Chương 111
Sau khi đại hội đấu giá bắt đầu, trước tiên là bán những vật phẩm hiếm có hoặc là những pháp khí cấp cao. Nhưng mọi người đều đến đây là để nhằm vào linh thảo biến dị và kim vân thạch, vậy nên mới ban đầu khá nhạt nhẽo, chỉ có dăm ba người tranh giành nhau vật phẩm đấu giá, bầu không khí không đủ kịch liệt.
Bạch Dạ dốt đặc cán mai về những nguyên liệu và các loại pháp khí, vậy nên vừa nhìn khung cảnh nhàm chán trước mặt vừa ngủ gà ngủ gật. Thẳng cho đến khi yêu nhân bị đẩy ra, cậu mới chấn chỉnh lại tinh thần. Cậu chỉ thấy yêu nhân bị nhốt trong lồng sắt, bộ dạng thoi thóp thở nằm giữa cái lồng rộng lớn, trên người không có dây trói, chỉ có mái tóc dài màu trắng che đậy khắp cơ thể.
“Vật phẩm tiếp theo được đấu giá là một củ cải tinh đã tu luyện được năm trăm năm, mọi người có thể nhìn xem. Da thịt của hắn non mềm óng ả, mua về tuyệt đối sẽ không thiệt.” Chủ quản bán đấu giá cầm tóc của yêu nhân rồi giật ra đằng sau cho mọi người nhìn thấy rõ khuôn mặt trắng nõn thanh tú của hắn. Bởi vì bộ dạng yếu ớt bệnh tật của yêu nhân này, mọi người đều cảm thấy hắn nhu nhược đáng thương hơn.
“Phì ——” Bạch Liệt nhìn thấy diện mạo của đối phương thì lập tức phun ra một ngụm rượu: “Khụ khụ.”
Bạch Dạ nhanh chóng chạy tới vỗ lưng cho hắn rồi rót một chén trà: “Anh cả, anh có ổn không?”
“Đó là, khụ khụ ——” Bạch Liệt chỉ vào người bên dưới: “Khụ khụ ——”
Bạch Dạ nghi hoặc: “Là gì?”
Hạ Sâm bình tĩnh nói: “Ông nội của cậu.”
Bạch Dạ: “!!!!!!”
Ông nội của cậu ư?
Người thanh niên đang được bán đấu giá kia là ông nội của cậu?
Ông nội của cậu là yêu nhân?
À không.
Là củ cải tinh?
Bạch Dạ không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy: “Anh nói lại lần nữa xem.”
Bạch Liệt uống một ngụm trà: “Là ông nội của chúng ta.”
Ban Dung, Lão Ma: “……”
Bạch Dạ hít sâu một hơi: “Ông nội của chúng ta là củ cải tinh ư?”
Bạch Liệt do dự một hồi rồi gật đầu: “Ừ.”
Người chủ trì cuộc bán đấu giá ở bên dưới nói: “Giá niêm yết của yêu nhân là năm……”
Bạch Dạ gấp gáp kêu lên: “Năm trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm.”
Người kia chính là ông nội của cậu, không thể để cho người khác mua mất được.
Mọi người ồ lên.
“Là ai ra giá vậy? Giá niêm yết còn chưa có mà đã thế rồi? Có phải tên ngốc không?”
“Yêu nhân kia vừa nhìn đã biết không sống nổi bao lâu, vậy mà còn ra giá cao như vậy để mua về, chắc chắn là một tên ngốc.”
“Nhiều nhất cũng chỉ có giá trị năm vạn khối linh thạch thượng phẩm.”
Người chủ trì đấu giá cũng đần ra, thật ra hắn muốn nói năm nghìn khối linh thạch thượng phẩm, nhưng không ngờ rằng lại có người không đợi được mà ra giá trước. Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, hưng phấn nói: “Năm trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm, có ai ra giá cao hơn năm trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm không?”
Có người lên tiếng chê bai: “Chỉ có tên nào ngu ngốc mới đốt tiền như vậy thôi.”
Người chủ trì đấu giá hô lên: “Năm trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm lần đầu tiên. Năm trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm lần thứ hai……”
Đột nhiên có người kêu lên: “Sáu trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm.”
Người vừa ra giá có giọng nói của phụ nữ, âm thanh dứt khoát vang dội khắp căn phòng, thu hút tất cả sự chú ý của mọi người. Tiết rằng đối phương đang ngồi trên ghế lô nên không nhìn rõ mặt.
