Chương 49

“Mẹ nó.” Bạch Dạ tức giận ném thỏa thuận vào mặt Hạ Sâm: “Chẳng trách hai ngày trước anh lại chủ động giúp tôi chơi ông nội một vố như vậy, hoá ra là đã biết trước những điều này rồi à. Hạ Sâm, anh không hổ danh là một thương nhân, tôi còn đang hoài nghi rằng lúc ấy có phải anh đã sử dụng thủ đoạn không chính đáng để mê hoặc tôi, khiến tôi không đọc nội dung thỏa thuận mà đã đặt bút ký rồi.”


Cậu cho rằng dù Bạch Dạ cũ có nghĩ luẩn quẩn như thế nào thì cũng không đến mức không đọc nội dung thỏa thuận mà đã bán bản thân mình cho người khác, cho nên chắc chắn Hạ Sâm có vấn đề. Hơn nữa Hạ Sâm là người tu chân, muốn khống chế cậu ta ký thỏa thuận dễ như trở bàn tay.


Hạ Sâm cong môi: “Cậu nghĩ vậy thì tôi cũng chẳng biết làm sao.”


Lúc trước Bạch Dạ chỉ hoài nghi thôi, hiện tại thì cậu có thể chắc chắn 100% rồi. Có điều dù cho Hạ Sâm thật sự làm như vậy, cậu cũng chẳng làm gì được đối phương, hiện tại Hạ gia một tay che trời, lãnh đạo các quốc gia còn phải mời bọn họ làm việc cho, vậy nên nếu cậu kiện Hạ Sâm thì cũng không cách nào thắng được.


Đột nhiên cậu cười toe toét với Hạ Sâm: “Bình tĩnh ngẫm lại thì đúng là tôi lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử rồi. Trong khoảng thời gian chúng ta kết hôn, tôi ăn đồ của anh, dùng đồ của anh, tiêu tiền của anh, vậy mà anh chẳng được gì từ trên người tôi cả. Nhìn từ góc độ nào thì cũng thấy tôi đang được hời, khiến cho tôi cảm thấy rất áy náy. Anh yên tâm, có cơ hội tôi sẽ đền bù cho anh.”


Hạ Sâm giơ tay lên day phần giữa lông mày, chỉ cần đối phương cười xán lạn với hắn, chắc chắn trong bụng cậu ta bắt đầu có ý đồ xấu: “Cậu định đền bù cho tôi như thế nào?”


available on google playdownload on app store


Bạch Dạ nói: “Tất nhiên là tìm giúp anh một người đàn ông cao hơn tôi, cường tráng hơn anh để thỏa mãn chuyện đó rồi.”
“Về sau anh sẽ biết thôi.” Cậu để giấy thỏa thuận về chỗ cũ rồi lấy đồ ngủ ra đi tắm rửa: “Anh muốn ngủ ở đây thì cứ ngủ đi, tôi đi tắm đã.”


Sau khi cậu đóng cửa, Hạ Sâm tặc lưỡi một cái: “Xem ra phải tìm cho cậu ấy nhiều việc để làm một chút, như vậy mới không nghĩ xấu xa để chỉnh mình.”
Chờ Bạch Dạ tắm rửa xong, hắn nói: “Từ ngày mai trở đi, cậu đi làm nhiệm vụ của Hạ gia cùng với Tiểu Quân.”


Bạch Dạ vừa mới biết được chuyện về những người tu chân, cậu cảm thấy mới mẻ với tất cả mọi thứ. Vậy nên khi nghe được có nhiệm vụ cần làm, hai mắt cậu lập tức sáng lên như đèn pha ô tô: “Nhiệm vụ gì vậy Chắc không phải là đi bắt quỷ đâu nhỉ”


“Ngày mai cậu sẽ biết.” Hạ Sâm nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rồi: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai phải dậy sớm.”
Bạch Dạ buột miệng hỏi: “Sớm thế nào?”
“Ba giờ.”
Bạch Dạ sửng sốt: “ Ba giờ chiều hả?”
“Ba giờ sáng.”
Bạch Dạ: “……”


Đó là thời gian mà cậu ngủ ngon nhất mà?
Vậy mà lại bảo cậu thức dậy vào lúc đó?
Thật sự quá tàn nhẫn.
Nhiệm vụ gì mà phải làm vào ba giờ chứ?
Ăn trộm gà à? Hay là trộm chó?


