Chương 8: Quần anh hội tụ
Sáng hôm sau, bầu không khí thường sẽ thoát mát trong lành, đẹp đẽ thơ mộng, chim hót líu lo. Nếu như trước mắt không phải là một mảnh rừng bị đốt rụi.
Vù!
Một bóng người chợt xuất hiện giữa khu rùng đổ nát, chính là Nguyên Long mới từ trong Thế giới châu đi ra, sau khi nói chuyện một lúc thì hắn đã để Khinh La ở lại bên trong tu luyện, còn hắn thì tiếp tục ra ngoài.
Nguyên Long nhìn xem xung quanh sau đó, nhìn thấy cả cánh rừng bị đốt trụi hơi cảm thán một chút.
"Chỉ là trận chiến của mấy Tứ giai yêu thú mà đã như vậy rồi, không biết mạnh hơn sẽ còn như thế nào a"
Nguyên Long tiếp theo nhìn lấy cái xác của Hỏa hùng, bước tới lục lội một hồi liền lấy ra yêu đan của nó.
Sau đó Nguyên Long liền đi vào nhà cũ của Khinh La. Hắn đi qua đi lại nhìn kĩ xung quanh một lúc thì đi tới một góc, tiếp đó đưa tay ra lục lội một hổi liền lấy ra 3 viên châu màu trắng có kích thước nhau.
"Chắc là cái này rồi" Nguyên Long nhìn xem trong tay 3 cái viên châu màu trắng nói thầm. Lúc hắn đi ra thì Khinh La đã nói với hắn trong nhà nàng có viên độc châu có thể giúp hắn tăng cao tu vi.
"Viên châu này chính là bảo vật tu luyện a, đây là độc châu được tạo ra mỗi khi Thiên Nguyệt Ma Chu đột phá cảnh giới. Tu sĩ bình thường có thể lấy nó dùng để luyện chế pháp bảo hoặc đan dược. Trục tiếp hấp thu có thể tăng cao tu vi nhưng đồng thời cũng có thể bị trúng độc rất nặng nên cần phải có thuốc giải mới có thể hấp thu"
"Nhưng lúc Khinh La kí khế ước với ngươi thì nàng đã truyền vào người ngươi kháng thể của nàng, Nguyên Long ngươi bây giờ xem miễn nhiễm với độc của nàng cùng nhiều loại độc khác, nếu như gặp độc quá mạnh thì vẫn có sức kháng cự." Linh nhi trong đầu giải thích.
"Khinh La nàng đúng là tặng cho ta món đồ vật rất tốt a, trước tiên hấp thụ mấy viên yêu đan rồi độc châu này trước rồi tiếp tục lên đường." Nguyên Long nói xong liền khoanh chân lại, lấy ra yêu đan của Lôi báo và Hỏa điểu ra rồi cùng lúc hấp thu.
Có thể sẽ mất thời gian một chút.
-----------------------
Ở một nơi khác của khu rừng.
"Tỷ tỷ, chúng ta đã ở trong khu rừng này một tháng rồi a, nói lại cho biết tại sao chúng ta lại ở đây vậy ?" Ngọc Liên gương mặt mệt mỏi nhìn về phía bên cạnh mình Thanh Trúc phàn nàn.
"Muội đúng là đãng trí mà, mẫu thân chúng ta đã nói trong thời gian này sẽ có một cái động phủ truyền thừa của một vị Độ kiếp kỳ cường giả xuất hiện sao, hơn nữa người còn nói cái động phủ này chỉ có Nguyên anh kỳ tu sĩ trở xuống mới có thể đi vào nên mới kêu chúng ta đến đây đợi." Thanh Trúc gõ đầu muội muội mình một cái rồi kiên nhẫn kể lại từ đầu.
Tại thế giới này có một loại cơ duyên được gọi là động phủ truyền thừa, có vô số thế lực lớn trong quá khứ hoặc vô số tán tu thực lực cường đại không môn không phái, bọn hắn thường để lại các động phủ để lưu lại truyền thừa của mình cho hậu bối hoặc kẻ có duyên đạt được, trên tinh cầu này lưu truyền rất nhiều các kì tích về việc nhận được truyền thừa:
Có những kẻ vô danh tiểu tốt nhận được truyền thừa của cường giả mà từ đó nhất phi trùng thiên, trở thành thiên chi kiêu tử, người người ngưỡng mộ, cũng có người thân mắc bệnh không thể cứu chữa sắp ch.ết bỗng vô tình phát hiện động phủ, đạt được tiên đan chữa khỏi bệnh đồng thời thực lực đại tăng, tiền tài, danh vọng, mỹ nữ quay quanh… đều gây nên vô số người hâm mộ.
