảy ra chuyện. Muốn ch.ết thì ch.ết đại cho rồi, lại còn bày đặt hôn mê bất tỉnh. Thôi rồi, kỳ này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Hắn đen mặt dẫn theo cương thi mắt xanh chạy về Thúy Vi Sơn. Đệm hương ở dưới bài vị tổ sư gia ơi.... Ta tới đây....
Khi hắn trở lại Thúy Vi Sơn mới phát hiện ra, chuyện không đơn giản như hắn nghĩ. Phàn Thiếu Cảnh bị thương nặng không hề giả. Hôn mê bất tỉnh cũng không phải giả. Nhưng việc thật sự làm cho ông già tức giận chính là -- Hắn bị người ta rút đi phần lớn chân nguyên.
Ông già nhận định với tu vi của Phàn Thiếu Cảnh, thì cần người có bản lĩnh như Phàn Thiếu Hoàng mới có thể đánh hắn bị thương. Mà Phàn Thiếu Hoàng lại không thể nói cho ông biết. Lúc hắn gặp Phàn Thiếu Cảnh thì thật ra pháp lực của Phàn Thiếu Cảnh đã bị mình làm tổn hại.
Phàn Thiếu Cảnh bị thương, đương nhiên sẽ dễ dàng đối phó hơn bình thường rất nhiều...
Cách xử lý của Phàn Phục Thanh rất thẳng thắn -- Trực tiếp xâm nhập vào hồn Phàn Thiếu Hoàng. Nếu trong cơ thể hắn không có chân nguyên của Phàn Thiếu Cảnh. Đương nhiên sẽ không liên quan đến chuyện này. Nhưng Phàn Thiếu Hoàng không thể nào mặc ông thăm dò -- Trong hồn của hắn mặc dù không có chân nguyên của Phàn Thiếu Cảnh, nhưng lại có không ít của người khác...
Nói một cách khác. Nếu như ông già biết trong hồn hắn có chân nguyên của Phàn Thiếu Cảnh. Chắc chắn sau đó sẽ đánh gãy một chân của hắn. Nhưng nếu như phát hiện trong hồn hắn có của những người khác... Chỉ sợ là ba cái chân cũng bị bẻ gãy sạch.....
Hắn không nói được nguyên cớ, lại không để cho ông già dò xét. Đương nhiên phải gánh lấy việc oan ức của Phàn Thiếu Cảnh. Trong lòng hắn cũng căm hận: Ai dám hãm hại ta!
Mà Phàn Phục Thánh đúng là một chưởng môn tàn nhẫn. Hắn phế bỏ tu vi đạo pháp của Phàn Thiếu Hoàng, đánh gãy một chân, trục xuất khỏi Thúy Vi Sơn.
Phàn Thiếu Hoàng cũng kiên cường, cắn răng không hề kêu lên tiếng nào. Duy chỉ có lúc cương thi mắt xanh thu dọn đồ đạc đột nhiên nhớ đến miếng đệm hương trước bài vị tổ sư gia. Nó cảm thấy Phàn Thiếu Hoàng chỉ thân thiết với mỗi miếng đệm hương kia, có nên mang theo nó không...
Lúc này rời đi đương nhiên là trở về Quan Thiên Uyển. Hiện tại Quan Thiên Uyển quả thật rất náo nhiệt.
Buổi tối Xảo Nhi dẫn theo một đám cương thi, tiểu yêu luyện tập phép thuật. Đột nhiên gần như tất cả cương thi cũng bắt đầu run rẩy. Sự sợ hãi ẩn trong dòng máu kéo đến mù mịt đất trời, cuối cùng quỳ lạy thấp dưới đất.
Đạo sĩ Hách gia cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng quái dị như vậy. Đến khi thủy triều rút đi, ánh trăng lẳng lặng soi sáng cả trời đất. Trên những con sóng vỗ vào bờ trắng xóa, có một thùng nước.... nhẹ nhàng đi đến...
Đúng vậy, ánh trăng khuynh thành, sóng biển rì rào, trong hương vị đêm tối thơm ngát, có một thùng nước lướt sóng đến đây.
