Chương 67: Ngoại truyện 2: Thích anh trai

"Anh trai" xưng hô này là danh từ được xuất hiện với tần số nhiều nhất trong miệng của Chúc Kỳ Trinh, thậm chí vượt qua cả Trịnh Hân Ngạn cùng cha. Cô không có anh trai, cho nên những chuyện về anh trai của Chúc Kỳ Trinh cũng nghe nhiều rồi, cũng dần dần xem anh như anh trai của mình.


Yêu thương em gái như vậy, bao dung cho em gái, lái xe cho em gái, thật là làm cho người ta ngưỡng mộ ! Trong đầu cô thường xuyên hình dung, bộ dạng Chúc Kỳ Trinh không sợ trời không sợ đất lại sợ lại xe có dáng vẻ gì?


Cô ấy nói anh trai cô là người đàn ông đẹp trai, tốt nhất khi gặp qua, làm cô không có cách nào tưởng tượng được.
Đối với miêu tả trừu tượng của Thất Thất, thật sự cô không có cách nào tưởng tượng được.
Lần đầu nhìn thấy người anh trai trong truyền thuyết, là năm 3 ĐH năm ấy.


Ngày đó là sinh nhật của Chúc Kỳ Trinh, sau khi hoàn thành các bài tập của khóa học thì anh trai từ nước Anh trở về, khắp người mang theo đầy gió bụi, bay thẳng đến thành phố J, chỉ vì đó là ngày sinh của Chúc Kỳ Trinh.


Ngày đó, anh mặc một thân trắng, áo trắng, quần vàng nhạt, còn có một đôi giày thể thao màu trắng không nhiễm một hại bụi nào.
Lần đầu tiên cô phát hiện người mặc đồ màu trắng lại đẹp như thế, tao nhã như vậy, thoát tục như vậy.


Nhìn vào anh, làm cho cô nhớ lại một câu nói: người khiêm tốt, dịu dàng như ngọc.
Nhớ ngày đó, anh mời tất cả bạn nữ cùng phòng ra ngoài ăn cơm, mấy người bọn cô cũng rất điên cuồng, đúng là một người đàn ông vừa đẹp trai lại mê người, lại thân thiết dịu dàng.


available on google playdownload on app store


Anh giúp mỗi người bọn cô rót rượu, cử chỉ ưu nhã, nói năng hiền hoà, suy nghĩ nhanh nhẹn, luôn có thể tham gia vào những đề tài thảo luận của bọn cô.
Mỗi động tác của anh làm cho cô động lòng, ít nhất vừa mới gặp anh cô đã thương rồi.


Chỉ là anh lại không đưa quà tặng cho Thất Thất, đều này làm cho cô cảm thấy kỳ quái, trở về từ một nơi xa xôi chỉ vì mời em gái ăn một bữa cơm thôi sao?
Sau đó cô hỏi Thất Thất sao anh trai cô không đưa quà tặng?


Thất Thất nháy mắt, thần thần bí bí nói: "Đưa rồi, chỉ là không có điều kiện mang quà tặng theo."


Sau một đoạn thời gian dài, đêm đó bọn cô tán gẫu trong phòng ngủ, đề tài luôn vây quanh anh trai của Chúc Kỳ Trinh, nhưng giống như Thất Thất không quá phối hợp, luôn đối với những câu hỏi cặn kẽ về anh trai luôn ấp úng che che giấu giấu.


Cô nghĩ, chắc cô ấy cảm thấy phải có một cô gái tốt hơn mới xứng đáng với anh trai của cô?


Sau khi tốt nghiệp, cô bắt đầu ở nhà tìm việc làm, nhưng cũng không dễ dàng. Trong lòng rất bực dọc muộn phiền, lại càng làm cho cô ngài ý muốn với tin tức vừa truyền đến, Thất Thất muốn kết hôn, đối tượng chính là quân nhân mà cô ấy đã giả trang xấu xí lúc đi xem mắt.


Cô có chút sợ hãi than mắt nhìn của người đàn ông kia, Thất Thất ăn mặc như vậy mà anh ta cũng có thể để vào mắt? Nhưng đồng thời lại bội phục ánh mắt của anh ta, chính xát Thất Thất là một cô gái tốt khéo léo hiểu chuyện.


