Chương 118
Hạ Sâm cầm lấy bát đan dược đưa cho Hạ lão gia.
Hạ lão gia nhìn đồ vật kỳ quái trong cái bát, không dám khẳng định mình nhìn thấy cái gì: “Đây là… Đan dược?”
Nếu đồ vật trong bát không tỏa ra mùi thuốc, ông còn tưởng rằng là hòn đá nhặt bừa ở ngoài vườn.
Bà nội Hạ kinh ngạc nói: “Chẳng phải Tiểu Dạ đang ở kỳ Luyện Khí sao? Có thể luyện ra đan dược trung phẩm rồi.”
Hạ lão gia cũng cảm thấy rất bất ngờ, ông cầm lấy một viên đan dược trong số đó rồi dùng sức bóp một cái. Nếu là những loại đan dược khác đã sớm nát vụn trong tay ông rồi, nhưng viên đan dược trước mặt vẫn giữ nguyên hiện trạng, không hư tổn chút nào. Ông không thốt nên lời: “Đan dược này cứng như vậy, liệu có khiến người ta nghẹn ch.ết không?”
“……”Lòng tự tin của Bạch Dạ lại bị đả kích nặng nề.
Hạ lão gia bỏ viên thuốc vào trong miệng, cũng may là nó tan ra luôn, hơn nữa hiệu quả cũng không tồi. Ông khen ngợi: “Đan dược cậu luyện ra có tác dụng nâng cao tinh thần, ăn vào xong cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.”
Bạch Dạ xấu hổ: “Cháu luyện chế thuốc bổ máu.”
Hạ lão gia ngẩn người: “Thuốc bổ máu?”
Ông cầm lấy một viên đan dược khác rồi cẩn thận ngửi xem, đúng là bên trong gồm những dược liệu có tác dụng bổ máu: “Đúng là thuốc bổ máu thật. Nhưng rõ ràng sau khi ăn xong, tinh thần ta cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều. Nếu như không tin, mọi người có thể thử xem.”
“Để tôi thử xem.” Bà nội Hạ cầm lấy đan dược cho vào trong miệng. Tiếp theo, huyết khí không chỉ dồi dào hơn rất nhiều mà người cũng có tinh thần hơn: “Đúng là có tác dụng nâng cao tinh thần thật.”
Hạ Sâm nói: “Có khi đan dược của cậu ấy tích hợp cả hai tác dụng.”
Hạ lão gia giơ tay vỗ vai Bạch Dạ, cao giọng cười: “Tiểu tử này chắc chắn là thiên tài luyện đan, kỳ Luyện Khí mà có thể luyện ra được đan dược trung phẩm, hơn nữa đan dược còn có hai tác dụng. Ta cũng là luyện đan sư, cậu có muốn bái ta làm thầy không? Ta dạy cậu luyện đan.”
Bạch Dạ: “……”
Bà nội Hạ trêu ông: “Chính ông toàn luyện ra mấy thứ vớ vẩn, còn không biết xấu hổ mà bảo dạy Tiểu Dạ? Tiểu Dạ phải tìm một sư phụ tốt hơn.”
Hạ lão gia lúng túng nói: “Ở trước mặt trẻ con mà bà không thể chừa cho tôi chút mặt mũi nào sao?”
“A Sâm cũng biết ông luyện đan ở trình độ nào, cần gì tôi phải phá đám ông.”
Vì muốn khôi phục thần lực cho lò bát quái nên Bạch Dạ mới luyện đan dược và bùa chú, nếu không cậu cũng chẳng rảnh để tốn thời gian vào những thứ vớ vẩn này. Nếu bây giờ bái sư học đạo, vậy sẽ càng không có thời gian tự do, nhưng cậu lại ngại từ chối, vậy nên tìm cách đổi chủ đề: “Úy Sinh, Giai Mẫn, tại sao hai người lại tới giới Tu chân? Chuẩn bị tới đây ở sao?”
Hạ lão gia sa sầm mặt mũi, giả vờ mất hứng nói: “Thằng nhóc này lại gọi thẳng tên của chúng ta rồi.”
“Ông bà nội.” Bạch Dạ nhanh chóng sửa lại, tránh cho bọn họ cứ lải nhải mãi.
