Chương 46
Khí trời tháng mười mang theo một tia khí lạnh, trên người của Thạch Mặc đang quét dọn trong đình viện cũng nhiều thêm một bộ y phục, không khỏi cảm thán thời gian trôi qua thực vui vẻ, bất tri bất giác đã trôi qua hơn một tháng, nguyên bản tiểu hoa nở xum xuê nay chỉ còn lại cành khô, chờ đợi thời khắc sang năm mới rồi lại lần nữa nở hoa.
Đây là một loại sinh mệnh luân hồi, dù có xinh đẹp thêm nữa thì về sau cũng héo rũ, nhưng cũng không phải hủy diệt, chỉ là chờ đợi để trọng sinh một lần nữa.
Một tháng này, cuộc sống cũng thật yên ổn, so với thôn làng xa xôi trước đây hắn sống thậm chí còn yên ổn hơn, vốn tưởng rằng nữ nhân kia sẽ đối với hắn vô cùng phẫn nộ, thế nhưng chưa một lần nào nàng lại làm qua, làm trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thất lạc, có chút ưu sầu, tâm tình vốn cứng rắn lại thoáng buông lỏng.
Quét xong lá rụng trên sân, Thạch Mặc cũng không quét nữa mà muốn ngồi trên ghế đá một chút, nếu không phải tới thời gian dùng bữa cùng nghỉ ngơi thì hắn bình thường cũng không ở trong phòng, bởi vì, tại cái không gian nho nhỏ đó lại làm hắn nhớ tới hài tử của mình, làm cho hắn buông xuống tâm tình lo lắng, bất quá, nếu không gặp được hài tử thì hắn vẫn không thể nào hoàn toàn yên tâm được…
Lúc này, tiếng bước chân truyền đến, Thạch Mặc kinh ngạc quay đầu lại, không biết ai sẽ đến vào giờ này.
" Triệt Nhi ! " Nhìn rõ người tới, Thạch Mặc không thể tin được hô to, hắn không hề nghĩ tới chính mình trở lại lại có thể gặp được đệ đệ của mình.
" Ca ! Ca ca… Thật là ca sao, ca đã trở lại, ô ô ô… Ca, ta rất nhớ ngươi.. " Nói xong, Thạch Triệt vẻ mặt kích động chạy tới, lại bởi vì con mắt nhìn không thấy mà suýt tý nữa té trên mặt đất.
Thạch Mặc tay mắt lanh lẹ tiến lên vịn lấy Thạch Triệt, nhìn thấy tâm tình Thạch Triệt như thế cũng khiến tâm tình của hắn cũng trở nên vô cùng kích động, hai năm qua, hắn cũng nhiều lúc nhớ tới Thạch triệt.
" Ngoan, không khóc, ca ca cũng nhớ ngươi, ngươi hai năm qua có khổ không ? Mộc tỷ đối với ngươi có tốt không, sao chỉ có ngươi ở đây, nàng không tới sao ? " Thạch Mặc nói xong liền hướng phía sau Thạch Triệt nhìn nhìn, lại không nhìn thấy Mộc Linh Đồng, ngược lại chỉ thấy nữ nhân kia đang đứng dưới tàng cây cách đó không xa.
Là nàng !
" …ta, ta rất khỏe… " Thạch Triệt cúi đầu, trong thanh âm có chút không hít thở đủ cùng lo lắng.
Thạch mặc nhăn lại lông mày, hiển nhiên không tin lời Thạch Triệt nói… đệ đệ của hắn hắn còn không minh bạch sao.
" Chuyện gì xãy ra ? " ánh mắt Thạch Mặc từ trên người Mị Ngạn Nhi kéo trở về, ngưng trọng nhìn đệ đệ của mình.
" …Không có, thật sự không có gì, ngươi xem ta không phải rất tốt sao. " Thạch Triệt nói xong liền nở nụ cười, chỉ có điều trong đó lại mang theo một tia cô đơn, Thạch Mặc lại thấy rõ.
" Thạch Mặc, hắn không nói thì bổn vương nói a, vì đền bù sai lầm ngươi lúc trước một mình rời bỏ bổn vương, nên đệ đệ của ngươi đã sinh sống tại vương phủ của bổn vương hai năm, đáp án này ngươi có thỏa mãn không ? " Mị Ngạn Nhi vừa đi tới vừa chậm rãi nói.
Thạch Mặc khiếp sợ câu nói mà hắn nghe được… phẫn nộ nhìn Mị Ngạn Nhi, nàng làm sao có thể làm như vậy !