"Nhưng chúng ta đã ở trong khu rừng này xuống một tháng rồi a, có khi nào tin tức mà mẫu thân nghe được là giả không ?" Ngọc Liên suy đoán nói.
"Chắc không đâu, tin tức không này không chỉ có Diễm gia chúng ta biết mà còn có các thế lực khác như Huyết Mộc hoàng triều, Lôi Long hoàng triều, Linh Kiếm sơn trang và còn nhiều thế lực từ các đại lục khác tụ tập đến nữa, thậm chí có cả thế lực như Thiên Linh học phủ cũng tới." Thanh Trúc liền nói ra lý do bác phủ định suy đoán của Ngọc Liên.
Nhưng tên trên đó đều là những Cao cấp thế lực của Băng Hoàng đại lục, thậm chí có cả Siêu cấp thế lực như Thiên Linh học phủ cũng tới, còn chưa kể những thế lực từ đại lục khác tới, nghe thôi cũng biết sự kiện lần này lớn đến cỡ nào.
"Thế tại sao chúng ta đi gần tháng nay lại chả thấy bóng ma nào cả ?" Ngọc Liên liền thắc mắc, hai người đi lanh quanh trong rừng một tháng rồi vẫn không thấy ai.
"Khu rừng này là tên Tứ Lục sơn lâm, bản thân nó tiếp giáp cả 4 đại lục hơn nữa còn chiếm một diện tích rất lớn trên hành tinh này, với lại mấy người đó chưa chắc sẽ vào trong rừng như chúng ta mà là đợi ở ngoài cho đến khi động phủ xuất hiện"
"Vậy sao lúc đầu chúng ta không ở ngoài a ?" Ngọc Liên lập tức phụng phịu nói.
"Ây da, con nha nha đầu này, còn không phải ngươi bảo ta muốn vào rừng để thám hiểm sao, giờ còn nói câu đó." Thanh Trúc nghe xong liền tức giận dùng tay nhéo lấy hai má của Ngọc Liên nói.
"A, đau, đau, tỷ tỷ dừng lại a, ta biết sai rồi" Ngọc Liên liền ngay lập tức giả đáng thương nhận lỗi.
"Tha cho muội lần này đấy" Thanh Trúc vừa tay ra Ngọc Liên liền xoa xoa má của mình. Bỗng nhiên nàng quay sang nói chuyện khác.
"Chúng ta ở đây một tháng rồi vẫn chưa thấy tên kia tìm tới chúng ta a"
"Tên kia một là tìm không thấy chúng ta còn không thì hắn đã bỏ đi rồi" Thanh Trúc hơi suy nghĩ nói.
"Hừ, tên đó hắn dám không giữ lời sao ?!" Ngọc Liên xoa xoa nắm đấm nói.
"Ngươi đột nhiên hỏi tới hắn làm gì a, mới gặp lần đầu đã nhớ mãi không quên rồi sao ?" Thanh Trúc ở kế bên chọt chọt một bên má hồng nàng kêu chọc ghẹo nói.
"Gì chứ, ai thèm nhớ tên biến thái như hắn chứ" Ngọc Liên nghe xong liền gương mặt liền nhanh chóng ửng hồng, lập tức như mèo xù lồng mở miệng phủ nhận, còn chửi tên đó biến thái.
----------
"Hắt xì!" Nguyên Long xoa mũi:"Là ai đang nhắc ta sao ? ta còn chưa quen ai từ khi tới đây a, mặc kệ, tiếp tục hấp thụ độc châu tiếp".
Nguyên Long đúng là nằm cũng bị thương a, tự nhiên bị người gọi biến thái.
-----------
"Như vậy ngươi tự nhiên nhắc tới hắn làm gì a"
"Hắn nhìn lén thân thể ta lúc tắm nên ta nhắc hắn không được sao" Ngọc Liên phình má đỏ mặt nhìn Thanh Trúc nói, cũng không biết vì tức giận hay xấu hổ mà đỏ mặt.
"Hì hi, được rồi a, xem như ta tin ngươi" Thanh Trúc nhìn nàng như vậy liền không tiếp tục trêu chọc nàng.
"Hừ" Ngọc Liên liền không để ý tới nàng tự mình đi nhanh về phía trước.
