Quyển 2 - Chương 15: Quái tặc chợt hiện
Trong căn phòng rộng rãi trống trải, hai ba người đàn ông ngồi dưới ánh đèn treo mờ ảo vây quanh bàn đánh bạc uống rượu, bên kia phòng, trên bình phong lộ ra một bóng người, anh ta ôm tay lặng lẽ ngồi dựa vào vách tường, giống như đang trầm mặc, cũng giống như đang ngủ, đối với sự ồn ào ngoài bình phong, người này hoàn toàn làm như không nghe thấy. Cùng một căn phòng, lại có hai bầu không khí hoàn toàn trái ngược.
“Hắc Nha, lần này hình như nghỉ ngơi hơi quá lâu rồi đó.” Ném bài thắng lên bàn, một người trong đó lên tiếng.
“Tôi chỉ làm vụ lớn, không giống ai kia.” Bên kia bình phong vang lên giọng nói lạnh lẽo châm chích, Hắc Nha là đạo tặc kỹ thuật cao minh, hắn không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay, nhất định sẽ kiếm được rất lớn. Ở đây hắn là đại ca, tuy nói chuyện chưa từng gần gũi, thậm chí có thể nói là châm chích đến cực điểm, tất cả mọi người đều cảm thấy cảm giác khi nghe hắn nói chuyện, giống như uống thuốc độc, thật sự có khí thế lời nói không tổn thương ch.ết người thì không nghỉ.
“Ha, đừng vậy chứ, Joseph chỉ lo lắng việc làm ăn của chúng ta gần đây thôi, mấy ngày nay tiền đánh bạc của anh em cũng không còn nhiều.” Người chia bài không nhịn được lên tiếng oán thán.
“Vậy còn không nhanh nhân thời gian này rửa sạch mông của mày để đem đi bán đi?” Hắc Nha cười lạnh chế giễu.
Có thể đã trải qua tẩy lễ miệng lưỡi độc hại quá lâu, thủ hạ của cái bang này đối với lời nói gai nhọn của đại ca đã quen thuộc từ lâu. “Này, anh xem tôi da dày thịt thô, cho dù tôi có đồng ý bán, cũng không có ai thèm mua đâu.”
“Chỉ dựa vào một chút hiệu quả của giọng điệu như đàn bà của mày đã không tệ rồi.” Hắc Nha bỏ di động vào túi, đứng lên ra khỏi bình phong, xuất hiện trước mặt mấy người kia là một người đàn ông cao lớn thẳng tắp, mặc quần áo đen bó sát người, đeo mặt nạ cáo, hắn không cơ bắp, nhưng hình thể như quân nhân với cơ thịt từ phần cổ tới phần thắt lưng đều để lộ mỹ cảm dẻo dai săn chắc.
Phía trên mặt nạ là mái tóc đen kịt như lông quạ đen luôn khiến người ta phải phỏng đoán, có người từng hoài nghi Hắc Nha liệu có phải người Trung Quốc hay không, hay có lẽ là người có huyết thống phương Đông. Chẳng qua chỉ là phỏng đoán, dù sao, gương mặt dưới mặt nạ đó, chưa từng có ai thấy.
“Đại cao, anh định đi đâu?” Người thứ ba một tay đẩy chồng phỉn, một tay cầm thuốc lào hiếu kỳ hỏi.
“Liên quan gì tới mày?” Hắc Nha hỏi ngược lại, thanh âm lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run, nếu không phải biết nguyên tắc của đại ca bọn hắn__ chỉ mưu tài, không hại mạng, thì hiện tại tên hút thuốc lào bị dọa đổ mồ hôi, nhũn chân ngã ngay tại chỗ là rất có khả năng.
Khi bóng người màu đen biến mất ở cửa, ba người kia thở phào, người nói chuyện đầu tiên chia bài. “Xem ra lần này là vụ làm ăn lớn.”
“Đúng đó, chúng ta nên chúc mừng đại ca thắng lợi trở về trước thôi.” Người bị chế nhạo là giống đàn bà nâng ly rượu lên, “Người Trung Quốc gọi cái này là gì nhỉ?”
“Nâng ly mừng chiến thắng, chính là chúc mừng thắng lợi trở về đó.” Phả khói thuốc, tên hút thuốc lào nâng ly cụng với họ, ba người cùng nói to: “Nâng ly mừng chiến thắng!!”
Trong phòng khách yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền ra tiếng lật giấy lạt xạt, Vu Tử Thạc dựa vào lưng ghế sô pha, thực tiếp ngồi trên thảm, “Quái tặc đó rất lâu không xuất hiện trên các tiêu đề rồi.”
