Chương 23
Tháng 5, tháng 6 năm 2012, đây là năm thứ hai Mạnh Thịnh Nam làm giáo viên ở một trường học tại Giang Thành.
Cô dạy Tiếng Anh, một tuần có 4 tiết. Trong trường học có khu chung cư, một phòng ngủ một phòng khách, đi từ trường học về nhà phải ngồi xe buýt 40 phút, cuối tuần Mạnh Thịnh Nam mới về nhà hai ngày, trêu Mạnh Hàng một chút sau đó lại về trường.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, giản dị, bình thường.
Tối thứ 6 của mùa hạ năm đó, cô vừa về nhà đã thấy Mạnh Hàng ngồi trong nhà tự mình chơi xếp gỗ, Thịnh Điển và Mạnh Tân ngồi trên salon vừa xem hình vừa nói chuyện.
"Ảnh ai đây?"
Cô để túi ở trên móc treo cạnh huyền quan, thay giày vào nhà, hỏi.
Thịnh Điển cầm một tấm ảnh lên đưa cho cô xem. "Con thấy thế nào?"
"Đây là ai?" Cô không biết.
"Người do thím Khang giới thiệu."
Mạnh Thịnh nam ù ù cạc cạc. "Cho con?"
Thịnh Điển liếc mắt nhìn cô. "Không cho con thì cho ai, đã 24 tuổi rồi vẫn chưa có đối tượng."
"Cha thấy cậu này rất được, làm việc trong chính phủ, cùng tuổi với Khang Khái, rất hợp với con." Mạnh Tân nói.
"Đừng thế chứ, con chắc chắn không hợp đâu." Eo Mạnh Thịnh Nam hơi đau.
"Chưa gặp mà, sao biết không hợp?"
Thịnh Điển trừng mắt nhìn cô, nói. "Xem Kiều Kiều nhà người ta kìa, tốt nghiệp xong đã kết hôn, thật tốt. Còn có cả Khang Khái nữa, người ta ở Bắc Kinh, nghe thìm Khang bảo quen được một nữ luật sư, hình như sang năm sẽ kết hôn. Con nhìn lại con đi..."
Mạnh Hàng ngẩng đầu, hỏi. "Chị, sao thế?"
"Mẹ em muốn đuổi chị đi." Mạnh Thịnh Nam cắn răng nói.
Mạnh Hàng đứng lên, bước tới bên cạnh cô.
"Đi đâu vậy?"
Mạnh Thịnh Nam ôm bé để bé ngồi trên đùi mình, cọ cọ cái mũi của bé. "Đoán xem?"
"Kết hôn sao?"
Mạnh Thịnh Nam. "..."
"Em biết sao?" Cô kinh ngạc.
Mạnh Hàng hừ một cái, ngẩng đầu lên, nói đâu ra đấy. "Em đã 6 tuổi rồi, nếu không biết chuyện này Trương Gia Hòa sẽ cười em."
"Trương Gia Hòa là ai?"
Mạnh Tân và Thịnh Điển cười.
Mạnh Hàng không nhịn được nữa, từ trong ngực cô tuột xuống. "Chị đừng quan tâm nhiều quá."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Bé nói. "Có rất nhiều bạn nam trong lớp em thích cô ấy, nhưng mà cô ấy chỉ chơi với em thôi."
"Lợi hại vậy sao?"
"Đúng vậy."
Cậu trai nhỏ gật đầu, Mạnh Thịnh Nam tự nhiên chuyển đề tài từ cô sang Mạnh Hàng. Lúc ăn cơm, Thịnh Điển nói muốn cô đi gặp mặt người ta, Mạnh Thịnh Nam nhức đầu, vội vã chuồn về phòng.
Lúc ấy mới có 7, 8 giờ, cô rửa mặt xong nằm trên giường đọc sách.
Rèm cửa sổ buông xuống, không khí trong phòng vô cùng ấm áp, cô xem một lúc cũng không còn hứng thú nữa, mở máy vi tính ra viết tiểu thuyết, miên man suy nghĩ chuyện xa xôi. Chưa gõ được vài từ Thích Kiều đã gọi điện thoại tới.
"Có bận gì không?"
"Không, đang rảnh."
Thích Kiều than một tiếng. "Chẳng có sức lực nào thế."
"Bình thường."
"Trêu cậu chút thôi."
Mạnh Thịnh Nam cười.
"Cậu đang làm gì?"
"Tống Gia Thụ gặp bạn bè, đang bên ngoài."