"Đừng đi nhanh thế a, muội muội"
----------------------------
Ở ngoài khu rừng, hiện tại có rất nhiều người tụ tập ở đây, thành trấn xung quanh đều đầy các khách điếm đông người. Nhìn vào vô cùng náo nhiệt
Ở khách điếm cao nhất trong thành, có một thiếu niên ngồi bên của sổ, toàn thân ăn trường y phục cao quý, nhìn ngắm nhìn ra ngoài khu rừng. Kế bên còn có một người mặc đồ hạ nhân đứng phía sau, xem ra là một vị công tử của gia tộc nào đó.
"Lâm thiếu gia, khu rừng đó thật sự sẽ xuất hiện động phủ truyền thừa của độ kiếp kì sao ? Chúng ta đã ở đây một tháng rồi" Tên hạ nhân phía sau thắc mắc hỏi.
"Câm miệng, là ai cho ngươi lá gan chất vấn ta làm việc" Tên Lâm thiếu gia đó trừng mắt nhìn tên hạ nhân kia tức giận nói. Hắn tên là Lâm Hiếu, tu vi Nguyên anh hậu kỳ, là con trai của tông chủ Lâm Vân tông, một cái trung cấp thế lực của Băng hoàng đại lục, cha hắn chính là Luyện hư hậu kì.
Tên hạ nhân nghe xong liền hoảng sợ quỳ xuống.
"Nô tài đáng ch.ết, nô tài không có ý chất vẫn thiếu gia, chỉ là thiếu gia ra ngoài lâu như vậy sẽ khiến cho lão gia lo lắng a"
"Ngươi chỉ là hạ nhân thì biết cái gì, cái tin tức này chính là cha ta nói cho ta biết, hơn nữa cha ta còn nói là hai chị em Diễm gia cũng sẽ đến đây" Hai người chị em mà hắn nói đến chính là Diễm Ngọc Liên và Diễm Thanh Trúc, lúc trước hắn may mắn được diện kiến nhung nhan xinh đẹp của hai nàng liền đem lòng yêu mến, nhiều lần tìm cách gặp mặt nhưng lần nào cũng đều vô ích cả.
Cho nên cơ hội lần này hắn phải nắm bắt, nhưng thật không may là hắn ở đâu đợi một tháng nhưng vẫn không gặp được hai người. Trong lòng hắn hiện tại đang vô cùng ấm ức.
"Đúng, đúng, nô tài ngu dốt không biết gì cả."
"Hừ" Lâm Hiếu liếc hắn một cái liền không tiếp tục để ý đến, tiếp tục nhìn ra cửa sổ, trong đầu tiếp tục nhớ về hai chị em Diễm gia.
---------------------
Ở khách điếm khác, một cô gái đang ngồi trong phòng đang ngắm nhìn ra ngoài của sổ, ánh mắt thâm thúy, mày liễu mi cong, mái tóc đen tuyền thẳng mượt như thác đổ, gương mặt nàng có một tấm vải mỏng che ngang nhưng vẫn không thể che giấu gương mặt như tiên tử của nàng.
"Cơ nhi, ngươi thật muốn đi tìm động phủ truyền thừa đó sao, hiện tại đã có rất nhiều thế lực tụ tập lại, cũng có rất nhiều người có ý đồ xấu với người có thể cũng ở đó, ngươi bây giờ đi vào sẽ rất nguy hiểm có biết không ?" Người nói chuyện là một người người phụ nữ có vẻ thiếu phụ gương mặt quan tâm nói.
"Ta đương nhiên biết a Đại trưởng lão, nhưng đây cũng coi cũng có thể là cơ duyên của ta, sư phụ với sư tỷ rất muốn được ta tham dự sự kiện này. Tiếc là sư tỷ đã là Hóa thần trung kỳ nên không thể tham gia cùng ta" Người nói chính là một trong hai vị thánh nữ của Bách Hợp tông, Băng Cơ, có tu vi Nguyên anh hậu kì, nàng chỉ mới 20 tuổi đã có tu vi như vậy coi như đã thỏa một cái thiên phú cao nhân tài.
Bách Hợp tông chính là một cái cao cấp thế lực, tông môn của này chỉ thu nhận nữ nhân không thu nhận nam nhân, tất cả người trong cao tầng cũng đều là nữ nhân, nhưng cũng đừng vì thế mà xem thường các nàng.