Bạch Dạ thật sự không thói quen ngủ cùng với người khác, cả đêm lăn qua lăn lại không ngủ được, đành phải âm thầm luyện tập ghi nhớ công dụng của các loại thần khí ở trong đầu, không dễ gì mới ngủ được thì lại bị Hạ Sâm đánh thức.


“Đêm hôm khuya khoắt anh bảo tôi đi làm gì?” Từ trước đến nay Bạch Dạ vẫn luôn gắt ngủ vào buổi sáng, cậu lớn tiếng với Hạ Sâm một hồi rồi lại trùm chăn kín đầu ngủ tiếp.
“Tính khí cũng tệ thật đấy.” Hạ Sâm tặc lưỡi một tiếng rồi lay lay cậu: “A Dạ, mau dậy đi.”


Bạch Dạ mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, nghe thấy những tiếng lải nhải không ngừng vang bên tai, cậu bĩu môi lẩm bẩm mấy tiếng: “Kiếm Hôn
Mê, đánh hắn.”
Tiếp theo, một thanh trường kiếm lóe lên thứ ánh sáng xinh đẹp bay ra từ trong chăn, quét về hướng Hạ Sâm.


Hạ Sâm cả kinh, trong giây phút lưỡi kiếm lướt qua, hắn vội vã lăn xuống gầm giường.


Kiếm khí bay về phía cửa sổ, cắt đứt tấm rèm, để lại trên lớp thủy tinh một vết nứt lớn. Kiếm khí bay qua vết nứt đó rồi đập vào bức tường đối diện cách một khoảng sân, tiếng ồn lớn vang lên, cả bức tường biến thành một đống bột.


Người giúp việc nhao nhao tỉnh dậy, vội vàng ra ngoài xem xét, mà đầu sỏ gây tội nghe thấy tiếng nổ cuối cùng cũng mở mắt một lần nữa, nhìn thấy bầu trời bên ngoài vẫn tối om liền bực mình mắng: “Không thể để tôi ngủ một giấc ngon lành được sao? Cứ ồn ào mãi thế thì sao mà ngủ được? Còn gây tiếng ồn nữa là tôi tức giận đấy.”


Bạch Dạ nghe thấy chung quanh yên tĩnh trở lại, kéo chăn lên tiếp tục ngủ.
“……” Hạ Sâm lồm cồm bò dậy từ gầm giường, thở phào một tiếng rồi nhìn Bạch Dạ vừa mới rơi vào giấc ngủ, vừa buồn cười vừa tức giận: “Này……”


Hắn vừa kêu một tiếng, Kiếm Hôn Mê chậm rãi xoay mình chĩa vào hắn.
Hạ Sâm: “……”
Hắn yên lặng cầm lấy điện thoại gọi điện cho Hạ Quân: “Chú mày cùng với A Dạ 8 giờ, à không, 9 giờ sáng mai đi làm nhiệm vụ.”


Hạ Quân vừa mới rửa mặt xong bất lực nói: “Em rửa mặt xong hết rồi anh mới nói, tại sao không đợi đến lúc tan tầm rồi nói luôn một thể? Hơn nữa thời gian làm việc ở Hạ gia được quy định là 3 giờ sáng thay ca, chín giờ sáng chúng ta mới qua đó có ổn không? Những người khác chắc chắn sẽ bàn tán sau lưng rằng chúng ta lợi dụng quyền lực của chủ nhân đấy.”


Hạ Sâm bất đắc dĩ thở dài: “A Dạ không dậy.”
Hạ Quân không dám tin: “Chỉ vì cậu ta không dậy được mà chúng ta phải đổi thời gian à? Anh không thể gọi cậu ta dậy sao?”
Hạ Sâm nhìn Kiếm Hôn Mê cười ha hả: “Mỗi khi gắt ngủ tính khí cậu ta vô cùng tệ.”


Hắn cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp ngắt điện thoại luôn, sau đó sai người giúp việc quay về nghỉ ngơi rồi lại lên giường ngủ.
Hạ Sâm cho rằng sửa lại thời gian xong thì an toàn rồi, ai ngờ hắn vừa mới nằm xuống không được bao lâu thì lại nghe thấy Bạch Dạ đang nói mớ.