Bà nội Hạ kéo tay cậu, vẻ mặt hối lỗi nói: “Tiểu Dạ, cho dù lúc trước chúng ta lấy lý do gì để lừa cháu chuyện mang thai cũng đều là lỗi của chúng ta, là chúng ta không đúng, không suy nghĩ đến tâm trạng của cháu. Thật sự rất xin lỗi. Cũng may A Sâm tìm thấy cháu sớm, cháu không gặp nguy hiểm gì, chúng ta cuối cùng cũng yên tâm hơn, vậy nên mới quyết định đến thăm cháu, tiện thể nói với cháu chuyện kết hôn cùng A Sâm. Từ lúc hai đứa đăng ký kết hôn cho đến nay vẫn chưa tổ chức tiệc mừng mời rượu mọi người, đúng là ấm ức cho cháu quá. Có điều cháu yên tâm, nhất định chúng ta sẽ tổ chức một lễ cưới long trọng cho cháu, để cho tất cả mọi người đều biết cháu là bạn đời của A Sâm.”
Bạch Dạ nghe đến đó, bất giác nhìn về phía Hạ Sâm.
Hạ Sâm biết cậu hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không phải tôi gọi ông bà nội tới đây.”
Bà nội Hạ nghi hoặc: “Sao vậy?”
Hạ Sâm nói: “Cậu ấy tưởng cháu gọi mọi người tới để thuyết phục cậu ấy tổ chức hôn lễ với cháu.”
Hạ lão gia hỏi: “Chẳng lẽ Tiểu Dạ không muốn tổ chức hôn lễ với A Sâm sao?”
Bạch Dạ không muốn nói cho bọn họ biết những điều mình thật sự nghĩ trong đầu, vậy nên tìm bừa một cái cớ: “Hiện tại bụng của cháu quá lớn, đi lại thôi cũng thấy mệt mỏi, hơn nữa mặc lễ phục cũng không đẹp. Cháu không muốn một trong những việc quan trọng nhất của đời người lại thất bại như vậy.”
Theo bản năng, bà nội Hạ nhìn về phía bụng của cậu, kinh ngạc kêu lên: “Trời ạ, sao bụng của cháu đột nhiên lớn lên nhiều như vậy? Tốc độ thật sự nhanh quá!!? Cơ thể của cháu không có vấn đề gì chứ?”
Bạch Dạ xoa xoa bụng. Cậu cũng cảm thấy gần đây bụng mình quá to, thậm chí còn hơn cả những thai phụ sắp đẻ, hơn nữa cậu còn có cảm giác đau quặn giống như sắp sinh con.
Hạ Sâm nói: “Cháu kiểm tr.a rồi, không có việc gì hết. Chờ đến khi cậu ấy sinh xong, chúng ta sẽ bàn đến chuyện kết hôn sau.”
Bà nội Hạ vẫn nhìn chằm chằm vào bụng Bạch Dạ: “Nhưng thế này thì lớn quá, thuật nhìn còn tưởng sắp sinh rồi.”
Hạ Sâm lừa bọn họ: “Đó là bởi vì cháu độ linh khí cho cậu ấy, đẩy nhanh tốc độ trưởng thành của cái thai, giúp cho đứa trẻ ra đời sớm hơn bình thường. Hơn nữa trong bụng cậu ấy có nhiều hơn một đứa bé, vậy nên thoạt nhìn lớn hơn nhiều.”
Bà nội Hạ không yên tâm: “Cháu đốt cháy giai đoạn như vậy liệu có khiến đứa bé trưởng thành không đầy đủ không?”
“Không đâu.”
Bà nội Hạ biết cháu mình không làm việc gì mà không chắc chắn cả, vậy nên cũng không nói thêm nữa: “Bình thường Tiểu Dạ nên chú ý cơ thể nhiều hơn một chút, nghỉ ngơi đầy đủ vào.”
Bạch Dạ gật đầu: “Vâng ạ”
Bà nội Hạ buông tay Bạch Dạ ra: “Ngày mai bà với ông cháu phải trở về rồi, nhân lúc vẫn còn thời gian đi mua một vài thứ mang theo đã, chúng ta không quấy rầy cháu nữa.”
Hai vợ chồng Hạ lão gia rời khỏi Hạ Viên, Hạ lão gia nói: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao đại thái thượng trưởng lão lại đột nhiên bảo chúng ta tổ chức hôn lễ cho hai đứa, lại còn không cho chúng ta nói ra là ý của ngài ấy nữa.”
