Chương 96: PN3: Thế giới song song
Trong mắt Cố Vấn Thành không có tình yêu, không có bất kỳ một chút tình ý nam nữ nào, chỉ có vẻ vô tình lạnh như băng.
Nhưng hắn lại có thể nhích tới phía trước thân mật với một người xa lạ, bởi đối với hắn ai cũng được cả.
Nhưng đối với Lý Tấu Tinh mà nói, đây là tất cả.
Anh lau chùi mu bàn tay, nhớ lại bao nhiêu lần Cố Vấn Thành triền miên với bạn gái của hắn trong một tuần qua.
Cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Nhưng anh càng coi thường thì Cố Vấn Thành càng quá đáng.
Lý Tấu Tinh không nói với Lăng Niên về chuyện Cố Vấn Thành đã từng dẫn Na An về kí túc xá ở qua đêm.
Anh với Cố Vấn Thành ở chung một phòng, anh tin chắc Cố Vấn Thành biết anh chưa ngủ.
Nhưng động tác của Cố Vấn Thành càng ngày càng quá đáng. Hắn và Na An thân mật với nhau trên chiếc giường của hắn, tiếng hít thở dồn dập, còn có lời âu yếm tâm tình, tiếng lớn hay tiếng nhỏ anh đều nghe được không sót cái nào.
Tiếng chăn nệm ma sát với quần áo, tiếng da thịt cận kề.
Lý Tấu Tinh kéo chăn trùm qua đầu, mở trừng mắt trong bóng tối.
Na An còn có chút bận tâm, "Cẩn thận một chút... A... Đừng để Tấu Tinh nghe thấy."
"Cậu ta không nghe được đâu."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Lý Tấu Tinh cảm thấy những lời kia đã được hắn tăng cao âm lượng.
"Tại sao lại muốn ở chỗ này," Na An thắc mắc không hiểu, "Trước giờ anh chưa từng cùng với tụi em ở kí túc xá."
Thậm chí Cố Vấn Thành còn hiếm khi qua đêm ở kí túc xá.
Cố Vấn Thành cười khẽ hai tiếng, bắt đầu giải tỏa du͙ƈ vọиɠ của mình.
Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành đã lên giường với nhau không biết bao nhiêu lần, anh quen thuộc mỗi tiếng thở dốc và động tình của hắn, biết rõ từng điểm nhạy cảm của hắn, biết khi làm loại chuyện này hắn sẽ có dáng vẻ gì.
Nhưng anh không ngờ rằng mình sẽ thấy cảnh tượng hắn lên giường với người khác.
Anh biết rõ đây không phải là Cố Vấn Thành của anh, nhưng anh cũng biết, Cố Vấn Thành này và Cố Vấn Thành của anh cùng một linh hồn với nhau.
Cũng cao ngạo, vô tình, chời đùa lòng người, hung ác ích kỷ như vậy.
Chỉ yêu bản thân không thương người khác.
Cố Vấn Thành và Na An lăn lộn cả đêm, Lý Tấu Tinh cũng ở trong chăn nghe suốt cả một đêm.
Bên ngoài chăn là đôi trai gái đắm chìm trong vui vẻ, trong từng tiếng rêи ɾỉ kia anh cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Từ đó về sau anh biến thành tảng băng trong miệng Lăng Niên.
Wasser cười khẽ một tiếng, áp suất không khí đè ép cửa sổ vỡ vụn, "Tôi buồn nôn?"
Tiếng vỡ vụn làm kích hoạt hệ thống báo động của trường học.
Từng luồng gió thốc vào trong phòng qua những mảng kính vỡ. Lý Tấu Tinh lau sạch mu bàn tay, vẻ mặt lại lần nữa trở nên lạnh như băng. Anh nhìn Wasser, ánh nhìn lại chuyển tới sau lưng hắn.
Tiếng còi xe cảnh sát làm lửa giận của Wasser càng bùng lên dữ dội, hắn bước đến gần Lý Tấu Tinh, nắm tay đặt bên người đã nổi đầy gân xanh.
