Chương 47: Tinh Thần Lực
Thời gian bây giờ còn chưa tới giờ đi ngủ.
Sau khi phát hiện Cố Vấn Thành trở về phòng đã lâu mà chưa có ra ngoài với Lý Tấu Tinh, Hi Nam liền bị Lăng Niên ra lệnh đi gọi bọn họ.
Song vừa đi tới cửa, thính lực đã được nâng cao của Hi Nam nghe thấy âm thanh kỳ lạ.
Nhỏ xíu...!tiếng ʍút̼ mát cùng tiếng nước chảy, còn có tiếng ngâm nga khe khẽ lúc nhẹ lúc nặng.
Là âm thanh lúc ăn đồ ăn.
Được đấy, không phải hai người này ở trong phòng ăn mảnh chứ?
"Này, Vấn Thành! Tấu Tinh!" Hi Nam gõ cửa không chút lưu tình, "Có phải các cậu giấu chúng tôi làm chuyện xấu không đấy?"
Giọng hắn vừa vang lên, loại cảm giác bị người khác phát hiện khiến Lý Tấu Tinh không khống chế được lực đạo, lập tức dùng lực quá độ.
Vẻ mặt Cố Vấn Thành thống khổ, lại cảm thấy sung sướng lạ kì.
Hi Nam dán lên cửa nghe trộm bên trong, tự hỏi bọn họ đang ăn cái gì, "Có tới vườn hoa trên không ăn cơm không? Ở đó mới mở một nhà hàng, nghe nói ngon cực."
Cuối cùng trong phòng vang lên tiếng nước chảy, sau đó Hi Nam không nghe thấy gì cả, chỉ chốc lát sau Lý Tấu Tinh mở cửa, mặt đầy thỏa mãn, "Đi."
"Vấn Thành đâu?" Hi Nam ló đầu nhìn vào bên trong, khắp nơi sạch sẽ bóng loáng, cũng không có mùi thơm của thức ăn, không phải đang ăn trộm, tò mò, "Các cậu mới làm gì đó, có phải đang ăn đồ ăn không?"
"Cậu ấy đi thay đồ," Lý Tấu Tinh, "Đi ra ngoài chờ cậu ấy một chút, cậu vừa nói tới nhà hàng gì thế?"
Hi Nam hoàn toàn không có phát hiện mình bị dẫn sang chuyện khác, "Mới mở một nhà hàng địa phương rất đặc biệt, chúng tôi đều cảm thấy rất hứng thú."
Quá sung sướng.
Chưa từng được sảng khoái như thế.
Gai đầu lưỡi hòa cùng xúc cảm cùng nhau bùng nổ, từ góc độ trực quan mà nhìn thì thật sự đầy đủ sắc hương vị, mỗi dạng đều tuyệt vời vô cùng, đừng nói ăn, bây giờ ngay cả nước Lý Tấu Tinh cũng không muốn uống, sợ cảm giác còn sót lại sẽ bị cuốn trôi mất.
Dẫu sao thì ăn một lần ít đi một lần, lần này đầu óc Cố Vấn Thành không được bình thường nên dâng thịt tận miệng, Lý Tấu Tinh còn có thể mong đợi đầu óc hắn chập mạch một lần nữa ư?
Anh cùng các đồng đội ngồi trên ghế sô pha chờ Cố Vấn Thành ra ngoài, đợi không lâu lắm Cố Vấn Thành sắc mặt tự nhiên đi ra, "Bữa này tôi bao."
Ý cười dịu dàng, "Ăn tùy thích."
Nhìn qua liền biết tâm tình của hắn cực tốt.
Lúc ăn cơm bọn họ còn gặp Bách Đồng đang dùng bữa ở vườn hoa trên không, Bách Đồng đã ở lại trường học của bọn họ ba ngày rồi, tựa như đang quan sát bầu không khí trong trường học.
