Chương 73

Hạ Quân nhỏ giọng thì thầm bên tai Hạ Sâm: “Anh, Bạch Dạ thật sự biết đánh đàn Không à?”
Hạ Sâm nói chắc như đinh đóng cột: “Không biết.”


Hạ Quân trợn tròn mắt: “Vậy mà anh còn bảo em tiêu 5,3 tỷ nghe cậu ta đánh đàn? Anh muốn nhìn thấy cậu ta xấu mặt sao? Nhưng mà cái giá này cũng cao quá đấy? Hay là anh muốn quanh co lòng vòng cho cậu ta tiền tiêu vặt? Nhưng đâu có nhất thiết phải làm thế này?”


Hạ Sâm không trả lời hắn, quay người đi vào trong phòng.
Hạ Quân vội vàng hỏi: “Anh, anh không nghe cậu ta đánh đàn hả?”
“Ở trong phòng cũng có thể nghe được.”
Hạ Quân: “……”


Đồng Ngân nhìn thấy sau khi Bạch Dạ lấy đàn Không ra thì lề mà lề mề lẩm bẩm gì đó với cây đàn chứ không bắt đầu luôn: “Cậu cần chuẩn bị bao nhiêu thời gian?”


“Tôi đang giao lưu cảm tình cùng với đàn Không, một lát nữa là ok.” Bạch Dạ nhỏ giọng nói với cây đàn: “Tao thu 5,3 tỷ của người ta rồi, mày không thể làm tao mất mặt được. Chờ tiết mục biểu diễn kết thúc, tao sẽ mua cho mấy đứa thật nhiều linh thạch để tăng thần lực.”
Đàn Không: “……


Sau khi dặn dò, tay của Bạch Dạ đặt lên trên chiếc đàn. Sau đó, một giai điệu thánh thót sống động đầy kỳ ảo vang lên trong đại sảnh.


available on google playdownload on app store


Đồng Ngân vốn muốn nhìn chằm chằm Bạch Dạ từ lúc bắt đầu đánh đàn cho đến khi kết thúc nhưng bị giai điệu này cuốn theo, bất giác nhắm mắt lại cảm thụ. Hắn phảng phất như nhìn thấy tiên cảnh mỹ lệ cùng với những tiên hạc đang nhẹ nhàng nhảy múa. Trong nháy mắt, cơ thể hắn được thư giãn hơn nhiều.


Hạ Quân biết Bạch Dạ không biết đánh đàn Không, cho nên hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tay Bạch Dạ. Nhưng dù hắn có nhìn ngang nhìn dọc cũng đều cảm thấy tiết tấu của ngón tay Bạch Dạ không khớp với tiếng đàn, chẳng lẽ không phải là cậu ta đàn?


Hắn muốn chạy lên trước để nhìn kỹ, bỗng nhiên cảm thấy đại não được thứ âm nhạc linh hoạt kỳ ảo này gột rửa, cả người vô cùng thanh thoát thoải mái, linh khí trong cơ thể lan ra khắp các bộ phận, len lỏi vào từng huyệt vị trên người, báo hiệu cho việc tu vi vừa được nâng cao.


Tiếng nhạc bay ra khỏi đại sảnh, truyền ra khoảng sân vườn rồi vọng tới khu vực bên ngoài. Mọi người nghe thấy âm thanh của nhạc cụ thì đồng loạt dừng việc đang làm lại để nghe tiếng đàn mỹ lệ.
Năm phút sau, tiếng đàn cuối cùng cũng dừng lại.


Bạch Dạ hài lòng buông tay xuống. Một người không hiểu âm nhạc như cậu mà cũng cảm thấy tiếng đàn này rất dễ nghe nữa là những người hiểu biết về nó.


Nhìn Đồng Ngân không hề lên tiếng châm chọc liền biết màn biểu diễn vô cùng hoàn hảo. Vậy nên lúc trước cậu khoe khoang bản thân cũng không phải là không có căn cứ. Tuy rằng cậu chẳng có chút tài nghệ nào nhưng cậu có chỗ dựa vững chắc nên không sợ ai bóc mẽ cả. Ví dụ như nhắc tới viết thư pháp hay vẽ tranh thuỷ mặc, cậu có thể nhờ bút nhân duyên, bút phán quan hoặc là những loại bút khác để hỗ trợ. Chúng nó là đồ cổ, làm gì có loại văn tự và tranh vẽ nào mà chúng không biết chứ?