Hôn lễ ngày đó, cô lại một lần nữa gặp được anh trai, anh mặc một bộ tây trang màu trắng, nhìn qua cảm giống như anh là một chú rể. Cả buổi tối, đôi mắt của cô không tự chủ theo bong dáng của anh mà đảo tới đảo lui, mỗi động tác của anh, từng nụ cười, cũng làm cho cô nắm chặt trong đáy lòng.


Cũng vào ngày này, cô mới biết gia thế của Thất Thất không tầm thường, cũng biết công việc anh trai do Thất Thất nói, chỉ là đi làm ở công ty thôi, nhưng cô ấy lại chưa nói rõ ràng, anh trai là một tổng giám đốc của công ty lớn, là một phú nhị đại.


Điều này làm cho một chút mơ ước nhỏ nhỏ trong đáy lòng cô hoàn toàn biến mất, người đàn ông tốt như vậy không phải là cô đang trèo cao sao?


Anh giống như vương tử cưỡi Bạch mã, mà cô cũng không phải là người khoát lên áo công chúa Bạch Tuyết, anh chỉ là một người lạ đi qua người cô mà thôi.


Mang theo tuyệt vọng cam tâm tình nguyện, cô về nhà cũ, tiếp tục con đường tìm việc làm. Chỉ là sau đó không lâu, lại có một tin làm cho cô ngoài ý muốn, Thất Thất nói cho cô biết, đi đến công ty nhà cô ấy phỏng vấn, chức vụ là thư ký của anh trai.


Mặc dù chờ đợi không có kỳ hạn, nhưng cô lại nguyện ý đứng bên cạnh anh, giống như trước chỉ xa xa nhìn, như vậy cũng tốt.
Phỏng vấn lần này, cũng không phải giống như tưởng tượng của cô, chỉ là quá dài mà thôi. Bên trong phỏng vấn, cô thấy được một anh trai không giống như cô quen biết.


Vẻ mặt của anh nghiêm túc, vấn đề hỏi rất sắc bén, cử chỉ không dịu dàng thân thiết giống như trong lần sinh nhật của Chúc Kỳ Trinh. Thậm chí sau khi cô trúng tuyển, ngày thứ nhất đi làm, anh sáng tỏ nói với cô: "Không phải là bởi vì Tiểu Ngoan, tôi tuyệt đối sẽ không dùng nữ thư kí. Cho nên mong cô hãy biết quý trọng cơ hội này."


Đây là phong cách làm việc của anh sao?
Nhưng mà, anh chưa bao giờ biết, anh như vậy lại càng có sức quyến rũ? Anh nhất định không biết, người đàn ông nghiêm túc chuyên chú, càng làm cho người ta không cách nào kiềm chế được.


Làm việc dưới tay của anh cũng không thoải mái, mỗi ngày phải đi tham gia rất nhiều cuộc họp, tài liệu chuẩn bị rất nhiều, khách hàng tiếp đãi không xuể, lại tăng ca nhiều.


Nhưng cô lại rất thích. Mặc dù thái độ anh đối với cô không tính là thân thiện, nhưng lại làm bộ lơ đãng chỉ ra sai lầm của cô, lại như vô ý nói cho cô biết phương pháp làm việc hiểu quả, tránh cho cô khỏi lúng túng, cũng âm thầm trợ giúp cô.


Chỉ là, đừng tưởng rằng anh thích biểu hiện của cô. anh đối đãi với từng nhân viên điều có phương thức đặc biệt, có thể không làm cho những người khác sợ anh nhưng lại làm cho họ kính trọng anh, cũng làm cho người khác yêu mến anh, nhưng lại không quá mập mờ.


Cô tin tưởng ngoại trừ những công nhân trong phân xưởng tiếp xúc ít với anh, thì những người làm việc ở tầng dưới, không phân biết nam nữ già trẻ, đều cam tâm tình nguyện làm việc cho anh.


Cùng anh tiếp xúc đã lâu, cô mới biết được, tại sao anh lại thích màu trắng như vậy, bởi vì anh có tính thích sạch sẽ nghiêm trọng. anh không dễ dàng tha thứ cho tro bụi, không thể tha thứ cho sự dơ bẩn, nên cũng muốn người bên cạnh anh cũng phải như thế, thậm chí sau khi cùng người khác bắt tay, anh cũng sẽ đi rửa tay.


