Chương 15
Bạch Dạ cùng Hạ Quân ăn xong bữa tối rồi ai về phòng người nấy.
Bạch Dạ tắm rửa xong, ngồi xếp bằng trên giường thưởng thức chiếc vòng tay do mình bệnh, một bên nhìn nhân duyên bạc: “Tơ hồng được dùng để dắt duyên cho người khác, vậy còn nhân duyên bạc thì sao? Phải dùng như thế nào nhỉ? Viết nhân duyên của người khác lên trên à?”
Đúng lúc cậu đang tự hỏi nhân duyên bạc dùng như thế nào, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh: “Nguyệt Lão, tín đồ Phương An khẩn cầu Nguyệt Lão đừng khiến ta phải rời xa A Thù……”
Bạch Dạ dừng việc đang làm, nhíu mày nghĩ, trước kia những âm thanh cầu thần bái phật thường đến sáng sớm mới có, tại sao hôm nay lại biến thành buổi tối rồi? Lại muốn khiến cậu ta mất ngủ cả đêm à?
Nói lại thì bây giờ cậu có đang ở nhà họ Hạ đâu? Vậy giọng nói đang cầu xin thần linh kia từ đâu mà tới?
Đột nhiên, cảnh vật trước mắt cậu thay đổi hoàn toàn, từ căn phòng sáng sửa biến thành một ngôi nhà tăm tối, khoảng đất trước mặt dưới chân Bạch Dạ là một hàng nến, còn có một nam một nữ đang há hốc mồm nhìn cậu.
Bạch Dạ nhất thời chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trên mặt nhìn rõ hai chữ “ngơ ngác”. Cậu đang gặp ảo giác à? Hay là đang ở trong mơ? Nếu không tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ thế này?
Ba người nhìn nhau một hồi lâu, cô gái cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại, kích động lắc tay Phương An: “Anh, Nguyệt Lão hiển linh, Nguyệt Lão hiển linh rồi.”
Bạch Dạ: “……”
Nguyệt Lão? Nói cậu sao?
“Nguyệt, Nguyệt Lão?” Ánh mắt của Phương An chuyển từ khuôn mặt tuấn tú của Bạch Dạ xuống dưới cổ, rồi từ cổ nhìn xuống dưới, chỉ thấy cả người đối phương quấn độc một cái khăn tắm: “!!”
Khăn tắm!?
Nguyệt Lão quấn khăn tắm?
Nếu như không phải tay trái của đối phương đang cầm tơ hồng, tay phải lại giữ nhân duyên bạc, hơn nữa còn đột nhiên xuất hiện từ trong không trung, có khả năng hắn sẽ coi người này là kẻ háo sắc rồi xông vào đấm cho một trận mất: “Thật sự là Nguyệt Lão sao? Sao lại trẻ quá vậy? Hơn nữa các trưởng bối đều nói thần tiên đã……”
“Anh âm miệng.” Can Thu vội vàng kéo Phương An quỳ xuống: “Nguyệt Lão, tín nữ Can Thu cùng Phương An tình đầu ý hợp, không hiểu sao có duyên nhưng lại không có phận, mong Nguyệt Lão giúp đỡ, viết tên của hai người chúng con lên nhân duyên bạc.”
Bạch Dạ: “……”
Ơ thế mấy người này coi cậu là Nguyệt Lão thật à!
Cậu nhìn giống Nguyệt Lão chỗ nào?
Làm ơn nói cho cậu biết, có ai từng gặp Nguyệt Lão đang quấn khăn tắm bao giờ chưa?
Phương An vội vàng cúi đầu: “Khẩn cầu Nguyệt Lão giúp chúng tôi kết duyên với nhau, viết tên của tôi với cô ấy lên nhân duyên bạc.”
Bạch Dạ nhân lúc hai người đó không nhìn mình quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhìn những đồ vật cũ kỹ được bài trí trong phòng cùng với cánh cửa sổ rách nát, cậu đoán bản thân đang ở trong một ngôi miếu đổ vỡ, hơn nữa lúc này cậu đang ở vị trí của tượng thần.
Cậu nhanh chóng đứng lên, nhéo thử mặt của mình.
Đau.
Nói cách khác những thứ này không phải là ảo giác, cũng không phải trong giấc mơ của cậu.
Bạch Dạ buồn bực, vậy tại sao cậu lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, chỗ này là nơi nào?
Cậu đã làm gì mà lạc trôi đến tận đây vậy?