Người thích đàn ông là ai, rốt cuộc ai mới buồn nôn đây chứ.
Những mảnh kính vỡ lại lần nữa vỡ vụn, mỗi một âm thanh vang lên như là lời cảnh báo của tử thần.
Hắn tốt bụng bố thí lại bị Lý Tấu Tinh nói buồn nôn.
Ở thế giới này, cái giá khi chọc giận Wasser là gì?
Là một cái mạng.
Bàn tay vàng bảo vệ tính mạng kia, lần đầu tiên Lý Tấu Tinh chạm mặt với Cố Vấn Thành vào sáng sớm hôm ấy, anh đã biết không có tác dụng ở thế giới này.
Bởi số lần Cố Vấn Thành muốn gϊếŧ anh không chỉ có một.
Mặt nạ của Wasser có màu trắng ưu nhã, phía trên là đóa hoa nở rộ đỏ như máu.
Tầng băng lạnh trong mắt hắn lúc bấy giờ đã hóa thành lửa giận ngập trời, tinh thần lực ùn ùn kéo tới lấp đầy cả căn phòng, theo hắn áp sát Lý Tấu Tinh.
Đội hộ vệ đạp phi hành khí đuổi tới. Lăng Niên đã nhanh hơn đội hộ vệ một bước, đẩy cửa phòng ra.
Hắn nhìn tình cảnh trước mặt, chợt lóe lên kinh ngạc, kế đó lạnh mặt kéo Lý Tấu Tinh muốn rời khỏi căn phòng này.
Wasser dừng bước.
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của Lăng Niên và Lý Tấu Tinh, da kề da, Lý Tấu Tinh cũng không nói Lăng Niên buồn nôn như vừa nói hắn.
Ha.
Hắn cười lạnh một tiếng.
Bất kể là Cố Vấn Thành hay là Wasser, cậu ta chỉ đối xử hờ hững với một mình hắn.
...
Ngày hôm sau khi Na An tới kí túc xá của đội Mộng Chi tìm Cố Vấn Thành thì phát hiện người yêu là lạ.
Trên bàn ăn, Lăng Niên ngồi bên cạnh Cố Vấn Thành, Lý Tấu Tinh ngồi đối diện xéo với hắn.
Cố Vấn Thành cười dịu dàng, tương tác với Na An càng ngọt ngào hơn, thế nhưng ánh mắt lại lạnh tựa băng sương.
"Anh yêu, sao vậy?" Na An lo lắng nhìn hắn, gắp cho hắn một đũa đồ ăn.
Bên cạnh Lý Tấu Tinh là Tế Du và Hi Nam, chỉ mới một tuần ngắn ngủi mà tình cảm giữa mấy người đột nhiên tăng cao, bấy giờ đang nhỏ giọng nói cười.
Khóe miệng tươi cười của anh bị Cố Vấn Thành nhìn chòng chọc, càng nhìn ánh mắt càng lạnh.
Chuyện vụn vặt thường ngày, cảm xúc khi huấn luyện, sao trước kia hắn lại không biết bọn họ có nhiều chuyện để nói như vậy chứ.
Cố Vấn Thành cười nhận lấy đồ ăn Na An gắp cho, hắn toan bỏ vào miệng thì Lý Tấu Tinh đột nhiên cất lời, "Không thể ăn thì đừng ăn."
Anh đang vùi đầu ăn cơm, câu nói bất chợt này làm người trên bàn ăn không biết đang nói với ai.
Đôi đũa Cố Vấn Thành ngừng lại trước môi, Na An cười nói: "Tấu Tinh, cậu nói ai vậy?"
Lý Tấu Tinh không lên tiếng, chỉ chuyển món mà cô gắp cho Cố Vấn Thành tới trước mặt mình, lặng im không nói gì ăn cho xong.