Kết quả như thế, chỉ có làm khổ cô.


Mỗi ngày cô đều đứng đợi bên cạnh anh, không chỉ cần phải chú ý đầu tóc trang phục của bản thân có chỉnh tề hay không, mà còn phải thường thường đi vào phòng làm việc của anh, sắp sếp lại điện thoại có chút méo lệnh ra khỏi đường thẳng, rồi sau khi khách hàng đã đi thì lập tức lấy cái ly ra rửa sạch.


Trừ sở thích thích sạch sẽ của anh ra, càng làm cho người ta ngờ vực, người đàn ông này không giống như vẻ bề ngoài ôn hòa vô hại. Ít nhất là ở phương diện quan hệ nam nữ, không trong sạch giống như sinh hoạt của một người đàn ông.


Khi đi họp anh thường sẽ giao điện thoại di động cho cô. Sau đó tùy thuộc vào thời gian hộp ngắn hay dài, luôn có các loại cô gái gọi tới, hơn nữa thanh âm mỗi người lại rất giông nhau.


Có một lần anh chở cô đang đi trên đường gặp khách hàng, thì một cú điện thoại gọi tới, anh bắt máy nhưng không nói gì, tiếng mắng chửi bén nhọn của phụ nữ trong điện thoại truyền tới.


Cô có chút lúng túng, thế nhưng mặt anh lại không có chút thay đổi đặt điện thoại lên dụng cụ trên đài, mặc cho đối phương mắng, sau đó lại như không có việc gì lái xe. Cho đến hơn năm phút sau, cái giọng nữ đó không ngừng kêu lên này này, anh mới không chút hoang mang cầm điện thoại lên, cười hỏi: "Tâm tình tốt chút nào chưa?"


Cô kinh ngạc không thôi, lại càng bội phục anh có tính tình tốt đồng thời, cũng bị anh dùng thủ đoạn như vậy thần phục.
Đàn ông như vậy, yêu anh, không cần có lí do, bởi vì anh đủ hư, cũng đủ dịu dàng!


Anh còn có một đoạn để cho cô cảm thấy khinh thường với tình yêu. Ở một căn hộ hạng sang, cùng một lúc anh nuôi dưỡng hai người chị em gái song sinh, không phải nuôi dưỡng mà là bao nuôi, bởi vì mỗi tháng, thì cô chuyển tiền vào tài khoản của họ.


Đôi chị em gái song sinh kia rất xinh đẹp không phải dạng thường, đàn ông với cuộc sống hỗn lại bừa bãi như thế, làm sao có thể xứng với một người anh trai tốt trong miệng của Thất thất? Mặc dù cô thầm mến anh, nhưng đồng thời cũng thống hận anh, hận anh đùa bởi tình cảm, hận anh coi phụ nữ như là quần áo.


Mỗi ngày nhìn anh nghiêm túc làm việc, bởi vì phải làm việc thêm giờ nên cặp mắt mệt mỏi hằn lên đầy tơ máu, trong lòng cô lại đang vì anh đau lòng. Cô chỉ có thể càng ra sức chia sẻ công việc cho anh, đúng lúc thì pha một ly cà phê cho anh, hoặc khi anh mệt mọi giống như đứa bé tựa đầu vào ghế ngủ thì điều chỉnh ánh sáng và nhiệt độ trong phòng cho anh.


Thậm chí cô không dám khoát áo lên người anh, bởi vì hành động như vậy quá mức mập mờ. Anh không thích, cô hiểu rất rõ.


Anh phân chia công việc và cuộc sống riêng tư rất rõ ràng, anh ghét trên công tác lại cùng người khác quan hệ không rõ, cho nên, nếu như cô dám biểu lộ nửa phần có ý với anh, cô nghĩ, cũng đến lúc cô nên rời khỏi anh rồi.


Cô bận rộn vì công việc, đau khổ vì cuộc sống của anh cho đến thời điểm, có một ngày, cô phát hiện mình đã sai lầm, mười phần sai. Anh làm những thứ như thế, chỉ vì muốn một người nhìn đến anh, đó chính là ba anh lão Chúc tổng.