“Anh đang nói Hắc Nha?” Hễ là người từng sống ở New York một thời gian, đều không xa lạ gì với cái tên ‘Hắc Nha’ này, chỉ cần thứ hắn muốn trộm, chưa có cái nào không đến tay. Thời gian hành động thông thường của Hắc Nha là hai ba tháng một lần, hắn suy nghĩ cặn kẽ, tính toán tỉ mỉ, phía cảnh sát ngay cả một cọng lông của hắn cũng không tóm được. Nhưng hiện tại hắn đã im hơi lặng tiếng hơn nửa năm rồi, có người đoán, hắn đã sắp lộ mặt.
Giang Hằng cầm tờ báo trong tay Vu Tử Thạc, chỉ thấy tiêu đề viết mấy chữ lớn. [Tin độc quyền: Sát thủ Mũ Đen tái xuất giang hồ, quái tặc Hắc Nha có phải cũng nối gót?], tiêu đề phụ__ ‘2011, là một năm đã định sẵn là không yên’.
“A, xem ra ai đó cũng được nhắc tên rồi.”
“Thật ra tôi đã sớm muốn gặp Hắc Nha, người này tựa hồ rất thú vị, hắn trộm đồ chỉ thuần túy là vì tiền, cho nên,” Vu Tử Thạc nhún vai, “Không báo trước, hành vi không có tính chất khoe khoang, hơn nữa chưa từng tổn thương mạng người.”
“Có lẽ anh sẽ tìm được sự đồng cảm ở chỗ anh ta, chẳng qua hôm nay tôi gọi anh tới không phải vì cái này.” Giang Hằng đặt báo sang một bên, Vu Tử Thạc gật đầu, đi theo Giang Hằng vào phòng máy. “Có số hiệu mới sao?”
“Michelle Alex, phụ nữ chưa kết hôn, 25 tuổi, người môi giới của hành lang trưng bày Hoàng Hôn.” Giang Hằng đưa bức hình được in ra cho Vu Tử Thạc, mái tóc lửng màu nâu, đôi mắt màu bạc hà, đôi môi màu hồng nhạt, cô ôm một bức tranh nổi tiếng, cười vô cùng ngọt ngào.
“Quả là người môi giới xinh đẹp.” Cảm thán một câu, Vu Tử Thạc lật mặt sau tấm hình, trên đó viết số điện thoại, địa chỉ gia đình và địa chỉ hành lang trưng bày của cô bằng bút lông đen, “Có lẽ nên đến hành lang trưng bày xem trước.”
Bị ánh mắt quét qua, Giang Hằng hơi nhăn mặt. “Anh muốn tôi đi sao?”
Vu Tử Thạc cười vỗ vai hắn. “Anh không cảm thấy so với tôi thì anh có điệu bộ của ông chủ lớn hơn sao?”
“Khí chất cũng có thể bồi dưỡng.” Nói rồi Giang Hằng cầm quyển sách dày trên bàn đưa cho sát thủ__ [Làm thế nào để làm ông chủ tốt], Vu Tử Thạc không vui híp mắt lại, “Anh cố ý mua cho tôi?”
“Vừa chuyển phát nhanh tới, tôi quẹt thẻ rồi.” Giang Hằng nhướng chân mày, mỉm cười.
Vu Tử Thạc giật giật khóe môi, con mắt màu nhạt tỏa ra sát khí không chút che giấu, người làm bất cứ chuyện gì cũng chuẩn bị vẹn toàn quả nhiên đáng ghét. “Nhà của Michelle thì anh phụ trách.”
Giang Hằng lấy tay khỏi bàn phím, ánh đèn màn hình chiếu lên gương mặt cương nghị của hắn tạo ra cảm giác đường nét càng thêm sâu, “Tôi cho rằng xâm nhập gia cư bất hợp pháp là sở trường của anh.”
“Tôi đã giành mất công việc sở trường của anh, vậy anh chỉ có thể làm công việc sở trường của tôi.” Vu Tử Thạc đột nhiên tiến sát lại mặt Giang Hằng, gần trong gang tấc, trong mắt lóe lên bất mãn và uy hϊế͙p͙. “Đừng mơ bắt tôi bận rộn một mình, anh đã quên tôi rất ghi thù sao?” Nói xong, cất tấm hình vào túi, cầm theo quyển sách đi ra ngoài.