Gió biển cũng không thể thổi tan mùi thơm nồng nàn. Tất cả những sinh vật có thể trốn, bao gồm cả rùa biển cũng sẽ chạy cực kỳ nhanh. Còn những sinh vật có khứu giác không thể trốn cũng bắt đầu hắt hơi -- Cái mùi kỳ quái gì đây?
Dưới ánh trăng sáng soi lấp lánh, dáng vẻ thùng nước hơi vui sướng "A, có rất nhiều con cháu ở đây. Tất cả đều đứng lên đi, ngoan quá."
Xảo Nhi và đạo trưởng Hách gia cũng ngạc nhiên không dứt. Lúc này cùng nhau đánh giá đối phương. Chỉ cần liếc sơ qua, trên trán cũng dựng lên cả tóc gáy -- Thùng nước này mặc một chiếc váy voan mỏng màu hồng phấn. Toàn thân đều đeo trang sức châu báu đầy tay. Vì đầu trọc, nên đội một cái mũ, trên mũ đó cũng đầy đồ trang sức. Vốn nhìn từ xa giống như một thùng nước, nhưng đến gần lại giống hàng chục chiếc thùng nước di động...
Một hồi lâu đạo trưởng Hách gia mới có thể mở miệng nói ra tiếng "Cô... Cô là ai?"
"Thùng nước" vô cùng vui vẻ xoay một vòng. Tiếng nói vang lên như sấm, nhưng lại làm dáng cười duyên "Tôi là Nữ Bạt, nơi này là Quan Thiên Uyển ư?"
Cô ta quan sát bốn phía, vẫn cười duyên nói tiếp "Tôi đến đây chờ một người."
Tựa như một kiểu đặc xá, lúc này tất cả cương thi mới có thể nhúc nhích. Đến khi bọn chúng thấy rõ thùng nước, tất cả đều đồng loạt nhào đến trước mặt Xảo Nhi. Hiện nay, Xảo Nhi có thể nghe rõ được chút ít tiếng nói của bọn chúng. Đại để là chứng thực "Không thể nào... Đây là không phải là lão tổ của chúng ta. Hàng này không thể nào là lão tổ nhà chúng ta, ôi...."
Xảo Nhi lần lượt vỗ về từng con, vô cùng thông cảm.
Mặc dù Phàn Thiếu Hoàng bị đánh gãy chân rất đau. Nhưng cũng không sao cả. Đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, cho nên từ nay về sau cũng không còn cần nhìn vào sắc mặt ông già. Sẽ không cần gặp gỡ Phàn Thiếu Cảnh giả nhân giả nghĩa, cũng không cần để ý đến nề nếp của Thúy Vi Sơn. Cũng không cần quỳ cái gì trước bài vị tổ sư.
Hắn cảm giác mình chẳng sao cả, chút đau đớn này xem là gì?
Vừa về đến Quan Thiên Uyển, Phàn Thiếu Hoàng lại bắt đầu đau răng, đau dạ dày, nhức trứng -- Thùng nước kia đã ở đây đợi hắn lâu rồi.
Thùng nước hơi vui sướng khi thấy hắn về. Cô ta tiến lên bỏ miếng thuốc dán trên đùi Phàn Thiếu Hoàng. Phàn Thiếu Hoàng phản ứng gay gắt, cô ta chỉ mỉm cười nói như thôi miên "Chàng mệt rồi, ngủ đi."
Phàn Thiếu Hoàng chỉ cảm thấy mí mắt nặng dần. Một hồi lâu đã ngủ rất say. Thùng nước gọi cương thi mắt xanh vào giúp một tay. Lau chùi sạch sẽ vết máu trên người Phàn Thiếu Hoàng. Cô ta lại làm phép nối xương trị thương giúp hắn, phá bỏ tiên cơ.
Thật ra cương thi mắt xanh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô ta. Nhưng nhất thời không biết hỏi từ đâu. Cô ta lại hết sức thích dáng vẻ của cương thi mắt xanh, dùng tiếng cương thi nói chuyện với nó "Cậu muốn hỏi gì?"
Dù gì cương thi mắt xanh cũng có mấy ngàn năm đạo hạnh, nên cũng hiểu biết nhiều hơn một chút "Cô thật sự là Bạt? Nhưng theo tôi biết từ trước. Sau khi Ứng Long đánh cô bị trọng thương lần trước, cô đã đi vào ma giới rồi."
