Quyển 1 - Chương 1: Mission - Lần đầu thăm dò
Cửa hàng tiện lợi sau giờ đóng cửa hiện lên trong màn hình đen trắng của camera, có một người đàn ông thân hình hơi gầy bị mưu sát. Vu Tử Thạc đè chặt mũ của mình, lắp viên đạn cuối cùng của cây súng lục Colt vào ổ đạn.
“Đối phương có ba người, đặc biệt có hai cây P22, một cây M16.” Giang Hằng nói với Vu Tử Thạc qua tai nghe vô tuyến. Những vấn đề thiết bị điện tử cơ bản không thể nào làm khó được Giang Hằng, hiện tại hắn đang xâm nhập vào máy tính chủ của tòa cao ốc này, từ ngoài xa ngàn dặm giám sát tất cả.
“Tôi hy vọng có thể mau kết thúc, xong đi mua một cái bánh sandwich, lấp đầy bụng rồi về nhà.” Tình thế bên ngoài rất khẩn cấp, Vu Tử Thạc lại đang suy nghĩ tối nay nên ăn cái gì.
“Sandwish, cuộc sống truy cầu thật cao.” Hiện tại không phải thời cơ thích hợp để nói đùa, Giang Hằng lại lo chế nhạo y.
“Tôi theo trường phái đơn giản mà.” Vu Tử Thạc nhẹ cười, y đang ở trong phòng làm việc của CEO trên tầng lầu cao nhất tòa cao ốc, ba tên bên ngoài đều tập trung lực chú ý vào việc giải quyết gọn y để đi làm việc khác với gái điếm.
“Tên trộm đáng ch.ết! Cút ra ngoài!” Một người ngoài cửa gầm lên.
Người bên ngoài là vệ sĩ, Vu Tử Thạc cũng không nói đây là phòng làm việc của y. Y tới đây, là muốn trộm băng video.
“Tao đếm đến ba, nếu mày còn không cút ra, tao sẽ cho mắt chó của mày được nếm thử mùi vị của đạn.” Một người khác nói, tay cầm cán súng, chốt an toàn được chuyển động, phát ta tiếng lạch cạch.
“Tên CEO này thật sự nên đổi cửa đi.” Vu Tử Thạc cảm thán từ tận đáy lòng. “Tắt đèn.”
Từ chỗ Giang Hằng truyền tới tiếng ấn phím thanh thúy, cửa lập tức bị đá tung, đèn tắt hết, trong phòng lập tức chìm vào bóng tối. Những người đó không thể thích ứng, Vu Tử Thạc nhẹ nhàng luồn dưới gầm bàn chạy ra, nhấc súng bắn trúng chân một người.
Kéo ghế che chắn viên đạn đang bắn tới mình, lăn vòng tới trước mặt người khác, súng lục xuyên qua dưới nách đối phương, bắn thẳng vào đầu tên cùng phe.
“Mày… mày rốt cuộc là ai?” Bị Vu Tử Thạc dùng súng chặn lại, giọng nói của người đó run lên vì sợ hãi, Vu Tử Thạc cười mà không đáp.
“Đợi đã, cảnh sát đang ở dưới lầu, nếu mày giết tao…” Đối phương tuôn mồ hôi đầy mặt, khẩn trương tới mức nói lắp.
“Trong chiếc máy vi tính này cất không ít văn kiện cơ mật, bao gồm cả bản ghi chép việc công ty tụi bây rửa tiền cho các phần tử xã hội đen thông qua nhiều tài khoản ngân hàng khác nhau. Cứ để tao xem thử, ông chủ thông minh của tụi bây, có tự bê đá đập vào chân mình hay không.” Nói rồi, Vu Tử Thạc đập mạnh súng lên trán đối phương.
Y là sát thủ, Giang Hằng phụ trách nhận đơn hàng, y phụ trách hoàn thành ủy thác. Đơn hàng đa dạng đủ loại, giết người diệt khẩu, hay đoạt về một vật phẩm quan trọng gì đó, ví dụ như lần này: Người ủy thác khi đang tiến hành một vụ giết người, băng video chứng minh hắn giết người bị cướp mất trong quá trình hầu tòa, chuyển tới chỗ này.
“Tôi ra rồi, xóa băng đi.” Nhét súng vào ngực, y ngồi vào xe của mình.
“Xong.” Giang Hằng nhanh nhẹn gõ bàn phím.
