Quyển 2 - Chương 4: Sa lầy
“Để nợ lại đi.” Giang Hằng đứng lên, ánh trăng rọi lên bờ vai rộng của hắn, hắn dừng lại một chút, nói tiếp: “Dự báo thời tiết nói, mặt trời mọc hôm nay sẽ rất đẹp.”
Nhìn theo bóng người Giang Hằng đi xa, Vu Tử Thạc cười nhẹ ra tiếng, lấy chiếc hộp màu đen hình vuông trong túi ra, mở hộp, chiếc nhẫn kim cương bên trong khúc xạ lại ánh trăng sáng trong, đây vốn là chiếc nhẫn y chuẩn bị để cầu hôn Lam Phi.
Sau khi Lam Phi ch.ết, mỗi đêm y đều đến quán bar Tân Giới mua rượu, y biết y bận tâm Lam Phi, nhưng rõ ràng y đã đánh giá thấp tình cảm của mình dành cho Lam Phi.
Đêm mưa lớn như trút đó, nước mưa xối sạch nước mắt trên mặt, đó là lần đầu tiên y khóc vì một người, có lẽ cũng là lần cuối cùng. Bất kể đêm đó kết quả ra sao, y đều biết, chiếc nhẫn này đã không thể lấy ra nữa.
Đến cuối cùng, bạn hiểu bắt đầu và quá trình của câu chuyện, nhưng không thể dự đoán kết quả.
Thời gian y và Giang Hằng tiếp xúc không nhiều, nhưng y không thể không đối mặt với một hiện thực, chính là y bị hắn làm thay đổi. Lời của cảnh sát Ford Klaus một năm rưỡi trước, đương nhiên cũng là tiếng lòng của y, cảm giác cứu người, đích thật tốt hơn giết người…
Tay giơ cao, ném cái hộp ra sau lưng, động tác phóng khoáng chuẩn xác không sai lầm nói rõ thứ đắt tiền này đã không còn giá trị gì nữa.
Giang Hằng quay lại, một tay cầm hai cái dĩa chồng lên nhau, một tay sách hai chai rượu vang còn hơn phân nửa, đều là đồ còn dư lại sau bữa tiệc, “Chỉ có chừng này.”
“Không sao.” Đối với thức ăn Vu Tử Thạc không kén chọn, có thể lấp đầy bụng là được, nuốt một miếng sushi, y ngẩng đầu nhìn lên, “Muốn tìm người nói chuyện không?”
Bầu trời trên đỉnh đầu, lấp lánh những vì sao, hơi gió mát lạnh xen tạp khí ẩm lướt lên mặt, giống như buổi tối tháo mìn đó, Giang Hằng cũng tùy tiện cầm sushi nhét vào miệng, quay đầu, gặp phải ánh mắt sắc bén của Vu Tử Thạc. “Nói cái gì?”
Nói cái gì, chuyện này bọn họ đều thầm biết rõ.
“Vậy thôi đi.” Rất nhiều chuyện dù có truy cứu cũng không ý nghĩa, Vu Tử Thạc không có suy nghĩ muốn cưỡng ép Giang Hằng thổ lộ tâm sự, y cuối đầu cầm thức ăn còn trong dĩa, tiếp tục bổ sung năng lượng.
“Không phải là hồi ức đẹp đẽ gì.” Giang Hằng uống rượu, dịch người, ngồi xích lại gần Vu Tử Thạc một chút, chẳng qua là vai sóng vai, hai người lại cảm thấy sự xao động mắc kẹt trong lòng đã lâu dần bình ổn lại.
Mất đi người quan trọng, hồi ức này đương nhiên sẽ không vui vẻ gì. Vu Tử Thạc vòng tay quanh cổ Giang Hằng, con mắt màu hổ phách chớp qua sự chân thành hiếm thấy, “Vậy thì đừng nghĩ nữa.” Cánh tay khác cầm chai rượu, dốc ngược mà uống, dịch thể màu hoa hồng đậm trượt xuống phần cổ trắng nõn của y.
Giang Hằng dùng ngón trỏ lau vết rượu đỏ chảy tới xương quai xanh của y, nụ cười của y giống như ánh trăng sau lưng vừa dịu hòa lại lạnh lẽo, con mắt màu nhạt sâu không thấy đáy, giống như đã đi vào một thế giới khác rộng lớn lại không thể dự liệu, y kéo cổ tay Giang Hằng, ngậm ngón trỏ của hắn vào miệng, nhẹ ɭϊếʍƈ láp.
Rượu Pinot Noir ủ mười năm, quả nhiên rất ngon.
“Vu Tử Thạc, anh suy nghĩ rõ ràng chưa?” Con mắt như biển sâu của Giang Hằng dưới bóng đêm càng thêm thâm trầm, “Nếu chúng ta làm chuyện này, có lẽ có một ngày, anh và tôi đều sẽ ch.ết.”
Hệ thống đo lường nguy cơ, thời gian khẩn cấp trong 72 tiếng, khoảng cách giữa bọn họ và người bị hại hoặc nghi phạm vô cùng gần, đây là một khoảng cách vô cùng nguy hiểm.