Bạt nhẹ nhàng tháo miếng vải trắng băng vết thương của Phàn Thiếu Hoàng. Giọng nói rất lạnh nhạt "Đúng vậy. Nhưng trước đó vài ngày thấy sao chiếu mệnh của hắn hơi tối, có thể gặp tai kiếp, nên đi ra ngoài xem thử. Quả nhiên thật sự là vậy."
Cô thản nhiên nói ra hai ba câu. Cương thi mắt xanh cũng thất kinh. Cấm chế của ma giới và nhân gian sao lại có thể dễ dàng phá bỏ "Vào ma giới vẫn có thể đi ra ngoài ư?"
Tựa như Bạt cũng không nghe thấy vấn đề của nó. Cô đổi đề tài "Cô bé ở Quan Thiên Uyển là của cậu à?"
Lúc cô ta hỏi đến vấn đề này, đôi mắt tràn đầy ánh sáng long lanh. Chỉ thiếu điều không hỏi thẳng : Hoho, cậu thích cô ta hả? Cô ta có thích cậu không? Cậu và cô ta đã làm chưa, đã làm chưa....
Cương thi mắt xanh không chịu được thùng nước bà tám này. Đợi lúc cô ta kết lại tiên cơ cho Phàn Thiếu Hoàng, liền vái chào bước ra ngoài. Lúc nó xoay người nhìn thấy bóng lưng của cô ta, dưới lớp váy mỏng màu hồng, hiện lên một mảng tím mờ mờ bên trong.
Cô ta bị thương. Ai có bản lĩnh để đả thương thủy tổ của cương thi? Là do lúc đột phá cấm chế sao?
Khi đó, Xảo Nhi đọc sách ở nhà gỗ. Trong nhà thì quá chán, nhưng bên ngoài thì không thắp đèn được. Cương thi mắt xanh có cách giải quyết mọi chuyện. Nó cõng Xảo Nhi đến nơi cao nhất bờ biển. Ngồi trên gềnh đá cao, để cô ngồi trong lòng mình. Sau đó hai mắt lóe sáng, ánh sáng trong mắt ngày càng lớn, đủ cho Xảo Nhi đọc sách.
Minh châu ở Quan Thiên Uyển rất nhiều, nhưng Xảo Nhi chỉ chung thủy với hai bóng đèn này -- Ánh sáng nhẹ nhàng không gây tổn thương cho mắt. Độ sáng có thể tùy chỉnh, quan trọng hơn là có thể dễ dàng mang theo.
Bầu trời đầy sao, từng cơn gió biển mang theo vị mặn thổi qua mặt. Thời tiết nóng nực của đêm hè cũng giảm xuống. Xảo Nhi hết sức vui mừng, thỉnh thoảng nhẹ nhàng từ từ dựa vào "chiếc ghế dựa" phía sau. "Chiếc ghế ngồi" nhiều chức năng sẽ bóp vai cho cô, giúp cô thư giãn gân cốt.
Xảo Nhi cũng không nhắc đến chuyện Bạt với nó. Nó cũng không muồn nhiều lời, chỉ căn dặn cô đừng gần gũi với Bạt. Đêm nay không có cương thi lui đến Quan Thiên Uyển -- Thấy được mặt mũi lão tổ của mình, bọn chúng đã núp dưới đáy biển than khóc cả rồi...
Đêm ven biển tựa như vĩnh viễn đều ẩm ướt. Sóng biển hôn lấy bờ cát, tiếng sóng nhẹ rì rào. Không biết tự lúc nào Xảo Nhi đã tựa vào "chiếc ghế dựa" phía sau ngủ thật say.
Tựa như mơ thấy những điều ngọt ngào, cô cười mỉm, cọ cọ vào ngực cương thi mắt xanh. Mắt Xanh lại điều chỉnh tư thế, để cô ngủ thoải mái hơn.