Biểu hiện Lý Tấu Tinh rất đứng đắn, rặt vẻ thỏa mãn, không trêu chọc Cố Vấn Thành, khóe mắt đuôi mày cũng không hướng về phía Bách Đồng.
Nhưng bữa cơm này anh lại ưa chuộng đồ vật nho nhỏ tròn tròn, còn phải ngậm tại đầu lưỡi đảo quanh mấy vòng rồi mới thưởng thức món ngon.
Cố Vấn Thành thời thời khắc khắc chú ý tới anh, luôn có loại cảm giác...!anh vẫn còn ngậm nơi đó.
Thậm chí còn có cảm giác khó chịu vì bị đồ vật trong miệng anh chiếm mất vị trí.
Cảm giác này rất kỳ diệu, khó lòng giải thích.
Thật giống như có thể hút ra thứ gì đó không hề tồn tại trong cơ thể đàn ông, loại đau nhức hòa cùng cảm giác tê dại kì dị này có thể làm cho lông tóc dựng đứng.
...!Mẹ kiếp.
Không thể ngừng suy nghĩ.
Lý Tấu Tinh gắp một đũa đồ ăn đặt vào trong bát hắn, "Không ngon bằng cậu nấu."
"Ngày mai nấu cho cậu ăn," Cố Vấn Thành lập tức nói tiếp, "Muốn ăn cái gì cũng có thể."
"Tôi không kén chọn, cậu nấu gì cũng ngon." Lý Tấu Tinh có cảm giác mình đang bị đối phương xem như con gái mà theo đuổi.
Anh cúi đầu dán sát vào Cố Vấn Thành, thầm thì nói chuyện, "Có muốn nấu chút đồ thanh đạm hạ hỏa không?"
Vài chữ sau cùng thiếu chút nữa là không nghe thấy, "Cậu vậy...!Không hay lắm..."
Lén lén lút lút, khiến Cố Vấn Thành lúng túng ho khan vài tiếng.
Thế nhưng đối phương càng cẩn thận Cố Vấn Thành ngược lại càng...!Hắn nắm lấy tay Lý Tấu Tinh dưới bàn, viết xuống lòng bàn tay anh hai chữ "nước bọt".
Nước bọt có tác dụng chữa trị, có thể dùng nước bọt.
Lần này Hi Nam nghe lén được, làm nũng, "Tại sao phải nấu đồ thanh đạm hạ hỏa thế, người ta muốn ăn thịt nướng!"
Hắn lớn to đùng thế kia mà lại làm nũng, hiệu quả còn cay mắt hơn lúc Lý Tấu Tinh làm nũng với Cố Vấn Thành trước kia.
Lý Tấu Tinh chỉ chỉ Bách Đồng phía sau, "Nếu bây giờ cậu có dũng khí tỏ tình với nữ thần của cậu thì tôi đích thân nấu cho cậu ăn luôn."
"Không ăn đồ cậu nấu," Hi Nam tha thiết mong chờ nhìn Cố Vấn Thành, một mình hắn còn chưa đủ, còn lôi kéo Tế Du với Lăng Niên theo, "Vấn Thành ~"
Bọn họ làm nũng, Cố Vấn Thành chỉ cảm thấy phát tởm, "Thổ lộ rồi hãy nói."
Hắn hoàn toàn tán thành với chủ ý của Lý Tấu Tinh, hắn còn chưa quên lúc trước Lý Tấu Tinh từng nói muốn "thử" với Bách Đồng.
Hi Nam đỏ mặt, nắm chặt tay tăng thêm dũng khí cho mình rồi đi tìm Bách Đồng thổ lộ.
Đại thần giả gái lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, gương mặt xinh đẹp thoáng vặn vẹo, cố nặn ra một nụ cười mỉm lễ phép.
Lý Tấu Tinh không kiềm được niềm vui.
Cố Vấn Thành híp mắt một cái, nắm cằm anh xoay về phía mình, "Chớ nhìn bọn họ, con gái sẽ thẹn thùng, hiểu không?"