Bạch Dạ cười cười rồi xoay người, cho rằng có thể nhìn thấy Hạ Quân và Đồng Ngân sợ hết hồn, nhưng không ngờ rằng trong đại sảnh không có ai hết. Cậu ngẩn người: “Người đâu rồi? Bị tiếng đàn của tôi dọa chạy à?”
Đàn Không: “……”


Bạch Dạ đứng dậy đi vào trong sân nhìn nhìn, không chỉ không có bóng dáng của mấy người Hạ Quân mà những người làm vốn bận rộn ở đây từ sáng sớm cũng không thấy đâu nữa.


Cậu trở lại đại sảnh: “Mày nói xem, tiếng đàn rõ ràng rất êm tai, nhưng tại sao mọi người đều bị dọa chạy rồi? Chẳng lẽ khả năng cảm thụ và thưởng thức âm nhạc của tao không cùng một trình độ với bọn họ, cho nên tao cảm thấy dễ nghe, còn bọn họ lại không cảm thấy như thế?”


Đàn Không nói: “Tất cả những nhạc cụ trong túi gió đều đàn ra những khúc nhạc có thể giúp người khác tăng tu vi, người trong Hạ gia nghe xong thì trở về phòng bế quan tu luyện hết rồi.”
“Tất cả mọi người đều tăng tu vi à?” Bạch Dạ thắc mắc: “Vậy tại sao tao lại không tăng tu vi?”


“Ngươi còn phải tiêu tốn sức lực để đàn chúng ta, sao có thể tăng tu vi được. Chờ sau này khi thần lực của chúng ta trở về, mỗi nhạc cụ sẽ đàn cho ngươi vài khúc, đảm bảo tu vi của ngươi sẽ tăng vù vù.”


“Vậy thì cảm ơn trước.” Bạch Dạ cất đàn Không vào trong túi gió. Ngay sau đó, túi gió lại phun ra một đống đá trong suốt.
Bạch Dạ toát mồ hôi hột: “Chúng mày hấp thụ hết linh thạch của Ngộ Đuân đại sư và Hạ lão gia rồi à?”


Túi gió lười nhác nói: “Linh Thạch mà bọn họ đưa cho không đủ để chúng ta chia đều, thậm chí còn chẳng đủ để nhét kẽ răng.”
Bạch Dạ tức giận: “Chúng mày có kẽ răng à?”
“Đó là so sánh.” Túi gió thúc giục cậu: “Ngươi mau đem chút linh thạch tới cho chúng ta đi.”


“Tao đi đâu tìm linh thạch cho chúng mày bây giờ?” Bạch Dạ bỗng nhiên nghĩ tới Đại Bạch, vừa hay cậu có thể đi xem tình hình của Hắc Bát: “Giờ tao phải đi tìm người để hỏi chút đã. Đúng rồi, cuối tuần sau là tiệc Trúc Cơ của Hạ Quân, chúng mày nói xem tao nên tặng món quà gì mới ổn? Chúng mày cũng biết bình thường Hạ Quân nói chuyện dễ ghét thế thôi chứ cậu ta cũng hay giúp đỡ tao. Tao cũng phải tỏ vẻ một chút chứ, đúng không?”


Thuỷ Long nói: “Ngươi có thể luyện chế pháp khí cho hắn.”
“Pháp khí?” Bạch Dạ tỏ vẻ không hiểu.
“Chúng ta có cách thức chế tạo, ngươi chỉ cần làm theo là có thể luyện thành công.”


“Được.” Vừa hay Bạch Dạ rất có hứng thú với việc luyện vũ khí: “Nhưng mà tao không có nguyên liệu.”


“Số nguyên liệu mà Ngộ Duẫn cùng với Thành Trì cho ngươi là đủ rồi. Có điều những nguyên liệu đó cấp hơi thấp, hiệu quả luyện chế tương đối kém, nhưng đối với người tu chân kỳ Trúc Cơ thì cũng đủ rồi.”


“Chờ tôi đến cửa hàng đồ cổ nhà họ Bạch rồi sẽ luyện chế cho cậu ta.” Bạch Dạ cầm lấy ba lô rời khỏi sân của Hạ Sâm rồi đi tới sân trước.
Dọc đường đi không có một bóng người.


“Đúng là yên tĩnh.” Bạch Dạ đi về hướng sân trước, đột nhiên ở chỗ ngoặt xuất hiện hai người ngực cứng như thép vậy, lập tức đẩy cậu lui lại vài bước.