Thì ra, tất cả những gì anh làm, đều là đang cùng ba chiến tranh không có thuốc súng mà thôi.
Anh không phóng túng, không **.
Anh có một phần chấp nhất, một phần thống khổ khi yêu.
Ngày đó đã mười giờ tối rồi, nhưng anh vẫn ngồi trong phòng làm việc.


Anh không về, cô cũng không thể về trước, đây là mệnh lệnh biến thái của anh, chẳng qua cô cũng không thể đành lòng để một mình anh bận rộn khổ sở.
Có thể ở bên cạnh anh, như thế là tốt rồi.


Trong phòng làm việc truyền tới tiếng động không nhỏ. Hôm nay anh trai rất thất thường, bình thường anh chưa bao giờ để cảm xúc riêng mang tới công ty.
Bởi vì lo lắng, cô vội vàng chạy tới, cũng không gõ cửa trực tiếp mở cửa vào phòng làm việc.


Đập vào mắt là một cảnh hỗn loạn, trên đất đầy những văn kiện, giấy tờ, còn có đồng hồ đo, xem ra anh đã để cái bàn trở thành đồ vô dụng rồi.


Anh ngồi đưa lưng về phía cô, đối diện ra ngoài cửa sổ, những ngọn đèn đóm yếu ớt góp vào sự phồn hoa của cảnh đêm. Không biết đối mặt với cảnh đẹp như thế, ngồi ở vị trí trên cao như vậy, một người đàn ông đều có cả mĩ nữ và tiền bạc, rốt cuộc sẽ bởi vì chuyện gì mà mất khống chế phiền não?


Anh lấy điện thoại di động ra đặt ở bên tai, tóc ngắn ngủn lộ ra xương cổ gầy gò, anh không để ý tới sự có mặt của cô, mà cô đang do dự có nên đi hay không, hay vẫn là tiếp tục đứng ở đây chờ phân phó.


Đột nhiên, anh cầm điện thoại di động hung hăng ném mạnh vào cửa sổ sát đất, sau đó đứng dậy nhất chân một bước dẫm lên vị trí của bàn làm việc.
Nặng như vậy, xử lý cái bàn lớn như vậy...Đến tột cùng anh có bao nhiêu tức giận?


"Chúc tổng," cô cảm thấy giờ phút này mình nên có nghĩa vụ làm cho anh bình tĩnh chớ nóng nảy, "Nơi này tôi dọn dẹp bây giờ hay chút nữa anh tan việc rồi dọn dẹp?"
Hồi lâu, anh khống chế tâm tình, đột nhiên mở miệng hỏi cô, "Cô biết uống rượu không?"


Cô biết, nhưng mà cô phải để cho mình ở trước mặt anh thời thời khắc khắc thanh tỉnh, cô không thể vì rượu mà phá hủy hình tượng thư ký giỏi kinh doanh mà trước kia mình cố gẳng khổ tâm tạo dựng, cô sợ rượu sẽ làm cho cô thêm can đảm, để cho cô nói với anh tình cảm cô giấu dưới đáy lòng suốt hai năm, nhưng không có bất kỳ người nào biết bí mật này.


"Không biết." Cô kiên định nói.
Anh bước qua nói, "Vậy thì nhìn tôi uống!"
"Chúc tổng, tôi có thể vì anh liên lạc với bạn gái của anh, họ sẽ càng muốn cùng anh uống rượu."


Anh đứng trước mặt cô, khóe miệng giương lên cười tự giễu một tiếng, "Bạn gái? Cô nói người nào? Cô đều có số điện thoại của các cô ấy?"


Cô lui về phía sau một bước, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, nhìn cằm mọc râu của anh, cô trịnh trọng gật đầu, "Cơ bản đều biết cả, tôi sợ đến lúc cần, cho nên nhớ kỹ."


"Càng ngày càng chuyên nghiệp. Tôi hôm nay chỉ cần một người bạn không có suy nghĩ không chính đáng với tôi, đi thôi!" Nói xong anh kéo tay cô đi ra ngoài.
Trái tim của cô đập bịch bịch.


