Chương 6: Yêu đương vất vả
Vì ngày mai quá nhiều việc nên tôi phải làm thêm gần 2 tiếng, tới khi ngẩng đầu lên thì đã hơn 7h tối. Ngoài trời đã tối mịt, nơi làm việc đã tắt đèn đóm hết, chỉ còn vài tầng tăng ca là sáng đèn, tôi thấy phòng boss Khải vẫn còn sáng đèn nên gõ cửa thử.
“Vào đi” một giọng mệt mỏi truyền ra.
“Sao anh chưa về?”
“Cô không thấy còn quá nhiều việc sao” anh ta bóp trán có vẻ cáu kỉnh.
“Nhưng anh mới khỏi bệnh, nếu cứ làm việc quá sức sẽ không tốt “.
“Tôi không làm thì ai làm thay đây “ Anh ta uể oải.
“ Tôi sẽ làm thay cho anh, chỉ cần anh giữ gìn sức khỏe là tốt rồi” Không hiểu sao thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh ta, tôi không nỡ, dù sao tôi đến đây là để bảo vệ và cải thiện cái mệnh khổ của anh ta mà.
“Ồ,cô Tuệ tốt quá nhỉ, vậy thì phiền cô “ Anh ta mỉm cười.
Nhìn anh ta cười đẹp như thế tôi có chút bị mê hoặc.
“À mà thôi…” Anh ta nói giọng có chút buồn.
“Sao lại thôi?” Tôi thấy anh ta phiền muộn là cảm thấy khó chịu như chính mình bị vậy.
“Cô thấy tôi tội nghiệp nên giúp tôi một ngày thôi chứ đâu thể giúp mãi được, rồi mai cái thân bệnh tật này lại phải làm quá sức nữa thôi” Đôi mắt tội nghiệp ngước lên nhìn tôi.
“ Tôi sẽ làm hết cho anh, có bao nhiêu đưa hết cho tôi đi” Tôi vội vàng.
“Vậy thì được,đây là tất cả tài liệu để sáng mai họp” Đôi mắt nai con bỗng dưng chuyển thành mắt sói nhìn tôi cười cười.
“Có mấy tờ thôi mà”
“À đây là mai, còn đây là mốt, còn đây là của tuần sau nữa, tôi nghĩ tôi không làm nổi”
“Cái gì, một đống này luôn hả”
“Thì cô hứa giúp tôi rồi mà, tính nuốt lời hả?” Ánh mắt uy hϊế͙p͙.
“Nhưng tôi…tôi …”
“Cô cứ mang về nhà mà làm, vậy nhé.Good night” Anh ta cười híp cả mắt.
Mẹ kiếp, lật mặt nhanh thật đấy, con người này học kinh tế thật là uổng với tài năng như thế này thì phải là thủ khoa đại học sân khấu điện ảnh mới đúng.
“Nào,nào cô cầm đi rồi chúng ta tan ca nào” Anh ta vui vẻ nhét mấy chồng tài liệu nặng trịch vào tay tôi rồi lôi tôi đi vào thang máy.
Anh ta chở tôi về đến nhà,tôi khệ nệ mang cả đống xuống xe, lúc anh ta chào tôi lái xe đi, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi chạy theo gõ vào cửa kính.
“Có chuyện gì sao?” Cửa kính hạ xuống.
“Anh phải ngủ sớm, không được thức khuya uống rượu và hút thuốc lá, không nên suy nghĩ nhiều mọi chuyện đều có cách giải quyết”
Vẻ mặt của anh ta rất ngạc nhiên rồi đột nhiên mỉm cười: “Tôi biết rồi “
Nụ cười này của boss Khải thật sự rất đẹp, nó không giống nụ cười thường ngày dành cho tôi, đến khi xe đi mất dạng mà tôi vẫn còn ngẩn ngơ.
Tối hôm đó, khi nhìn lại núi tài liệu,tôi bắt đầu tuyệt vọng, ôm lấy gối hú một tiếng.Tình yêu thật sự là thứ khiến người ta mệt mỏi mà, thế nhưng tôi lại cam tâm tình nguyện mới ngu chứ. Haizzz Boss thân yêu à! Good night.