Chương 55
Khuôn mặt thanh tú đột biến đỏ bừng, Nhược Ngữ lúng túng rút tay về, thấp giọng nói: “Miệng lưỡi bôi mỡ.”
“Hả? Nào có a” Nhìn mặt sau đôi tai nhỏ xinh chuyển màu cà chua chín, Lý Nhứ Ca thực vui vẻ. Hắn dí mặt lại gần, định hôn lên nó, ai ngờ ái nhân đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt vài phần quái dị khiến hắn có chút giật mình.
“Không phải? Chắc ngươi đã nói câu này khá nhiều lần rồi?”
Nghe giọng điệu tỏ vẻ không quan tâm kia, Lý Nhứ Ca biết thừa đó là lời nói dối bởi có một ánh mắt sắc nhọn hướng về phía hắn đang chứng minh điều đó. Tiểu Ngữ ghen! Hắn thật cao hứng a
Nhược Ngữ nhìn biểu tình khoái trá của đối phương không khỏi tự mắng mình ngu. A a a, ta giống như… giống như…
“Lúc ta chưa nói…”
“Ta cũng chưa bao giờ yêu bọn họ. Người ta yêu duy nhất là ngươi.”
“……”
“Nếu ngươi không thích, ta lập tức đuổi bọn họ đi.”
“…Ta không có…”
“Không, vẫn nên giải tán. Chắc ta sẽ không bao giờ cần bọn họ nữa.”
“Ngươi…”
“Hẳn ngươi còn một vấn đề muốn hỏi ta?”
Nhược Ngữ ngây người ra một lúc, sau đó liền hiểu được hắn định nói tới điều gì. Quả thật, hắn sớm đã thấu tâm tư của ta nhưng ta vẫn không thể mở lời được.
Nhìn bộ dạng thương tâm nọ, Lý Nhứ Ca cảm thấy vô cùng đau xót,“Ta đã cự tuyệt nàng.”
Nhược Ngữ kinh ngạc ngẩng đầu. Hắn nói…
“Đúng vậy.” Lý Nhứ Ca lại kéo Nhược Ngữ vào lòng, cười khổ, “Ta biết, nàng là một cô nương tốt, có lẽ là cô nương tốt nhất ta đã từng gặp.
Ta nói với nàng, ta muốn nhận ngươi làm muội muội của ta.
Là muội muội chứ không phải là ái nhân.
Tiểu Ngữ, ngươi biết không? Nàng nói, ta đã sớm biết, chỉ là ta muốn cho ngươi biết tình cảm của ta thôi. Còn chuyện ngươi nhận hay không, ta cũng chẳng để tâm nữa.
Nàng đúng là nha đầu ngốc.
Mà việc duy nhất ta có thể làm là cự tuyệt nàng. Ta không thể hủy hại một cô nương tốt như vậy và ta cũng không có khả năng tự lừa gạt bản thân.
Mất một lần rồi mất tiếp lần nữa… Ta không muốn mất ngươi thêm… Tiểu Ngữ…”
……
Nhược Ngữ ôm chặt lấy Lý Nhứ Ca, ôm rất chặt, như muốn gói lại toàn bộ những sợ hãi, cô độc, mong chờ, tuyệt vọng chợt đến kia, dùng toàn bộ hơi ấm của cơ thể mình hòa tan chúng.
“Ta đã trở về… Ta sẽ không đi đâu nữa…”
“…Hôm ấy nàng nói, đây là lần cuối cùng ta có yêu cầu bốc đồng này, chỉ một ngày thôi, cho dù là giả cũng được. Thế nên, ta đưa ngọc bội cho nàng nhưng không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy.”
“……”
“Tiểu Ngữ, ngươi đang trách ta sao?” Đột nhiên, thanh âm trầm thấp trở nên khẩn trương, “Bất kể là trước kia hay hiện tại thì ngươi vẫn trách ta sao?”
“…Ta không biết.”
“Ha ha, quên đi. Ta đã nói rồi, dù thế nào ta cũng không buông tay, phải không?”