Giang Hằng ở tại một thành phố nhỏ ở vùng ven biển phía nam Trung Quốc, mà Vu Tử Thạc thì ở tại Colombia của Mỹ. Những người phó thác đặt hàng ngoài nước, Giang Hằng thì ở trong nước tiếp đơn đặt hàng, những người này không tìm được Giang Hằng, thì càng không thể tìm được Vu Tử Thạc. Nhưng bọn họ có thể dễ dàng nắm chắc nhất cử nhất động của những người này.
Giọng nói của Giang Hằng trầm thấp, có cảm giác từ tính đặc thù: “Chúc anh có một đêm vui vẻ.”
“Tôi cũng vậy.” Cười ngắt điện thoại, hắn lái xe tới nơi đã hẹn sẽ giao trả băng video. Ngoại ô hoang vắng, có vẻ không giống một nơi tốt lành.
Cách hai mươi mét, một chiếc Porsche màu bạc đã đợi sẵn, một người đàn ông mặc đồ đen bước xuống, đối phương gõ lên cửa sổ xe của y, y hạ kính cửa sổ, giao túi giấy da bò màu vàng đựng băng video cho người kia, khi tay của người kia sắp sửa chạm vào băng video thì lại thu về cất trong túi áo của mình. Ý của y rất rõ ràng, một tay giao tiền, một tay giao hàng.
Người mặc đồ đen móc một sấp tiền được cột bằng dây gân từ túi ra. Đột nhiên lùi lại một bước, nhanh chóng lôi một cây súng lục ra khỏi áo khoác. Súng nổ, còn chưa đợi người mặc đồ đen nhìn rõ, viên đạn của Vu Tử Thạc đã xuyên qua đầu đối phương.
Di động run lên, Vu Tử Thạc tiếp điện, trong giọng nói của y lộ ra không vui: “Anh luôn không biết nhìn người.”
Giang Hằng trầm mặc một chút mới mở miệng nói: “Tiểu Trượng bị người dẫn đi. Hiện tại tôi đang ở nhà anh, chỗ này đang bị lật tung cả lên.”
Tiểu Trượng là bạn gái của Vu Tử Thạc, cô biết công việc của y, tất cả của y, cả ngày hốt hoảng lo sợ, phập phòng lo âu cho y. Cô đã từng vô số lần khuyên y ngừng tay, nhưng y không thể ngừng lại. Sau khi nhận được tiền của đơn hàng này, y sẽ bay tới thành phố của cô. Y biết, không thể để cô tiếp tục đợi. Không ngờ vào lúc này lại…
Giang Hằng gõ bàn phím nói, “Tôi đã tr.a được có người dùng danh nghĩa của cô ấy mua một vé máy bay, ba tiếng trước máy bay này đã cất cánh, đích đến là chỗ của anh.”
Vu Tử Thạc đốt một điếu thuốc, nhăn mày, “Là do ai làm?”
Đầu bên kia điện thoại có tiếng ấn bật lửa, “Trước mắt vẫn chưa biết. Tôi đã nói từ sớm, chúng ta làm nghề này, không thể có người quan trọng. Nếu bọn chúng đã mang Tiểu Trượng đi, thì nhất định đã biết quan hệ giữa hai người, bọn chúng sẽ liên hệ với anh. Hiện tại tôi sẽ thu xếp hành lý, ngày mai gặp.”
Liên lạc ngắt giữa chừng, Vu Tử Thạc suy nghĩ hàm nghĩa của từ ngày mai gặp. Bọn họ đã quen biết được ba năm, Vu Tử Thạc chỉ từng gặp qua Giang Hằng hai lần. Giang Hằng là một người toàn thân trên dưới đều bí mật, cho dù như vậy, y ở tiền tuyến mưa bom bão đạn, Giang Hằng là hậu tuyến vững chắc nhất của y.
Gió bờ biển vừa ẩm vừa lạnh, Vu Tử Thạc ngồi trong bóng tối.
Y yêu Tiểu Trượng, tuy y không thể cho cô những thứ mà đại đa số đàn ông khác có thể cho, dù xu hướng của y là thiên về đàn ông, nhưng y lại yêu một cô gái.
Máy bay của Giang Hằng qua ba tiếng đã đến nơi, Vu Tử Thạc dự định tiếp tục chờ đợi, thì lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên, “Xin chào, Mũ Đen. Bạn gái của mày hiện tại đang ở trong tay tao.”
Mũ Đen, người trong nghề đều gọi Vu Tử Thạc như thế, không ai biết tên họ thật của y, cũng chưa ai thấy được gương mặt dưới cái mũ đen của y, có người may mắn thấy, thì đều đã ch.ết.
