Chương 2
Nguyên Nhược Ngữ mới trúng giải thưởng lại đúng thời gian được nghỉ nên quyết định về thăm nhà, tạo bất ngờ cho anh trai. Thế mà “bất ngờ” chính là giấc mộng cuối cùng của nó vỡ tan.
“Hãy để tôi vào đi! Các người sao lại khóa cửa? Tại sao không để tôi vào?” Bảo vệ không cho Nhược Ngữ đến gần, nó đứng trước cửa phòng anh trai hô lớn, “Anh, anh ở đâu?”
“………”
Trong phòng không truyền ra chút âm thanh nào, một lát sau, âm điệu cổ quái của Lưu Bân vang lên.
“Để nó vào.”
“Hả?!!!….Dạ?!!!”
Là “cha”, còn có người khác, là anh ư?
Một hình ảnh mà cả đời Nguyên Nhược Ngữ vĩnh viễn chẳng bao giờ quên nối. Anh trai của nó quỳ trên mặt đất, toàn thân trần trụi, hai tay bị buộc dây thừng trói vào cột giường, cằm bị đeo một cái công cụ lạ lùng, trừng mắt không nói lời nào. Nó chưa hề gặp qua vẻ mặt này, anh là kiêu ngạo, là lãnh khốc, riêng đối với nó thật ôn nhu, thật đáng yêu….. Nhưng hiện tại, trong mắt anh chỉ tràn ngập tuyệt vọng, thấy nó anh lập tức quay đầu, vùi mặt vào bóng tối.
“Thế nào? Tiểu Hạo Hạo của chúng ta xấu hổ? Trông thấy em gái thật vui vẻ như vậy?” Nhược Ngữ giờ mới biết sự có mặt của Lưu Bân, lão ngồi tại tràng kỷ, hai mắt đỏ ngầu, tay còn cầm roi…. Roi? Không! Nó xoay lại nhìn anh trai, từng đường roi hằn lên làn da trắng nõn, màu đỏ hòa lẫn màu trắng, máu tanh cùng vẻ xinh đẹp. Lúc này nó mới giật mình phát hiện ra hạ thể của anh trai cũng bị gắn một công cụ kỳ quái, vẫn đang chấn động kịch liệt.
Nhược Ngữ run rẩy vươn tay, ngay khi vừa chạm đến anh lập tức chiếc roi bay tới quấn lấy tay nó, Nguyên Minh Hạo kinh ngạc ngẩng đầu.
“Không được đụng hắn! Hắn là của ta!” Không biết khi nào thì Lưu Bân đứng dậy, thân hình đồ sộ run run phẫn nộ.
“Đồ cặn bã!!! Ngươi cư nhiên….. Ngươi cư nhiên!!!! Súc sinh! Ta giết ch.ết ngươi!!!!!” Nguyên Nhược Ngữ nhằm phía Lưu Bân xông tới, dùng hết sức bóp cổ lão. Hai người trong phòng la hét, bảo vệ ngoài cửa rất nhanh chạy vào, khung cảnh thêm hỗn loạn….
Tiếp đó trong nháy mắt, như một thước phim quay chậm, Nguyên Minh Hạo nhìn thấy Nhược Ngữ từ từ ngã xuống, tiếng súng bên tai còn đanh lên……Hắn tưởng như, tưởng như trái tim hắn theo tiếng súng mà ngừng đập…..
Cảnh vật xung quanh chợt nhòe đi, phòng ốc đảo lộn, hắn trở lại cô nhi viện, bóng dáng mẹ nhẫn tâm bỏ đi, đánh nhau với lũ trẻ vì chúng cùng Nhược Ngữ tranh giành ổ bánh bao……. Hơi nóng của ngọn nến tỏa ra, nhũ tiêm đỏ bỏng, phân thân đáng sợ, khuôn mặt điên cuồng…… Cơ hồ hô hấp bị người khác đoạt đi, đầu rất nặng….. rất nặng…..
Thân thể hắn không hiểu vì sao mà cử động được, trước mắt hắn lão già lảo đảo, trên tay vẫn cầm súng……Súng? Chính cái kia đã giết đứa em gái quý giá của hắn.