“……”
Vương phủ chính thức lâm vào tình trạng khủng hoảng trầm trọng tuy rằng bên ngoài trông khá ao yên bể lặng. Nội mấy ngày ngắn ngủi, cả hai đình viện đều bị ảnh vệ lặng lẽ giải tán nhanh gọn. Có nhóm người điên cuồng đòi tìm vương gia, luôn mồm gào thét: “Hồ ly tinh! Hồ ly tinh!” sau liền không rõ tung tích. Chứng kiến cảnh tượng như vậy, mọi người bắt đầu từ bỏ hi vọng, ngậm ngùi gói đồ đạc rời đi. Chuyện bọn họ đi đâu, sinh tồn thế nào không ai biết.
Tin tức duy nhất Nhược Ngữ được biết đó là việc Tiêu Mộc Dao bỏ đi.
“Nàng đi ngay trong buổi tối hôm đó, chỉ để lại thư nói mình phải đi, ký tên: muội muội, Tiêu Mộc Dao.” Lý Nhứ Ca thông báo.
“……”
“Tiểu Ngữ, ngươi muốn tìm hắn?”
Nhược Ngữ thắc mắc nhìn đối phương. Tìm nàng? Là đi tìm Tiêu Mộc Dao?
“Không phải Tiêu Mộc Dao. Kỳ thực, ngươi luôn muốn gặp hắn, đúng không? Để ngươi tìm hắn vất vả, ta không nỡ, chi bằng ta mang ngươi đi.” Lý Nhứ Ca xoa đầu Nhược Ngữ. Khuôn mặt lộ tia mất mác nhưng hắn vẫn kiên định nói, “Ta sẽ đi cùng ngươi, hắn ở ngay kinh thành, Tiêu Mộc Dao cũng là đi tìm hắn.
Tuy lúc trước không nói với ngươi nhưng chắc ngươi cũng có cảm giác.
Ta không muốn ngươi không vui vẻ.
Mất ngươi, thống khổ của hắn cũng không kém ta.
Chúng ta cùng đi tìm hắn, Tiểu Ngữ.
Ca ca của Tiêu Mộc Dao.
Tiêu Nam.”
(Ta là ranh giới phân chia giữa ngây thơ và trưởng thành, ta là người bảo vệ cho các em trẻ dưới 18 tuổi. Nếu em đủ 18 thì mời em vào vô tư, nếu em dưới 18 thì đừng vào, cố tình vào chủ nhà không chịu trách nhiệm. Nói cũng bằng thừa.)
Nhược Ngữ lúng túng nhìn nét cười khổ của Lý Nhứ Ca.
“Ta biết ngươi không thể quên hắn. Ta nào có năng lực chia rẽ các ngươi để sau đó ngươi hận ta, rồi biến mất lần nữa.”
“Đừng nói… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…” Nhược Ngữ lại ôm lấy Lý Nhứ Ca. Ta không rõ mình có bao nhiêu xúc động, chỉ là cảm thấy muốn khóc. Hóa ra ta thích khóc thế sao? “Là lỗi của ta… Là ta ích kỷ… Ta không thể lựa chọn…”
“Đứa ngốc.” Lý Nhứ Ca cũng vòng tay siết chặt ái nhân vào lòng, vuốt ve lưng, “Không phải lỗi của ngươi, không phải ngươi ích kỷ. Hãy dũng cảm tiến lên, chỉ cần ngươi hạnh phúc là đủ, ta sẽ luôn ở cạnh ngươi.”
Nhược Ngữ ngẩng đầu, nhận ra trong đôi mắt sáng lấp lánh kia là tràn ngập sự yêu thương. Lý Nhứ Ca đưa tay dính nước đến gần, nhẹ nhàng lột bỏ lớp diện cụ. Một dung nhan mỹ lệ lộ ra. Đây là Nguyên Nhược Ngữ, là con người trong lòng đầy tơ rối.
Nhược Ngữ ngượng ngùng nhìn khuôn mặt anh tuấn đang dần phóng đại. Cuối cùng vẫn là nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn ngọt ngào.
Lý Nhứ Ca khẽ hôn lên đôi môi xinh xắn (mở màn), sau chậm rãi tách chúng, vươn đầu lưỡi của mình tiến vào bên trong, thăm dò. Lúc đầu, Nhược Ngữ hơi bối rối nhưng rồi cũng chấp nhận phối hợp theo.
Đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng ướt át từng chút từng chút một, nhấm nháp hương vị thơm mát. Thân thể bắt đầu nóng lên. Tay càng túm chặt quần áo của đối phương hơn. Thời điểm hai lưỡi gặp nhau như có điện giật, Nhược Ngữ có thể cảm nhận được dòng nhiệt khí từ dưới bàn chân truyền gấp gáp lên trên. Cơ hồ, Lý Nhứ Ca dần mất đi sự khống chế, mạnh mẽ quấn lấy, ra sức cắn ʍút̼. Dịch thể của bọn họ trộn lẫn vào nhau, bầu không khí xung quanh như muốn bốc cháy.
Khi Nhược Ngữ tưởng mình sắp hết hơi tới nơi thì Lý Nhứ Ca nhẹ nhàng buông ra. Hai người thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ bừng bừng. Chờ bên này lấy lại khí, bên kia lại tiếp tục lao vào… Cảm giác tê dại nơi đầu lưỡi, cảm giác siết chặt nơi thắt lưng khiến Nhược Ngữ không níu nổi chút lý trí. Thân thể trở nên vô lực.
Không ai chú ý rằng mình đã nằm lên giường bởi bọn họ vẫn mải miết hôn, vẫn tim đập đến mức nổ tung.
Nhược Ngữ mê man đi trong nụ hôn gắt gao tới quay cuồng trời đất, mãi cho tới khi có đôi tay nóng rực cởi bỏ quần áo của hắn, chạm vào tấm lưng trần của hắn thì mới hắn mới có phản ứng.
“Ô… Ngươi… Ưm…”
Động tác càng nhanh hơn. Lớp áo lót bị mở ra, phô bày bộ ngực trắng như tuyết. Dịu dàng bám lấy đôi vai nhẵn bóng, Lý Nhứ Ca di chuyển nụ hôn xuống phía dưới, dừng lại tại chỗ hầu kết nho nhỏ, khẽ cắn trêu chọc. Nhược Ngữ không nhịn được, phát ra tiếng rên rỉ.
Bị âm thanh gợi tình kích thích, chứng kiến thân thể ái nhân chuyển màu đỏ bừng, ánh mắt của Lý Nhứ Ca càng thêm đen đặc, tràn ngập dục vọng.
“Không cần…”
Lý Nhứ Ca vươn tay lên trên, vân vê hai cái hồng anh sớm căng. Nhược Ngữ run rẩy, bắm chặt lấy bờ vai mạnh mẽ phía đối diện
“A… Không cần…”
Đem một hồng anh ngậm vào miệng, Lý Nhứ Ca từ từ ɭϊếʍƈ viền xung quanh, sau đó cắn nhẹ chỗ trung tâm rồi dùng đầu lưỡi chọc chọc khiêu kích. Hành động này khiến Nhược Ngữ càng thêm run rẩy. Khoái cảm trào dâng như thủy triều, không ngăn nổi âm thanh thoát ra.
“Ô… Ưm…”
Lý Nhứ Ca hài lòng nhìn kiệt tác của mình, hồng anh ướt át ửng đỏ, trong mắt lửa bốc ngùn ngụt nhưng vẫn cố nhịn. Nở nụ cười gian, hắn lưu luyến rời đi tới công kích chỗ mẫn cảm nhất của Nhược Ngữ, lỗ tai. Hắn lập lại mọi động tác trêu trọc, ɭϊếʍƈ, cắn, ʍút̼ rồi thì thầm làm Nhược làm tiếng rên rỉ ngày càng lớn hơn.
“A! Không cần… Ưm… Ưm…”
“Nó thật cứng… Nơi này…” Bàn tay không lúc nào ngừng hoạt động lướt qua núm hồng anh nhỏ xinh rồi thong dong đi xuống dưới… qua rốn… đi xuống dưới nữa…
“Và cả… nơi này nữa…”
Cơ thể bất giác cong lên, bên dưới cũng trướng đại, Nhược Ngữ vất vả nắm chặt lấy quần áo sớm đã xộc xệch của Lý Nhứ Ca.