Lý Tấu Tinh gạt tay hắn ra, không dám tưởng tượng bây giờ Cố Vấn Thành còn đang trong giai đoạn theo đuổi, "Tư thế này của cậu làm tôi rất thẹn thùng."
Cố Vấn Thành mím môi nở nụ cười, hắn không nhịn được dán sát vào muốn hôn nhẹ Lý Tấu Tinh, nhưng bây giờ người đến người đi, hắn phải nhịn.
Lăng Niên cùng Tế Du liếc nhìn nhau, đối với bầu không khí quái lạ giữa hai người bọn họ đã tập mãi thành quen.
Tất nhiên Hi Nam tỏ tình thất bại, đêm ấy mấy người an ủi hắn, sáng hôm sau cầm tinh thạch năng lượng tới trường xin thuốc sử dụng cùng nó.
Đêm ấy Lý Tấu Tinh ngậm hạt lựu ngủ, vật kia ngâm trong nước miếng của anh, bị anh ʍút̼ mát day cắn, không biết có tác dụng chữa thương gì không thế nhưng khi tỉnh dậy đã sưng to lên gấp mấy lần.
Thành trái cây to bự đỏ au.
Đêm ấy Cố Vấn Thành ngủ không được thoải mái, không phải vì đau, mà là không đủ đau.
Miệng chỉ có một, luôn có một cái bị ghẻ lạnh đáng thương.
Hắn tha thiết mong ngóng được đau đớn, nhưng Lý Tấu Tinh lại sợ hắn đau.
Lý Tấu Tinh cực kì dè dặt cẩn thận, anh tình nguyện cào nát lòng bàn tay cũng không muốn ra tay, suốt đêm không dưới một lần thầm hối hận tại sao mình phải đáp ứng tác giả gảy chân (*) duy trì thiết lập tính cách.
(*) gốc là 抠脚: từ lóng chỉ nghệ sĩ không có tác phẩm, hoạt động gì trong một khoảng thời gian, công chúng không thấy được nên dần nhàm chán
Anh nhịn đến độ cảm thấy mình không còn là đàn ông, mà là ninja rùa.
Vì lòng luôn nghĩ mãi bởi vậy nên anh dậy rất sớm bên cạnh "nàng thơ", dùng danh nghĩa giúp đỡ anh em, sáng sớm trợ giúp một hạt lựu khác của anh em, mãi đến tận khi biến nó có cùng kích thước như cái còn lại hai người mới mặc quần áo ra ngoài.
Sau khi tới điểm đến.
Bouvid nhận được tin tức bèn vội vội vàng vàng gặp bọn họ, "Tinh thạch năng lượng ở đâu ra?"
"Cô Sofia không nói cho thầy biết ạ?"
Bọn họ kinh ngạc, bọn họ quên mất chuyện tinh thạch năng lượng thì thôi đi, lẽ nào nhà trường cũng quên mất luôn à?
Chờ sau khi biết được ngọn nguồn Bouvid tức giận đến phùng mang trợn mắt, chỉ vào bọn họ hồi lâu mà không nói được một câu.
Nhìn đi nhìn đi, trực tiếp sử dụng tinh thạch năng lượng, còn bị cướp bóc chặn giết!
Sofia quả thật không báo lại với trường học, có lẽ cô ta muốn chờ để bọn Cố Vấn Thành tự báo công với trường học, tự ý che giấu chuyện học sinh suýt bị giết, cút nhanh về quân đội của cô ta đi! Đừng ở lại nơi này gieo vạ cho học sinh!
Bouvid bị chọc tức không ít nhưng vẫn nhanh chóng liên lạc sai người chuẩn bị thuốc cho bọn họ, đồng thời xin mở một phòng huấn luyện đặc biệt để tránh bị quấy rối.
Sau đó hung hăng hùng hổ, trực tiếp đi tìm Vưu Mông.