Hơn nữa, cứu người không bằng giết người, đoạt đi tính mạng của người khác sẽ khiến lòng bạn càng lúc càng sắt đá, cứu người lại gợi lên phần mềm yếu nhất trong lòng bạn.
“Anh luôn cảm thấy mình chịu thiệt rất nhiều, tôi nói sai rồi sao, hửm?” Vu Tử Thạc gác tay lên vai Giang Hằng nhẹ đè xuống, kéo cằm hắn qua, ánh mắt chạm nhau, tay Giang Hằng trượt ra sau lưng y, ôm mạnh phần eo của y, “Bất kể nói thế nào, là tôi kéo anh vào vũng bùn__”
Khuỷu tay huých trúng xương sườn của đối phương, điều này giúp Vu Tử Thạc thoát khỏi cánh tay của Giang Hằng, nhẹ nhàng trở người, y đè Giang Hằng xuống dưới, cong khóe miệng, dưới ánh trăng, nụ cười của y vô cùng mê người, nhìn thẳng vào mắt đối phương, là ánh mắt kiên định lại thẳng thắn, “Sao anh không nói là tôi kéo anh xuống?”
“Hiện tại anh vẫn còn cơ hội lên bờ.” Giang Hằng đá ra một cước bị cản lại, trong khoảng thời gian ngừng lại ngắn ngủi, hắn lật người đè Vu Tử Thạc lên tay vịnh. Hắn là người trong cuộc, bất kể hắn đi đến đâu đều không thể thoát khỏi liên hệ với hệ thống này, Vu Tử Thạc không giống vậy, y là người ngoài cuộc bị kéo vào trong, trước khi triệt để lún sâu trong bùn lầy, y vẫn có cơ hội thoát ra.
Cánh tay đè mạnh lên ngực đối phương, tay còn lại của Giang Hằng chặn ngay cổ Vu Tử Thạc, trong con mắt màu lam bừng bừng lửa giận phẫn nộ, gầm lên: “Tôi không muốn hại ch.ết anh!”
Hai chai rượu vang, một chai đã lăn xuống biển trong lúc ẩu đả, một chai bị đánh đổ, dịch thể rượu màu đỏ đắc tiền tràn ra mặt sàn, mùi rượu nồng đậm phiêu tán xung quanh hai người.
“Anh không nỡ để tôi ch.ết à?” Vu Tử Thạc nhìn Giang Hằng một lúc, đột nhiên bật cười ha hả, gió biển thổi vù vù, thổi loạn mái tóc màu nâu nhạt, đêm yên tĩnh, tiếng cười ngang ngược vang vọng trên boong tàu, “Nếu đã chìm trong bùn lầy, thì còn có gì đáng sợ nữa?”
Cho dù không làm chuyện này, bọn họ vẫn sẽ ch.ết. Bất kể trụy lạc cũng vậy, cứu chuộc cũng vậy, hai người đều cùng phải chịu.
Giang Hằng nhìn dáng cười ngang tàng của Vu Tử Thạc, khóe miệng cũng cong lên, nhấc tay, vòng ra sau lưng, khống chế biến thành cái ôm, cánh tay to rộng men sâu vào trong mái tóc sau đầu đối phương, di động nửa thân trên, môi đặt lên môi. Ngón tay thon dài của Vu Tử Thạc men theo đường nét sau lưng Giang Hằng di chuyển dần xuống, trong tầm mắt, chiếm cứ toàn bộ lực chú ý của y là bầu trời xanh lam cao vợi, “Nhìn mặt người khác khi đang hôn là sở thích của anh sao?”
Giang Hằng nhìn vào đôi mắt gần ngay trước mặt đó, con mắt màu hổ phách giống như ánh mặt trời rọi ra từ đám mây sau cơn mưa, “Sợ anh chạy mất, không được sao?”
“Giang Hằng sẽ không nói lời này?” Vu Tử Thạc cười vang, lại hôn lên môi Giang Hằng, y nhớ rất rõ, người đàn ông này không chỉ một lần từng nhấn mạnh, bất luận y chạy đến chân trời góc biển nào, hắn nhất định có thể tìm được y.
“Bớt ồn ào đi.” Bầu trời tối thui dần chuyển xám, Giang Hằng lại đoạt đi đôi môi trước mặt, sau đó, hắn nhắm mắt lại.
Đường nét cứng rắn trên mặt hoàn toàn mềm đi, khi Giang Hằng thả sức hôn Vu Tử Thạc, trông thật độc tài, độc tài lại thâm tình.
Thì ra, khi Giang Hằng hôn sẽ có biểu tình này.
Nhắm chặt đôi mắt đang híp, Vu Tử Thạc dùng răng nhẹ cắn môi Giang Hằng, đầu lưỡi nhân khoảnh khắc đó len vào trong khoang miệng Giang Hằng, ɭϊếʍƈ láp cuốn lưỡi đối phương. Giang Hằng lập tức đáp lại cũng hết sức nhiệt tình, mạnh mẽ hấp duyện đầu lưỡi y. Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, nhiệt độ hơi thở cũng có sự ăn ý dị thường.
