Chương 36
Nhược Ngữ nhìn thân ảnh rời đi, không hiểu hắn đang tức giận cái gì, duy biết khi thấy hắn tức giận, chỉ muốn đuổi theo giải thích… Thật kỳ lạ… Rõ ràng hắn ra sao thì có liên qua gì đến ta mà ta lại cảm thấy khó chịu?
Chứng kiến cảnh tượng này, ánh mắt của người còn lại lộ một tia phức tạp và thống khổ.
Nửa đêm,
“Sao thế, ca ca? Muốn tìm ta đánh nhau?” Nam Cung Li cười nhạo.
“Vì sao ngươi lại ở trong phòng ngủ của Tiểu Ngữ?” Lôi Nam Cung Li ra ngoài, Phi Lăng thấp giọng hỏi.
“Làm sao? Không được ư?”
“Ngươi… đối với Tiểu Ngữ có ý tứ gì?” Hắn rất không thích ngữ điệu khiêu khích của nam tử xinh đẹp này, càng không thích vòng vo.
“Có ý tứ gì là có ý tứ gì?”
“Đừng đánh trống lảng! Là nam nhân thì hãy nói thẳng!” Phi Lăng bắt đầu sinh khí. Tình cảm của Nam Cung Li với Nhược Ngữ, hắn không phải là quá ngốc đến nỗi không nhìn ra.
“Như thế nào là như thế vậy, mà ta còn chưa hỏi ngươi, thân là huynh trưởng nhưng ánh mắt ngươi nhìn đệ đệ mình…”
“Không được nói!” Biết được hắn định nói gì tiếp, Phi Lăng bối rối quát to.
“ Nhìn đệ đệ mình… tràn ngập… Tình. Yêu.”
“Ngươi!!!”
“Sao? Sinh khí à, ca ca?” Biểu tình lộ rõ vẻ châm biếm, Nam Cung Li đến gần, thì thầm bên tai, “Loạn luân. Huyết thống. Dơ bẩn. Thấp hèn.”
“Không được nói!!!” Rốt cuộc, không thể kìm chế nổi nữa, Phi Lăng lập tức vung kiếm về phía đối phương nhưng hắn dễ dàng né thoát.
“Hỗn đản!” Cước bộ gia tăng, thêm một chiêu chém xuống. Phi Lăng là đệ tử của thiên hạ đệ nhất Kiếm Thánh, cư nhiên kiếm thuật vô cùng lợi hại.
Đối với bộ kiếm pháp thâm sau vậy, Nam Cung Li cũng bắt đầu chật vật, khó khăn thoát khỏi chiêu thức công kích đang được tăng cường.
Đột nhiên, mũi kiếm chuẩn bị đâm trúng bả vai. Hắn không hề tránh?! Phi Lăng vừa muốn thu tay lại, không hề nghĩ rằng Nam Cung Li lập tức chủ động đưa thân thể tiến mạnh về phía trước. Coi như thanh kiếm đường đường chính chính đâm vào bả vai trái của hắn. Máu từ từ chảy xuống.
Phi Lăng kinh ngạc nhìn đối thủ.
Nam Cung Li cúi thấp đầu, không rõ biểu tình.
“Các ngươi đang làm gì thế?!!”
Thanh âm quen thuộc giờ như sét đánh bên tai, Phi Lăng còn đang ngẩn người liền thấy Nhược Ngữ chạy đến bên nam tử.
Vậy chuyện vừa rồi Tiểu Ngữ đã chứng kiến hết.
Hắn không biết Nhược Ngữ có nhận ra Nam Cung Li cố ý hay không nhưng thấy Nhược Ngữ nhìn mình trách cứ, đối Nam Cung Li quan tâm như thế, trong lòng dâng lên một trận chua xót.
“……”
“……”
Nam Cung Li chăm chú nhìn thiếu niên bình tĩnh băng bó cho mình, cười ôn nhu, “Còn giận ta?”
Đôi mắt không chút gợn sóng, Nhược Ngữ im lặng băng vết thương lại. Thân thể như nằm gọn trong Nam Cung Li. Khoảng cách giữa hai người rất gần.
“Ta biết ngươi thấy hết. Chẳng nhẽ ngươi không tức giận chuyện ta cố ý bị đâm trúng, để ngươi ghét ca ca mình a”
“…Vì sao?” Đã định không nói rồi song rốt cuộc vẫn mở miệng.