“Thừng trói rồng, roi liễu, chổi đen, tiêu tử kim ……”
Hạ Sâm còn chưa kịp phản ứng lại, từ đầu đến chân đã bị trói bởi một cuộn dây thừng màu vàng, hắn càng giãy giụa thì dây thừng càng siết chặt, sau đó hắn liền lật người lăn xuống đất.


Sau đó một tiếng tiêu dễ nghe vang lên, mắt của hắn càng ngày càng sụp xuống, cuối cùng không cách nào mở mắt được nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ.  
Người trên giường vốn dĩ đã ngủ say rồi, sau khi tiếng tiêu vang lên lại còn ngủ mê mệt hơn nữa.


Thẳng cho đến gần 8 giờ sáng ngày hôm sau, Bạch Dạ thức dậy theo giờ sinh học, cậu chậm rãi mở mắt, lập tức bị ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mặt “Tối hôm qua không kéo rèm à?”


Cậu dụi dụi mắt, chờ thích ứng với ánh sáng xong mới mở mắt. Sau khi nhìn thấy tấm rèm bị cắt mất một nửa, cậu không khỏi sửng sốt, đứng dậy đi đến trước cửa sổ ngẩng đầu lên nhìn: “Vãi chưởng, ai cắt đây? Hạ Sâm, có phải anh……”


Cậu quay đầu lại nhìn nhưng thấy trên giường không có ai cả: “Người đâu rồi, lại chạy đi luyện kiếm à?”


Bạch Dạ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một vết nứt khổng lồ, kéo dài từ bên trái qua bên phải. Cậu nhíu mày: “Đây là cái gì? Vết nứt à?”


Cậu giơ ngón tay lên chạm nhẹ vào, rắc một tiếng, lớp thủy tinh rơi xuống rầm một cái, vì là thủy tinh chống va đập nên cũng may không vỡ ra thành nhiều mảnh.


Bạch Dạ nhìn đống thủy tinh trên mặt đất mà ngẩn cả người, lại ngẩng đầu nhìn lên tấm rèm, vị trí bị cắt cũng ngang với chiều cao của vết nứt: “Không phải trong lúc Hạ Sâm luyện kiếm cắt đứt đấy chứ? Người anh em này lợi hại đấy, không hổ danh là người tu chân.”


Cậu mở cửa đi ra ngoài, lập tức bị khung cảnh phía bên trái làm cho hết hồn: “Vãi, tối hôm qua xảy ra chuyện gì thế?”


Đám hoa cỏ ở khu vườn bên trái biến thành những cây đại thụ cao đến mức che lấp cả mặt trời.Những bãi cỏ biến mất, những cây hoa nhỏ trở nên cao hơn, hơn nữa còn trở nên vô cùng to lớn, bức tường phía trước không thấy đâu mất rồi.
“Tối hôm qua mọi người trang hoàng lại à?”


Bạch Dạ đi một vòng quanh sân của mình, không nhìn thấy người giúp việc nào liền xoay người trở về phòng rửa mặt, sau đó cậu nghe thấy dưới gầm giường truyền đến tiếng gọi: “Bạch Dạ, A Dạ, cậu đã tỉnh rồi sao?”


Bạch Dạ vừa nghe đã biết là giọng của Hạ Sâm, cậu nhanh chóng chạy tới, chỉ thấy một vật thể lớn giống như cái kén màu vàng đang ngọ ngoạy trên mặt đất, khiến cho cậu giật mình lùi về sau một bước.
Hạ Sâm nghe thấy tiếng bước chân, giận dữ nói: “Bạch Dạ, còn không mau cởi trói cho tôi đi?”


Bạch Dạ sửng sốt: “Anh là Hạ Sâm?”
“Nếu không thì cậu cho rằng là ai?”
Bạch Dạ vui vẻ: “Ha ha, tại sao anh lại bị trói thành bộ dạng như này thế?”
“Cậu nói xem?”


Bạch Dạ cầm lấy điện thoại trên đầu giường rồi chụp lại cái kén màu vàng trên mặt đất: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh chật vật như vậy, nhất định phải chụp lại để làm kỷ niệm mới được.”
Hạ Sâm: “……”


Bạch Dạ chụp một hồi rồi mới ngồi xổm xuống kéo dây thừng. Cậu phát hiện ra sợi dây thừng này trói vô cùng chắc: “Anh từ từ, tôi đi tìm kéo.”
“Kéo cũng vô dụng, cậu phải dùng chú ngữ mới có thể cởi nó ra được.”
Bạch Dạ hỏi: “Chú ngữ là gì?”


