Chương 47
Bạch Dạ nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại nhìn,người vừa tiến vào là Tùng Trị, Đàm Long cùng với Thành Trấn, Thành Trì.
“Bạch Dạ?” Tùng Trị, Đàm Long cùng Thành Trấn mừng rỡ kêu lên: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Thành Trì đi vào sau cũng vui mừng kêu lên một tiếng: “Đại thần, tại sao cậu lại ở đây?”
Bạch Dạ ngẩn người: “Tại sao mọi người đều ở đây thế này?”
“Ông nội, cậu ấy chính là đại……” Thành Trì nhớ tới việc Bạch Dạ không muốn người khác biết thân phận của cậu, liền sửa lại kích động nói với ông mình: “Ông nội, cậu ấy chính là người đã giúp cháu, bạn học Bạch Dạ của Tiểu Trấn.”
Ông Thành trợn mắt há mồm: “Cậu….cậu ta chính là người mà cháu nhắc đến ư?”
Ông Đàm cùng ông Tùng đồng thanh nói: “Cậu ta là bạn học Bạch Dạ của Tiểu Long ( Tiểu Trị) hả?”
Đàm Long và Tùng Trị cao hứng gật đầu: “Đúng vậy, chính là cậu ấy.”
Ông Đàm, ông Tùng: “……”
Duyên phận đúng là kỳ diệu, lúc trước bọn họ vẫn luôn muốn cháu trai mình mời Bạch Dạ về nhà ăn bữa cơm, nhưng Bạch Dạ gần đây không rảnh, vậy nên chỉ đành chọn một hôm khác. Không ngờ rằng hôm nay lại bất ngờ gặp được cậu ở đây.
Thành Trì kéo ông Thành đến trước mặt Bạch Dạ: “Bạch tiên sinh, đây là ông nội của tôi, ông nội vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn với cậu, không ngờ rằng hôm nay đến đây lại được gặp ân nhân của mình.”
Bạch Dạ rất xấu hổ, đối mặt ông Thành lại càng xấu hổ hơn, bởi vì vừa rồi mọi người náo loạn đến mức không vui vẻ gì, giờ đảo mắt một cái quan hệ đã thay đổi rồi: “Cái đó… Ông nội Thành, cháu chào ông.”
“Không, không……” Ông Thành nào dám bảo thần tiên gọi ông là ông nội, lại nghĩ tới lúc trước ông nói mấy lời tàn nhẫn với Bạch Dạ, hai chân bất giác mềm nhũn khụy xuống mặt đất: “Không dám nhận.”
“Ấy ——” Bạch Dạ cùng Thành Trì vội vàng đỡ lấy ông.
Thành Trấn nôn nóng nói: “Ông nội, ông không sao chứ?”
“Không, không có việc gì, chỉ là vừa rồi thiếu chút nữa mạo phạm thần……” Ông Thành nhớ tới việc Thành Trì từng nói Bạch Dạ không muốn mọi người biết chuyện cậu là thần tiên, vậy nên vội vàng sửa lại câu nói: “Thiếu chút nữa mạo phạm bạn học của cháu.”
Bạch Dạ: “……”
Ông Hạ nghe ra được ngữ khí mang theo ý cung kính của ông Thành, bất giác thấy sững sờ: “Chuyện là như thế nào vậy?”
Ông Thân, ông Cống và ông Văn ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lắc đầu tỏ vẻ bọn họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tùng Trị chú ý tới Hạ Quân bên cạnh ông Hạ, kinh ngạc nói: “Hạ Quân, tại sao cậu cũng ở chỗ này?”
“Cuối cùng mọi người cũng chú ý tới tôi rồi.” Lần đầu tiên Hạ Quân thấy sự tồn tại của mình mờ nhạt như vậy, lúc trước ai bước vào cửa thì cũng nhìn hắn đầu tiên, nịnh bợ kêu một câu Hạ thiếu.
Tùng Trị cười nói: “Vừa rồi mọi sự chú ý đều đặt trên người Bạch Dạ, cho nên không ai chú ý tới cậu, cậu tới đây cùng Bạch Dạ à?”
“Không phải.” Hạ Quân nhìn về phía ông Hạ: “Tôi tới đây cùng với ông nội.”
“Ông nội hả?” Bạch Dạ nghe Hạ Quân nói xong liền nhìn về phía ông Hạ với dáng vẻ già khọm như sắp xuống quan tài, cậu nhìn thế nào cũng không liên tưởng được người trước mắt với ông nội Hạ ở nhà: “Đây là ông nội cậu?”