Còn nữa, đôi nam nữ dưới kia tại sao lại chấp nhận việc cậu xuất hiện từ trong không trung một cách dễ dàng như vậy?
Ủa rồi hai người đó coi cậu là thần tiên thật luôn?
Can Thu cùng Phương An thấy đối phương vẫn không lên tiếng, trong lòng thấp thỏm bất an. Người đứng trước nóng vội không chờ được thần linh đáp lại, cẩn thận gọi một tiếng: “Nguyệt Lão?”
Bạch Dạ nhìn về phía bọn họ, từ tướng mạo có thể thấy bọn họ vô cùng có duyên với nhau, cũng vô cùng yêu thương lẫn nhau. Nhưng mâu thuẫn ở chỗ tướng mạo của một người là bạc đầu giai lão, tướng mạo của người còn lại là đến ch.ết cũng không gặp lại nhau, thật là kỳ quái.
Phương An lớn mật nói: “Nguyệt Lão, chúng ta thương yêu nhau sâu sắc, nhưng không hiểu sao có một thế lực vô hình luôn ngăn cản chúng ta.Ví dụ như tự nhiên xuất hiện rất nhiều chuyện khó hiểu khiến tôi với A Thu mười ngày nửa tháng không được gặp nhau lấy một lần, nếu không thì là một đống những hiểu nhầm từ đâu chui ra phá hoại quan hệ giữa chúng tôi và cha mẹ hai bên. Nhưng càng như vậy chúng tôi lại càng yêu nhau hơn. Thế nhưng khi chúng tôi càng ở bên nhau, những người xung quanh làng càng xảy ra nhiều chuyện xúi quẩy. Chúng tôi đã dùng hết cách có thể rồi nhưng không thể thay đổi được hiện trạng này. Sau đó chúng tôi có đi xem bói, thầy bói nói bởi vì thần linh đã rơi xuống nên chúng tôi không có được sự chúc phúc của Nguyệt Lão, vậy nên chúng tôi mới gặp phải vô vàn trắc trở, không thể ở bên nhau.Nhưng rõ ràng Nguyệt Lão ngài còn đang ở đây, vì sao lại không chúc phúc cho phàm dân chúng ta?”
Vừa nói dứt lời, hai chiếc vòng tay làm bằng chỉ đỏ nhìn có vẻ không đẹp mắt lắm rơi xuống trước mặt bọn họ.
Bạch Dạ nói: “Đeo lên.”
Tơ hồng có thể khiến Dư Dược và Phí Giang nảy sinh tình cảm, chắc hẳn cũng có thể giúp Phương An cùng Can Thu loại bỏ hết chướng ngại, giúp cho bọn họ được ở bên sát gần nhau.
“Đây là vòng tay được bện bằng tơ hồng nhân duyên sao?” Can Thu cùng Phương An mừng rỡ như điên, vội vàng nhặt lên đeo vào cổ tay, tiếp theo từ trong vòng tay phóng ra một sợi chỉ đỏ, nối liền với chiếc vòng của đối phương, sau đó cả sợi chỉ đỏ và chiếc vòng đều biến mất.
Can Thu sờ sờ cổ tay, nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại không thấy đâu nữa rồi?”
Phương An xoa đầu cô, cười nói: “Em từng nghe nói có người bình thường nào thấy được tơ hồng của Nguyệt Lão chưa?”
“Cũng phải.” Can Thu vội vàng dập đầu với Nguyệt Lão: “Cảm ơn Nguyệt Lão, cảm ơn Nguyệt Lão.”
Bạch Dạ: “……”
Giờ mà cậu nói cậu Giờ mà cậu nói cậu không phải không phải Nguyệt Lão, bọn họ sẽ tin sao?
Phương An cũng dập đầu theo: “Cảm ơn Nguyệt Lão. Nguyệt Lão, những cống phẩm trên bàn đều là của ngài, ngài có thể mang về để dùng rồi.”
Bạch Dạ không biết tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, vẻ mặt tang thương ngẩng đầu lên trời, tầm mắt xuyên qua nóc nhà dột nát nhìn ra khoảng trời sao bên ngoài
Cậu thật sự không còn mặt mũi nào mà nói với đôi tình nhân trước mặt rằng bây giờ cậu đang có một vấn đề rất nan giải, đó chính là —— giờ cậu trở về thế nào
Chẳng lẽ phải ngồi chuyến xe buýt số 11 à?