Chương 15
Ngày hôm sau, Mị Ngạn Nhi vừa dùng qua đồ ăn sáng xong thì Lưu Khê liền tiến vào, vốn khuôn mặt rất xinh đẹp nay lại tái nhợt vì bệnh trạng, làm cho Mị Ngạn nhíu nhíu mi nhìn hắn.
" Tham kiến chủ tử. " Lưu Khê quỳ trên mặt đất, hành động xem ra vẫn còn nhiều bất tiện, Mị Ngạn Nhi lông mày càng thêm nhăn lại.
" Đứng lên đi, thân thể còn chưa khỏe ? "
" Tạ chủ tử, thân thể của thuộc hạ không có việc gì, chủ tử có gì phân phó, thuộc hạ nhất định hết sức hoàn thành. " Giọng nói Lưu Khê có chút trầm thấp, nhưng không đến mức khó nghe.
Mị Ngạn Nhi lông mày như trước nhíu chặt, thần sắc có chút không vui.
"… Quên đi, ngươi trước đi nghỉ ngơi a, nơi này không còn chuyện của ngươi. "
Tuy Lưu Khê luôn miệng nói không có việc gì, nhưng nhìn bộ dáng hắn liền quỳ xuống nắm tay cũng phải nắm chặt, còn nói là không có việc gì.
Mẫu vương cũng thiệt là… nô tài của nàng thì sẽ tự quản, thế nào mẫu vương lại quản tới chứ, này rõ ràng chính là cảnh cáo nàng, hừ..
"… Dạ, tạ chủ tử ! " Lưu Khê kỳ thật cũng biết thân thể hắn hiện tại không thích hợp đi làm nhiệm vụ, chủ tử một khi đã nói không có việc gì để làm thì hắn cũng không miễn cưỡng.
Hắn năm nay hai mươi lăm tuổi, hồi hắn mười lăm năm tuổi thì trở thành thị vệ của chủ tử, đến nay cũng đã mười năm trôi qua rồi, mà Thành thị vệ từ nhỏ đã chăm sóc hắn kỳ thật cũng là một ảnh vệ, muốn như hình với bóng bên cạnh chủ tử người, tùy thời tùy chỗ bảo vệ chủ tử, làm tốt việc bất cứ lúc nào cũng có thể hi sinh, lần này đem chủ tử mất dấu hắn thật sự là đáng bị phạt, vương gia đánh hắn, hắn cũng không có câu nào oán hận.
Từ lúc trở thành thị vệ của chủ tử, hắn hết thảy đều ở bên người, kể cả tính mạng cùng cả tự do, tương lai, làm một ảnh vệ hắn sẽ không gả cho ai, hơn nữa nếu như chủ tử nguyện ý, dù kêu bọn hắn làm bất cứ chuyện gì thì cũng không thể cự tuyệt, chỉ là… chủ tử tuổi trẻ còn hắn cũng đã già rồi, cho nên trong mắt chủ tử hắn chẳng qua chỉ là thị vệ a, kỳ thật… như vậy cũng tốt, hắn có thể lạnh lùng yên tĩnh hơn bên cạnh chủ tử, bảo vệ chủ tử.
…
Lưu Khê rời đi, Mị Ngạn Nhi cầm lấy sổ sách nhìn lại, thỉnh thoảng dùng bút lông phác thảo một chút, tiểu Mộng nhi vì nàng nghiên mài, trong phòng rất là yên tĩnh.
Bất tri bất giác đã đến giờ ăn trưa, tiểu Mộng nhi nhẹ nhàng hướng Mị Ngạn Nhi hỏi tới buổi tối muốn ăn gì, Mị Ngạn Nhi nghĩ nghĩ, liền mở miệng nói : " bữa trưa ăn bánh bao, những thứ khác tùy tiện a. "
Mỗi ngày đến thời điểm dùng cơm nàng đều cảm thấy phiền chán, thế nhưng chưa gặp nhau được một ngày mà đã có chút tưởng niệm rồi sao.
Tiểu Mộng nhi nghe phân phó rồi cho phòng bếp đưa lên bánh bao, sau đó là bốn món ăn cùng một món canh, không tính phức tạp, nhưng đối với một người mà nói cũng có chút xa xỉ.