“Để tao nghe giọng nói của cô ấy.” Vừa nói xong, điện thoại được chuyển tay, “Cứu em!” Cô chỉ nói hai từ như thế, nhưng y có thể nghe ra, đích thật là giọng nói của Tiểu Trượng.
“Trong một tiếng nữa đến công viên Finlay, một mình, tao không có nhiều kiên nhẫn.” Vẫn là người vừa rồi nói, tuy đối phương cố gắng muốn khắc phục khẩu âm, nhưng vẫn có thể nghe ra được phần đuôi hơi mơ hồ, âm Luân Đôn, tên khốn này là người Anh?
“Đã biết.” Vu Tử Thạc ngắt điện thoại, khi y vừa đứng lên, trên đầu chợt nổi một cơn gió mạnh. Lắng nghe, đó là tiếng một chiếc trực thăng, cánh quạt cuộn không khí xung quanh, khí lưu hỗn loạn thổi mái tóc ngắn màu nâu nhạt của y dạt ra sau.
Giang Hằng là người có tiền cẩn trọng, tuy Vu Tử Thạc không thể khẳng định chính xác hắn rốt cuộc có bao nhiêu tài sản trong và ngoài nước, nhưng con số đó nhất định không ít hơn hàng tỷ, năm năm trước, Giang Hằng giả tạo cái ch.ết của mình, đồng thời còn hack vào cơ sở dữ liệu của quốc gia, tạo dựng cho bản thân vô số thân phận mới, chỉ riêng thân phận Vu Tử Thạc biết, đã có tới mấy cái.
Cửa trực thăng mở ra, gương mặt của Giang Hằng được những ngọn đèn hôn ám trên đường lớn ven biển chiếu sáng, hắn giống như một ngôi sao bước ra từ Hollywood, cho dù cởi bỏ bộ âu phục hàng hiệu đó thay bằng những thứ khác, vẫn khó thể che giấu khí phái quý công tử của hắn. “Đã lâu không gặp, Vu Tử Thạc.” Giọng nói hùng tính thấp trầm, so với khi nghe trong điện thoại thì còn rõ ràng hơn.
Vạt áo vest mở rộng bị gió thổi tạt ra sau, cà vạt đỏ chấm bi và mái tóc ngắn màu đen bị thổi sang một bên, Giang Hằng kéo lỏng nút thắt cà vạt, đợi trực thăng đứng ổn định, thì nhảy xuống nói: “Thành phố của anh thật nóng.”
“Được rồi đó, chỗ này chưa phải là nơi nóng nhất.” Bãi cát ven biển tối đen, sóng cuốn đánh các hạt cát lên cao hơn, hai người đàn ông thân hình cao xấp xỉ đứng đối mặt, nếu so về hình thể, Giang Hằng với lồng ngực chắc khỏe và bờ vai to lớn xem ra có vẻ tráng kiện hơn Vu Tử Thạc rất nhiều, nhưng Giang Hằng tuyệt đối không vì điểm này mà xem thường Vu Tử Thạc, lần gặp đầu tiên của bọn họ là ba năm trước, lần đầu khi hắn nhìn thấy đường cong sau lưng tràn đầy nữ tính của Vu Tử Thạc đã thầm chắc chắn, cơ thịt gắn trên bộ xương dưới bộ quần áo bó đó nhất định có đủ sức mạnh, hắn sẽ không bị gương mặt với nụ cười chói sáng như ánh mặt trời của Vu Tử Thạc lừa gạt, thân thể không có một chút thịt thừa này đang ngầm tản ra sức hấp dẫn chí mạng đặc thù.
Ba năm trước, Giang Hằng tìm được Vu Tử Thạc, tại khách sạn mà y cư trú. Khi Giang Hằng giả dạng thành nhân viên phục vụ đẩy cửa vào, Vu Tử Thạc đứng một bên giường, y đang thay đồ trước cửa sổ, chiếc áo ba lỗ trắng tinh mềm mại được kéo lên, ánh mặt trời chói mắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào hình thành một vòng sáng quanh người y. Luyện tập cử tạ thường xuyên đã rút ngắn khoảng cách giữa vai và cần cổ của y, men theo sóng lưng đi xuống, phần cơ thịt xung quanh khớp vai lõm vào được kéo căng chặt, không có quá nhiều cảm giác căng cứng khó chịu, mà khiến người cảm giác được tràn đầy dẻo dai.