Bạch Dạ vội vàng đứng vững lại rồi nhìn về hướng đó, là Thiệu trưởng lão và hộ vệ Phó  Hoàn đã lâu không thấy. Chắc hẳn hai người này biết Đồng Ngân tới nên mới trở về xem xem.


Đáy mắt Thiệu trưởng lão ánh lên vẻ lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dạng tươi cười: “Bạch tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
“Thiệu trưởng lão.” Bạch Dạ ngoài cười nhưng trong không cười: “Mấy ngày không gặp, tôi còn tưởng rằng ông về giới Tu Chân rồi chứ.”


“Mọi việc vẫn chưa điều tr.a rõ ràng, làm sao ta có thể trở về báo cáo được. Đúng rồi……” Thiệu trưởng lão nhìn bốn phía: “Người trong biệt thự đi đâu hết rồi? Tại sao lại không thấy bọn họ?”


Ánh mắt Bạch Dạ khẽ động, nếu như Thiệu trưởng lão biết mọi người đều đang bế quan tu luyện, nói không chừng ông ta sẽ giở trò với cậu. Cậu lừa Thiệu trưởng lão: “Bọn họ bị A Sâm gọi đến hậu viện họp rồi.”


“Họp hả?” Thiệu trưởng lão dùng thần thức quan sát tình hình ở hậu viện. Ông ta thấy ở sân sau không có một bóng người, trong phòng thì có trận pháp và bùa chú ngăn cản thần thức của ông, khiến ông không nhìn thấy chuyện gì xảy ra bên trong. Nhưng một điều có thể khẳng định chính là người giúp việc trong Hạ gia nhiều vô số kể, nếu như Hạ Sâm gọi tất cả mọi người đến họp, chắc chắn chỉ có thể tập trung ở bên ngoài, không thể nào tụ tập trong một căn phòng kín để nói chuyện được, càng không có chuyện không nhìn thấy một bóng người nào.


Trong lòng ông hừ lạnh một tiếng. Thằng nhóc này lại dám lừa ông ư, có điều cũng có thể thấy được Bạch Dạ sợ hãi và đề phòng ông.


“Hoá ra là mở họp à, chẳng trách không nhìn thấy người nào cả.” Thiệu trưởng lão cười xởi lởi, sau đó liếc mắt một cái: “Nếu không có người, Bạch tiên sinh có muốn đến sân của ta ngồi không?”


“Không cần, tôi còn có việc muốn ra ngoài.”Bỗng nhiên Bạch Dạ thấy tay chân lạnh băng, giống như rơi vào nước đá vậy, rét lạnh đánh thẳng vào đại não của cậu. Tuy rằng cậu không biết sao lại thế này, nhưng có thể khẳng định Thiệu trưởng lão động tay động chân với cậu. Có điều ngoại trừ tay chân lạnh lẽo ra thì không có cảm giác gì khác.


Khóe miệng Thiệu trưởng lão tràn ngập ý cười. Ngay sau đó, nụ cười đông cứng lại ở khóe miệng: “Nếu Bạch tiên sinh còn có chuyện, vậy ta cũng không quấy rầy Bạch tiên sinh nữa. Cậu đi thong thả.”
Bạch Dạ đi qua người Thiệu trưởng lão.


Phó Hoàn chờ Bạch Dạ đi xa liền gấp giọng hỏi: “Trưởng lão, hiện tại Hạ gia không có người, là thời điểm tốt nhất để xuống tay với Bạch Dạ, tại sao ngài lại để cho tên đó đi như vậy?”
Thiệu trưởng lão không nói lời nào, xoay người bước nhanh về sân mà ông ở.


Phó Hoàn tiếp tục nói: “Thừa dịp Bạch Dạ chưa đi xa, ta sẽ đi giải quyết tên đó, sau đó hủy băng giám sát ở Hạ gia, như vậy sẽ không ai biết chuyện là do chúng ta làm.”
Thiệu trưởng lão thấy Phó Hoàn định đi, nhanh chóng bắt lấy cổ tay hắn, kéo người vào trong phòng.


