Chương 39-4: Pn3: Tiêu nam
Con người.
Không phải sinh ra đều bình đẳng.
Từ bé, cuộc sống của ta đã chỉ quanh quẩn giữa phòng riêng và chiếc sân nhỏ. Phòng là để luyện văn còn sân là dành cho luyện võ.
Ta chưa từng bước nửa chân ra ngoài chiếc sân ấy. Ta đọc rất nhiều sách, biết rất nhiều chuyện nhưng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy chúng. Bọn họ từng nói với ta, những bài luyện tập của ta so với người thường khó khăn hơn vạn lần và ta đang chạy đua với người tàng hình.
Trong sách vở có nhắc tới phụ mẫu, tới tình thân nhưng ta lại chẳng hiểu những thứ đó là gì. Không ai được ở trước mặt ta tùy tiện nói này nói nọ nên sự bình tĩnh, khả năng phán đoán đã ở trong ta từ lúc còn nhỏ. Mọi nghi hoặc đều phải bị hủy diệt ngay khi chỉ mới nảy mầm. Bọn họ muốn ta trở thành một người hoàn hảo, một người vô địch thiên hạ, một người có thể đảm đương sứ mệnh khôi phục.
Khi biết được việc này ta vẫn là một đứa nhỏ và nghĩ, phiền ch.ết đi được.
Đôi lần ta cũng muốn chạy ra khỏi chiếc sân ấy, muốn xem thế giới bên ngoài bức tường nhưng đều thất bại. Nguyên lai, bọn họ luôn giám thị ta. Từ lúc hiểu chuyện, ta đã là người không có cảm xúc song khi bọn họ nhìn ta, ta vẫn hiểu rằng bọn họ đang vui mừng. Họ nói, ngươi là hy vọng lớn nhất của chúng ta. Ta nghĩ,
Điên hết cả đám.
Tưởng chừng ta sẽ mãi diện vô biểu tình như thế cho đến thời điểm ta biết mình còn muội muội. Muội muội, người nhà, tình thân, sự ấm áp là những chữ không mang ý nghĩa gì nhưng lại khiến ta vô cùng sung sướng. Ta vốn là người không muốn phải cầu xin ai mà cuối cùng vẫn phải mở miệng, ta muốn gặp muội muội.
Sau đó, các bài tập ngày càng nhiều và nặng thêm.
Sư phó nói, ý chí muốn gặp muội muội sẽ làm ngươi mạnh mẽ hơn.
Vì sao? Mạnh là có thể gặp muội muội? Vì sao các ngươi luôn bắt ta mạnh? Mạnh, đối với ta chính là một sự tích lũy của thời gian. Thân thể không ngừng tiếp nhận mà tâm thì muốn đem phá hủy tất cả.
Ta không có cảm giác mình đang sống, không, là giống như một cái xác không hồn.
Rốt cuộc tới một ngày, toàn bộ đều thay đổi.
Hắn, vẫn tìm tới nơi này.
Đám sát thủ bất ngờ tấn công, bọn họ cố gắng kháng cự. Một số người đã ch.ết, trong đó có cả những người cùng ta lớn lên nhưng ta chẳng hề có chút đau đớn.
Hết thảy trở nên rối loạn, mọi người chạy trốn lộn xộn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí va chạm nhau và còn cả tiếng cười quái gở.
Bọn họ đứng che chắn trước mặt, nói muốn dẫn ta chạy trốn. Ta dửng dưng đứng yên, chứng kiến cảnh được gọi là tai họa này. Nhìn vết máu tươi dính đầy trên thanh đao, ta liền muốn lao ra, dùng thanh đao cứa mạnh cổ mình. Nghe dạy rằng sẽ ch.ết tức khắc.
Ừ, chấm dứt là tốt nhất.
Đây là khát vọng của ta.
Ta lao ra.
Tiếng thét chói tai của bọn họ, biểu tình đôi chút kinh ngạc của đám sát thủ.
Thanh đao ngày càng gần hơn.
Lần đầu tiên ta nở nụ cười. Nguyên lai, cười là như thế này. Thật khó khăn.
……
Ta không lường trước được sự việc đang xảy ra. Lão già thay ta nhận một nhát đao đi gặp Diêm vương. Lão từ từ ngã xuống, nhìn ta chăm chú rồi tắc thở. Bọn họ không để ta ch.ết! Bọn họ đã dùng mạng của chính mình để đổi lấy một khắc nông nổi của ta!