“A Vì sao a” Nam Cung Li giả ngu nhìn Nhược Ngữ một hồi rồi chậm rãi vươn tay, ôm hắn vào lòng, thủ thỉ:
“Ví như chỉ là ta muốn biết,
Mặc kệ ngươi mắng ta đê tiện,
Vẫn là ngươi lo lắng cho thương thế của ta.”
“Ưm!” Nhược Ngữ mở to mắt nhìn bản thân bị hôn. Đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ quanh đôi môi thăm dò, sau từ từ tiến vào trong. Điều khiến hắn kinh ngạc là hắn không hề thấy khó chịu mà thậm chí còn là mê muội.
“Phản ứng hiện tại của ngươi làm ta thật cao hứng.” Ngữ khí tràn ngập thâm tình, Nam Cung Li nỉ non: “Tiểu Ngữ… sao bây giờ? Ta yêu ngươi mất rồi.”
Sao bây giờ? Sao bây giờ? Ta… Ta…
Thời điểm nghe đến từ “Yêu”, quả tim non nớt của nhân vật thụ chính nhảy cẫng lên một cái rồi ngừng đập luôn. Tần số nhịp đập của tim giờ đang ở mức 0.
Bị tình yêu ám hại.
……
“Tiểu Ngữ! Tiểu Ngữ! Dậy!”
“Ưm…” Nhược Ngữ chậm chạp mở mắt liền thấy ngay sát cạnh có người. Hắn hơi giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, căn bản không cần nhìn rõ cũng biết là ai.
Ngày hôm qua, Nam Cung Li cùng hắn leo lên giường cùng nhau ngủ, chỉ thế thôi mà sao sáng nay đầu óc hắn cảm thấy choáng váng, tay chân đau nhức? Bệnh rồi ư?
“Tiểu Ngữ? Ngươi làm sao thế? Không khỏe à?” Nam Cung Li lo lắng hỏi.
“Không… Ta dậy đây.” Nhược Ngữ nói xong, vừa định xuống giường thì cảm giác hai chân mềm nhũn, may có Nam Cung Li phía sau đỡ không thì suýt nữa ngã lăn quay ra.
“Cám ơn.” Kỳ quái, hôm qua ta vẫn khỏe mà hôm nay lại… Ta bị bệnh rồi sao?
“Thật sự không có việc gì sao?”
“Ừ, ta không sao.”
Mặc xong quần áo, hắn đi đến phòng bếp định nấu cơm thì bắt gặp Phi Lăng đang chuẩn bị bữa sáng, trông vẻ khá ổn.
“Phi Lăng.”
Nghe được thanh âm quen thuộc, động tác của Phi Lăng đình chỉ trong nháy mắt rồi lại tiếp tục hoạt động, nói nhanh: “Ngươi dậy rồi à? Bữa sáng sắp được rồi. Ngươi cứ ra ngoài đợi đi.”
“Cái kia… Hôm qua…” Nhớ tới thái độ hôm qua của mình, Nhược Ngữ nghĩ muốn giải thích.
“Không biết trình độ nấu ăn của ta thế nào? Ngươi mau ăn a! Ta làm rất lâu… có…” Phi Lăng vội cắt ngang lời Nhược Ngữ, luyên thuyên một hồi mà chính bản thân cũng không rõ hắn đang nói cái gì.
Nhược Ngữ xem một loạt động tác kỳ quặc, cử chỉ lạ lùng của Phi Lăng, hắn không hề để ý đến biểu tình của ta. Bộ dạng đáng ghét kia… Trong lòng bỗng cảm thấy tức giận. Vì sao hắn không thèm nhìn ta? Vì sao hắn không hỏi việc nọ? Vì sao ta lại sinh khí?!
“Ngươi!” Nhược Ngữ nhất thời xúc động, xông lên túm lấy áo Phi Lăng, bắt hắn nhìn thẳng vào mình.
Cuối cùng, Phi Lăng cũng ngừng những lời vô nghĩa. Hắn im lặng, hướng thẳng vào đôi mắt đang phát hỏa, nét mặt vài phần khó coi.
Vì sao?
Vì sao khi ta thấy biểu tình của ngươi, ta lại cảm giác được ngươi đang vô cùng khổ sở?!