Thân thể nam giới tràn đầy mê lực vừa nhìn đã khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Giang Hằng từng nghe qua khá nhiều lời đồn thổi liên quan tới Mũ Đen, lúc này hắn lại cảm thấy hữu danh vô thật, thân là một sát thủ, không có thói quen khóa cửa, đi từ ngoài hành lang vào trong phòng của y không hề có bất cứ cơ quan nào, thậm chí, đưa lưng trước mặt người, toàn thân trên dưới, toàn bộ đều sơ hở. Nếu giả thiết hiện tại trên tay Giang Hằng có cầm một cây súng, viên đạn sẽ bắn vào phần lưng của Vu Tử Thạc, xuyên qua phổi y, rồi bay xuyên ngực y, xé xuống chút thịt khoảng chừng 6cm.
“Người anh em, nếu tôi là anh, tôi sẽ dừng lại.” Vu Tử Thạc không chút tị hiềm cầm sơ mi trên bệ cửa sổ lên, cánh tay thon dài thẳng tắp xỏ qua tay áo, sau đó là tay bên kia, y không hoảng không loạn cài nút, mới nói: “Nếu bước thêm một bước, anh sẽ ch.ết.”
Giang Hằng đứng yên, không phải vì sợ sự uy hϊế͙p͙ của Vu Tử Thạc, mà là hắn đột nhiên cảm thấy hứng thú, muốn nhìn thử xem sát thủ cao siêu nhất trong lời đồn thổi sẽ diễn được vỡ kịch xuất sắc thế nào.
“Là ai phái anh tới đây?” Giọng nói của Vu Tử Thạc rất dễ nghe, không giống âm trầm của đàn vi-ô-lông, nhưng cũng tuyệt đối không bén ngót chói tai, đó là âm sắc D Major tiêu chuẩn. (D Major: cung Rê trưởng – lĩnh vực âm nhạc)
“Tôi đã nói, tôi là nhân viên phục vụ phòng.” Nghe thấy giọng nói thấp trầm của Giang Hằng, Vu Tử Thạc cảm thấy thú vị khẽ nhướng khóe môi. “Phục vụ phòng sẽ mặc âu phục trị giá bốn mươi ngàn đô la mỹ sao?”
Vu Tử Thạc chưa từng quay mặt lại, y không thể biết được hắn là ai, con ngươi sắc bén dưới cặp mắt kiếng của Giang Hằng đảo lên trần nhà, lập tức phát hiện được bí mật của y. Trên xà cửa sổ mở toang có một bộ phận bị khoét rỗng, trong vết lõm hình chữ nhật là một cái gương được đặt nghiêng 45o, cũng chính là nói, Vu Tử Thạc đứng ở đó, bất luận đang đối diện cửa phòng hay xoay lưng với cửa phòng, thì y đều có thể thấy rõ được mỗi một góc độ trong căn phòng. Nhìn thì như trăm ngàn sơ hở, nhưng kỳ thật mỗi một chi tiết nhỏ trong căn phòng này đều nằm trong lòng bàn tay của y.
“Anh không phải đến giết tôi.” Vu Tử Thạc quay người, ánh vào trong mắt y, là gương mặt anh tuấn đến mức ngôi sao cũng phải ngưỡng mộ của Giang Hằng, gương mặt của Giang Hằng sẽ khiến người ta theo bản năng nghĩ các nghề nghiệp cảnh sát, bác sĩ và chính khách, nhưng trực giác của Vu Tử Thạc nói cho y biết Giang Hằng không thuộc bất cứ loại nào trong số đó.
Mắt mũi miệng lập thể bố trí trên gương mặt góc cạnh rõ ràng, trong đôi mắt cương nghị dưới cặp mắt kính lộ ra một loại uy hϊế͙p͙ tiềm tàng.
Trên thế giới này không phải bất cứ ai cũng có thể tìm được Vu Tử Thạc, nếu không chi ra một món tiền thật lớn, sợ là ngay cả một sợi tóc của Vu Tử Thạc cũng đừng mơ tưởng chạm tới được. Phong cách rắn rỏi và bộ âu phục hàng hiệu trên người hắn kết hợp với nhau, đáp án được miêu tả rõ rệt__ “Anh chỉ muốn thăm dò tôi.”
Thông minh, Giang Hằng nhịn không được thầm khen một tiếng, trên mặt vẫn không chút thay đổi. “Tôi muốn hợp tác với anh.”