Chương 68
Posted on 02/10/2021 by NgocAnh
Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Chương 68: Nụ hôn đầu
Cái tên háo sắc này.
Bạch Dạ mắng một câu ở trong lòng, nhanh chóng đứng dậy bắt quả tang Hạ Sâm, không ngờ chỉ túm được không khí. Cơ thể cậu bất ngờ xuyên qua người đối phương. Bạch Dạ sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại thì đã bổ nhào vào một lồng ngực ấm áp.
Tiếp theo, một giọng nói trầm ấm mang theo ý cười vang lên trên đỉnh đầu cậu: “Hừm, là ai thề như rõ thoi rằng sẽ không bổ nhào vào lồng ngực tôi thế?”
“……” Bạch Dạ ngẩng đầu nhìn về phía người đang ôm cậu.
Cùng lúc đó màn hình sáng lên, lộ ra vẻ mê hoặc của người đàn ông tuấn mỹ cùng với khuôn mặt tươi tỉnh đang ẩn hiện trong bóng tối
Bạch Dạ hơi thất thần, sau đó cả giận nói: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói câu đó à. Vừa rồi anh sờ mông tôi, tôi còn chưa nói anh kia kìa.”
Khoé miệng Hạ Sâm giật giật: “Cậu coi tôi là loại người đáng khinh như vậy sao sao?”
“Không phải, nhưng có những người sinh ra nội tâm không giống với vẻ bề ngoài.”
Hạ Sâm lãnh đạm nói: “Tự cậu xem xét kỹ xung quanh đi.”
“Xem xét cái gì?” Khi Bạch Dạ đứng dậy, cậu cố tình đặt tay ở giữa hai chân Hạ Sâm, sau đó lấy đà đứng dậy.
Hạ Sâm đau đớn nói: “Cậu muốn ch.ết có phải không?”
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Bạch Dạ cố nén cười đứng lên nhìn xung quanh. Chỉ thấy người ngồi bên cạnh Hạ Sâm đang nhàm chán tháo đầu của mình xuống lăn tới lăn lui trong tay, người ngồi ở ghế trên hắn thì đang nghịch đoạn ruột thò ra khỏi chính bụng của mình, phía sau còn có ba nữ quỷ đang bay trên không trung nhìn cậu che miệng cười trộm.
Bạch Dạ: “……”
Vãi linh hồn, cả phòng chiếu phim đều là quỷ à?
Nữ quỷ mặc đồ trắng hỏi: “Cậu có thể nhìn thấy chúng tôi, đúng không?”
Bạch Dạ không muốn trả lời, làm bộ không nhìn thấy gì, yên lặng ngồi xuống chỗ của mình.
Nữ quỷ áo trắng hừ nhẹ: “Đừng tưởng rằng không lên tiếng thì chúng tôi không biết các người có thể nhìn thấy chúng tôi.”
Bạch Dạ: “……”
Nữ quỷ áo vàng cười tủm tỉm nói: “Từ lúc bọn tôi biến thành quỷ cho đến giờ, hai người thật sự là cặp tình nhân nghiêm túc nhất mà chúng tôi từng thấy, chạy tới xem phim kinh dị nhưng chỉ là chuyên tâm xem phim, cứ xem mãi khiến chúng tôi nóng ruột ch.ết đi được.”
Bạch Dạ nghe thấy mấy nữ quỷ nói chuyện, sát lại gần Hạ Sâm thấp giọng nói: “Thật ra anh đã bao cả rạp, đúng không?”
Những con quỷ hiện tại không khác với con người lắm. Chỉ cần thực thể hóa, không lượn trên không trung, không lộ những điểm dị thường, cậu hoàn toàn không phân biệt được bọn họ là quỷ hay là người
Nữ quỷ mặc đồ đen nhìn thấy Bạch Dạ dựa sát vào Hạ Sâm như vậy, quay sang nháy mắt với hai nữ quỷ còn lại.
Hai nữ quỷ hiểu ý.
Hạ Sâm còn đang tức giận vì chuyện vừa nãy, mắt nhìn thẳng nhìn bộ phim không trả lời Bạch Dạ, đột nhiên hắn cảm giác một thứ gì đó ướt át, ấm nóng, mềm mại dán lên mặt hắn. Hắn cả kinh vội vã quay đầu sang. Ngay sau đó, đôi môi của Bạch Dạ phủ lên môi hắn.