Cố Vấn Thành hiếm khi có hảo cảm với lãnh đạo trường học, "Bouvid rất tốt, Sofia không thích hợp làm giáo viên."
"Cậu cam lòng để Sofia rời đi?" Lý Tấu Tinh trêu ghẹo hắn, "Một đại mỹ nữ không giấu lòng ái mộ với cậu, chỉ cần có cậu ở đó thì cô ta không nhìn ai khác."
Tế Du gật gật đầu, "Cô ta rất thích Vấn Thành á."
"Thật sự không định yêu đương ư?" Hi Nam uể oải, "Mặc dù Sofia lớn tuổi hơn chúng ta, cũng rất dữ, ý muốn khống chế thoạt trông rất lớn, ngoại trừ mấy cái này thì cũng tốt á."
"Ngu ngốc." Lăng Niên không khách khí tát một cái vào sau gáy hắn.
Có người nào khuyên người ta yêu đương thế không?
"Tôi không có cảm giác với cô ta," Cố Vấn Thành nhíu nhíu mày, "Tuyệt đối không có khả năng."
Thậm chí vì Lý Tấu Tinh trêu chọc mà tâm tình không tốt lắm.
Sau khi tiến vào phòng huấn luyện, thuốc cũng được đưa đến, một đám người lấy tinh thạch năng lượng đang lóe sáng ra.
Swarin do dự hồi lâu, vẫn không nói lời không muốn.
Lời này quá xa cách, có những lời chỉ cần nói một lần là đủ.
Cố Vấn Thành bảo bọn họ ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, "Thả tinh thạch năng lượng vào trong thuốc, năng lượng của nó sẽ bị thuốc hấp thụ, chờ thuốc hấp thụ xong hết toàn bộ thì uống."
Bốn người trịnh trọng gật đầu, lại hỏi, "Mỗi người chúng tôi có thể trích một phần chia cho cậu không Vấn Thành?"
Trong sáu người bọn họ chỉ có Cố Vấn Thành không sử dụng tinh thạch năng lượng.
Mà ba viên trong số tinh thạch năng lượng đó đều do đối phương cung cấp.
Các đồng bọn thành khẩn muốn cùng Cố Vấn Thành, thậm chí bọn họ còn muốn để hết tinh thạch năng lượng trong tay cho Cố Vấn Thành.
"Không thể," mặt mày Cố Vấn Thành thả lỏng, nở nụ cười, nói đùa, "Đừng như vậy, dù các cậu có dùng nhiều tinh thạch năng lượng hơn nữa thì cũng không sánh kịp tinh thần lực của tôi đâu."
Chỉ có Lý Tấu Tinh biết lời hắn nói là thật, những người khác đều cho rằng hắn chỉ đang an ủi.
Tiếp nhận ý tốt này, trong lòng quyết định nhất định phải báo đáp, còn cả Tấu Tinh nữa, bọn họ nợ nhiều lắm.
Sau khi uống thuốc ngâm tinh thạch năng lượng thì toàn thân tỏa nhiệt, mấy đồng bọn nhỏ nhắm chặt hai mắt tìm cảm giác, toàn bộ phòng huấn luyện người đang ngồi bình thường chỉ còn dư lại Lý Tấu Tinh với Cố Vấn Thành.
"Vấn Thành," tinh thần lực mang giọng nói Lý Tấu Tinh truyền vào trong tai Cố Vấn Thành, "Chậm nhất là bao lâu bọn họ có thể hấp thu xong?"
Một chữ hấp, khiến ngực Cố Vấn Thành tê dại.
"Trễ nhất là ngày mai," Cố Vấn Thành nắm chặt tay, đè hình ảnh trong đầu lại, "Nhưng mà thời gian hấp thu càng lâu thì tư chất tinh thần lực càng kém."
Lý Tấu Tinh suy tư, "Lúc tôi ăn nhầm tinh thạch năng lượng ấy, tỉnh lại lúc nào?"