Hạ Quân, ông Hạ: “……”
Bạch Dạ nhìn chằm chằm vào ông lão, trừ đôi mắt ra thì những bộ phận khác không hề giống với ông nội Hạ, hơn nữa giọng nói cũng rất khác, tại sao Hạ Quân lại gọi người đó là ông nội?
Ông Hạ bị người khác nhìn chằm chằm nên cả người không được tự nhiên, tức giận trừng mắt với cậu một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Bạch Dạ cười nói: “Cặp mắt gườm gườm này cũng giống đấy chứ.”
Tất nhiên câu nói này là để chỉ ông nội Hạ.
Ông Hạ: “……”
Ông Thành vội vàng nói với ông Hạ: “Ông Hạ, không được lớn tiếng vô lễ với Bạch tiên sinh như thế.”
Ông Hạ bối rồi: “Ông Thành, ông làm sao thế?”
Thành gia và Hạ gia đều là người tu luyện, hơn nữa địa vị của nhà họ Thành dù là ở phàm giới hay là giới Tu chân đều không hề thua kém so với nhà họ Hạ. Tuy họ không ức hϊế͙p͙ những phàm nhân nhỏ bé yếu ớt, nhưng cũng sẽ không tuỳ tiện khom lưng cúi đầu với người bình thường. Hiện tại ông Thành lại hạ mình dưới trướng một người phàm, điều này thật sự khiến ông cảm thấy khó hiểu.
“Về sau tôi sẽ nói với ông.” Ông Thành làm động tác mời với Bạch Dạ: “Bạch tiên sinh, mời ngồi.”
Thái độ nhiệt tình của ông thật sự khiến Bạch Dạ không biết phải làm sao: “Cái đó, ông nội Thành ……”
Không đợi cậu nói hết câu, Đàm Long cùng Thành Trấn đã kéo Bạch Dạ đi về phía bàn ăn: “Bạch Dạ, nếu như cậu đã đến đây rồi thì ở lại ăn với chúng tôi một bữa cơm đi.”
Ông Thành nhanh chóng kéo ghế dựa ra để Bạch Dạ ngồi xuống.
Bạch Dạ nghĩ dù sao cũng đã tới đây rồi, hơn nữa bây giờ trùng hợp lại là giờ ăn cơm, vậy thì ngồi xuống ăn một chút cũng được: “Vâng, cũng không biết có quấy rầy nhã hứng của các bậc trưởng bối không nữa?”
Ông Thành, ông Đàm cùng ông Tùng vội vàng nói: “Không đâu.”
Ông Hạ, ông Văn, ông Thân, ông Văn, Bạch Đức, Tằng Văn Hoa, với hai ông cháu Hạ Quân ngơ ngác nhìn nhau, thật sự không hiểu mọi chuyện là như thế nào. Điều khiến cho bọn họ bối rối hơn chính là tại sao mấy người ông Thành lại khách sáo với Bạch Dạ như vậy.
Ông Hạ nhỏ giọng hỏi Hạ Quân: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Hạ Quân nhớ tới mấy ngày trước hội bạn của Bạch Dạ cảm ơn cậu vì đưa thuốc cho bọn họ liền nói: “Có khi là vì Bạch Dạ đưa cho mấy người Đàm Long đan dược có thể chữa khỏi bệnh của người già trong nhà, bọn họ thấy cảm kích nên mới đối xử thân thiện với cậu ấy như vậy.”
Ông Hạ kinh ngạc nói: “Bạch Dạ cho bọn họ đan dược? Nó lấy đan dược từ đâu ra? Cháu và A Sâm cho nó à? Không đúng, nếu là vì chuyện đan dược thì ta có thể hiểu được tại sao ông Đàm và ông Tùng thấy cảm kích với Bạch Dạ. Nhưng ông Thành là người tu chân mà, đan dược đâu có ít ỏi gì so với Hạ gia chúng ta, thái độ của ông Thành còn nhiệt tình hơn so với mấy người ông Đàm, thậm chí còn tỏ ra cung kính nữa, thái độ như vậy thật sự quá kỳ lạ?”
“Đúng là có chút kỳ lạ thật.” Hạ Quân ngẫm nghĩ: “Liệu có liên quan đến việc cháu của ông Thành nói rằng Bạch Dạ từng giúp gia đình đó một số chuyện không?”
