Chương 19
“Đó là bài vị của sư huynh ta.” Hàn Tử Ngâm chậm rãi đón lấy bát thuốc, hơi cau mày nhưng vẫn uống hết. Nguyên Nhược Ngữ lập tức đưa kẹo cho ngậm mới đỡ hơn.
Sư huynh? Là người vô cùng quan trọng với hắn sao?
“Tiểu Ngữ,” Tử Ngâm đưa đứa nhỏ rời khỏi căn phòng, cả hai cùng rảo bước trên con đường ngập tràn lục sắc của trúc. Mùa xuân đã tới nhưng mùa xuân trong hoàng cung lạnh lẽo vĩnh viễn không đủ sức làm tan băng tuyết nơi đây. “Ta đã thu ngươi, ngươi đã là người của Thanh Hải Môn. Sư phó ta ở trên núi Vân Mạn, nếu được ngươi phải lên bái lão nhân gia đi. Ta đã nhắc về ngươi cho sư phó nghe, hắn rất cao hứng.”
Vì cái gì lại trưng ra biểu tình ôn nhu đầy bi thương như vậy chứ? Là nhớ sư phó ngươi sao? Ngươi thực sự không thể trở về sao…?
Trở về căn phòng giữa hồ, Nhược Ngữ vừa nhận lại bát thuốc chợt nghe thấy tiểu thái giám kêu to, “Dung phi nương nương giá đáo! Cẩm phi nương nương giá đáo!”
Bởi Lý Hồng Huyên không có ý ngăn cấm, bởi vậy hàng ngày Mặc Trúc đình được “hân hạnh” đón tiếp các vị phi tử và ngay cả các vị nam sủng. Hàn Tử Ngâm nói, hắn chính là muốn tự ý thức được rằng mình chỉ là một con người nhỏ nhoi trong hoàng cung rộng lớn thôi. Những kẻ đến Mặc Trúc đình ngay sau hôm Hoàng đế nghỉ qua đêm ở đây biểu tình rất đa dạng, tò mò có, khinh bỉ có, châm chọc khiêu khích có, tìm nơi trút giận có khiến cảnh đánh ghen này càng ngày càng phát sinh nhiều hơn. Song cũng chỉ thấy mặt họ một lần duy nhất, tuyệt đối không có lần thứ hai nên dần dần kẻ lai vãng cũng thưa bớt.
Nhưng có một loại người khác tất cả những loại người kể trên, đến Mặc Trúc đình nói chuyện phiếm với vẻ mặt thật thà, hiền lành, thân thiện hết mức làm hai người không vui nổi. Nguyên do là không hợp nhãn, tất nhiên, quan trọng hơn là phẩm cấp rất cao và đuổi mấy cũng không chịu đi.
Không chỉ một mà những hai.
Người chưa thấy đâu nhưng cái bụng thật to thì liền thấy, Nguyên Nhược Ngữ nhớ nàng gọi là Cẩm phi, người mang đôi mắt trong veo. Nghe đồn hiện tại nàng được Hoàng đế vô cùng sủng ái, chỉ đứng sau Hàn Tử Ngâm.
Dù không phải lần đầu gặp Cẩm phi nhưng Nhược Ngữ vẫn cảm giác nhức mắt. Hàn Tử Ngâm nhíu mày.
“Hàn ca ca, hình như ngươi có đường quả ngon lắm đúng không? Cẩm nhi muốn nếm thử a.” Cẩm phi này rất hoạt bát sinh động, tiếng ra “Hàn ca ca” tiếng vào “Hàn ca ca” khiến Hàn Tử Ngâm tự động thu hồi sinh khí, kêu Nhược Ngữ đem chút kẹo để nàng dùng.
“Cẩm muội muội, ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, rằng ngươi đang mang long thai, không thể tùy tiện ăn những thứ chưa rõ nguồn gốc.” Dong phi ngồi bên cạnh “hảo tâm” nhắc nhở.
“Sẽ không, hôm đó Tiểu Điệp đưa cho ta nếm thử, ngon lắm. Hơn nữa ta tin Hàn ca ca.” Vẻ mặt ngây thơ nhìn Tử Ngâm. Nếu nói Cẩm phi giả bộ ngây thơ, như vậy tính mạng của nàng ở trong chắc chắn được bảo toàn lâu nhưng nếu là thiên chân vô tà thật thì có lẽ rất nhanh thôi, nàng sẽ trở thành hòn đá làm bàn đạp, sẽ bị kẻ khác lợi dụng âm mưu toan tính và phải trả giá cho sự khờ dại bằng chính sinh mạng của mình.