Hơi thở đều đặn của cô trêu chọc lồng ngực nó, ấm áp và ẩm ướt. Không cần chiếu sáng nữa, mắt nó cũng giảm sáng đi, chỉ tập trung nhìn vào gềnh đá ngầm lạnh lẽo. Nhưng tay lại mơn trớn vòng eo mềm mại ấm áp của cô. Sóng biển không ngừng vỗ vào ghềnh đá. Nó nghe được khi có khi không. Chỉ có âm thanh nhịp tim và mạch đập, cùng với dòng máu đang di chuyển của cô là vẫn rõ ràng. Đó là một bản giao hưởng của sinh mệnh. Nó chẳng bao giờ có, cho nên vẫn hướng về điều đó. Sự khát vọng này càng ngày càng mãnh liệt hơn khi linh trí được mở ra. Nó lắng nghe say mê trong bản nhạc hoa lệ này.
Ánh sao trong đêm đen như trăm hoa đua nở tại biển xanh. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vỗ cánh của Quỷ Xa trên mặt biển. Đây chính là điều tốt đẹp nhất trên thế giới của nó. Mắt Xanh nhẹ nhàng trở Xảo Nhi nằm lên ngực mình trên đá ngầm. Cô nói mớ trong mộng gì đó, thoảng vào trong gió biển, nó không hiểu được.
Tin tức Phàn Thiếu Hoàng bị trục xuất khỏi Thúy Vi Sơn được truyền ra rất nhanh. Xưa này hắn toàn kết giao với mấy tên chẳng ra gì, đương nhiên là bọn họ trốn tránh không kịp. Còn người có thù vừa nghe thất, đã lên kế hoạch đánh rắn phải đánh ngay đầu.
Vết thương bên ngoài không quan trọng lắm. Bạt điều trị một đêm đã khôi phục như cũ. Nhưng muốn kết lại tiên cơ cần phải mấy ngày. Lúc xưa, Quan Thiên Uyển có phiền phức, cũng là do Phàn Thiếu Hoàng ra tay. Bây giờ tạm thời hắn đang bị thương tật, cương thi hoặc tiểu yêu đều không dám ra mắt -- Người trong đạo môn tới rất nhiều. Một khi phát hiện những thứ này, Quan Thiên Uyển sẽ trở thành thế như nước với lửa với giới đạo môn.
Đương nhiên cương thi mắt xanh không quan tâm đến Quan Thiên Uyển. Nó chỉ lo lắng đến sự an toàn của Xảo Nhi. Bạt cũng không lo lắng đến điều gì. Sáng sớm cô ta vẫn đích thân nấu thuốc cho Phàn Thiếu Hoàng. Khi Phàn Thiếu Hoàng thấy cô thì đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Bộ váy hồng mỏng bao lấy cơ thể thùng nước của cô ta. Cô cố ý cúi thấp xuống dịu dàng dụ dỗ hắn "Uống thuốc đi."
Phàn Thiếu Hoàng không chịu uống -- Thuốc này đắng quá. Bạt lại dụ dỗ hắn "Uống xong thiếp sẽ hôn chàng một cái."
Phàn Thiếu Hoàng cắn chặt răng, càng không chịu uống.
Hai người cứ cố chấp với chén thuốc. Cuối cùng vẫn là Bạt chịu thua. Quắc mắt trừng trừng hét lớn "Nếu không uống thiếp sẽ hôn chàng một cái ngay!"
Phàn Thiếu Hoàng sầm mặt đánh giá chén thuốc hồi lâu. Cuối cùng cắn răng trút hết chén thuốc vào bụng. Bạt nhìn thấy thế lại cười vui vẻ, đợi hắn uống xong lại nhào đến. Trong lời nói mang theo sự vui vẻ của âm mưu đã thành công "Uống xong thiếp hôn chàng hai cái!"
Trong phòng chỉ nghe tiếng Phàn Thiếu Hoàng gào lên thật to...
Đám đạo sĩ đến đây trả thù, Bạt chẳng hề đặt vào mắt. Đám người tài giỏi của đạo môn trong mắt cô ta còn thua cả miếng da gầu trên tóc Phàn Thiếu Hoàng.
Khách hành hương đến Quan Thiên Uyển vẫn nối liền không dứt. Đám đạo sĩ kia chính là đề tài câu chuyện trong lúc rãnh rỗi của họ không thể nghi ngờ.