Nhưng ta lại không có lấy một tia biến sắc.
Bọn họ tiếp tục chiếc đấu, không ai trách cứ ta. Chưa ai từng mắng ta bởi lý tưởng của họ là chỉ theo người kia.
Tên của muội muội đột ngột vang lên, ta điên cuồng nhìn quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Không kẻ nào kịp ngăn ta.
Lần đầu tiên ta giết người.
Bởi hắn chĩa kiếm vào đầu nàng nên hắn đáng ch.ết.
Ta, một con người vô cảm xúc lại vì muội muội chưa từng gặp mặt mà dao động.
Nàng hỏi, ngươi là ai?
Ta không trả lời bởi đã lâu ta không mở miệng nói chuyện và cũng không muốn làm nàng sợ. Ta dùng một tấm vải trùm lên thân thể nhỏ bé, dùng hết sức dẫn nàng chạy trốn. Đám sát thủ đuổi ngay phía sau chúng ta! Lần đầu tiên tim ta đập nhanh đến vậy. Quá khứ chợt tan biến như đám bong bóng xà phòng. Hiện tại ta được tái sinh, bởi ta rất muốn bảo vệ con người trong lòng này.
Nàng là muội muội của ta.
Trang giấy trắng cuối cùng cũng được điểm một đường mực.
Hai ta chạy đến một thôn trang nhỏ, bọn họ vẫn gắt gao bám phía sau. Ta vội vàng đem muội muội trốn trong chuồng ngựa rồi dặn nàng, ngươi tuyệt đối không được mở miệng cho tới khi người của ngươi tới tìm, bằng không nơi này là cứ điểm của bọn chúng,
Đi theo ta, chỉ có ch.ết.
Nàng dùng thanh âm non nớt hỏi lại ta, ngươi là ai?
Ta không trả lời và nói, vĩnh viễn đừng tới tìm ta.
Trong đời, ta chưa bao giờ thấy máu tươi dính đầy trên y phục mình đến vậy. Hóa ra, cái ch.ết tới gần thế sao? Nhưng ta lại không hề có cảm giác gọi là sợ hãi…
Ta rơi xuống sông. Dòng nước chảy xiết đạp mạnh vào vết thương của ta. Sự đau buốt ngập lên tận óc…
Về sau, ta trở thành kẻ sống dưới đáy thiên hạ. Bị bán qua rất nhiều nơi song ta vẫn chưa tìm thấy mục đích sống của mình.
Tuyệt vọng.
Ngày ấy, ta bị bán vào thanh lâu, bị ép phải tiếp khách. Ta hiểu nghĩa tiếp khách là gì. Ngạo khí ít ỏi trong ta bỗng bùng lên, nó thôi thúc ta chạy trốn.
Ta liền bị bắt trở về.
Không muốn sống thêm, không muốn nghĩ thêm nữa, ta muốn gặp cái ch.ết đã thoáng qua ta nhiều lần. Có phải kết thúc rồi ư?
Ta ch.ết.
Đúng vậy, ta đã ch.ết.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cơ hồ mọi sự kiện trong đầu ta bị xóa sạch. Ta hồi sinh thêm lần nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn ta chăm chú.
Sau này, hắn nói với ta, ánh mắt của ta nhìn hắn lúc ấy giống như con gà con mới nở, thứ nó thấy đầu tiên thì nó nhận thức đó là mẹ.
Ta không biết mẹ nghĩa là gì. Hắn giải thích, là mẫu thân.
Ta nói, có lẽ là vậy.
Hắn là người đầu tiên ta nhìn thấy khi hồi sinh, là người khiến ta hồi sinh.
Thời gian chăm sóc hắn, ta hiểu được nhiều điều, thấy được nhiều điều. Ta bắt đầu học cười vì hắn bảo thích nụ cười của ta. Tưởng rằng khó khăn như trước, ai ngờ nó lại mang hương vị ngọt nào hạnh phúc như thế.
Dần dần ta hiểu thế nào là tình thân. Ta cũng biết hắn rất sợ tình thân vậy nên ta muốn xóa tan lo lắng của hắn, đem đến cho hắn cảm giác giống như ta đang được tận hưởng.
Ngày ấy, lần đầu tiên ta hiểu yêu là gì.
Nên ta muốn nói cho hắn biết,
Khắc đầu tiên gặp mặt ta liền yêu ngươi.
Là nhất kiến chung tình.