Giang Hằng nhìn theo sát thủ, tiếng ồ ồ của máy chủ vẫn tiếp tục trong căn phòng, mở trang wed nhập dòng chữ ‘những điều cần chú ý khi lẻn vào nhà người khác’ rồi sàng lọc tìm kiếm kết quả, xem lướt qua, hắn đột nhiên cảm thấy thỉnh thoảng chơi trò đổi vai cũng không tệ, sát thủ này cho hắn một đề nghị rất thú vị.
Vu Tử Thạc đi bộ dưới mặt trời, nghĩ tới trải nghiệm nửa tháng nay, bọn họ trước sau cứu được mấy người bị liệt số liệu, tuy đều là những chuyện nhỏ do quan hệ giữa người và người không hòa thuận gây nên, nhưng, một sát thủ một hacker, cuộc sống vốn dĩ nhàm chán lười biếng của họ đã dần bị lắp đầy. Có lẽ thật sự là chuyện tốt, lúc đầu quyết định như vậy là đúng. Tay cầm quyển sách Giang Hằng đưa, y bước đi nhanh hơn.
Ba giờ chiều, cửa phòng tiếp tân được đẩy ra, Michelle mặt chiếc váy ngắn màu hồng, phối hợp với bộ áo khoát vest màu đen, đôi mắt màu bạc hà vừa trong vừa sáng, “Anh Mansen, thật xin lỗi, để anh chờ lâu.”
Vu Tử Thạc ngáp một cái, bỏ chân đang gác xuống, lễ phép mỉm cười: “Không sao, tôi muốn nhìn thử các tác phẩm của các bạn.” Y lấy chi phiếu ra đặt lên bàn, nhẹ đẩy, dặn dò: “__ Phải tốt nhất.”
Michelle nhìn tấm chi phiếu kinh ngạc trừng to mắt, trong lòng thầm đến mấy con số không phía sau, cô không kìm được muốn cười toét miệng. “Được! Cứ giao cho tôi! Tôi sẽ dẫn ngài đi dạo hành lang trưng bày của chúng tôi trước!”
“Tôi thích người có tự tin.” Nụ cười tươi như ánh mặt trời mới mọc, y ưu nhã chống chân ngồi dậy, thân hình đứng thẳng hết sức thu hút.
“Tôi… tôi đi lấy chìa khóa trước!” Trên mặt Michelle bất giác đỏ lên, người đàn ông này, không chỉ đẹp trai nhiều tiền, ngôn ngữ cử chỉ ưu nhã, ngay cả nói chuyện cũng dễ nghe, giọng nói gợi cảm giống như tiếng nước chảy thấm vào lòng người.
“Anh làm không tệ.” Giang Hằng tán thưởng bên kia đầu dây, Vu Tử Thạc nhìn Michelle đi xa, ngáp một cái, “Làm phiền anh lần sau chọn sách nào thú vị một chút.”
“Anh xem sách nhanh thật.” Giang Hằng đẩy ngăn bàn phím vào, đứng lên, Vu Tử Thạc xoa xoa hai mắt nhức mỏi. “Cái này có gì khó, tôi liếc một cái là được mười hàng.”
“Tôi thích người có tự tin.” Cùng một câu nói, Vu Tử Thạc cho người ta cảm giác xen tạp một chút gợi tình, nhưng khi Giang Hằng nói ra, lại mang theo vẻ khẳng định và thưởng thức, hắn mở tủ quần áo tìm bộ âu phục không bắt mắt lắm mặc vào, rồi ra khỏi phòng máy.
Vu sờ cằm nhẹ cười, thấy Michelle trở lại, cô liếc thấy nụ cười của người kia, mặt lại không thể khống chế đỏ lên. Không giống nụ cười thân thiện lễ phép trước đó, không có một chút cảm giác cố ý hay giả tạo gì, y cười rất dịu dàng, giống như có thể dung hóa người khác một cách triệt để.
“Sao vậy?” Vu Tử Thạc ngẩng mặt nhìn Michelle đã ngây ra hỏi, Michelle vội lắc đầu. “Không! Không có gì! Ông chủ của chúng tôi về rồi, anh ấy muốn gặp anh!” Khẩn trương nói vội cho xong, ánh mắt cô nhìn ra phía cửa.
Vu Tử Thạc quay đầu, một người đàn ông mặc âu phục thẳng tắp đứng ngoài cửa kính của phòng tiếp tân, ánh mặt trời chiếu lên đôi giày da sạch sẽ bóng loáng của hắn, Vu Tử Thạc nhìn kỹ, không ngờ lại là anh ta?