Có người cười nhạo nói: “Không ngờ rằng còn có một tên ngốc nữa đến cạnh tranh kìa.”
Bạch Dạ và Hạ Sâm đồng thời nhíu mày, người trước thì vì đột nhiên xuất hiện ai đó ra tranh đoạt với mình, người sau thì lại cảm thấy giọng nói của người phụ nữ này rất quen thuộc.
Bạch Dạ lại nói: “Một ngàn vạn khối linh thạch thượng phẩm.”
Đối phương bình tĩnh ra giá lần nữa: “Hai ngàn vạn.”
Lông mày của Bạch Dạ càng nhíu chặt lại với nhau, cậu hô lên: “Ba nghìn vạn……”
“Bốn nghìn vạn……”
Bạch Dạ cảm thấy đối phương muốn chơi tới cùng với cậu, cậu hít một hơi thật dài rồi hô lớn: “Một trăm triệu.”
Mọi người lại ồ lên lần nữa: “Đúng là điên rồ, chẳng có ai tiêu một trăm triệu để mua một yêu nhân sắp ch.ết cả.”
Người phụ nữ đó hình như đang do dự xem có xứng đáng bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một củ cải tinh không, vậy nên không ra giá luôn.
Người chủ trì đấu giá hưng phấn nói: “Một trăm triệu khối linh thạch thượng phẩm lần đầu tiên……”
“Một……” Người phụ nữ đó muốn lên tiếng nhưng lại bị người khác ngăn cản lại.
Người chủ trì đấu giá đợi một hồi vẫn không thấy có thấy ra giá nữa, đành phải thông báo: “Một trăm triệu khối linh thạch thượng phẩm lần thứ hai……”
Bạch Dạ cực kỳ khẩn trương, cậu lo lắng vẫn còn có người muốn ra giá cạnh tranh với cậu.
Người chủ trì đấu giá thấy vẫn chưa có người lên tiếng thì lại nói: “Một trăm triệu khối linh thạch thượng phẩm lần thứ ba. Thành giao, chúc mừng vị khách quý ở lầu năm đã có được yêu nhân.”
Bạch Dạ thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy ông nội bị người ta đẩy xuống đài, vậy nên vội vã đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Hạ Sâm và Bạch Liệt cũng đi theo ra ngoài.
Ban Dung nói với Lão Ma: “Tên nhóc Bạch Dạ này rất thú vị, đến việc ông nội của mình là yêu nhân cũng không phát hiện ra. Đúng rồi, ngươi quen biết hắn như thế nào?”
“Cây linh thảo biến dị lúc trước mua được từ tay của hắn.” Lão Ma nhìn tờ danh sách trên rồi nói: “Tôi có cảm giác rằng số linh thảo biến dị được bán tại hội đấu giá ngày hôm nay cũng là do cậu ta kiếm được.”
Ban Dung: “……”
Dưới lầu, Bạch Dạ vọt tới sau khán đài, vội vã hỏi hộ vệ ở đó: “Củ cải tinh vừa rồi tôi mua được đâu rồi? Mấy người đưa cậu ra đi đâu rồi? Giờ tôi muốn dẫn người đi luôn.”
“Ngài đợi một chút.” Thủ vệ tìm chủ quản tới.
Chủ quản vừa thấy là khách quý bán kim vân thạch cùng linh thảo biến dị liền cười tủm tỉm đi tới: “Xin mời các vị khách quý đi theo tôi.”
Ông ta đưa mấy người bọn họ tới sau khán đài, nơi đang nhốt củ cải tinh: “Yêu nhân ở trong gian phòng này.”
Hạ Sâm lấy ra một cái túi chứa đồ đưa cho chủ quản: “Bên trong có một trăm triệu khối linh thạch thượng phẩm.”
Ánh mắt chủ quản sáng lên, vội vàng đứng sang một bên đếm tiền.
Bạch Dạ đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy một thiếu niên xa lạ bị nhốt trong lồng sắt thì quay sang hỏi anh cả Bạch Liệt: “Thật sự là ông nội sao?”
Người thanh niên trẻ tuổi trong lồng sắt nghe thấy giọng nói của Bạch Dạ thanh âm, cơ thể giật giật mấy cái.