Hạ Sâm ngay lập tức cảm thấy bất lực: “Đây là dây thừng của cậu, làm sao mà tôi biết được chú ngữ là như thế nào?”


“Dây thừng của tôi? Tại sao dây thừng của tôi lại ở trên người anh?” Bạch Dạ nghiên cứu một hồi cũng không nhận ra đây là loại dây thừng nào: “Đây dây thừng gì thế?”
“……”Hiện tại Hạ Sâm vô cùng hối hận vì đã chạy tới đây ngủ cùng cậu: “Thừng trói rồng.”


“Thừng trói rồng, tại sao nó lại chạy ra đây?” Bạch Dạ nhớ lại chú ngữ, giúp Hạ Sâm cởi bỏ dây thừng.
Trong thời khắc Hạ Sâm ló đầu ra, cậu lại ấn nút chụp, chụp lại một màn kinh điển này.
Sau khi thừng trói rồng hoàn toàn mở ra, nó tự giác trở lại túi gió trên cổ Bạch Dạ.


Hạ Sâm đứng lên, vặn vẹo gân cốt cả người
Bạch Dạ thắc mắc hỏi: “Tại sao anh lại biết nó là thừng trói rồng?”
Sắc mặt Hạ Sâm khó coi: “Là cậu nói.”
“Tôi nói á?” Bạch Dạ phủ nhận: “Không có khả năng, sao tôi có thể nói với anh những chuyện này được”


Hạ Sâm thở dài: “Cậu có biết bản thân mình nói mớ không?”
Bạch Dạ giật mình nói: “Ý của anh là tôi đã nói mớ về nó ư?”


“Đúng vậy, cậu nói mớ quá đáng sợ.” Hạ Sâm đi ra khỏi cửa, thấy cảnh vật trong khu vườn đã thay đổi hoàn toàn, hắn thở dài: “Tôi đã biết là sẽ như này mà.”
Bạch Dạ Đi ngay theo sau chỉ ra ngoài: “Những thứ này không phải do tôi làm đấy chứ?”


Hạ Sâm liếc cậu một cái: “ Trừ cậu ra thì còn ai vào đây nữa?”
Bạch Dạ: “……”
Về sau mỗi lần đi ngủ, cậu có nên dán băng dính vào mồm mình không?
Hạ Sâm đi đến sân quan sát.


Lúc này, một vài người giúp việc vội vã chạy ra từ phòng của mình: “Đại thiếu gia, thực xin lỗi, chúng tôi ngủ quên mất.”


Người quản lý khu vườn nói: “Đại thiếu gia, việc này đúng là kỳ quái. Nếu một người ngủ quên thì còn có thể cho qua được, nhưng tại sao tất cả mọi người đều ngủ quên vậy.”


Không đợi Hạ Sâm trả lời, một người giúp việc khác đã chỉ vào đám hoa cỏ cao như cây đại thụ che lấp mặt trời, khiếp sợ nói: “Đại thiếu gia, tại sao hoa của chúng ta lại trở nên khổng lồ thế này?”


Hạ Sâm day day giữa mày: “Không có việc gì, mọi người lui xuống rồi bưng bữa sáng lên đi, sau đó tìm người đến đổi lớp kính thủy tinh cùng với rèm cửa sổ ở phòng của A Dạ.”
“Vâng.” Những người giúp việc vừa tò mò ngẩng đầu nhìn đám hoa cỏ, vừa lui ra ngoài.


Hạ Sâm trở lại phòng, Bạch Dạ lúc này cũng vừa rửa mặt xong.
Bạch Dạ thắc mắc: “Không phải tối qua anh nói rằng ba giờ sáng tôi phải đi làm nhiệm vụ sao? Tại sao không có ai gọi tôi dậy? Hạ Quân cũng chẳng gọi điện thoại để đánh thức tôi nữa.”


Khóe miệng Hạ Sâm giật giật, người này không chỉ có thói quen gắt ngủ mà còn hay quên nữa.
Bạch Dạ cầm lấy đồng hồ báo thức trên đầu giường: “A, tôi quên mất không đặt báo thức, chẳng trách không dậy được.”
Hạ Sâm không muốn nói nữa, mở cửa trở về phòng của hắn thay quần áo.






Truyện liên quan