Chương 44
Nhược Ngữ đặt thuốc xuống, lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Thất Dạ cũng nót gót rời đi.
“……” Nhược Ngữ ngẩng đầu nhìn bầu trời độc một màu đen. Kí ức bỗng tràn về, giống như tất cả chỉ vừa mới xảy ra hôm qua. “Ta biết nam nhân kia.”
Thất Dạ chậm rãi đi phía sau, lẳng lặng nghe.
“Trước kia hắn là tam hoàng tử, giờ là vương gia duy nhất trong triều…” Nhược Ngữ dừng nói. Hắn không biết phải kể như thế nào. Rõ ràng, hắn và Lý Nhứ Ca không quen thân nhau lắm. Kí ức về Lý Nhứ Ca chỉ là một đoạn ngắn ngủi nhưng tại sao hắn lại có cảm giác hồi hộp vậy.
Thất Dạ nhẹ nhàng tiến lại gần, luồn tay ôm chặt lấy eo Nhược Ngữ, tựa cằm vào đầu hắn, cọ cọ vài cái. Hành động này vừa giống như làm nũng vừa giống như an ủi.
Nhược Ngữ đặt tay lên bàn tay Thất Dạ, dựa hẳn người vào ***g ngực ấm áp nọ, nở nụ cười. Bên cạnh đứa nhỏ này, hắn cảm thấy thật yên bình.
Thất Dạ ngây ngốc nhìn nét cười mê người một lúc rồi từ từ cúi đầu xuống.
Nhược Ngữ sửng sốt, mở to mắt nhìn khuôn mặt Thất Dạ dần áp sát mặt mình. Đôi mắt độc nhất vô nhị trên thế gian đang chăm chú nhìn hắn. Thân thể trở nên cứng đờ, tim đập dồn dập, hơi thở tươi mát ngập tràn chóp mũi.
Gần… Gần…
……
“A!!! Các ngươi!!!”
Ngay thời điểm bốn cánh anh đào chuẩn bị hợp thì thình lình xuất hiện một tiếng thét như xé vải phá hỏng tình huống lãng mạn.
Thấy Tiêu Mộc Dao mắt chữ Ô mồm chữ O, tay run run về phía mình, Nhược Ngữ luống cuống đẩy mạnh Thất Dạ ra. Mà Thất Dạ do không có phòng bị nên liền lăn quay ra đất, ngơ ngác nhìn.
“Không phải… Chúng ta… Cái kia…” Hai má lập tức đỏ ửng, Nhược Ngữ bối rối giải thích, quên luôn nạn nhân vừa bị mình đẩy ngã.
Lần đầu tiên được chứng kiến bộ dạng lúng túng nom mười phần đáng yêu của con người vốn điềm đạm này, Tiêu Mộc Dao không khỏi ngạc nhiên.
Nhìn thái độ của nữ tử, Thất Dạ đột nhiên cảm thấy khó chịu. Hắn lập tức đứng lên rồi kéo Nhược Ngữ vào lòng. Dáng vẻ y chang con cún đang bảo vệ bảo bối của nó.
Bị Thất Dạ ôm cứng đến độ ch.ết cũng không buông thế này thì muốn giải thích cũng vô ích, Nhược Ngữ lo lắng nhìn Tiêu Mộc Dao, người giống em gái của hắn. Liệu nàng có khinh thường hắn không?
Sau khi chứng kiến một loạt hành động bất ngờ, cuối cùng Tiêu Mộc Dao cũng khôi phục tinh thần, “Ha ha ha, nguyên lai là thế! Vậy mà ngươi không nói sớm a” Nàng thoải mái vỗ vai Nhược Ngữ nhưng liền bị Thất Dạ hất ra.
“Thất Dạ!”
Thất Dạ bị ăn mắng bèn trưng vẻ mặt vô tội, an oán nhìn Nhược Ngữ.
“Không sao Ta xem hắn tám phần là ghen tị a” Tiêu Mộc Dao không hề tức giận mà ngược lại, còn nở nụ cười quỷ dị.
Ghen? Thất Dạ ghen? Nhược Ngữ có phần cao hứng (à à, rõ ràng là thích cua giai nhân lập hậu công mà còn ra vẻ thanh liêm) song đồng thời lại cảm thấy bất an. Đối với Thất Dạ, một nam nhân vô cùng xinh đẹp khiến người khác muốn nâng niu, hắn không có cách nào buông tay.Tuy rằng, bình thường hay gây rắc rối nhưng chính sự thuần khiết tự nhiên là điều hắn thích nhất. Hắn thích nam nhân chưa bao giờ mở miệng nói chuyện này. Chỉ cần ánh mắt mê hoặc kia chiếu thẳng, hắn liền rõ, mình đã rơi vào tay giặc. Nhưng… còn tình cảm của Thất Dạ thì sao? Có giống hắn hay không? Có phải bởi đã nhiều năm cô đơn, hắn lại là người đầu tiên tiếp xúc nên Thất Dạ mới dựa dẫm vào? Có phải sau này, khi quen biết nhiều người, thậm chí là vài nữ tử tốt, hắn sẽ không đứng ở vị trí quan trọng nhất trong lòng Thất Dạ nữa?