Bà nội Hạ cũng không ngốc: “Chắc hẳn đại thái thượng trưởng lão phát hiện ra Tiểu Dạ trồng được linh thảo biến dị, hơn nữa còn có thiên phú trong việc tu luyện và luyện chế đan dược, vậy nên mới nóng lòng ghi tên Bạch Dạ vào gia phả. Vì không muốn cho Tiểu Dạ phát hiện ra mục đích thật sự đằng sau, ngài ấy mới bảo chúng ta giấu không đề cập đến mình, nếu không trong lòng Tiểu Dạ sẽ không thoải mái.”
“Không chỉ có thế đâu.”
“Không chỉ dừng lại ở đó ư?” Bà nội Hạ nghi hoặc nhìn Hạ lão gia: “Vậy thì còn cái gì nữa?”
Hạ lão gia lấy ra một tấm bùa nhăn nhúm: “Nhân lúc mọi người không chú ý, tôi đã tiện tay lấy một lá bùa ở trong phòng luyện đan của Bạch Dạ. Chẳng phải lúc trước A Sâm nói cậu ta đang luyện bùa chú sao? Trong tay tôi lúc này chắc hẳn là lá bùa Bạch Dạ luyện ra.”
Bà nội Hạ bật cười: “Nhìn lá bùa chẳng ra hình dạng gì thế này, chắc chắn là do Tiểu Dạ luyện ra rồi. Nhìn chả khác gì so với viên đan dược vừa nãy cả. Lá bùa này có vấn đề gì sao?”
“Tôi vừa mới cầm nó một lúc mà đã cảm giác cơ thể tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là những chỗ gân mạch tắc nghẽn thấy thông thoáng hơn nhiều, lờ mờ cảm giác được có thứ gì đó đang gỡ rối vậy.” Hạ lão gia nhét lá bùa vào tay bà nội Hạ, sau đó lại lấy trở về: “Đúng là không phải ảo giác. Sau khi đưa lá bùa cho bà, cảm giác thông thoáng hoàn toàn biến mất. Nhưng sau khi lấy nó về, cảm giác đó lại tiếp tục. Lúc trước tôi còn tưởng rằng đó là tác dụng của đan dược, hiện tại có thể khẳng định là do lá bùa này rồi.”
Bà nội Hạ vui mừng nói: “Nói cách khác những chỗ tắc nghẽn trong gân mạch của ông có hy vọng được khơi thông đúng không?”
“Nếu như lá bùa này giữ tác dụng lâu dài thì đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, tốc độ tu luyện sẽ không chững lại như trước nữa.” Hạ lão gia cũng cực kỳ kích động: “Bạch Dạ đúng là kho báu quý giá. Chẳng trách đại thái thượng trưởng lão lại vội vàng muốn ghi tên cậu ta vào gia phả như vậy.”
Bà nội Hạ vui vẻ thay cho ông: “Trước mắt cứ bẩm báo mọi chuyện cho đại thái thượng trưởng lão đã. Còn về việc ghi tên vào trong gia phả, đành phải đợi đến khi Bạch Dạ sinh xong rồi bàn bạc sau ”
“Được.”
Hai vợ chồng đến ở lại ngọn núi của đại thái thượng trưởng lão một đêm, sáng sớm ngày hôm sau đã đến Hạ Viên chào tạm biệt với Bạch Dạ và Hạ Sâm.
Bạch Dạ nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, sau đó lại nhìn thấy Phượng Nhạc đi ra từ phía căn nhà đối diện. Cậu nhíu mày: “Phượng Nhạc ở phía đối diện?”
Hạ Sâm lãnh đạm nói: “Hai ngày trước cô ta mua nhà ở phía đối diện, còn mời tôi đến tham gia tiệc tân gia nữa.”
“A Sâm, Bạch Dạ.” Phượng Nhạc nhìn thấy bọn họ, tươi cười chào hỏi hai người.
Hạ Sâm nhanh chóng đưa Bạch Dạ về phòng. Hắn muốn tránh xa Phượng Nhạc không phải do sợ nàng ta mà là không muốn dây dưa quá nhiều.
Người giúp việc phát hiện ra chủ nhân không muốn nhìn thấy Phượng Nhạc, nhanh chóng đóng cổng lớn lại.
Phượng Nhạc tức giận dậm chân một cái. Chắc chắn một ngày nào đó, nàng ta sẽ có vị trí trong căn nhà đó.
Nàng ta hừ lạnh một tiếng, xoay người trở lại căn nhà lớn của mình.