Không có bất cứ suy nghĩ không chính đáng? Chỉ sợ suy nghĩ không chính đáng của cô cũng không ít hơn những người lên giường với anh!
Bạn bè...Trong lòng anh, cô được coi là bạn bè sao?


Mặc dù thường đi theo anh ăn cơm xã giao, nhưng là giống như ước hẹn nên hai người luôn đi một mình ra ngoài, còn chưa bao giờ đi cùng nhau. Cho dù đi công tác bên ngoài, anh tình nguyện một mình đến quầy rượu, vẫn sẽ không gọi cô.


Giờ phút này, trong quán rượu đầy ắp ánh sáng chập chờn, tràn ngập mùi thơm, trong đó không ít người theo dao động của âm nhạc mà tùy ý lắc lư, nhắm hai mắt lại lắc đầu say mê.


Ngồi ở bên cạnh cô chính là anh, giống như đang uống nước, một ly lại một ly uống nhanh giống như con rồng phun nước, anh giống như vì uống rượu mà đến uống rượu, không nói gì, không có hưởng thụ, chỉ là chuyên chú nghiêm túc uống.


Cô không muốn cũng không thể quấy rầy anh, nên chỉ thỉnh thoảng uống một hớp nước cam. Cô thích ăn cam, mùi thơm của nó, vị chua ngọt của nó làm cho cô mê muội, có lúc cô nghĩ anh trai giống như là một quả cam, rất ngọt lại mang theo chua xót, rất thơm lại mang theo vị chát, chất lỏng đó nếu không cẩn thận rơi vào trong đôi mắt, sẽ làm cho cô rơi nước mắt đầy mặt, mà cô lại vui vẻ chịu đựng.


Yêu, chính là yêu.
"Tôi ghét quả cảm, tại sao ngay cả cô cũng thích..."anh đột nhiên mở miệng, mê mang liếc mắt nhìn chằm chằm vào cái ly trước mặt cô, vẻ say đó nhìn không sót thứ gì.
Vậy? Người phụ nữ làm anh thương tâm thích quả cảm? Cho nên anh liền ghét? Cô cười nhạt: "Cũng rất nhiều người thích."


Anh không nói chuyện nữa, tiếp tục uống rượu.
"Chúc tổng, tôi đi một lát."Cô đứng dậy rời đi, đi đến phòng rửa tay. Lúc đi ra, xa xa nhìn thấy người bán rượu đang đưa di động cho anh.


Anh thuận thục bấm số điện thoại, sau đó như đứa bé nằm dài ở quầy ba, ngón tay dọc theo mép ly từ từ trượt, vẻ mặt nhẹ nhõm khoái trá nói điện thoại.
Cô từ từ đến gần anh, giống như anh đang nghe đối phương nói chuyện, vừa giống như chuyên chú rót rượu vào ly.


Hồi lâu, đầu ngón tay anh dùng lực, cái ly ngã xuống, ở trên quầy ba chậm rãi lăn mấy vòng, sau đó bịch một tiếng rơi trên mặt đó, vỡ thành những vụn nhỏ.
Anh hướng về phía điện thoại nhìn hồi lâu. Lưu luyến không rời cắt đứt, một lần nữa bấm số điện thoại.


Sau đó, chỉ nghe anh nói: "Chúng ta kết hôn..."
Lúc từ quầy rượu đi ra, hai người là hai khách cuối cùng trong quán, anh đã sớm say đến đi bộ cũng không được, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ.
Cô không ra tay dìu anh, chỉ đi phía sau mặc cho anh lảo đảo.


Vừa tới cửa, thấy có một người trẻ tuổi đứng ở trước xe của anh, đang trộm nắp động cơ. Cô liền gọi một tiếng lớn: "Anh đang làm gì đấy?" Sau đó chạy như bay đến.


Cái xe này quá rêu rao, giống như là loại xe Rolls-Royce, luôn bị trộm. Anh còn vì chiếc xe này cố ý muốn 12 chiếc xe về, nói giữ lại rồi từ từ dùng.


Người thanh niên trẻ bị bắt lại, túm tay cô xoay người muốn trốn, cô điên cuồng kéo lại cánh tay của hắn, không ngờ bị hắn đảy ngã xuống mặt đất rồi trốn đi. Từ dưới đất đứng dậy, xoay người nhìn lại cửa quán rượu, nơi đó không có một bóng người.