"Ừm."
"Sao nghe giọng cậu buồn bã vậy?"
Mạnh Thịnh Nam thở dài.
"Cậu đang bận sao? Tớ cúp nhé."
"Đừng, tớ còn chưa nói hết."
"Chuyện gì?" Cô hỏi.
Thích Kiều hắng giọng nói. "Tống Gia Thụ có mấy người bạn, để tớ giới thiệu cho cậu nhé?"
Mạnh Thịnh Nam nhíu mày. "Sao cậu giống mẹ tớ thế?"
"Aizz, cậu cũng 24 tuổi rồi mà, sao tớ có thể không vội?"
"24 thì làm sao?"
Thích Kiều ngừng một lát rồi mới hỏi. "Không phải cậu còn nhớ Lục Tư Bắc đấy chứ?"
"Không."
"Vậy được, tớ nói xong với người ta rồi, mai gọi cho cậu để hai người gặp nhau."
Mạnh Thịnh Nam "Ah" một tiếng. "Này, tớ nói với cậu.."
Cô mới nói một nửa Thích Kiều đã cúp điện thoại, gọi lại cô ngàng cũng không trả lời, Mạnh Thịnh Nam hận không thể chém ch.ết cô nàng này. Cô tắt máy vi tính, chôn mặt trong chăn.
Dưới lầu, Thịnh Điển gọi Mạnh Hàng đi ngủ, sau đó không gian yên lặng.
Cô ngồi dậy, mở máy vi tính viết xong chuyện này hôm qua. Bởi vì trường thành, cách viết năm 16 so với năm 24 khác nhau rất nhiều. Kỳ vọng và ước mơ đều bị hiện thực gác lại, luôn bảo chờ một chút, chờ một chút, cuối cùng là chờ tới bây giờ.
Hôm đó cô ngủ rất muộn.
Mãi mới có một buổi cuối tuần để ngủ nướng, kết quả chưa tới 9 giờ đã bị cuộc gọi của Thích Kiều đánh thức. Mạnh Thịnh Nam ngạc nhiên, không nghĩ tới cô nàng này đã xếp luôn cuộc hẹn mười giờ sáng này cho cô, còn báo cả địa điểm gặp mặt. Cô giận dỗi. "Không đi."
"Thật sự không đi?" Cô nàng bình tĩnh.
"Ừm" Cô đang ngủ say.
Thích Kiều mỉm cười. "Được rồi, chiều tớ tới nhà cậu."
Mạnh Thịnh Nam cảm thấy có gì đó hơi bất an.
Thích Kiều nói. "Tớ và dì Thịnh Điển gặp mặt nói chuyện."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
"Sau đó nói chuyện cậu và Lục Tư Bắc..."
"Tớ đi."
"Ăn mặc đẹp một chút."
Thích Kiều cười, cúp điện thoại.
Mạnh Thịnh Nam cảm thấy bó tay toàn tập. Lúc cô và Lục Tư Bắc bên nhau, Mạnh Thịnh Nam giấu chuyện này, nếu như Thịnh Điển biết cô lỡ mất người bạn trai phù hợp với yêu cầu của Thịnh Điển, chắc chắn sẽ càu nhau cô sớm muộn gì cũng phát điên lên.
"Chị."
Mạnh Hàng lên lầu gọi cô xuống ăn sáng, đột nhiên cô nảy ra ý tưởng.
"Tiểu Hàng, chị phải ra ngoài một chuyến, đưa em theo có được không?"
Đứa nhỏ dễ gạt như vậy.
Vì vậy, cơm nước xong, Mạnh Thịnh Nam mang Mạnh Hàng đi theo.
"Đi đâu vậy?" Trong taxi, cậu bé hỏi cô.
Mạnh Thịnh Nam nói. "Gặp một người."
"Anh rể?"
Mạnh Thịnh Nam. "..."
"Không phải, một người bạn bình thường." Cô tranh thủ thời gian dạy cậu bé. "Chuyện chị dạy em có nhớ hết không?"
Mạnh Hàng gật đầu.
Hai mươi phút sau hai người tới quán cà phê Thích Kiều dặn, cô kéo tay Mạnh Hàng đi vào tìm chỗ ngồi số 7, từ xa đã thấy một người đàn ông. Anh ta đưa lưng về phía này, ngồi nghiêm trang giống như đi gặp lãnh đạo quốc gia.
Mạnh Thịnh Nam hơi khẩn trương, nhìn Mạnh Hàng, nhỏ giọng nói. "Biểu hiện tốt thì chị mới mua Ultraman cho em."