“Chắc chắn 100 %.” Bạch Liệt nhanh chóng bước tới, gỡ lá bùa trên lồng sắt, sau đó truyền thần lực cho người trẻ tuổi đó.
Bạch Dạ lo lắng: “Ông nội không sao chứ?”
“Vẫn còn một hơi thở.”
Tiếp theo, người trẻ tuổi biến thành một cái củ cải.
Bạch Liệt thu tay lại.
Bạch Dạ sốt ruột nói: “Ông nội sao vậy? Tại sao lại biến trở lại thành củ cải rồi?”
Bạch Liệt an ủi cậu: “Không có gì, ông nội biến về bản thể ban đầu là một chuyện tốt, không cần dùng nhiều linh lực để duy trì hình dạng con người nữa.”
Bạch Dạ cẩn thận lấy củ cải nhỏ từ trong lồng sắt ra, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể nhỏ bé của nó, sau đó phát hiện ra thứ trên tay không phải là củ cải. Cậu kinh ngạc nói: “Đây là nhân sâm mà, không phải củ cải.”
Đáy mắt Bạch Liệt hiện lên ý cười: “Vừa rồi có người ngoài ở đây, vậy nên anh mới lừa chú là củ cải tinh, cũng may những người khác không phát hiện ra bản thân thật sự của ông nội, nếu không một tỷ khối linh thạch thượng phẩm cũng chưa chắc đã mua được về đâu.”
“Ông nội là nhân sâm hả?” Bạch Dạ nghi hoặc: “Ở giới Tu chân, nhân sâm năm trăm năm tuổi đắt như vậy sao?”
“Năm trăm năm tuổi ư?” Bạch Liệt cười lạnh: “Ông nội chính là nhân sâm hai mươi vạn năm, ăn vào có thể trực tiếp phi thăng thành thần.”
“!!!!!!”Bạch Dạ khiếp sợ nhìn hắn: “Vậy, vậy tại sao ông nội lại suy yếu như thế?”
“Đầu tiên là vì trời giáng thần phạt, tiếp theo là do cứu chú nên ông nội đã cho chú ăn không ít rễ chùm của mình, nếu không tại sao một con người thiếu hồn phách lại có thể sống đến hai mươi tuổi được? Sau này thêm lý do trời phạt nữa nên thần trí của ông nội dần dần trở nên lú lẫn, đến bản thân mình còn không nhớ rõ là ai.” Bạch Liệt suy đoán: “Có khả năng bởi vì đầu óc quá hỗn loạn, lại không có chúng ta ở bên cạnh nhắc nhở nên ông nội đã miễn cưỡng sử dụng chút thần lực ít ỏi còn lại để biến bản thân mình trở lại hình dạng trẻ tuổi, đồng thời cũng khiến cơ thể yếu ớt hơn, vậy nên mới khiến mọi người lầm tưởng rằng ông nội là một củ cải tinh chỉ có năm trăm năm đạo hạnh.”
Bạch Dạ nghi hoặc: “Vậy một nửa phần cơ thể kia cũng thiếu hồn phách mà, tại sao cậu ta sống được?”
Hạ Sâm đi tới rồi nói: “Bởi vì nửa cơ thể đó mang theo tất cả thần lực của cậu nên mới có thể sống không khác gì một người bình thường.”
Bạch Dạ: “……”
Hạ Sâm nhìn nhân sâm trong tay cậu, nhíu mày nói: “Dùng thủy long tưới linh thuỷ cho nó, dùng thêm roi liễu khôi phục lại sức sống, qua mấy ngày nữa là có thể khôi phục lại hình dạng con người.”
“Được.” Bạch Dạ nhanh chóng đặt củ nhân sâm trên mặt đất, sau đó sử dụng thuỷ long tưới nước cho nó, lại dùng thêm roi liễu ban sinh lực cho củ nhân sâm. Ngay lập tức, cậu cảm thấy đầu óc quay cuồng. Thời gian trước khi sử dụng thần khí, cậu cũng có cảm giác mệt mỏi quá độ giống hệt như bây giờ: “Chỉ là khôi phục sức sống cho một củ nhân sâm thôi mà, tại sao lại khiến cho cả cơ thể tôi không còn chút sức lực nào thế này?”
Hạ Sâm đỡ lấy cậu: “Đây là một củ nhân sâm hai mươi vạn năm, không khiến cho cậu nằm liệt trên giường bảy ngày bảy đêm đã là may mắn rồi.”