Thất Dạ nhìn Nhược Ngữ đang xuất hồn đi đâu mất và còn lộ ra nụ cười khổ, lúng túng không biết phải làm để an ủi.
“Kỳ thật, ta không hề kỳ thị quan hệ của hai ngươi.” Tiêu Mộc Dao cũng lo lắng khi thấy Nhược Ngữ như vậy, “Có thể tìm được người mình thích lại thích mình là việc không dễ dàng. Chuyện các ngươi đều là nam nhân thì có nghĩa lý gì. Ca ta cũng vậy a!” Tiêu Mộc Dao sảng khoái vỗ ngực phát biểu rồi kéo Nhược Ngữ, nói muốn đi ăn đêm.
“Còn Nhứ ca ca của ngươi đâu?”
“Hắn a ngủ! Chúng ta đi thôi! Hôm nay ta rất vui, ta sẽ mời.” Dứt lời, nàng khẩn cấp lôi hai người ra phố ăn uống.
Trong phòng,
“Đi ra.” Biết ba người bọn họ đã rời khỏi, kẻ đang nằm giường mới chậm rãi ngồi dậy, tựa người vào thành giường, đối không gian vắng lặng ra lệnh.
“Dạ.” Đột nhiên, trong phòng xuất hiện hai hắc y nhân, chính là ảnh vệ của Lý Nhứ Ca.
“Thuộc hạ vô năng! Đã khiến cho chủ nhân bị Thần Long giáo (Diệp:.. Đây không phải Lộc Đỉnh ký a) phục kích và bị thương! Thuộc hạ đáng ch.ết!!!” Một vị ảnh vệ kích động nhận tội.
Lý Nhứ Ca nhẹ nhàng phất tay, ngăn không cho nói tiếp, “Không nói về chuyện nữa. Lưu Yên, bí tịch thế nào rồi?”
Vị ảnh vệ còn lại, là nử tử, đáp: “Bí tịch đang nằm trong tay giáo chủ của Ma giáo. Bất quá…”
“Bất quá?” Tuy không nhìn thấy biểu tình nhưng có thanh âm lạnh lẽo vừa truyền ra đã chứng tỏ Lý Nhứ Ca đã có chút không hài lòng.
“Bất quá, do thất bại lần trước… lại thêm Nam Cung Li bắt đầu truy bắt gian tế nên mấy người của chúng ta đã bị giết hết… Nhưng chủ nhân yên tâm, dấu vết đã được xóa sạch. Mặt khác, cơ hồ Nam Cung Li phát hiện ra điểm sai khác của bí tịch…”
Lý Nhứ Ca trầm mặc suy nghĩ. Không khí xung quanh như ngưng lại. Hai người ảnh vệ đã biết thói quen của chủ nhân băng lãnh, cũng không hề mở miệng. Lúc sau, Lý Nhứ Ca mới lên tiếng, “Lưu Yên, ngươi hãy cứ ở bên cạnh Nam Cung Li, không được manh động. Lần này, Thần Long Giáo không thể khôi phục lại nhanh. Sớm hay muộn thì lão thất phu Nghiêm Chấn cũng sẽ phải ra mặt.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
“Đinh Châu, trong triều thế nào?”
“Trong triều không phát sinh đại sự nào, Liễu phi nương nương chủ trì đại cục. Chính nàng nói, ngài cần mau chóng tìm ra bí tịch.”
“Đúng không? … Vậy… Phía Tiêu Nam thì sao?”
“Tiêu công tử bận việc kinh doanh. Hiện tai đang ở kinh thành, giao dịch với Hồ thương (dân tộc phía Tây và phía Bắc của Trung Quốc thời xưa, cũng được coi là ngoại tộc)
“Ừm, hắn cũng thật nóng vội. Là đệ nhất thương nhân toàn quốc rồi còn muốn giao thương với bên ngoài. Đinh Châu, ngươi theo Tiêu Mộc Dao tới đây có phát hiện thấy gì không?”
“Không ạ.”
“Phải không?”
“Chủ nhân.”
“Nói.”
“Hai kẻ cứu chủ nhân kia…”
“Việc này ta đã có tính toán, không cần lo lắng.”
“Dạ.”
……
“Lưu Yên, lui xuống.” Lý Nhứ Ca mệt mỏi phất tay cho ảnh vệ rời đi.
Không gian lại trở về trạng thái im lìm.