Chương 121

“Tiểu Dạ ngoan. Mẹ dạy con học viết chữ nhé?”
Bạch Dạ nghe thấy giọng nói dịu dàng ấm áp, mở mắt ra nhìn thì thấy một người phụ nữ đang mặc đồ màu đỏ cực kỳ diễm lệ. Bộ quần áo trên người nàng cực kỳ giống với người phụ nữ mà cậu nhào vào lòng lúc nhỏ.


Người phụ nữ xoa đầu cậu: “Tiểu Dạ, con không nói câu nào, có phải không thích viết chữ không? Không thích viết chữ thì chúng ta đi thả diều nhé ”
Bạch Dạ không có cách nào khống chế được cơ thể mình, giống hệt như giấc mộng trước.


“Mẹ.” Cậu giữ chặt lấy ống tay áo của người phụ nữ đó: “Mẹ, Tiểu Dạ có cha không? Tiểu Dạ muốn cha, nhưng mọi người đều nói Tiểu Dạ không có cha.”


“Ai nói Tiểu Dạ không có cha.” Nụ cười của người phụ nữ đó cực kỳ dịu dàng, nàng chỉ lên không trung: “Cha Tiểu Dạ đang ở trên trời nhìn hai mẹ con chúng ta kia kìa.”
Bạch Dạ nhìn lên bầu trời: “Cha ở trên trời sao? Tại sao cha lại ở trên trời, cha không cần mẹ và Tiểu Dạ nữa sao?”


Nụ cười của người phụ nữ hơi cứng lại: “Ta cũng không cách nào biết được trong đầu hắn đang nghĩ cái gì. Hay là Tiểu Dạ tự mình đi hỏi cha đi.”
Bạch Dạ khổ sở nói: “Nhưng con không lên trời được.”


“Chúng ta có thể viết lời con muốn nói lên trên cánh diều, sau đó nhờ nó mang tới cho cha con. Con thấy có được không?”
Bạch Dạ vui vẻ nói: “Dạ.”


available on google playdownload on app store


“Vậy bây giờ con phải học viết chữ trước đã, biết viết chữ rồi mới có thể nhờ cánh diều gửi thư tới cha được.” Người phụ nữ thành công lừa con mình tự nguyện luyện chữ.


Nhưng đứa trẻ còn chưa học được mấy chữ, đột nhiên có một ngày, trên bầu trời xuất hiện một người đàn ông vẻ ngoài đạo mạo anh tuấn, trang phục màu trắng bay bay giống thần tiên, khí chất không vương chút bụi trần, khiến mọi người ai cũng thấy không theo kịp.


Bạch Dạ phấn khích nói: “Cha. Mẹ ơi, cha trở lại rồi.” Mẹ từng nói với cậu rằng cha ở trên bầu trời, người trước mắt bay từ trên đó xuống, chắc chắn chính là cha của cậu.


Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy người đàn ông đang bay từ trên trời xuống thì bất giác ngẩn người ra. Bà bước nhanh ra khỏi phòng, nhìn về phía người đàn ông đó.
Người đàn ông mặc đồ trắng nói với cậu: “Ta đến đón đứa trẻ đi.”


Người phụ nữ sửng sốt: “Ngươi muốn mang Tiểu Dạ tách khỏi ta ư?”
Tiếp theo, nàng nghe thấy tiếng Bạch Dạ khóc lóc thảm thiết: “Mẹ —— Mẹ ——”
Người phụ nữ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thiên tướng bế Bạch Dạ bay lên trời. Nàng lo lắng kêu lớn: “Tiểu Dạ ——”


Người đàn ông mặc đồ màu trắng nhanh chóng dùng khóa tiên để trói người phụ nữ lại, sau đó đi theo thiên tướng kia về trời.
“Tiểu Dạ —— Tiểu Dạ ——” Người phụ nữ hoảng hốt kêu khóc.


Lần đầu tiên Bạch Dạ rời xa mẹ của mình, cậu vừa khóc vừa quấy. Nhưng khi nghe thấy người đàn ông mặc đồ trắng tự xưng là cha, cậu lập tức không khóc nữa, thậm chí còn vui vẻ đi cùng với hắn bay lên trời. Bởi vì cậu cho rằng chắc chắn cha sẽ đưa mẹ đến ở cùng, nhưng cứ chờ mãi chờ mãi vẫn không chờ được đến ngày đó.


Trí nhớ của trẻ con có giới hạn, hơn nữa người đàn ông mặc đồ trắng không cho cậu nhắc đến mẹ, cũng không cho cậu trở về hạ giới. Dần dần thời gian trôi qua, những ký ức của cậu đối với người mẹ ở nơi xa xôi kia dần trở nên mơ hồ. Cậu cũng không hề có cảm tình đối với người tự xưng là cha của cậu, bởi vì hắn không cho cậu gọi mình là cha. Khi cậu bị người khác giễu cợt và nhục mạ huyết thống bất chính, hắn cũng không đứng ra nói giúp cho cậu một câu. Địa vị của cậu ở trên đó thậm chí còn thấp hơn so với những tiểu tiên nhỏ bé.