Lập tức, cả hai người đều ngẩn ngơ.
Bạch Dạ cũng khiếp sợ trừng lớn mắt nhìn Hạ Sâm. Cậu đang hôn đối thủ một mất một còn à!? Cậu đang hôn đối thủ một mất một còn thật á!!?
Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn, cậu đang hôn môi đối thủ một mất một còn!!!
Hai người giật mình kinh ngạc nhìn lẫn nhau. Không biết đã trôi qua bao lâu, Hạ Sâm mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Hắn nhìn thấy ba nữ quỷ đang ấn mạnh nửa người trên của Bạch Dạ, và đè mạnh đầu của hắn.
Nữ quỷ mặc đồ đen cười hì hì: “Như vậy mới giống một đôi tình nhân chứ.”
Nữ quỷ áo vàng cười nói: “Tình nhân thì phải ra tình nhân chứ.”
“……” Bạch Dạ không ngờ rằng những nữ quỷ này nhân lúc cậu sát lại gần Hạ Sâm và không chú ý, đẩy cậu về hướng hắn ta..
Thần sắc Hạ Sâm lạnh lùng: “Cút.”
Ba nữ quỷ bị hơi thở mạnh mẽ của hắn làm cho khiếp sợ, biết bản thân không thể đắc tội với một nhân vật lớn được nên cuống quít bay lên, xuyên tường rời đi.
Những con quỷ khác cũng không chịu nổi uy nghiêm của Hạ Sâm, vội vàng chạy khỏi phòng chiếu phim.
Lúc này phòng chiếu phim chỉ còn lại hai người bọn họ, bầu không khí cũng trở nên ngượng ngùng.
Bạch Dạ nhanh chóng tách khỏi Hạ Sâm, day day trán nói: “Anh cũng thấy rồi đấy, vừa rồi tôi không cố ý hôn anh đâu.”
Hạ Sâm hiếm lắm mới thấy bộ dạng ngại ngùng của cậu. Hắn cong môi trêu cậu: “Nếu như vừa rồi cậu cố ý thì tôi cũng không đến mức tức giận như này đâu.”
Bạch Dạ: “……”
Hạ Sâm hỏi: “Nụ hôn đầu sao?”
Bạch Dạ khinh bỉ: “Theo lễ thì trước lúc anh hỏi tôi, anh cũng lên báo cáo rằng đây có phải là nụ hôn đầu của anh không chứ.”
Hạ Sâm thản nhiên nói: “Phải.”
Bạch Dạ không tin: “Anh là nhà giàu số một trong nước, tướng mạo cũng khá được, hơn nữa đã 36 tuổi rồi, thế mà vẫn chưa mất nụ hôn đầu à? Anh định gạt tôi đúng không? Hay ý của anh là ế chỏng ế chơ?”
Hạ Sâm nhướng mày: “Ở giới Tu chân, phần lớn những người tu chân đều sống cuộc sống thanh khiết, không ham muốn để tiện cho việc tu luyện. Tới một hai trăm tuổi mới bắt đầu tính đến chuyện thành gia lập thất. Thậm chí có người vì muốn thăng lên cảnh giới cao hơn nên hơn một ngàn năm vẫn duy trì tấm thân trong sạch. Những người ở tầm tuổi tôi nhưng chưa từng qua lại với ai ở giới Tu chân có thể thấy ở khắp nơi, bởi vì bọn họ đều đang bế quan vất vả tu luyện, nóng lòng muốn tăng cảnh giới và tuổi thọ, không có thời gian yêu đương với người khác.”
“Một hai trăm tuổi mới kết hôn?” Bạch Dạ kinh ngạc nói: “Vậy ông bà nội cùng với cha mẹ của anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cha mẹ tôi trên dưới 200 tuổi, còn ông bà nội thì khoảng 400 tuổi.”
Bạch Dạ xấu hổ: “Đúng là nhìn không ra bọn họ lại lớn tuổi như vậy.”
Hạ Sâm nói: “Cậu còn chưa trả lời tôi câu hỏi lúc trước.”
Bạch Dạ trợn mắt: “Đến anh còn chưa mất nụ hôn đầu tiên, tôi mới là một thằng nhóc 20 tuổi, làm gì có chuyện mất nụ hôn đầu.”