Ông Hạ thấy cháu mình cũng không rõ nội tình bên trong, chỉ đành gác lại những thắc mắc trong lòng, chờ bữa tiệc kết thúc rồi hỏi lại sau.
Bạch Dạ nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của mấy người ông Văn mới để ý rằng mình đang ngồi ở vị trí trên, cậu nhanh chóng đứng dậy: “Cháu không nên ngồi đây mới phải.”
“Phải ngồi đó chứ, hôm nay cậu bắt buộc phải ngồi chỗ đó.” Ông Thành quay sang hỏi mấy người ông Văn: “Mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Hôm nay chỉ là một buổi tụ tập nhỏ, các ông lão tất nhiên cũng không quan tâm lắm đến vị trí chỗ ngồi: “Không có ý kiến gì.”
Bạch Dạ: “……”
Mọi người tìm chỗ rồi ngồi xuống.
Bạch Đức cùng Tằng Văn Hoa quay sang nhìn nhau, sau đó mặt dày kéo ghế dựa ra ngồi xuống: “Hoá ra Tiểu Dạ cùng với cháu trai của các vị tiên sinh ngồi ở đây là bạn học à, thất kính thất kính, vừa rồi là chúng tôi lỗ mãng, có gì đắc tội mong mọi người thứ lỗi, chúng tôi tự phạt một ly.”
Bạch Đức cùng Tằng Văn Hoa cầm lấy chén rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Mọi người không lên tiếng, tỏ vẻ không coi bọn họ ra gì.
Bạch Dạ quay sang ông Thành chỉ vào Bạch Đức hỏi: “Ông nội Thành, chuyện của bọn họ là sao vậy?”
Hai người Bạch Đức dù gì cũng là cha mẹ của Bạch Dạ, ông Thành cũng không muốn khiến bọn họ khó xử, cười cười nói: “Mọi chuyện cũng đã qua rồi, không nên nhắc lại làm gì nữa.”
Bạch Đức vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, mọi chuyện đều qua rồi, không cần nhắc lại nữa. Ông Thành, vừa rồi là chúng tôi không đúng, chúng tôi kính ông một ly, hy vọng ông có thể tha thứ cho hành vi trước đó của chúng tôi.”
Bạch Dạ không định bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy. Mặt cậu bỗng chốc sầm xuống: “ chuyện gì làm sai thì phải chịu phạt, nếu không về sau sẽ còn tái phạm.”
Tằng Văn Hoa mất hứng nói: “Tiểu Dạ, ông Thành đã nói không truy cứu rồi, tại sao con còn nhắc đến chuyện đó”
Thành Trấn cũng biết cha mẹ Bạch Dạ ghê gớm, nếu như dễ dàng bỏ qua mọi chuyện cho bọn họ, về sau nhất định sẽ hếch mũi lên mặt với mọi người: “Ông nội, có sao thì nói đó đi?”
Ông Thành: “Việc này……”
Ông Thân nhìn ra được ông Thành đang khó xử bèn lên tiếng thay cho bạn của mình: “ khi chúng ta đi thang máy lên đây, cha mẹ của bạn học cháu cũng theo vào thang máy. Giám đốc quản lý đi theo chúng ta chưa từng gặp bọn họ, vậy nên liền bảo hai người đưa ra thẻ lô ghế VIP. Bọn họ không có thẻ, còn nói định lên lầu hai thôi, nhưng thang máy này chỉ lên lầu ba, không dừng lại ở lầu hai, giám đốc quản lý đành phải khách sáo mời hai người ra ngoài. Bọn họ không vui liền làm loạn hết cả lên, khi đang tranh chấp thì tát vào mặt ông Thành một cái, còn cực kỳ ngạo mạn nói rằng đằng sau bọn họ có người chống lưng, nếu như chúng ta dám động vào bọn họ thì chắc chắn sẽ phải ch.ết, sau đó chúng ta đưa bọn họ tới đây.”
Thành Trấn cùng Thành Trì khó tin: “Cái gì? Bọn họ đánh ông nội của cháu?”
Bạch Đức cùng Tằng Văn Hoa nhìn thấy bọn họ tràn ngập lửa giận liền rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.
Bạch Dạ thở dài, hai người này đúng là biết gây chuyện thật. Cậu nhìn về phía hai người họ, lạnh lùng nói: “Hai người đánh người ta, còn không mau xin lỗi đi?”