Lòng cô thiết chặt một chút, lập tức chạy tới, đến cửa nhìn bốn phía, mới phát hiện anh đang ngồi bên cạnh xe của chính mình, gần như là nghiêng đầu vào trên lốp xe.


Bỗng nhiên, đáy lòng đau không nói ra được, bình thường người đó cao cao tại thượng như thế, là một người đàn ông biết cách xử sự, thế nhưng cũng sẽ có lúc uể oải như thế, khó chịu như thế?


Cô từ từ đi đến, đứng hỏi anh: "Chúc tổng, anh có cần tôi gọi tãi đưa anh về không? Không chiếm được câu trả lời, cô lặp lại hỏi mấy tiếng, vẫn không thấy anh có bất cứ động tĩnh gì, cô ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn anh một lát, sau đó đưa tay ôm lấy hông của anh chuẩn bị dịu đi.


Có lẽ là cố ý, có lẽ chỉ là theo bản năng, mặt của cô chạm nhẹ vào gò má nóng rực của anh, lúc này anh từ mặt chuyển qua, đôi môi dán chặt lên gò má của cô, chỉ nghe anh nói: "Mùi vị quả cảm....Tôi đã yêu, ngẫm lại...Làm sao bây giờ?" Tiếp theo anh khẽ động đặt lên môi cô.


Cô thề, một phút kia cô tình nguyện để cho mình trầm luân, lòng cô nghĩ không nghi ngờ là may mắn, anh hoàn toàn say, sẽ không nhớ đến bất cứ chuyện gì.
Người nay, nụ hôn này, đã để cho cô nhớ mong hai năm, nhưng cho dù trong mộng, cô cũng không dám lưu luyến, loại hy vọng xa vời này đối với cô...Quá mức xa xôi...


Cô dùng sức đẩy anh ra, tận lực khiến cho tiếng nói của mình vững vàng như thường ngày, "Chúc tổng, anh uống say rồi."
Anh thật sự say, say như ch.ết, cô bỏ ra một hơi sức lớn, mới đưa anh đến xe.
Suốt đêm, mẹ kiếp ngồi cạnh chỗ ngồi tài xế, cùng đèn đường u ám, nhìn mặt mũi anh tuấn của anh.


Suốt đêm, không hề chớp mắt nhìn anh.
Anh ngủ như đứa bé, thỉnh thoảng còn có thể động động đôi môi.
Cô mỉm cười, đưa tay nghĩ muốn vuốt ve khuôn mặt anh, hoặc chỉ là sờ vào mặt anh một chút.


Nhưng tay lại dừng giữa không trung, cũng không dám vươn tới phía trước nữa. Có lẽ nhẹ nhàng đụng vào sẽ gây ầm ĩ làm anh tĩnh giấc, có lẽ anh cơ bản hoàn hoàn chưa say, bất kể là người có khả năng, cô có phải muốn anh đuổi đi không?


Nói thì rất hay chỉ yên lặng mà yêu, nhưng làm sao có thể vượt qua?
Cô ở trong lòng tự hỏi mình một lần nữa, thả tay xuống, lẳng lặng nhìn anh. . . Chỉ là yên tĩnh, nhìn anh. . .
Trời mau sáng, cô mở cửa sổ ra, sau đó xuống xe.


Bầu trời sáng sớm bao la xám xịt, hỗn độn, giống như tình cảm hai năm qua trong lòng của cô, giống như một con chuột núp trong bóng tối, vĩnh viễn chỉ có thể giấu mình ở trong động.
Hít một hơi thật dài không khí mát mẻ, không khí ẩm ướt, trong nháy mắt xóa tan suy nghĩ mờ ám của tối qua.


Xoay người lại, lại một lần nữa cô nhìn anh ngủ say. mỉm cười nói: "Anh trai, chúc phúc anh cùng cô gái thích quả cảm đó..."Đứng ở trước xe yên lặng nhìn hồi lâu, cô kìm lòng không được chậm rãi mở miệng: "Anh trai, thật xin lỗi..."Lời còn chưa dứt, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt, "Thật xin lỗi, em yêu anh...."






Truyện liên quan