"Hai ngày sau." Trong mắt Cố Vấn Thành lóe ý cười.
Lý Tấu Tinh trầm mặc.
"Tôi kém thế á?!".
Đam Mỹ Hài
"Cậu rất giỏi rồi," nhìn vẻ mặt của anh, Cố Vấn Thành thật sự nhịn không được, nhanh chóng rướn người qua hôn anh một cái, "Hai ngày, rất ưu tú."
Lý Tấu Tinh khiếp sợ nhìn hắn.
Trước mặt đồng đội, cách nhau không tới hai mét, không biết lúc nào đồng đội sẽ mở mắt, Cố Vấn Thành to gan vậy ư?
"Muốn hôn tôi à?" Đầu lưỡi đối phương hơi thè ra, dùng tinh thần lực truyền lại anh, "Đôi môi đã trở về hình dáng ban đầu, nhưng mà cậu thích nơi đó hơn, đúng không?"
Chỉ mới nếm được ngày hôm qua, hơn nữa không phải bất cứ lúc nào cũng có thể thưởng thức cho nên môi Lý Tấu Tinh mới dính chặt nơi đó.
Đầu lưỡi không sưng, nhưng môi của anh chắc chắn vẫn còn căng mọng, không tốt chút nào.
"Đấy không phải là hôn," anh xấu tính khịa lại Cố Vấn Thành, "Đấy gọi là giúp đỡ lẫn nhau, mọi người đều là đàn ông thì có sao đâu chứ?"
Vẻ mặt Cố Vấn Thành thoáng vặn vẹo.
Đây là lời hắn từng dùng để dụ dỗ Lý Tấu Tinh.
"Hôm qua cậu nói trừng phạt cậu tôi dùng lực rất lớn, tối hôm qua cậu bảo nơi đó ngứa nên tôi trêu đùa rất lâu," Lý Tấu Tinh lo lắng, "Sáng nay lại như thế, bây giờ có khó chịu không?"
Khắp phòng yên tĩnh, các đồng đội kìm nén đến mặt mũi đỏ rần, nghiêm nghiêm túc túc hết sức chăm chú nghiên cứu cách thực thể hóa tinh thần lực và nâng cao tinh thần lực.
Ở phạm vi cách bọn hắn không tới hai mét, hai người đồng đội của bọn họ đang dùng tinh thần lực tiến hành cuộc đối thoại mà không người thứ ba nào có thể nghe thấy.
Cố Vấn Thành cuộn ngón tay, "...!Ừ, đau."
"Day hỏng rồi ư?" Lý Tấu Tinh tiến đến bên cạnh hắn, không táy máy tay chân, chỉ lo lắng nhìn.
"Cậu có thể dùng tinh thần lực nhìn một chút," Cố Vấn Thành duy trì vẻ mặt bình tĩnh, bình tĩnh như đang nói về một chủ đề bình thường, "Kiểm tr.a xem rốt cuộc có bị thương hay không, giúp anh em tốt của cậu một chút."
Vì vậy trước mặt các đồng đội, tinh thần lực màu trắng bạc núp bên trong quần áo kiểm tr.a tình trạng Cố Vấn Thành.
Kiểm tr.a đến tận khi đồng đội đầu tiên mở mắt ra.
Người đầu tiên quả nhiên là Swarin, hắn vui mừng giang hai tay ra, một tia tinh thần lực nho nhỏ hiện trên lòng bàn tay hắn, "Tôi thực thể hóa tinh thần lực được rồi!"
Hắn vốn là thiên tài, Lý Tấu Tinh không ngạc nhiên với tình huống này chút nào, cười ôm lấy hắn, "Chúc mừng."
Swarin hì hì cười ngu.
Cố Vấn Thành ngồi tại chỗ cũ, trong giây lát hắn nhìn sang mỉm cười với Swarin, "Rất giỏi."
...Chân mềm nhũn..