Trước khi trọng sinh, cậu không có thời gian yêu đương vì còn phải chăm sóc người nhà. Hơn nữa cả ba người anh của cậu đều chưa kết hôn, cậu không có lý do gì mà kết hôn sớm hơn anh mình cả. Và lại người trong nhà cũng không thúc giục cậu, vậy nên cậu cũng không để ý đến chuyện tình cảm. Có điều nếu như thấy cô gái nào xinh đẹp cũng vẫn liếc nhìn thêm vài lần, tiếc rằng không có tiền để tính chuyện yêu đương nên đành phải cất tâm tư này đi.
Sau khi trọng sinh, cậu trở thành bạn đời với đối thủ một mất một còn của mình, lại càng không thể có những mối quan hệ rối rắm ngoài luồng với người khác được.
Hạ Sâm hài lòng gật đầu: “Cậu có thích nụ hôn vừa nãy?”
“Thích cái gì?” Bạch Dạ trừng lớn mắt nhìn hắn: “Vậy mà gọi là hôn à? Chẳng có gì khác biệt với việc không cẩn thận đụng phải nhau cả, tôi không có cảm giác gì hết.”
Lúc đó cậu quá chấn động, hơn nữa đây vốn không phải là ý của cậu, vậy nên cậu làm gì có tâm tình mà để ý xem cảm giác như thế nào. Còn nữa, tại sao cậu phải thảo luận về nụ hôn với tên đối thủ một mất một còn này chứ?
“……” Trong cuộc đời của mình, đây là lần đầu tiên Hạ Sâm cảm thấy thất bại như vậy: “Nếu không có cảm giác, vậy thử lại một lần nhé?”
“Hai người đàn ông với nhau thì có gì hay ho mà hôn nhau chứ?” Bạch Dạ bị ý nghĩ của hắn doạ sợ đến mức nhảy dựng lên: “Bộ phim này chẳng hay chút nào, chúng ta về nhà đi.”
Hạ Sâm nhìn con người đang chạy như bay ra khỏi phòng chiếu phim, cười nhẹ một tiếng sau đó vuốt môi lẩm bẩm: “Cũng không phải khó chấp nhận lắm.”
Hai người rời khỏi rạp chiếu phim liền trực tiếp về nhà luôn.
Hạ Sâm nhìn thấy Giáp đang ở đại sảnh chờ hắn liền mở miệng nói: “Tới thư phòng.”
Giáp cùng hắn vào thư phòng, sau đó đóng cửa phòng lại quan tâm hỏi: “Hôm nay chủ nhân cùng Bạch tiên sinh đi chơi vui vẻ chứ?”
Hạ Sâm ngồi trên ghế nhìn hắn: “Không phải cậu nói đưa cậu ấy đi học, tặng món quà mà cậu ấy vừa ý, cùng cậu ấy ra ngoài ăn cơm, bao trọn rạp chiếu phim thì cậu ấy sẽ rung động sao?”
Giáp nói: “Đúng vậy, trong sách toàn nói như vậy.”
Hạ Sâm khó hiểu: “Sách gì?”
“101 chiêu dạy bạn cách theo đuổi cô gái mà mình thích.”
Hạ Sâm nổi gân xanh: “Cậu ấy là đàn ông.”
Chẳng trách hôm nay hôn được rồi nhưng Bạch Dạ không có cảm giác gì, hóa ra là cách theo đuổi không đúng.
“Cách theo đuổi người khác cũng chỉ gói gọn trong những hình thức này thôi.”
Hạ Sâm: “……”
Giáp ngẫm nghĩ rồi nói: “Chủ nhân. Ngài nói xem, liệu có phải Bạch Dạ thích phụ nữ nên không có hứng thú đối với ngài không?”
Hạ Sâm thở dài một tiếng: “Cũng không loại trừ khả năng này.”
“Hay là chủ nhân biến thành phụ nữ để yêu đương với cậu ấy?”
Hạ Sâm lãnh đạm nói: “Có phải cậu muốn tôi dùng cậu làm mồi câu cá không?”
“……” Giáp cũng chưa từng theo đuổi ai, cũng không biết phải làm thế nào để theo đuổi người ta: “Tôi thấy hay là trực tiếp dùng luôn chiêu cuối cùng với cậu ấy. Mọi người đều nói yêu là phải làm, hai ngươi chắc chắn càng làm sẽ càng yêu nhau.”
“Chúng tôi càng làm càng yêu nhau sao?” Hạ Sâm cười trào phúng.