Nguyên Minh Hạo điên dại lao vào cướp súng, Lưu Bân bất ngờ buông tay, hắn nhân cơ hội nắm chặt lấy khẩu súng nhắm thẳng đầu lão già, chưa từng……chưa từng hận đến như vậy…..Phải giết hắn, ý nghĩ duy nhất trong hắn bây giờ….
“Ha ha ha ha ha ha…..” Lưu Bân nở nụ cười bệnh hoạn, từng thớ thịt trên mặt rung rung theo điệu cười, lão tóm gọn tay hắn, nhẹ nhàng nói, “Bảo bối, ngươi còn không biết nên cầm súng ra sao… Hướng lại đây…. Nào, khẽ kéo một phát, ta sẽ ch.ết…. Nào”
Nào…… Nào…… Nào…….
“Phằng———————-” Lão già bắt lấy tay hắn, bóp cò.
“Tiện nhân…… Tiện nhân…… Tất cả đều là một lũ tiện nhân……” Nói xong Lưu Bân gục xuống, tắc thở.
Trong phòng không có một ai….. Im lặng trống rỗng….
Hắn đem một mồi lửa thiêu cháy căn phòng, thiêu cháy ác mộng.
Giữa làn lửa đỏ rực, Nguyên Minh Hạo nhìn thi thể đứa em gái, mỉm cười.
“Cuối cùng…… Cuối cùng chúng ta lại được cùng nhau….. cùng nhau một chỗ…….”
Sinh mạng tại thế giới này kết thúc, sinh mạng tại thế giới khác cũng liền bắt đầu.
Trước khi nhắm mắt, Nguyên Minh Hạo nhận thấy căn phòng bị bóp méo, trong không biến dạng nứt ra một khe hở, một sức hút cực lớn nuốt trọn hắn, đau rát…..Hắn nghĩ rằng mình đã ch.ết.
Thật khó chịu….. Thật khó chịu….. Bóng tối đang bao trùm lấy hắn, không thể nhúc nhích được…..Nơi này là ở đâu?
“Phu nhân….. Dùng sức! Sẽ ra! Sẽ ra nhanh thôi! Phu nhân!!!!”
“….. Phu nhân….”
“A!…. Phu nhân, gắng thêm tí nữa a!”
Ầm ĩ quá, vì sao lại ầm ĩ vậy….. Giống như có nhiều người…… Không đúng! Không phải ta ch.ết rồi ư?
“Đã sinh! Đã sinh!!!! Một nam hài! Lão gia!…..”
“Phu nhân! Chúc mừng phu nhân! Là một tiểu thiếu gia!”
Màu đen không còn vây quanh hắn, hít thở cũng dễ dàng hơn nhưng sao cả người lại mềm nhũn? Ta không phải ch.ết rồi ư? Vẫn còn thính giác, cảm giác ư?….. Ta nhớ mình đã ch.ết trong biển lửa ……”
Mắt nặng quá, không mở nổi….. Bất quá nếu đã ch.ết thì cần gì mở…..
Nguyên Minh Hạo cảm thấy mình được rơi vào cái ôm ấm áp, sự ấm áp mà hắn vẫn luôn khát khao, sự ấm áp mà chỉ đứa em gái mới có…. Nhược Ngữ của hắn….. đã ch.ết rồi….
“Liễu Nhi, ngươi thực vất vả…..”
“Lão gia…..”
Xem chừng đôi vợ chồng kia quả ngọt ngào. Minh Hạo thấy mình lại được đôi tay ôn nhu đưa nhẹ vào lòng, cũng là một cái ôm ấm nóng. Loại cảm giác này vô pháp không có trên người Nhược Ngữ…… Là cảm giác được mẹ dịu dàng che chở…..
“Di? Tiểu thiếu gia như thế nào lại không khóc? Phu nhân, để ta thử xem.”
Trong phòng vang lên âm thanh phát nhẹ vào da thịt, vẫn không có tiếng trẻ con khóc nháo.
“Phu nhân! Tiểu thiếu gia không khóc được a! Sao có chuyện lạ lùng vậy?”
“Quên đi, con ta đâu giống người thường” [=”=, vị mẫu thân này thực sự…..]
Nguyên Minh Hạo không muốn khóc, cho dù đến nơi hoàn toàn xa lạ này thì bản tính kiêu ngạo vẫn còn. Qua biển lửa, qua một lần ch.ết, hắn đã quên mất cách khóc…. Chỉ giữ lại sợ hãi cùng tuyệt vọng.