Ở trong Hạ Viên, Bạch Dạ vừa đỡ cái bụng to vừa nói: “Anh chậm một chút, anh đi chậm một chút.”
Hạ Sâm vội vã bước chậm lại: “Cậu không sao chứ?”
Bạch Dạ hỏi: “Anh có phát hiện ra bụng của tôi lại lớn hơn không?”
Hạ Sâm đã để ý thấy điều đó từ trước: “Hôm nay cậu có tưới nước cho thảo dược không?”
“Có, sao vậy?” Bạch Dạ không hiểu lắm, đang nói chuyện bụng dạ tại sao tự nhiên lại nhắc tới tưới cây ở đây.
Hạ Sâm: “……”
Ngày nào cũng dùng thuỷ long để tưới nước cho thảo dược, bụng không to hơn mới là lạ.
“Tôi hỏi một chút mà thôi.” Hạ Sâm sờ bụng cậu: “Có khả năng cậu sắp sinh rồi.”
“Thật sao? Cuối cùng cũng sắp được nhẹ bụng rồi.” Bạch Dạ vui sướng vô cùng, nhưng trong đó cũng có chút lo lắng: “Đúng rồi, tôi sắp sinh đúng không? Vậy phải sinh con như thế nào? Có phải trở về phàm giới không?”
“Không cần. Đợi thêm mấy ngày nữa cho chín thêm một chút……”
“Chín thêm một chút?” Bạch Dạ nhịn không được kéo cao giọng: “Anh cho rằng trẻ con là trái cây sao? Sao có thể dùng từ đó để hình dung được nhỉ?”
Hạ Sâm: “……”
Bạch Dạ giận đến mức giơ tay ra đập một phát vào bả vai hắn: “Nhìn ngang nhìn dọc đều thấy anh không đáng tin cậy.”
Hạ Sâm biết mình nói sai rồi, chỉ có thể mặc kệ cho cậu đánh thôi.
Người nào đó đang đứng ở đại sảnh nhìn Hạ Sâm ngoan ngoãn đứng đó cho người ta đánh, khinh bỉ nói: “Hắn mà cũng có ngày hôm nay.”
Công Cửu không vui vẻ: “Tiểu Dạ bị đánh, ngươi còn không mau giúp nó đi.”
“Người ta tự nguyện bị đánh mà, người ngoài cuộc như chúng ta làm sao mà ngăn được.” Bạch Liệt kéo Công Cửu vào trong.
Bạch Dạ chịu đựng cơn tức, nói: “Anh nói lại xem, đợi bọn nhỏ lớn hơn một chút rồi như thế nào?”
Hạ Sâm nói: “Tôi sẽ lấy bọn chúng ra.”
“Lấy ra như thế nào? Mổ bụng à?”
“Như thế này này.” Hạ Sâm tự mình làm mẫu, dùng pháp lực đẩy một giọt máu ra từ trong cơ thể.
Bạch Dạ nhìn thấy giọt máu bay ra từ mu bàn tay hắn nhưng không hề để lại vết thương, Hạ Sâm cũng không nhăn mặt đau đớn thì hỏi: “Đơn giản như vậy thôi à?”
“Ừ.”
Bạch Dạ yên tâm hơn: “Vậy thì mấy ngày nữa lấy chúng ra?”
“Năm ngày nữa.”
Hạ Sâm nói năm ngày sau là lừa Bạch Dạ. Hắn nói như vậy là vì muốn tâm tình của cậu thả lỏng hơn. Trên thực tế, hắn đã tính toán sẵn sáng sớm ngày mai sẽ lấy thuỷ thần ra khỏi bụng, vừa hay Bạch Liệt có thể giúp hắn một tay.
Tối hôm đó, Bạch Dạ bình thản nhắm mắt đi hẹn hò với Chu Công. Chắc chắn cậu có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc anh cả của mình cùng với bạn đời đang âm thầm tính toán việc lấy đứa bé ra khỏi bụng.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cậu nhìn thấy Hạ Sâm và Bạch Liệt đứng ở đầu giường. Cậu còn chưa kịp mở miệng ra nói chuyện thì đã thấy mí mắt cực kỳ nặng, người lại rơi vào giấc ngủ say lần nữa.
Hạ Sâm nói với Bạch Liệt: “Ta cũng không biết khi thuỷ thần sinh ra sẽ phát sinh những tình huống nào, vậy nên chỉ đành nhờ ngươi đứng ngoài canh gác.”