Vì sao khi ta nghĩ ngươi muốn khóc thì ngươi lại làm bộ mạnh mẽ?
Vì sao khi ta nhìn vào ngươi, ta lại không thấy một chút giận dữ gì trong đó?
Vì sao? Vì sao?
Ta biết tâm trạng hiện giờ của ngươi, biết tim của ngươi rất đau. Vì sao ta khiến ngươi đau lòng?
Rốt cuộc là vì sao?
“Ta muốn nói với ngươi vài lời!” Nhược Ngữ cố gắng nén cơn giận xuống.
Bỗng dưng khuôn mặt của Phi Lăng chuyển sang tái xanh, giọng run run, “Đừng nói gì cả… Nhanh ăn đi, thức ăn nguội hết…”
“Không! Hãy nghe ta nói!” Nhược Ngữ cố gắng áp chế đau đớn trong lòng, áp chế thanh âm để nó ngừng run rẩy. Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh… Không được loạn…
Trông Phi Lăng hiện giờ tựa hồ rất khó khăn trong việc hít thở, lại giống như đang giãy dụa.
“Ngươi, Nguyên Phi Lăng,”
“……”
“Vĩnh viễn, vĩnh viễn là ca ca của Nguyên Nhược Ngữ ta.”
Dứt lời, Nhược Ngữ lao nhanh người ra khỏi phòng bếp, như trốn tránh không muốn nhìn biểu tình thấy hiện giờ của kẻ vừa bị hắn từ chối.
Cầu ngươi… Không cần phải đau… Ta sẽ rất thương tâm… Cầu ngươi…
“Ngươi yêu hắn sao?” Giọng điệu của Phi Lăng yêu ớt văng vlên.
Nhược Ngữ biết người hắn nói đến là ai, lập tức đáp: “Đúng vậy”.
……
Những ngày tiếp theo, nụ cười vẫn nở trên khuôn mặt Phi Lăng song Nhược Ngữ không dám nhìn thẳng ánh mắt đó.
Trốn! Ta phải trốn! Vì sao ta cảm thấy sợ hãi? Là bởi vì hắn là ca ca của ta sao? Không phải, không phải. Cho dù là ca ca, cho dù là ca ca…
Chính là ta có thể đồng thời yêu cả hai người sao? Vì sao tình yêu của ta lại ích kỷ tới thế?
Một đôi mắt thâm sâu đang quan sát bọn họ. Rõ ràng, cách cư xử của họ đối với nhau y hệt lúc bình thường nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy, hai người không hề liếc mắt sang đối phương. Bắt đầu từ khi nào ánh mắt họ không còn giao nhau nữa. Cái này chẳng phải là kết quả như mong muốn ư?
Nhược Ngữ vừa đi đưa cơm cho Đại sư phó về, lại tranh thủ ngáp thêm một cái. Mấy ngày nay, buổi tối đi ngủ đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, sáng dậy chân tay mềm nhũn, không còn tí sức lực nào, đầu cũng rất đau… Rốt cuộc, ta bị làm sao vậy? Hay y như Nam Cung Li nói, là gần đây ta phải suy nghĩ nhiều? Chắc có lẽ đã sinh bệnh mà ta không biết?
Nhược Ngữ thở dài, quyết định tới đỉnh Thanh Hải nhai hóng chút gió cho đầu óc thanh tỉnh, tiện thể xem xét lại mọi sự việc.
Còn chưa tới đỉnh, liền thấy có một người đã đứng ở đó. Người nọ đem vật gì đó cột vào chân con bồ câu, rồi thả nó bay đi. Đó là một con bồ câu đưa thư, định gửi thư cho ai?
Người nọ ngước lên không trung, khóe miệng khẽ vẽ ra một nụ cười khát máu, sau đó lập tức biến mất như lúc nó xuất hiện. Hắn cúi xuống hái một bông Hồng Dạ Lệ, ngắm nhìn hồi lâu rồi đột ngột dùng sức nắm chặt tay. Gió nổi lên cuốn theo những mảnh vụn hoa màu đỏ thẫm, biến mất, vô thanh vô tức.
Hiện giờ, Nam Cung Li rất đẹp, một loại xinh đẹp hòa lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt.
Không hiểu sao, Nhược Ngữ bỗng cảm thấy sợ, sợ cái sự việc vừa xảy ra trước mắt.
Rốt cuộc… việc này là thế nào?