“Ngươi đang mang long thai! Tối trọng yếu a! Có người muốn mà không được đâu!” dứt lời, Dung phi thâm ý lướt qua người Hàn Tử Ngâm. Sớm biết nữ nhân này đến thì không có chuyện tốt lành gì cả, “Được rồi, được rồi chúng ta nên đi thôi. Loại đường quả này ta sẽ sai ngự thiện phòng làm ngươi ăn! Đảm bảo rất ngon! Hiện tại bụng ngươi đã lớn nhiều, nếu hạ nam hài liền không thích hợp ở nơi này quá lâu. Nhanh đi.”
Cấm phi tựa hồ ý thức được điều gì, xoay lại hỏi người cung nữ phía sau, thấy cung nữ khẽ gật đầu bèn đứng dậy chuẩn bị rời, “Hàn ca ca, Cẩm nhi đi đây. Chờ tới khi đứa nhỏ ra đời ta lại đến thăm Hàn ca ca.”
Xem chừng Cẩm phi khá nghe lời cung nữ vừa rồi.
Mắt trông thân ảnh đáng bực khuất dần, tâm tư Nhược Ngữ mới bắt đầu thả lỏng. Thực nực cười, hậu cung ba nghìn giai lệ tranh giành sủng ái từ một nam nhân… Quả nhiên sự chán ghét nơi này ngày càng tăng. Không biết khi nào thì bệnh của Hàn Tử Ngâm mới khỏi, khi nào thì mới có thể về nhà. Tiêu Nam… hắn còn chờ ta ở nhà.
Đêm đó, như thường lệ, Lý Hồng Huyên lui tới Mặc Trúc đình. Nhược Ngữ tận lực gạt bỏ mọi tiếng động từ gian phòng trong vọng ra. Lý Hồng Huyên nhận thức bản thân đang phá tan thân thể bạc nhược kia sao? Là muốn giáo dục những thứ đồi bại cho tiểu hài tử sao?… Tuy biết bọn họ đang làm gì nhưng Nhược Ngữ vẫn không tránh khỏi đỏ mặt. Tiếng động quá lớn…
“A… A a… Không cần……”
“……”
“Ân… A a a…”
“… Nơi này?”
“Không phải… A… Nơi đó… A! Không cần…”
……
Ai, ai đến cứu ta? Nguyên Nhược Ngữ buồn bực nằm trong chăn nghĩ.
Đêm khuya, cuối cùng thanh âm kích động cũng chịu ngừng lại. Nhược Ngữ đang mơ mơ màng màng…
“Hôm nay Cẩm nhi tới?” Lý Hồng Huyên ghé đầu vào vai luyến nhân, lấy tay rẽ lớp tóc dài trên lưng hắn, lưu lại một dấu hôn. Hàn Tử Ngâm nằm úp mặt phía dưới không lên tiếng trả lời.
“Như thế nào? Mất hứng?” Giọng điệu pha chút vui mừng
“……” Hàn Tử Ngâm vẫn không mở miệng.
“Vì cái gì không nói? Ta biết ngươi chưa ngủ.” Lý Hồng Huyên đem người dưới thân lật lại, mặt đối mặt hỏi liền phát hiện đôi mắt lãnh đạm đang hướng thẳng vào hắn.
Hắn có hơi ảo não, cúi đầu tái say mê hôn lên người Tử Ngâm, lẩm bẩm: “Ngươi đâu có thèm quan tâm, ngươi chỉ quan tâm, ngươi chỉ quan tâm…”
“…” Hàn Tử Ngâm chẳng hề né tránh nụ hôn, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo đăm đăm, “Ta không phải là nữ nhân của ngươi. Thêm nữa, ta căm bản không muốn quan tâm.”
“…..” Lý Hồng Huyên nhìn Hàn Tử Ngâm với vẻ không thể tin nổi, trong mắt dần xuất hiện sắc nộ hỏa. Hắn hung hãn cắn mạnh lên đôi môi kia, một dòng máu tươi khẽ chảy xuống… “Ha ha, ngươi đương nhiên không phải là nữ nhân.”
“……”
“… Nhưng chẳng phải ngươi đang làm công việc của một nữ nhân sao?” Nói xong hắn rời đôi cánh hoa đào, tức khắc lao thân mình về phía trước, quyết liệt tiến nhập vào Hàn Tử Ngâm.
“A!” Tử Ngâm mở to mắt nhìn kẻ cường bạo, cảm giác đau đớn một lần nữa bao phủ khắp người, nước mắt dâng trào, “Ngươi! … A… A, Lý Hồng Huyên! … Ta… Ân… Ta hận ngươi! … Hận ngươi! …”
“… Vậy hãy hận ta đi… Chỉ cần ngươi không ly khai khỏi ta… Hãy hận ta đi…”
“A a a! ……”
…….