“Trưởng lão, vì sao ngài lại không cho ta đi giết Bạch Dạ?” Phó Hoàn nghĩ nghĩ: “Có phải ngài cho rằng giải quyết tên đó ở Hạ gia sẽ khiến Hạ Sâm hoài nghi không? Vẫn là trưởng lão nghĩ chu đáo, vẫn nên chờ cậu ta ra ngoài rồi giải quyết thì tốt hơn. Giờ Bạch Dạ chỉ có một mình, không có ai bảo vệ hết, Hạ Sâm sẽ không nghi ngờ rằng chuyện liên quan đến chúng ta đâu.”


Khi cửa phòng đóng lại, đột nhiên Thiệu trưởng lão phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Phó Hoàn ngẩn người, nôn nóng nói: “Trưởng lão, ngài làm sao vậy? Tại sao đang yên đang lành lại hộc máu?”
Thiệu trưởng lão cuống quít lấy bình thuốc ra từ nhẫn chứa đồ.


Phó Hoàn nhanh chóng cầm lấy bình đổ đan dược ra cho ông ăn.
Sau khi Thiệu trưởng lão nuốt đan dược, cơ thể cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều.
Phó Hoàn hỏi: “Trưởng lão, ngài ổn hơn chút nào chưa?”
Thiệu trưởng lão thở ra mấy hơi, sắc mặt dần dần trở nên tốt hơn.


“Trưởng lão, vừa rồi ngài làm sao vậy?”
“Là Bạch Dạ.” Thiệu trưởng lão suy yếu nói.
Phó Hoàn sửng sốt: “Bạch Dạ? Ngài nói là Bạch Dạ khiến ngài bị thương? Nhưng vừa rồi ta thấy Bạch Dạ không có bất kỳ động tĩnh gì cả, làm sao tên đo có thể khiến ngài bị thương được?”


Thiệu trưởng lão nói ngắn gọn mấy chữ: “Uy lực chèn ép.”


Uy lực chèn ép là hơi thở lớn mạnh tỏa ra trên người người tu chân cấp cao, có khả năng đè nén uy hϊế͙p͙ đối phương, khiến đối phương kính sợ mình mà không thể phản kháng, thậm chí có thể dùng uy lực chèn ép để công kích những người tu chân có tu vi thấp hơn mình. Nhưng nếu gặp được người có tu vi cao hơn sẽ bị phản ngược lại trên người mình, dẫn tới nội thương nghiêm trọng hoặc là bị đối phương giết ch.ết,vv…


“Uy lực chèn ép ư?” Phó Hoàn khiếp sợ nói: “Ngài nói Bạch Dạ có uy lực chèn ép?”


“Đúng vậy.” Thiệu trưởng lão xoa lồng ngực vẫn còn đau âm ỉ: “Vừa rồi ta bị uy lực chèn ép của tên đó bắn ngược lại khiến nội thương nghiêm trọng, có thể thấy được tu vi của cậu ta còn cao hơn so với ta.”
“Bạch Dạ không phải phàm nhân sao? Tại sao tên đó lại có uy lực chèn ép?”


Sắc mặt Thiệu trưởng lão sầm xuống: “Có khả năng ngay từ ban đầu Bạch Dạ đã không phải là người bình thường. Tên đó che giấu tốt thật.”
“Có phải nói chuyện này cho các thái thượng trưởng lão không?”


Thiệu trưởng lão liếc hắn một cái: “Nếu như các thái thượng trưởng lão biết chuyện này, ngươi cảm thấy còn có thể giải quyết Bạch Dạ sao?”


Nếu các thái thượng trưởng lão biết Bạch Dạ không phải là phàm nhân, thậm chí còn là một tu sĩ trẻ tuổi mà tu vi đã cao hơn cả ông. Đến lúc đó họ chắc chắn sẽ rất vui mừng, làm sao còn nghĩ tới việc đối phó Bạch Dạ nữa.


Phó Hoàn sốt ruột: “Nhưng đến trưởng lão còn không đối phó được tên đó, chúng ta càng không phải là đối thủ của Bạch Dạ.”


Thiệu trưởng lão nghĩ nghĩ: “Ngươi dặn dò xuống dưới, chỉ cần là tin tức có lợi cho Bạch Dạ thì đều phải khóa chặt lại, không được nhắc đến việc Bạch Dạ không phải là người bình thường trước mặt gia chủ và các thái thượng trưởng lão. Chuyện sau này chúng ta sẽ tính toán sau. Ta sẽ nghĩ cách tìm một người khác để đối phó với tên đó.”


“Vâng, hiện tại ta sẽ đi làm luôn.” Phó Hoàn xoay người rời khỏi phòng.






Truyện liên quan