“Xem xem, con ta thực đáng yêu quá sức, vậy cái tên tuyệt mĩ… Lão gia, tên! Ta nghĩ chúng ta sẽ không thay đổi nga?”
“Phu nhân Nhưng là ban đầu ta tưởng nàng sinh nữ hài nên mới đặt tên ấy, hiện tại…..”
“Mặc kệ! Ta thích chữ kia, con ta đã được đặt tên rồi….”
“ Phu nhân….”
Không muốn để ý, không muốn nghe…… Thế giới này cùng mình không chút quan hệ.
“Tốt lắm, bảo bảo, về sau ngươi chỉ được gọi Nguyên Nhược Ngữ! Ngươi chính là Nguyên Nhược Ngữ!”
“Phu nhân…..”
Nguyên Nhược Ngữ…… Nguyên Nhược Ngữ…… Em gái của ta…… Ta là ngươi….. Ngươi vẫn ở bên ta…… đúng không?
“Oa!!!! Oa…. Oa…. Oa….”
“Khóc! Khóc! Tiểu thiếu gia khóc!”
“Nhược Ngữ ngoan…. Nga nga….”
“Phu nhân…..”
Vào đêm đó, tại Nguyên phủ giàu có bậc nhất ở Giang Nam, một tân sinh mệnh xuất hiện một cách kỳ lạ và cuộc đời kỳ lạ của Nguyên Minh Hạo – Nguyên Nhược Ngữ cũng bắt đầu.
“Nương, sớm.”
“Nhược Ngữ? Nhược Ngữ! Đến nương ôm một cái nào oa, nhĩ hảo dễ thương không hổ là con ta! Các ngươi mau xem khuôn mặt nhỏ nhắn này, so với Phi Lăng trước đây còn xinh xắn hơn nhiều! Tiểu Nhược Ngữ của ta mai sau lớn lên nhất định sẽ giống ta, sẽ thay ta đoạt lại danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Giang Nam nga trời ạ, hảo đáng yêu, hảo đáng yêu ” đám người bên cạnh mặt mày xám xịt… Tuy Nhược Ngữ tiểu thiếu gia phi thường phi thường đáng yêu nhưng có cho vàng bọn họ cũng không dám lên tiếng “đùa giỡn”. Thiên a, chỉ cần bị đôi mắt ch.ết người kia quét qua thôi, hơi lạnh liền theo gan bàn chân dâng tới tận đỉnh đầu, đông cứng. Thực sự là ánh mắt của tiểu hài tử ba tuổi không đấy? Chắc cũng chỉ phu nhân với dây thần kinh dai chắc mới dám đến gần, và cũng chỉ phu nhân mới làm thiếu gia ngoan ngoãn để mặc nàng chơi đùa. Aaaaaa, muốn được sờ quá
Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy không thoải mái khi bọn nô tài cứ nhìn chằm chằm vào mình. Hắn không hiểu vì cái gì còn sống ở thế giới giống giống cổ đại không thấy ghi trong sử sách này, yêu thương mẫu thân vô tư này…. Bởi câu nói “Ngươi chính là Nguyên Nhược Ngữ” sao? Hay tại mình nhát gan, tại mình cô độc…… Rốt cuộc mình đang đợi, đang khát vọng điều gì?
“Phu nhân! Mau tới! Lão gia, lão gia đã trở về, đang chờ ngươi tại tiền sảnh! Cả Phi Lăng thiếu gia nữa.”
“Lão gia cũng Phi Lăng đã trở về? Nhanh đi!”
Phi Lăng? Là ca ca của ta? Từ lúc sinh ra ta không có gặp qua hắn, nghe nói là lên núi học nghệ, năm nay mới bảy tuổi…. Ca ca…. Ta cư nhiên có ca ca…. Ừ, vậy thật giống một gia đình.
“Đi, Tiểu Nhược Ngữ, nhanh đi gặp lão cha ngươi! Còn cả ca ca tưởng ch.ết của ngươi nữa. Lâu không về nhà như thế, trông nương ngươi dạy dỗ hắn xem!”
() học nghệ: học lục nghệ, bao gồm học lễ, nhạc, xạ (bắn), ngự (cưỡi ngựa), thư (viết), số (toán học).