Hốc mắt Lăng Niên đau xót, vội cúi đầu che đi.
Cố Vấn Thành buông đũa, nhìn anh với vẻ u ám không rõ, lòng phiền muộn.
Lúc này Na An mới biết Lý Tấu Tinh đang nói Cố Vấn Thành, thấp thỏm không yên: "Vấn Thành, hóa ra anh không thể ăn món này à?"
Lý Tấu Tinh lựa nguyên liệu món ăn ra đặt trước mặt Na An để cho cô nhớ kỹ, rũ mắt, nói: "Cậu ấy không thể ăn cái này."
Cố Vấn Thành sợ tanh, dù nguyên liệu làm món này là đồ chay nhưng khi kết hợp với thịt sẽ đặc biệt tanh. Mỗi lần Cố Vấn Thành ăn phải thứ này sẽ lập tức chạy tới phòng vệ sinh nôn ra.
Có khi nôn rất đáng thương, lúc ấy hắn sẽ mang bộ dạng bẩn thỉu kia tới đòi anh hôn. Lý Tấu Tinh ghét bỏ hắn không chịu hôn, nhưng da mặt hắn dày, không hôn được thì không chịu bỏ qua.
Trên bàn ăn yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng nhai cơm của Lý Tấu Tinh.
Tay Cố Vấn Thành không ngừng buông ra rồi lại nắm chặt, ánh mắt hắn dò xét trên người Lý Tấu Tinh, nhìn mỗi một sợi tóc của anh, lại nhìn đĩa thức ăn trước mặt anh kia.
Cảm xúc trong lòng phức tạp, trừ phiền muộn ra còn có một loại cảm xúc khiến hắn thêm nóng nảy. Hắn đột nhiên đứng lên, đem đĩa thức ăn kia đổ vào thùng rác, "Đừng ăn nữa."
Ba chữ kia nói ra khỏi miệng xong hắn mới phát hiện giọng mình khàn đến đáng sợ.
Hắn vô thức nhìn về phía Lý Tấu Tinh lần nữa.
Lý Tấu Tinh buông dao nĩa, cuối cùng uống xong một ly nước. Lăng Niên cũng buông dao nĩa ra, "Tôi đi với cậu."
Hai người họ nói tạm biệt xong liền rời đi mà chẳng nói thêm gì nữa, cả hai chia sẻ bí mật cho nhau như thể hai người mới là người ngày ngày ở cùng một chỗ, mới thật sự là đồng đội của nhau.
Cố Vấn Thành lại cười lạnh một tiếng, cảm xúc mãnh liệt kia còn chưa thành hình đã bị lý trí đè xuống.
Vẻ mặt hắn khó coi. Tế Du và Hi Nam liếc nhìn nhau một cái, cũng đứng dậy khỏi bàn ăn tới phòng huấn luyện.
Giọng Na An đã nghẹn ngào, "Xin lỗi Vấn Thành, em không biết anh không thích ăn cái này... Em còn, em còn tưởng anh rất thích ăn."
Từ trước tới giờ khi ăn cơm với các cô Cố Vấn Thành chưa từng bắt bẻ thứ gì, cũng chưa từng tỏ rõ mình thích thứ gì.
Mỗi khi các cô hỏi hắn ăn có ngon không Cố Vấn Thành đều nhướng mày mỉm cười, sau đó lại nói hết sức mập mờ: "Các em có làm gì anh cũng thích ăn hết."
Hóa ra người như hắn cũng có thứ không thể ăn được.
Na An nhìn món ăn được cô nấu chu đáo giờ đây đang nằm trong thùng rác, lòng hoảng hốt.
Cố Vấn Thành không tiếp lời cô, không biết hắn nghĩ tới điều gì mà lập tức xoay người đi ra ngoài.
Na An bị hắn vứt lại sau lưng, hắn băng xuyên qua từng tòa lầu, đi về phía phòng huấn luyện.
Lăng Niên và Lý Tấu Tinh đang tập luyện trong phòng huấn luyện.