Sư phụ của Băng cơ, cũng chính là tông chủ của các nàng chính là một cái hàng thật giá thật Hợp thể trung kì, các trưởng lão khác thấp nhất cùng là Luyện hư sơ kì, sau lưng còn có một cái Độ kiếp kỳ chống lưng nên không có ai dám trực tiếp ra tay với các nàng.
Dù sư phụ nàng không kêu thì bản thân nàng cũng rất muốn đi, nàng mặc dù có tu vi như bây giờ đã rất tốt nhưng nàng vẫn muốn đi để gia tăng thực lực bắt kịp sư tỷ của nàng, bản thân nàng cũng là một người rất hiếu thắng, thấy sẽ có rất nhiều thiên tài đến tham gia sự kiện lần này nên nàng cũng muốn đến để thử sức của mình một lần.
"Được rồi, nếu ngươi đã muốn đi thì sẽ không ngăn cản nữa, nhưng ngươi nhớ cẩn thận đấy, đừng làm gì nguy hiểm" Đại trưởng lão thấy nàng quyết tâm như thế cũng không cản nàng nữa.
"Vâng, đệ tử sẽ cẩn thận" Băng Cơ liền nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hừng hừng chiến ý.
---------------------
Vẫn là ở một cái khách điếm khác.
Trong một căn phòng, trên giường liền có một nữ nhân lười biến nằm sấp, gương mặt non nớt nhưng vô cùng khả ái, sóng mũi cao, nhỏ nhắn, đôi môi đỏ hồng, đôi mắt to trong hiện vẻ hoạt bát, nhưng cơ thể nàng lại vô cùng đầy đặn, lồi lõm trước sau có đủ, đôi gò bông ngạo nghễ bị ép trên giường nhìn cỡ D+. Đúng kiểu hình mặt học sinh mà ngực phụ huynh.
"Công chúa a, người tự tiện ra ngoài như vậy không sợ bị tỷ tỷ người trách phạt sao ?" Một vị khác nữ nhân lên tiếng, thân hình cũng lồi lõm trước sao, mặc một bộ y phục bó sát người làm nổi bật những đường cong của nàng, mắt thanh mày tú, nhìn rất thành thục bộ dáng.
"Thanh tỷ tốt với ta như thế chắc chắn sẽ không nỡ nhìn ta bị phạt mà mách với tỷ tỷ a" Cô công chúa lập tức từ giường nhảy xuống lao tới nữ nhân thành thục kia ôm lấy hông, ánh mắt giả khóc tội nghiệp nói.
Nàng chính là tiểu công chúa của Huyết Mộc hoàng triều, Huyết Thanh Loan, 19 tuổi, tu vi Nguyên anh trung kì. Người nữ còn lại là Huyết Linh Thanh, tu vi Luyện hư sơ kỳ, là thị nữ đi theo bên người đại công chúa.
"Người suốt ngày chỉ biết giả ngây thơ, ngươi có sự kiện lần này nguy hiểm cỡ nào không mà ngươi còn muốn tới chơi" Linh Thanh nhéo một mà của nàng cười mắng.
"Ta cũng chỉ muốn tốt cho hoàng triều chúng ta thôi a, mấy năm gần đây Lôi Long hoàng triều bọn họ không biết đã làm gì mà thực lực tăng mạnh, đang càng lúc càng đè ép chúng ta a, nếu như ta tham gia cái động phủ trường thừa đó thì ta có thể sẽ lấy được vài thứ về giúp mẫu thân a."
"Việc đó cũng không tới lượt tiểu nha đầu như ngươi phải lo nghĩ a" Linh Thanh cũng thật bất lực a, cũng không biết phải nói gì mới đúng.
"Ta chỉ muốn giúp thôi a, với sự kiện lần này nhìn rất vui a"
"Chỉ biết chơi thôi!" Linh Thanh gõ đầu nàng một cái nhẹ giọng mắng.
"Hì hì" Thanh Loan hơi phun chiếc lưới nhỏ nhắn đỏ hồng ra cười, trong vô cùng khả ái a.
"Người đi cũng được a, nhưng nhớ phải đảm bảo bản thân an toàn, cũng phải nhớ dùng mấy món bảo vật trên người công chúa đấy." Linh Thanh cũng chỉ có thể chiều nàng a, ai bảo nàng là công chúa đâu.
"Thanh tỷ yên tâm đi, ta trước giờ luôn vô cùng cẩn trọng a" Thanh Loan dùng tay vỗ vào bộ ngực sung mãn của nàng ngạo nghễ nói.
"Ta tin người mới lạ a" Linh Thanh liền bĩu môi nói.