Đứa nhỏ mím môi nghiêm túc gật đầu.
Cô hít sâu một hơi sau đó dẫn Mạnh Hàng tới nơi. Đến trước mặt người đàn ông, Mạnh Thịnh Nam mới bình tĩnh lại, nói thật thì chẳng có gì để che, xuất thân từ quân nhân, mang trong mình trách nhiệm lớn lao, lớn hơn cô hai tuổi, trách không được tại sao Thích Kiều lại thấy hợp.
Người đàn ông cũng hơi sững sờ.
"Chào em, Mạnh Thịnh Nam."
Mạnh Hàng đột nhiên ngẩng đầu gọi cô. "Mẹ."
Người đàn ông kia cứng người lại, Mạnh Thịnh Nam cười dịu dàng, giải thích.
"Ngại quá, chắc Thích Kiều chưa nói với anh bây giờ tôi là mẹ đơn thân."
Khuôn mặt người đàn ông méo mó.
Chưa tới mười phút Mạnh Thịnh Nam đã mang Mạnh Hàng chạy ra ngoài. Hai người đứng dưới ánh mặt trở thở hắt một hơi, bên đường có một chiếc ô tô lướt qua, cô bỗng nhiên thấy con sô 502 quen thuộc thuở thiếu thời, Mạnh Thịnh Nam dường như sinh ra ảo giác nào đó.
"Chị."
Mạnh Hàng kéo kéo tay cô. "Ultraman."
Cô hoàn hồn. "Biết rồi."
Hai người tới trung tâm thương mại gần đó, Mạnh Hàng vui vẻ sắp bay lên không trung. Cậu bé chạy rất nhanh, Mạnh Thịnh Nam đuổi theo sau. Cửa hàng kia chuyên bán đồ chơi trẻ em, bày một series Ultraman, Mạnh Hàng nhìn chằm chằm.
"Em muốn cái kia."
Cậu bé chỉ vào Ultraman treo trên tường, nói với cô.
Mạnh Thịnh Nam hơi cúi đầu xuống. "Cái kia?"
"Vâng."
Cô đưa cho nhân viên thu ngân 100 tệ, hỏi Mạnh Hàng. "Em nói có một câu mà thu về được bao nhiêu có biết không?"
Mạnh Hàng cầm Ultraman nở cụ cười vui vẻ, nghe được câu hỏi của cô hơi bĩu môi nhìn cô một cái.
"Chị."
"Hửm?"
"Chị phiền quá."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Đứa nhỏ này thực sự là.... Sau dó, cô dẫn Mạnh Hàng đi dạo xung quanh trung tâm thương mại, sự trao đổi chất của đứa nhỏ quá nhanh, chốc lát sau đã muốn đi vệ sinh. Mạnh Thịnh Nam dẫn đứa nhỏ tới nhà vệ sinh nữ, đứa nhỏ không vui. Không còn cách nào khác chỉ có thể dẫn đứa nhỏ tới WC nam rồi đứng ngoài cửa chờ.
Đáng lý ra Mạnh Hàng không nên ôm theo Ultraman đi vào, một tay kéo quần một tay cầm Ultraman có hơi khó khăn.
Đứa nhỏ phiền muộn không biết nên làm sao.
"Anh giúp em."
Tiểu Mạnh Hàng quay đầu, ánh mắt giống như tìm thấy cứu tinh, nhìn chằm chằm người con trai cao hơn mình rất nhiều rất nhiều rất nhiều.
Anh ném nửa điếu thuốc đang hút dở đi, cười nhạt hỏi. "Em thích Ultraman sao?"
Đứa nhỏ gật đầu. "Chị em mua cho em."
Người con trai nhíu mày.
"Chị ấy rất đẹp."
Anh cười. "Ừm."
Mạnh Hàng đi WC xong sau đó đi ra ngoài với người con trai. Lúc ấy Mạnh Thịnh Nam nhận được điện thoại của Thích Kiều, nhức đầu nghe cô nàng dạy dỗ, lúc đó cô đang đứng quay lưng về phía hai người kia.
Mạnh Hàng chỉ bóng lưng của Mạnh Thịnh Nam, ngẩng đầu nhìn anh.
"Đó là chị em."
Người con trai cười nhạt không nói gì, nhẹ nhàng xoa xoa tóc đứa bé sau đó xoay người rời khỏi đây. Mạnh Hàng thất vọng bĩu môi, tới bên cạnh Mạnh Thịnh Nam kéo kéo quần áo cô. Cô nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại đau khổ.