Lý Nhứ Ca Một một mặt đặt từng nụ hôn nồng nhiệt lên cổ ái nhân, một mặt bắt đầu cởi bỏ quần của ái nhân, cho tới khi hoàn toàn không còn mảnh vải trên thân. Ngón tay thon dài từ từ vuốt ve bàn chân, để ấn chỗ đùi trắng nõn rồi lách vào phần non, cuối cùng bóp tới…
Rất nhanh, Lý Nhứ Ca dùng lưỡi áp chế tiếng kêu thất thanh, tay không ngừng ma sát lên xuống kịch liệt. Thân thể của Nhược Ngữ dần chuyển màu phấn hồng mê người, làn nước mắt mỏng phủ mờ, khẽ tràn từ khóe mắt. Chứng kiến cảnh xuân phơi phới như vậy nhưng Lý Nhứ Ca vẫn cố gắng khống chế, tận lực hầu hạ. Hắn ɭϊếʍƈ đi từng giọt nước mắt chực rơi, gia tăng tốc độ di chuyển.
“A a a… A… Ưm… Nhứ… Nhứ…”
“Ngoan… Gọi tên ta…” Thật muốn ăn ngay lập tức!
“A… Ô… Nhứ… Ca… Ta…”
Nghe được tên mình thoát ra từ đôi môi xinh xắn, vương gia nhà mình vô cùng hưng phấn, càng thêm ma sát gắt gao, thi thoảng còn chạm tới chỗ sâu và nhiều nước nhất.
Không bao lâu, thanh âm của Nhược Ngữ thêm lớn hơn, tay túm chặt quần áo của Lý Nhứ Ca như muốn xé rách.
“A a a a!!!” Cuối cùng, theo tiếng thét chói tai, tân dịch cũng ồ ạt phóng.
Qua cao trào, Nhược Ngữ mệt mỏi buông tay, ai oán nhìn thủ phạm.
Thấy ánh mắt được giải nghĩa rằng tuyệt đối mê người kia, Lý Nhứ Ca gầm nhẹ quở trách bản thân, đem bàn tay dính đầy dịch của mình bôi lên đùi của ái nhân, sau lại tiếp tục đè ép vùng sâu ấy.
Vừa hồi phục tinh thần, Nhược Ngữ lại cảm nhận được một vật cứng đang tấn công đùi mình. Hắn cúi xuống thấy biểu tình kích động và dục vọng của Lý Nhứ Ca, độ nóng khuôn mặt liền tăng thêm mức cao.
“A!!!” Thình lình, xuất hiện cơn đau từ hạ vị truyền tới. Một ngón tay xâm nhập vào trong, thăm dò cà dường như có thể biết được cả độ cứng của móng tay.
Bỗng nhiên, toàn thân Nhược Ngữ trở nên cứng đơ. Cơn ác mộng ngày đó lại ùa về. Đôi bàn tay mập thô, tiếng cười điên loạn, gương mặt méo mó, đau đớn trên người…
“Đừng!!! Đừng!!!———-” Nhược Ngữ kinh hoàng đẩy đối phương ra, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.
Bị phản ứng hoảng loạn của Nhược Ngữ làm cho giật mình, Lý Nhứ Ca vội vàng dừng động tác, lập tức trấn an. Hắn siết chặt lấy con người bé nhỏ đang kinh hô, không ngừng nói: “Không có việc gì hết… Không có việc gì hết… Là ta đây… Ta sẽ không để ngươi chịu tổn thương… Là ta đây…”
Dần dần, Nhược Ngữ bình tĩnh lại. Hắn nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Lý Nhứ Ca, lúng túng giải thích: “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… ta…ta…”
“Không sao, dù gì thì ta cũng đã nghĩ không thể tiến được đến bước cuối cùng. Còn không phải ngươi… Ài, quên đi.” Lý Nhứ Ca giúp Nhược Ngữ đắp chăn rồi đi xuống giường, “Ngươi hãy ngủ đi. Ta sẽ chờ cơ hội khác.”
“Ngươi…” Nhược Ngữ sợ hãi, định níu lại thì liền bị câu sau buộc rút tay về.
“Ngươi phải cho ta đi giải quyết chút chứ!”
Lý Nhứ Ca bất đắc dĩ nhìn gương mặt đỏ tưng bừng nọ. Không muốn rời đi nhưng vẫn phải rời đi. Ai phải gọi người chuẩn bị nước lạnh dập lửa đã.
Ngày hôm sau, hai người rời vương phủ tới Tiêu phủ ở phía đông thành.