Bạch Dạ: “……”
Bạch Liệt nhìn thấy sắc mặt cậu không tốt liền nói: “Hạ Sâm, ngươi dẫn Bạch Dạ trở về nghỉ ngơi trước đi. Chờ đến khi hội đấu giá kết thúc ta sẽ trở về.”
Bạch Dạ cười giả lả: “Anh cảm thấy một người mù đường như anh có thể tìm được đường về sao?”
Bạch Liệt: “……”
Hạ Sâm nói: “ Nơi này khá có uy tín. Chờ đến khi hội bán đấu giá kết thúc, bảo bọn họ đưa linh thạch đến Hạ Trang là được.”
Bạch Dạ đồng ý: “Cứ quyết định như vậy nhé.”
Ba người gọi chủ quản đến và dặn dò hết mọi chuyện, sau đó mang theo củ nhân sâm rời khỏi nhà đấu giá trở về sân của Hạ Sâm ở Hạ Trang.
Bạch Dạ đặt củ nhân sâm lên trên roi liễu, để roi liễu dùng thần lực nuôi dưỡng nó: “Hiện tại đã tìm được ông nội rồi, chỉ còn thiếu anh hai nữa thôi. Tôi tin rằng chắc chắn có thể tìm thấy anh tôi nhanh thôi.”
Mới có mấy ngày mà cậu đã tìm được gần hết những người thân của mình, vậy nên tìm được anh hai cũng không phải là chuyện khó khăn lắm.
Đúng rồi, cậu phải bắt ngọc như ý truyền thêm vận may cho mình, như vậy mới có thể nhanh chóng tìm được anh hai.
Bạch Liệt lãnh đạm nói: “Chưa chắc đã tìm được tên kia nhanh như vậy đâu.”
Bạch Dạ vừa mới lấy ngọc như ý ra nghi hoặc nói: “Vì sao?”
Bạch Liệt hỏi lại cậu: “Chú đã quên hắn bị bệnh thần kinh sao?”
“Hình như anh hai đâu có bị bệnh thần kinh đâu?”
“Không, hắn bị.” Bạch Liệt khoanh chân lại ngồi thiền trên ghế: “Vừa rồi anh truyền thần lực cho ông nội, giờ cần phải điều tiết lại một thời gian, những chuyện khác chờ đến khi anh tỉnh lại rồi nói sau.”
Bạch Dạ cũng cảm thấy cực kỳ đau đầu. Hạ Sâm đỡ cậu trở lại trên giường nằm: “Hạ Sâm, anh cả của tôi là rồng đen, ông nội là nhân sâm, vậy thì anh hai và anh ba rốt cuộc là thứ gì?”
Hạ Sâm đắp chăn cho cậu: “Anh hai của cậu là ma, nhưng tính tình lại không giống ma, rất phức tạp. Nếu như hắn ở cùng với những người xấu sẽ trở nên cực kỳ độc ác, nhưng nếu ở cùng với người tốt thì lại trở nên rất lương thiện. Anh hai của cậu là người khó nắm bắt nhất, chính không ra chính tà không ra tà
.”
Bạch Dạ: “……”
Nhưng ở trong mắt của cậu, anh hai là một người cực kỳ lương thiện, không giống với ác ma chút nào.
Hạ Sâm nhìn được suy nghĩ của Bạch Dạ: “Ngày thường anh hai của cậu chỉ giao tiếp cùng với động vật. Động vật ở phàm giới đều là những giống loài lương thiện, vậy nên thoạt nhìn hắn cũng rất đơn thuần.”
“Vậy anh ba của tôi thì sao? Anh ấy là thứ gì?”
“Một quỷ thần nghịch ngợm.” Hạ Sâm đánh giá Bạch Cạnh cao nhất trong số những người thân của cậu, nhưng người khiến hắn có ấn tượng tốt nhất vẫn là ông nội nhân sâm.
Bạch Dạ tò mò hỏi: “Bọn họ đều là những chủng loài không giống nhau, tại sao tôi lại quen biết với bọn họ?”
“Việc này cậu phải tự hỏi chính mình thôi.” Hạ Sâm che mắt cậu lại: “Mau ngủ đi.”
Bạch Dạ bị hắn thôi miên, rất nhanh đã rơi vào giấc ngủ sâu.