Quyển 1 - Chương 62: Tạm biệt New York
Vu Tử Thạc nhìn theo chuột chũi đi xa dần, phát hiện chuột chũi có hơi bị thọt, lẽ nào lần trước hắn ta ra mặt đã giả vờ sử dụng tay chân giả? Giao dịch bẩn thỉu này miễn cưỡng tính xong, nhưng Vu Tử Thạc hiểu, chuột chũi sẽ luôn đứng một bên quan sát, không can thiệp quá nhiều, cũng không giúp đỡ.
Và cả vẻ mặt cuối cùng khi chuột chũi gọi tên y, y hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt đó, giống như đang nói__ “Dùng nó làm vài chuyện tốt đi.” Nó, đương nhiên là chỉ hệ thống đó.
Cuộc sống trở về bình thường, tình cảm bị đè nén luôn dâng lên trong lòng vào lúc người ta thả lỏng cảnh giác, đêm mưa sấm chớp liên hồi đó, sự bi phẫn của Lam Phi hòa vào tiếng gào thét, nước mắt của Lam Phi, y vẫn luôn cho rằng cô rất kiên cường, vì cô chưa từng rơi lệ trước mặt y. Cảnh tượng xảy ra đêm đó, những đoạn nhỏ màu xám lam liên tục đi vào giấc mộng của y mấy ngày nay.
Vu Tử Thạc nhìn bầu trời xanh ngắt trên đỉnh đầu, mây trắng lờ lững, Giang Hằng từng nói hắn từng có vài thứ, nhưng đã mất rồi, y cảm thấy hiện tại y đã có thể hiểu cảm giác của Giang Hằng, cho dù người thân cận đó không đáng được tha thứ, nhưng những thứ từng có một khi mất đi, dù là người kiên cường cũng cảm thấy hối hận sâu sắc.
Chẳng qua, đàn ông và phụ nữ không giống nhau, đàn ông cho dù hối hận, cũng không thể quay lại.
Dưới khách sạn, Giang Hằng đang ôm bao bánh mì đứng trước cửa tán dóc với ông chú Caston, Caston tràn đầy nhiệt tình: “Trinh sát Lederman! Lại gặp anh rồi! Thật vui đó!”
Xyli Lederman, là tên của Giang Hằng khi ẩn núp trong FBI, năm năm trước hắn gia nhập FBI, là vì tránh né truy sát, ba năm trước, cũng chính là trước khi gặp mặt Vu Tử Thạc, hắn mất đi một người đối với hắn mà nói vô cùng quan trọng. Cho nên, tuy ánh mắt hắn đặt trên mặt Caston, nhưng trong lòng Giang Hằng vẫn vướng bận một bóng dáng ma quỷ khác.
Vào lúc này nói là lo lắng thì cũng không sai, về chuyện người phụ nữ đó, đối với Vu Tử Thạc mà nói đích thật rất khó khăn, người này không thể tha thứ cho sự phản bội, cho dù có là người quan trọng, từ chuyện của Enya Pirlo có thể nhìn ra, cho dù là cộng sự nhiều năm bầu bạn, y vẫn có thể tiễn cô đến địa ngục làm khách. Nhưng người phụ nữ đó không giống vậy, Vu Tử Thạc vẫn luôn hạ thấp giá trị của cô trong lòng y, còn Giang Hằng thì biết rõ, y thật sự yêu người phụ nữ đó.
Vu Tử Thạc luôn mang điệu bộ không sao cả, nhưng có lẽ, tất cả không hề nhẹ nhõm như bề ngoài của nó.
Ngoài tủ kính xuất hiện bóng người kéo hành lý, Giang Hằng đẩy cửa, kéo vai đối phương lại: “Lại định không từ mà biệt?”
“Tôi…” Vu Tử Thạc ngừng một lát, nhìn sang nơi khác. “Cho rằng tôi nên đi nghỉ dài hạn một lần, một mình.”
“Điều này không liên quan đến chuyện không từ mà biệt.” Giang Hằng nhìn chằm chằm mặt y, con ngươi màu xanh thẳm như hai viên thủy tinh thần bí cao quý dưới ánh mặt trời.
“Tôi không có số điện thoại của anh.” Sau khi Giang Hằng bắt đầu hoài nghi Tiểu Trượng thì đã đổi số di động, cho nên hôm đó trong biệt thự, Vu Tử Thạc gọi cho hắn, không ai bắt máy.
“Nhưng anh biết tôi đang ở đâu.” Cánh tay Giang Hằng đột nhiên thu chặt, hắn có thể cảm nhận được xương cốt cứng cáp dưới làn da trơn mịn chắc nịch này. Đang giữa trưa, mặt trời đột nhiên chuyển hướng, ánh sáng chiếu từ sau lưng khiến đường nét của y càng thêm đậm. “Tại sao không nói một tiếng đã đi?”
“Vì…” Vu Tử Thạc bất đắt dĩ thở dài, quay lại nhìn Giang Hằng. “Tôi biết, nếu anh muốn giữ tôi lại, tôi sẽ không đi được…” Sau đó, y cười nhẹ lắc đầu, kéo tay Giang Hằng ra: “Không phải hiện tại, Giang Hằng. Tôi cần thời gian.”
“Tôi nghĩ chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.” Cuối cùng, Giang Hằng ôm y một cái, tình bạn, cái ôm không bao hàm bất cứ ȶìиɦ ɖu͙ƈ nào trong đó, Vu Tử Thạc ngước mắt, kẹp một chiếc máy phát tín hiệu theo dõi trong túi ra ném đi, “Đổi mánh mới đi, anh bạn.”
Giang Hằng hơi nghiêng đầu, lấy chiếc máy nghe trộm trong túi ném vào thùng rác, cú ném hoàn mỹ: “Đa tạ nhắc nhở.”
Hai người trao đổi một ánh nhìn, bỗng nhiên cùng cười ha hả.
Nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời tháng sáu.
Giang Hằng quay người đi, thân hình cao to thẳng tắp dần chìm vào đám đông, lần này, Giang Hằng có thể cảm giác được ánh mắt của Vu Tử Thạc dõi theo hắn, không phải tầm mắt bức bách, mà giống như ánh nắng xung quanh, không nơi nào không tồn tại, lại đặc biệt vô cùng, kích thích vào tất cả cảm quan của con người, khiến người ta không thể lơ đi.
Hắn giăng hạ tầng tầng cạm bẫy, kết quả lại tự dẫn mình vào tròng.