Xảo Nhi cũng bị làm khó chút. Bọn đạo sĩ này chính là đến tìm Phàn Thiếu Hoàng báo thù. Bọn họ cũng không phân rõ phải trái. Xảo Nhi giải thích hồi lâu, nhưng bọn người này vẫn cương quyết đòi xông vào trong. Cuối cùng vẫn là Bạt dỗ Phàn Thiếu Hoàng ngủ xong, rồi thản nhiên đi ra.
Quả thật cô ta không giống những cương thi khác. Ánh mặt trời tháng tám sáng rực rỡ, cô lại ta đứng trong ánh nắng lấp lánh, hương tỏa nồng nàn. Rất nhiều đạo sĩ đã bắt đầu hắt hơi, một bộ phận khác bất hạnh không có hắt hơi, cho nên bắt đầu ói như điên...
Bạt cũng không thấy dáng vẻ mặt mũi mình có gì không ổn. Cô ta (tự cho là) nhu mì xoay một vòng tại chỗ "Ơ, mọi người thật nhiện tình đấy."
Xảo Nhi thấy cô ta bước ra mới nhẹ nhõm, vội vàng đến gần cô ta. Có thủy tổ cương thi ở đây, có gì phải lo lắng nữa chứ.
Tựa như Bạt cũng cảm ứng được suy nghĩ của Xảo Nhi. Cô ta quay đầu tinh nghịch trợn hai mắt lên với Xảo Nhi "Hay là cô gánh việc nhỏ nhặt này đi, tôi không thể ra tay."
Cái gì...........
Bạt vẫn đùa giỡn, xoay vài vòng tại chỗ, lại cười duyên khẽ nói "Tôi ra tay, sợ là người của tiên giới sẽ không cho tôi ở nhân gian nữa."
Việc này khiến Xảo Nhi khổ não, cũng không biết phải làm sao bây giờ...
Dĩ nhiên là làm khó Xảo Nhi rồi. Mấy ngày nay, mặc dù cô học được chút đạo pháp, kiến thức cũng rộng hơn không ít. Nhưng lại là thân thể người phàm, một năm hay nửa năm cũng chẳng thể có thành tựu gì.
Bạt nhìn Xảo Nhi sốt ruột rất lâu, lúc này mới cười ha ha. Tựa như Bạt rất vui vẻ, cho dù thấy chuyện gì cũng cảm thấy thú vị "Cô bé ngốc thật đáng yêu. Nếu tôi là đàn ông, cũng sẽ ôm cô về nhà, ha ha."
Dứt lời, cô ta ném chiếc Ánh thế Kính ra sân. Tất cả âm thanh đều dừng lại. Ánh Thế Kính xoay một vòng trên không, vững vàng rơi xuống mặt đất. Nhưng thoáng cái nó đã lớn hơn gấp mấy lần.
Xảo Nhi cả kinh ch.ết lặng. Ánh Thế Kính vốn thay đổi hình dạng lớn nhỏ theo vật thể cần chiếu. Trong truyền thuyết, chủ nhân của nó từng dùng nó chiếu rọi cả nhật nguyệt trong cõi đất trời. Cho nên tột cùng là nó cao bao nhiêu, cũng không ai biết được.
Thậm chí Xảo Nhi cũng chợt nhận ra một vấn đề ... Không biết người phát minh ra bảo vật này, cuối cùng có bị lột sạch đi diễu phố thị chúng hay không?.....
Quả nhiên, khi Ánh Thế Kính rơi xuống đất. Tiếng huyên náo trong sân cũng yên lặng trở lại. Đám đạo sĩ nhìn đại hội báo thù biến thành cao nhân đạo môn trần truồng trong gương...
Một kỳ cảnh như thế, trăm năm khó gặp, tất cả khách hành hương đồng loạt ôm bụng trợn trắng mắt cười to.
Cuối cùng, trận đánh nhau này này cũng không xảy ra. Nguyên nhân cũng không phải là bỗng nhiên lương tri sống dậy, mà là hai tay mọi người lo che các bộ phận quan trọng -- Mặt không cầm được vũ khí...
Ngày đó, Xảo Nhi đã hiểu rõ, những thứ thần yêu này, đúng là lão quái vật mấy ngàn mấy ngàn năm, rất nham hiểm....