Hai người Bạch Đức ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên họ thấy con trai của mình nói chuyện quyết đoán như vậy.
Bạch Dạ quát lớn: “Mau xin lỗi.”
Bạch Đức và Tằng Văn Hoa tự biết mình đuối lý, cũng không dám hành động lỗ mãng với mấy ông lão nữa, ngoan ngoãn đứng dậy đi đến trước mặt ông Thành tỏ vẻ hối lỗi: “Ông Thành, rất xin lỗi.”
Bạch Dạ không hài lòng với thái độ của bọn họ, lại nói: “Khom lưng 90 độ, xin lỗi thành tâm thành ý vào.”
Tằng Văn Hoa cả giận nói: “Bạch Dạ, con đừng quá đáng.”
“Xin lỗi.” Lần này ngữ khí của Bạch Dạ còn cứng rắn hơn nữa.
Tằng Văn Hoa chưa bao giờ thấy ánh mắt con trai của mình lại đáng sợ như vậy, tim bà run lên, không tự chủ được mà cong lưng xuống: “Ông, ông Thành, rất xin lỗi. Vừa rồi là chúng tôi không đúng, chúng tôi không nên làm loạn, mong ông tha thứ cho chúng tôi, cho chúng tôi một cơ hội để hối lỗi và thay đổi bản thân.”
Bạch Đức cũng xin lỗi theo.
Ông Thành cảm thấy thái độ bọn họ cũng coi như là thành khẩn rồi liền gật đầu: “Vậy thì……”
Bạch Dạ biết ông Thành nể mặt mũi của cậu nên sẽ tha thứ cho hai người đó liền nói chen vào: “Đánh cho bọn họ một trận rồi vứt ra ngoài, nếu về sau còn để xảy ra chuyện này nữa thì cứ việc thả trôi sông.”
Mọi người: “……” Đối xử với chính cha mẹ của mình mà cũng tàn nhẫn thật.
Tằng Văn Hoa không ngờ Bạch Dạ lại nhẫn tâm như vậy, ngẩng đầu thét lớn: “Bạch Dạ, chúng ta đã xin lỗi rồi, tại sao con còn bảo người ngoài đánh chúng ta, chúng ta là cha mẹ của con, con để cho người khác đánh chúng ta, con còn là người sao?”
Bạch Đức kêu lên: “ Lúc trước chúng ta đã bị đánh một trận rồi, giờ lại thêm một trận nữa thì sẽ ch.ết đó. Bạch Dạ, con không thể đối xử với chúng ta như vậy được, chúng ta là cha mẹ của con cơ mà.”
“Ngay khi các người đặt bút ký thư đoạn tuyệt quan hệ thì không phải nữa rồi.” Bạch Dạ lãnh đạm nói: “Đây là lần cuối cùng tôi giúp mấy người. Đánh cho hai người một trận là để hai người nhớ được bài học của mình, nếu về sau hai người còn phạm phải sai lầm như này nữa thì tự mình giải quyết đi.”
“Cho dù chúng ta có viết thư đoạn tuyệt thì cũng không thể phủ định được sự thật là chúng ta đã sinh ra con rồi nuôi dưỡng con nên người.”
Bạch Dạ nheo mắt nhìn bọn họ.
Thành Trấn nói với cấp dưới của ông Thành: “Lôi xuống đánh cho một trận, sau đó ném ra khỏi Tùng Hạc Lâu. Dặn dò giám đốc quản lý lần sau không cho bọn họ vào đây nữa.”
“Vânh.” Cấp dưới của ông Thành lôi Bạch Đức và Tằng Văn Hoa đang lớn tiếng kêu gào rời đi.
Bạch Dạ đứng lên nói: “Cháu ra ngoài một chút rồi sẽ quay lại.”
Ông Thành gật đầu: “Được.”
Bạch Dạ rời khỏi căn phòng, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ thang máy truyền đến liền xoay người đi về phía đó nhìn Bạch Đức cùng Tằng Văn Hoa đang kêu gào chửi mắng.
“Bạch Dạ chính là con sói mắt trắng, đúng là chúng ta phí công nuôi dưỡng nó.”
“Chúng ta vất vả nuôi nó lớn khôn, vậy mà nó lại bảo người khác đánh chúng ta, hắn không ch.ết tử tế được.”