Thời gian chậm trãi trôi qua, nụ hôn nồng nhiệt của họ hoàn toàn châm lên ngọn lửa dục vọng, thân thể dán sát vào nhau truyền đến hơi thở tương đồng, dưới khoảng cách này, ai cũng đừng mơ che giấu.
Từ phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân, đương nhiên không thoát khỏi tai Vu Tử Thạc, y cười trộm rồi đột nhiên co đầu gối lên tông vào người Giang Hằng, giống như sớm đã dự liệu được, Giang Hằng nắm lan can nghiêng người nhảy lên, quanh một vòng bên ngoài lan can, rồi trở lại mặt sàn: “Xem ra trước mặt anh bất cứ lúc nào tôi cũng không thể sơ ý.”
Nắm đấm ập vào mặt, Vu Tử Thạc nghiêng đầu né tránh, khóe môi hiện lên nụ cười khiêu khích. “Nói rõ anh vẫn còn chưa đủ chuyên tâm.” Quyền cước đều dùng, nhanh chóng phát động công kích.
Người trên boong từ từ nhiều lên, bọn họ vốn muốn ra xem mặt trời mọc, nhưng lại bị trận quần nhau vào sáng sớm của hai người trẻ tuổi anh tuấn này thu hút lực chú ý, Ngụy Viễn đứng ở cầu thang đốt điếu thuốc, dựa người vào vách tường, ánh mắt hắn cũng giống như những người khác bị hai người đàn ông đánh nhau khó tách kia cuốn hút, thật là tinh lực dồi dào mà, hại hắn hiện tại cũng muốn tìm người đánh một trận.
Trời dần sáng, tia sáng vàng xuyên qua mặt biển, sóng biển màu trắng cuộn lên, trong sự tán thưởng ngưỡng mộ của mọi người, trận đánh nhau của Vu Tử Thạc và Giang Hằng nhất thời dừng lại, không hẹn mà cùng nhìn về hướng mặt trời mọc.
“Lần đầu tiên, cảm thấy cũng không tệ.” Ánh mặt trời rực rỡ động lòng người chiếu vào mắt Vu Tử Thạc, điểm lên tầng vàng nhạt cho con mắt màu hổ phách của y.
“Tôi cũng vậy.” Hai mắt Giang Hằng nhìn mặt biển rộng mênh mông dậy sóng, và ánh ráng đỏ ở chân trời. “Vẫn còn rất nhiều lần đầu tiên.”
“Ha, chuyện này bỏ qua cho tôi đi.” Dục vọng sôi sục đã dần bình ổn trong cuộc ẩu đả, loa nhạc trên thuyền bắt đầu bật mở, giọng nam cao ngất hùng hồn, câu từ vang vang mạnh mẽ, kéo tư duy của hai người trở về ngày hôm đó.
[Bạn đã mệt chưa, có phải muốn vươn tay ra, muốn ôm lấy, sao có thể siết chặt tay.]
“Anh cảm thấy, đây là duyên phận hay trùng hợp?” Vu Tử Thạc cong khóe môi, nhìn Giang Hằng. Tay Giang Hằng gác lên vai y, cũng nhìn y: “Tôi cảm thấy cả hai đều đúng.”
[Đã chuẩn bị xong chưa, thời gian sẽ không quay trở lại.]
[Muốn bay cao, không cần bất cứ lý do nào.]
[Bất kể điểm kết thúc của thế giới có bao cô tịch, bên cạnh bạn nhất định có tôi, chúng ta từng nói bất kể trời cao đất dày.]
“Không ngờ ở Hồng Kông cũng có thể nghe bài này.” Y nhướng mắt, mái tóc màu nâu nhạt phản xạ lại ánh sáng. Giang Hằng chỉ khẽ mỉm cười, “Kinh điển thì vĩnh viễn không lỗi thời.”
[Muốn bay đến, nơi cao nhất xa nhất thoải mái nhất.]
[Muốn ôm nhau, vào khoảnh khắc đẹp đẽ nhất.]
[Muốn nhìn thấy, cuối cùng ở bên cạnh tôi ai là bạn.]
[Bạn là người mà tôi trông đợi nhất.]
“Khoảnh khắc đẹp đẽ nhất sao?” Y nhẹ huých cùi chỏ vào ngực Giang Hằng, lập tức bị Giang Hằng nắm chặt, “Chuẩn bị xong chưa?”
“Anh nói xem?” Một tay ôm vòng eo Giang Hằng, trong mắt sát thủ là ý cười tươi đẹp, đã đến lúc tạm biệt hôm qua rồi.
Gió mát trên biển thổi bay tơ tóc, trong mảnh âm thanh trái tim vỡ, hai người đàn ông anh tuấn được chú mục đó dưới ánh mặt trời chiếu rọi rực rỡ ôm lấy nhau mà hôn.