Mị Ngạn Nhi cầm bánh bao cắn một cái rồi lại nhíu nhíu mày, nhả bánh bao buông xuống.
" Chủ tử, bánh bao này ăn không được sao ? Tiểu nhân kêu người ta đổi cái khác đến đây. " Trước kia mỗi khi tới giờ ăn chủ tử rất ít khi ăn bánh bao, hôm nay chủ tử ăn bánh bao còn làm hắn nho nhỏ kinh ngạc một chút, không ngờ chủ tử đi ra ngoài vài ngày liền khẩu vị đều thay đổi.
Nhưng bây giờ xem ra cũng không giống như hắn nghĩ.
" Không cần, ta không muốn ăn, ngươi đem xuống đi. " Mị Ngạn đột nhiên thấy mình đã không có khẩu vị, một điểm đồ vật cũng không muốn ăn.
Tiểu Mộng Nhi có chút há hốc mồm, chủ tử như thế nào lại không ăn liền không ăn rồi, lúc nãy mới ăn một ngụm bánh bao thôi a…
" Đem xuống đi thôi, còn ngây ngốc làm gì đó. »Mị Ngạn Nhi nghiêm mặt, Tiểu Mộng Nhi sợ tới mức run lên, nhanh chóng dọn bữa trưa rồi lui xuống.
" Ai… " Tiểu Mộng nhi đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mình nàng, lập tức cảm thấy có chút hiu quạnh, một loại thản nhiên tưởng niệm xông ra, mới một ngày thôi nga, thế mà nàng đã bắt đầu tưởng niệm nam nhân kia sao ?
…
Mị Ngạn ở trong phòng xử lý trong hai ngày, ngẫu nhiên rãnh rỗi vẫn cảm thấy cái kia bóng dáng Thạch Mặc vẫn tại trong đầu mình mò mẫm sáng ngời, sau đó nàng phát hiện liền chính mình có một chút không phân biệt được mùi vị, cảm thấy chính mình mới trôi qua ba ngày thôi mà thân thể dường như gầy đi một vòng lớn.
Bất quá, may mắn hôm nay chính là ngày mừng thọ của mẫu vương, qua hôm nay nàng có thể đi tìm Thạch Mặc của nàng rồi, nàng phải ăn hết một mâm bánh bao mới được, đem thân mình gầy gò đè xuống dưới đống thịt thơm ngon để bồi bổ tốt bù đắp vô mới được, bất quá… lần này nàng phải mang theo chút ít tiền, cũng mang cho hai huynh đệ Thạch Mặc cùng Thạch Triệt món gì đó tốt một chút, đừng cho bọn họ mỗi ngày đều phải ăn khoai lang cùng khoai tây, làm cho nàng hiện nghĩ đến cũng không khỏi có chút đau lòng.
" Nhị muội, đang ở trong này nghĩ gì thế ? Như thế nào lại không đi vào ? " một cái thanh âm rất ôn hòa vang lên, cắt đứt Mị Ngạn Nhi đang miên man suy nghĩ.
Mị Ngạn Nhi ngẩng đầu lên, mới phát hiện mình đã đi tới phòng ngoài, mà cùng mình nói đúng là vương phi Vương Khánh thân sinh - đại ca Mị Nham Quyết, là một cái nam tử thập phần ôn hòa, mà đứng bên cạnh hắn chính là một nữ nhân anh khí bức người, chính là thê chủ của đại ca – Binh bộ thượng thư Đặng Vũ Nghiên.
" đại ca, đại tẩu, các ngươi đã tới. " Mị Ngạn Nhi đáp lại lớn tiếp đi đến, Đặng Vũ Nghiên cũng có chút cười cười.
" Nhị muội, chúng ta vào đi thôi. " Mị Nham Quyết cũng không nói gì thêm, một mực đều nở nụ cười ôn hòa.
Mị Ngạn Nhi nhẹ gật đầu, ba người một chuyến đi vào trong phòng, người hầu bên người đều lưu lại ngoài cửa.
Mừng thọ của Thương vương gia cũng không có mời ngoại nhân, tới chỉ là vài phi tần cùng hài tử của bà, tuy chỉ nhiêu đó thôi nhưng số lượng cũng đã đạt đến mức khoảng mười chín người, đương Mị Ngạn Nhi cùng Mị Nham Quyết đi vào thì phòng cũng đầy người rồi…