Tinh thần lực của bọn họ yếu ớt, rõ ràng cơ thể vẫn là cơ thể của mình nhưng tinh thần lực lại trở về lúc ban đầu.
Đến tận lúc này Lăng Niên mới cảm thấy mừng khi hai người bọn họ cùng tới thế giới này. Nếu không, bất luận là hắn hay là Lý Tấu Tinh, có thể sẽ thật sự cho rằng hết thảy trước đây chỉ là một giấc mộng.
Hắn vẫn đang tìm kiếm thông tin về thế giới song song, Lý Tấu Tinh thì luyện tập tinh thần lực như cũ.
Cho dù tinh thần lực không còn mạnh như lúc trước nhưng khả năng khống chế tinh thần lực của anh vẫn còn. Tinh thần lực màu trắng bạc hóa thành một người không thấy rõ ngũ quan, thân mật lại gần dán lên mặt Lý Tấu Tinh.
Lý Tấu Tinh nhếch khóe môi, tâm trạng hiếm khi nhẹ nhõm.
Lăng Niên lơ đãng ngẩng đầu nhìn anh một cái, cũng lộ ra nụ cười.
Bầu không khí ở phòng huấn luyện hài hòa, lúc Tế Du và Hi Nam tìm được hai người cũng kìm lòng không đặng tươi cười gia nhập.
Hi Nam nhào tới trên lưng Lý Tấu Tinh, bọn họ vẫn quen thuộc như vậy. Bất kể là Lăng Niên hay Lý Tấu Tinh, cho dù biết bọn họ không phải là đồng đội chân chính của mình thì vẫn sẽ vì những cử chỉ thân thiết này mà cảm thấy vui vẻ.
Khi Cố Vấn Thành tới phòng huấn luyện hắn liền thấy cảnh tượng như vậy.
Hắn nheo mắt, thoạt trông tâm trạng rất tốt.
Thế nhưng tinh thần lực phía sau lưng hắn lại bùng nổ, đan thành một tấm lưới lớn chằng chịt giương nanh múa vuốt.
Tinh thần lực mạnh mẽ mang theo cảm xúc của chủ nhân, từng tấc từng tấc đan xen tức giận và ham muốn kiểm soát.
Giữa nguồn tinh thần lực ngập trời, Cố Vấn Thành từ từ thu lại nụ cười, gương mặt vô cảm, đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Lý Tấu Tinh đang ở giữa phòng huấn luyện.
Chợt hắn thấy một bàn tay trong suốt đang vuốt ve một bên mặt anh.
Cố Vấn Thành theo bàn tay này nhìn lên.
Cánh tay trong suốt, một người trong suốt đứng bên cạnh Lý Tấu Tinh, từng cử chỉ của hắn ta đều mang theo thương yêu, cho Cố Vấn Thành cảm giác hết sức quen thuộc.
Người trong suốt kia nhận ra tầm mắt của Cố Vấn Thành, chậm rãi quay đầu lại.
Ánh mắt âm trầm xen lẫn hung ác giống hệt, khuôn mặt cũng giống hệt.
Đồng tử Cố Vấn Thành co rút nhanh.
Người trong suốt có mặt mũi giống hệt hắn cười gằn, ánh mắt nhìn hắn hận không thể rút gân bẻ xương hắn ra.
Ngón tay hắn ta lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt Lý Tấu Tinh, đoạn cúi người xuống đặt một nụ hôn trân quý cách lớp không khí lên trên trán anh.
Nụ hôn này kíƈɦ ŧɦíƈɦ tinh thần lực của Cố Vấn Thành làm nó bỗng chốc lao tới phía trước công kích, nhưng giây kế tiếp, người trong không khí kia đã biến mất không thấy tăm hơi.
Chờ khi Cố Vấn Thành tập tung nhìn lại lần nữa thì chẳng hề thấy gì cả.
Giống như hết thảy chỉ là ảo giác.