" Ngươi quá đáng rồi, làm sao ngươi có thể làm ra chuyện như thế, lúc trước ta rời đi còn không phải vì ngươi sao, chẳng lẽ ta thật sự phải trơ mắt nhìn ngươi xóa sạch đứa con của ta sao ? " dưới sự tức giận, Thạch Mặc không nhịn được mà nói ra nguyên nhân lúc trước rời đi !
Thạch Triệt kinh ngạc há hốc mồm, Mị Ngạn Nhi thì lại nhăn mày lại, trong ánh mắt có một tia áy náy, nhưng lại càng nhiều hơn là nghi hoặc.
" Ngươi làm sao biết được ? " Nàng lúc trước hoài nghi sở dĩ Thạch Mặc rời đi cũng là vì biết được chuyện này, không nghĩ tới thật là như vậy.
" …Ta, chính ta biết rõ, chuyện như vậy làm sao ta có thể không biết ! " Thạch Mặc cắn răng nói dối, hắn không muốn nói dối, nhưng không phải trong tình huống này.
" Hừ, Thạch Mặc, không ai nói cho ngươi biết ngươi không hợp với việc nói dối sao ? " Mị Ngạn Nhi khinh thường hừ nhẹ một tiếng, nhìn biểu lộ của Thạch Mặc, nàng căn bản không tin lời nói của Thạch Mặc.
" Ta, ta… " Thạch Mặc mặt đỏ lên, nhưng thời điểm hắn nhìn đến Thạch Triệt lại biến thành tái nhợt, hắn làm sao có thể để đệ đệ của mình chịu tội !
" Vương gia, xin người thả đệ đệ của ta, ta đã trở lại, ngươi cũng không cần giam giữ hắn nữa ! " Hai năm a, Triệt Nhi rốt cuộc làm sao có thể vượt qua hai năm này ? Thạch Mặc đau lòng nắm lấy tay Thạch Triệt, mà Thạch Triệt dường như cũng hiểu được ý tứ của Thạch Mặc, an ủi cũng nắm lại tay Thạch Mặc.
" …Hay là không cần thả nữa, bằng không nếu ngươi mà rời đi thì bổn vương còn tìm được người ch.ết thay. " vốn nàng tính toán thả Thạch Triệt rời đi, nhưng nàng lại cảm giác Thạch Mặc lúc trước rời đi tựa hồ đã xãy ra chuyện tình gì đó mà nàng không biết, người tựu như vậy lăng không biến mất, nhất định là có ai đó đã giúp hắn, nhưng nàng truy thật lâu cũng không tìm được manh mối, nên để phòng ngừa vạn nhất, nàng tốt nhất vẫn nên để Thạch Triệt ở tại chỗ này, dù sao hai người muốn cùng một lúc biến mất cũng có chút khó khăn.
" không, ta sẽ không rời đi, ngươi thả Thạch Triệt a, hắn ở tại chỗ này cũng đã hai năm rồi, ngươi làm sao có thể giam giữ hắn, chuyện từ lúc bắt đầu… xem như ta sai rồi, ngươi trừng phạt một mình ta còn chưa đủ sao ? "
" Không đủ, như thế nào đủ rồi ! Ngươi cũng biết lúc ấy ta tìm không thấy ngươi, loại tâm tình này của ta, ngươi cũng biết ý vị của ta đối với ngươi là như thế nào, ngươi lại cũng biết vì ngươi mà ta làm ít nhiều sự tình… "
" Đủ rồi, ngươi không nên nói nữa, ta không muốn nghe, không cần nữa, ngươi thả đệ đệ của ta, ta cam đoan sẽ không rời đi nữa, con của ta ở nơi này, ta làm sao có thể rời đi ! "
" … " nghe thấy từ hài tử, Mị Ngạn Nhi sắc mặt trầm xuống, trong lòng hắn chỉ có đứa bé kia thôi sao ?
" Ca, ta… " Thạch Triệt muốn nói gì đó nhưng lại bị Thạch Mặc cắt đứt.
" Triệt, đừng sợ, đều do ca không tốt, đã làm ngươi chịu khổ, giờ ca trở lại rồi, sẽ không khiến ngươi chịu khổ nữa. "
" Ca, ta không khổ, thật sự không khổ, có ngươi ở đây là tốt rồi, ta ở đây cũng không cảm thấy tịch mịch chút nào, Vương gia cũng không đối xử tệ với ta, ngươi không cần phải thương tâm cho ta. "
" Triệt… " Nghe lời Thạch Triệt an ủi, Thạch Mặc đột nhiên có chút xúc động muốn khóc.