Giáp lập tức sửa lại: “Tôi nói đến cậu ấy mà, cậu ấy sẽ càng ngày càng yêu hơn. Đợi đến khi cậu ấy trở thành người của ngài thì còn đi đâu được nữa.”
Hạ Sâm không muốn tiếp tục chủ đề này: “Đừng nói vớ vẩn nữa, mau báo cáo sự việc đi.”
“Vâng.”
Khi bọn họ đang bàn bạc với nhau làm cách nào để Bạch Dạ thích Hạ Sâm, Bạch Dạ lại nghĩ đến việc làm gì để thoát khỏi hắn.
Khi ăn cơm, cả người cậu đều căng thẳng, lo lắng Hạ Sâm ban ngày thì hôn cậu, ban đêm sẽ nghĩ đến việc cầu hoan. Cậu không muốn bị người đàn ông khác nằm trên, phải đẩy nhanh tốc độ tìm đối tượng thích hợp cho hắn ta, chuyển sự chú ý của Hạ Sâm sang thứ khác. Vậy nên muốn tìm cho Hạ Sâm một người hắn thích có vẻ bất khả thi, trong thời gian ngắn rất khó tìm được một người tâm đầu ý hợp. Chỉ đành tìm bừa một người rồi chờ sau khi bọn họ ly hôn lại cắt tơ hồng giữa Hạ Sâm và người đó là được.
Ánh mắt Bạch Dạ bất giác lướt qua những người giúp việc đang đi đi lại lại, cẩn thận quan sát khuôn mặt của họ.
Một người giúp việc diện mạo trắng trẻo thu hút sự chú ý của cậu, bởi vì đối phương là một người đồng tính luyến ái, rất xứng đôi với người thích đàn ông như Hạ Sâm. Quan trọng nhất là người giúp việc này chưa có đối tượng nào, cũng không thích ai cả. Ghép đôi cậu ta cùng với Hạ Sâm hoàn toàn không có vấn đề gì hết.
Chờ đến khi cậu làm mối thành công, có thể viết quá trình yêu đương của bọn họ lên nhân duyên bạc, đảm bảo tuyệt đối giữa bọn họ sẽ không phát sinh những chuyện ngoài phương diện tình cảm.
Bạch Dạ quay sang hỏi người giúp việc đang phục vụ cậu ăn cơm: “Người giúp việc vừa bê trái cây vào tên là gì thế?”
Người giúp việc đó nhìn thanh niên đang đứng ở đại sảnh: “Cậu ta tên là Lao Thuận.”
Bạch Dạ gật đầu, bảo người giúp việc đó lui xuống, sau đó lấy ra tơ hồng, điều khiển nó bay về phía Lao Thuận.
Trong thời khắc tơ hồng chạm vào người cậu ta liền chủ động thắt một nút trên người cậu.
Lao Thuận không nhìn thấy sự tồn tại của tơ hồng, cũng không có cảm giác gì khi tơ hồng buộc vào người. Cậu ta bày biện trái cây xong thì rời khỏi đại sảnh.
Sau khi Bạch Dạ ăn cơm xong, nhanh chóng về phòng tắm rửa chờ Hạ Sâm về phòng ngủ.
Hạ Sâm vẫn luôn bận đến 12 giờ mới về phòng.
Bạch Dạ đang gật gà gật ngủ gật nhìn thấy Hạ Sâm tiến vào, trong nháy mắt trở nên vô cùng có tinh thần. Cậu làm bộ như đang say trong giấc ngủ, không nói câu nào với Hạ Sâm. Chờ đến khi hắn ngủ rồi mới lén lút buộc tơ hồng nối với người Lao Thuận vào cổ tay Hạ Sâm.
Đợi một lát, tơ hồng trên cổ tay Hạ Sâm không có phản ứng gì, mà tơ hồng trong tay Bạch Dạ lại giống như nhìn thấy vật gì rất kinh khủng vậy. Nó điên cuồng lui lại, ch.ết sống cũng không muốn động vào tơ hồng của Hạ Sâm.
Trong mắt Bạch Dạ hiện lên vẻ nghi hoặc. Tác dụng của tơ hồng là để nối với những người chưa có nhân duyên, tạo nhân duyên cho bọn họ. Mà Lao Thuận cùng Hạ Sâm đều chưa có mối duyên nào, tại sao tơ hồng của hai người họ không nối vào với nhau?