“Á ——”
Cấp dưới của ông Thành đánh một hồi rồi kéo người xuống lầu dưới, sau đó vứt ra ngoài từ cửa sau của Tùng Hạc Lâu.
Phía sau cánh cửa là một con hẻm, rất ít người đi qua nơi này.
Bạch Đức cùng Tằng Văn Hoa đau đớn kêu to: “Có ai không, cứu mạng với.”
Bọn họ nghe thấy có tiếng bước chân đi về phía hai người, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Bạch Dạ đứng ở cửa cúi đầu nhìn bọn họ.
Tằng Văn Hoa kêu lên: “Bạch Dạ, mày là đứa con bất hiếu, đối xử với cha mẹ đã sinh ra mình như vậy sẽ không được ch.ết tử tế.”
Bạch Dạ nhìn mặt bà ta rồi nói: “Tôi thật sự là đứa con do hai người sinh ra sao?”
Tằng Văn Hoa và Bạch Đức sửng sốt.
“Mũi của hai người gồ lên, đuôi mày rủ xuống, quầng mắt trũng xuống, nếp nhăn trên trán cũng nhiều, chứng minh đường con cái của hai người cực kỳ kém, cho dù có con cái thì cũng rất dễ ch.ết non, vậy nên tôi không phải là con trai của mấy người.”
Tằng Văn Hoa không thừa nhận: “Mày nói hươu nói vượn gì đấy, chính tao mang thai chín tháng mười ngày rồi đẻ ra mày mà.”
“Tôi có nói bậy hay, không trong lòng các người rõ nhất.”
Tằng Văn Hoa, Bạch Đức: “……”
Bạch Dạ đi đến trước mặt bọn họ, nhìn Bạch Đức nói: “Có điều câu nói của mấy người lúc trước không sai. Cho dù các người có viết thư đoạn tuyệt quan hệ cũng không thể nào phủ định được sự thật rằng hai người đã nuôi tôi khôn lớn. Cho nên đây là lần cuối cùng tôi báo đáp hai người, giúp cho hai người có được đứa con đẻ của mình.”
Tằng Văn Hoa vừa mới đầu 40, còn có thể sinh con được.
Bạch Đức cười lạnh: “Chúng tôi đến bệnh viện kiểm tr.a nhiều lần rồi, bác sĩ đều hạ bản án nói rằng cơ thể hai người chúng ta không thể thụ thai được, làm sao cậu có thể khiến chúng tôi có con được?”
Nếu không phải như vậy, hai người cũng sẽ không sống một cách tùy tiện chắp vá như hiện tại.
Bạch Dạ lấy một búp bê Phật màu vàng to cỡ bàn tay từ trong ba lô ra: “Đây là búp bê cầu tự, hai người sờ đầu nó để lấy may mắn đi.”
Bạch Đức và Tằng Văn Hoa ngẩn người, bất giác giơ tay sờ đầu con búp bê.
Bạch Dạ cất con búp bê Phật màu vàng đi: “Tháng này hai người phải cố gắng đấy, tháng sau chắc chắn sẽ thụ tinh được song thai.”
“Thật hay giả vậy?” Bạch Đức không tin: “Sờ đầu búp bê là có con được sao?”
“Tháng sau hai người sẽ biết tôi nói thật hay là giả. Nhưng có một điều tôi phải nhắc nhở hai người. Sau khi có con rồi mà vẫn quấn lấy tôi sẽ khắc ch.ết một đứa con, nếu lại làm chuyện xằng bậy, đi khắp nơi sinh sự thì sẽ khắc ch.ết đứa con còn lại, từ đó trở nên tuyệt hậu, như vậy sẽ không có ai chăm sóc các người cho đến cuối đời nữa.” Bạch Dạ nói xong lời này liền quan sát lại vẻ mặt của họ, xem ra việc uy hϊế͙p͙ có tác dụng rồi. Bạch Đức và Tằng Văn Hoa đến già mới có con, về sau sẽ yêu thương con cái nhiều hơn gấp bội, không dám để cho đứa trẻ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nào. Vậy nên từ nay về sau cậu không còn qua lại với hai người đó nữa, thật sự cắt đứt duyên phận người nhà với họ: “Hai người tự giải quyết cho tốt.”
Bạch Đức, Tằng Văn Hoa: “……”
Bạch Dạ chuyển cho Bạch Đức và Tằng Văn Hoa 500 vạn, sau đó xoay người rời đi.