"Sao thế?"
Mạnh Thịnh Nam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, cúi đầu hỏi.
Mạnh Hàng thở dài. "Em mới thấy được một anh vô cùng đẹp trai, thật đáng tiếc."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Hai người đi dạo một vài nơi nữa rồi về nhà. Mạnh Thịnh nam đóng đô trong nhà hết máy ngày cuối tuần, chiều chủ nhật cô về trường học. Sau đó lại ngày ngày trải qua chuyện lên lớp, tan học rồi viết hồ ơ, khi đó Thịnh Điển đã nghỉ hưu rồ, về nhà làm bà chủ trong nhà,.
Tuy nói là nhàm chán nhưng vẫn vui.
Hôm đó là thứ 4, sau khi dạy xong cô về phòng làm việc, bên trong có mấy cô giáo đang nói chuyện phiếm, hình như là nói chuyện yêu sớm của học sinh trong ban, cô nghe vài câu rồi cúi đầu soạn bài, đột nhiên có cô giaos gọi tên cô hỏi ý cô.
Mạnh Thịnh Nam suy nghĩ một chút, nói. "Không ảnh hưởng tới học tập thì chắc là không có vấn đề gì."
Cô giáo kia họ Lâm, năm nay 25, 26 tuổi.
"Trước đây em yêu sớm không?"
Cô lắc đầu.
Cô giáo cười.
"Chị hiểu rồi, không yêu sớm...thầm mến sao?"
Mạnh Thịnh nam cười, điện thoại di động động có tin nhắn ngắn, cô mở ra nhìn, là mấy tin nhắn rác, tắt điện thoại rồi để trên bàn làm việc. Không ngờ tay lại đụng phải ly nước trên bàn, làm nó đổ vào di động.
Các cô giáo. "..."
Cô nhanh chóng lấy ra, mới đầu còn dùng được, mấy giây sau màn hình tối đen không mở được. Đó là điện thoại thông minh Thích Kiều và Tống Gia Thụ đi tuần trăng mật về mua cho cô, bây giờ cô chỉ có thể giương mắt nhìn,sau này dành thời gian đi vài nơi gần trường học sửa chữa nhưng họ đều bảo không có linh kiện, không sửa được.
Có cô giáo đề nghị. "Tới trung tâm thành phố đi, không chừng sửa được."
Mạnh Thịnh Nam cảm thấy đây là hàng ngoại nhập, trong nước không có mấy chỗ sửa được, thứ 6 hôm đó cô không có lớp, ngồi xe buýt tới trung tâm thành phố một chuyến.
Cô đi tới mấy cửa hàng cũng không tìm được chỗ sửa điện thoại, thừa dịp trời còn sớm định đi thêm vài chỗ nữa. Tới con phố vắng vẻ, cô đứng ở đầu phố nhìn xung quanh thấy con đường nhỏ, vắng vẻ, dài chưa tới 100 mét.
Bên trong đó có cửa nhà đặt một bảng hiệu sửa chữa điện thoại, máy tính cao 2 mét.
Cô sờ sờ cái điện thoại hư trong túi mình, không biết vì sao, đột nhiên nghĩ nên tới đó thử vận may của mình một chút. Vì vậy, cô quoẹo vào đó, dọc theo con phố nhỏ đi vào trong, tới gần mới thấy bên ngoài cửa hàng rất cũ nát, cho người ta cảm giác tầm thường giống con phố này.
Tên cửa hàng cũng dùng mấy chữ bình thường.
"Tiệm sửa chữa điện thoại di động."
Bên trong không lớn, chỉ khoảng 50 mét vuông, không có ai. Bên trong cùng có một cánh cửa để hở, chắc đó là chỗ nghỉ ngơi. Bên cạnh có cái tủ đề quần áo và thùng nước, xa hơn có một cái tủ kính. Bên cạnh tường là cái bàn, ở trên có có máy vi tính, xung quanh bày đủ loại linh kiện khác nhau. Bốn phía là tủ gỗ, bên trên có bày bàn phím và chuột, còn có mấy cái máy tính.
Căn nhà này thực sự rất bừa bộn.
Cô đứng trong nhà nhìn xung quanh, tính đợi chủ cửa hàng về, không biết bao lâu, cô nghe được phía sau có tiếng bước chân, vừa định xoay người đã thấy giọng nam hơi trầm cất lên.
"Sửa điện thoại di động?"