Sau này người đàn ông mặc đồ trắng nghe theo ý kiến của người khác, đưa cậu đến núi Hỗn Thú để mặc cậu tự sinh tự diệt. Điều hắn không ngờ đến là bởi vì huyết mạch phức tạp của mình, cậu không chỉ kết bạn với tiên thú và ma thú, ngay cả mối quan hệ với yêu thú và quỷ thú cũng không tệ. Hơn nữa Công Cửu thường cho cậu uống máu và ăn rễ cây của nhân sâm, tu vi của cậu tăng lên cực kỳ nhanh, trong một khoảng thời gian ngắn đã vượt qua tất cả những loài thú ở trên núi, trở thành bá chủ của nơi đây.


Bạch Liệt, Bạch Giám và Bạch Cạnh quen biết cậu ở núi Hỗn Thú, có điều bọn họ không thuộc loài thú nào mà là những tên tội phạm bỏ trốn khỏi Thiên Đình sau đó chạy đến đây. Có Bạch Dạ hỗ trợ, tất cả những loài thú đều thống nhất không được để lộ bất cứ tung tích nào của bọn họ đối với các thiên binh thiên tướng, họ thành công thoát khỏi sự truy đuổi của Thiên Đình.


Không ai ngờ rằng thoáng một cái mà bọn họ đã trốn trên núi Hỗn Thú hơn vạn năm, trở thành những anh em còn thân thiết hơn cả ruột thịt cùa Bạch Dạ.


Bạch Dạ mơ tới đây thì tỉnh dậy, ánh nắng chói chang khiến cậu lóa cả mắt. Những mảnh ký ức từ rất lâu về trước thi nhau vội vã chui vào đầu của cậu.
Cậu bất giác thốt lên mấy tiếng xuýt xoa.


Đột nhiên phải tiếp thu nhiều ký ức quá khứ như vậy, đầu óc của cậu có chút quá tải, những cơn đau nhói lên không dứt.
Tiếp theo, bên cạnh truyền đến tiếng cười khanh khách của một đứa trẻ.


Cậu quay đầu lại nhìn thì thấy thuỷ thần đang nhàm chán bay trên không trung nghịch nước. Cậu không khỏi bật cười, ngoắc ngoắc tay với nó: “Lại đây.”
Thuỷ thần vui vẻ bay qua đó, bổ nhào vào lồng ngực Bạch Dạ: “Ba ba——”
Bạch Dạ vỗ nhẹ mông nó: “Chú mày là thuỷ thần, đúng không?”


Thuỷ thần không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ biết cười khanh khách.


“Đã nghe thấy câu lên voi xuống chó bao giờ chưa?” Bạch Dạ cười cười rồi vỗ cái mông nhỏ của nó: “Trước kia thì tỏ vẻ khinh thường, bây giờ thần lực yếu ớt rơi vào trong tay anh đây, để xem anh xử lý chú mày thế nào. Về sau anh đây chính là cha của chú mày, chú mày phải gọi anh một tiếng cha.”


“Ba ba ——” Thuỷ thần vui vẻ vung vẩy tay chân: “Ba Ba ——”
Khóe mắt Bạch Dạ co giật: “Bỏ đi. Bây giờ chú mày còn nhỏ tuổi, chờ đến khi lớn thêm một chút nữa, anh đây dạy dỗ lại cách kính trọng người khác là được.”


Cậu đặt đứa nhỏ sang một bên, tâm tình thoải mái cầm lấy một bộ quần áo mặc vào.


Hiện tại Bạch Dạ đã khôi phục phần lớn ký ức, vậy nên cậu không còn để ý nhiều đến chuyện sinh em bé nữa. Bởi vì hai nghìn năm trước, cậu đã sớm tính ra được mình sẽ có kiếp này, đã chuẩn bị sẵn tư tưởng từ trước nên không còn tức giận như tối qua nữa.


“Đi, cha đưa đi gặp bác cả cùng với ông nội.” Bạch Dạ chải chuốt cẩn thận rồi tìm một tấm vải màu trắng bao bọc lấy cơ thể của thủy thần, sau đó kẹp nó vào nách rồi đi ra khỏi phòng.
Thời khắc bước chân ra khỏi cửa phòng, sắc mặt cậu đột nhiên sầm xuống, nhìn có vẻ cực kỳ tức giận.


Hạ Sâm vẫn luôn ở trong sân bảo vệ Bạch Dạ, thấy cậu ra ngoài thì theo bản năng muốn lại gần. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh tối qua cậu nói không muốn nhìn thấy mặt của hắn nữa, chân hắn lại chững lại. Hắn nhanh chóng xoay người trốn vào một góc, không để cho Bạch Dạ nhìn thấy mình.


Bạch Dạ không nhìn thấy Hạ Sâm, trực tiếp đi tới sân của Bạch Liệt và Công Cửu.
Bạch Liệt nhìn thấy cậu thì nhướng mày: “Anh cứ nghĩ rằng ngày hôm qua chú tỉnh lại thì sẽ đến đây tìm chúng ta luôn chứ.”


Bạch Dạ tự rót cho mình một chén trà: “Ngày hôm qua tức giận quá nên ngủ say lúc nào không biết, hôm nay mới tỉnh dậy.”
Bạch Liệt hỏi: “Hắn kể hết mọi chuyện cho chú chưa?”
Bạch Dạ uống một ngụm trà: “Ừ.”


Bạch Liệt nhìn chằm chằm vào mặt của cậu: “Hiện tại nhìn chú chẳng giống như đang tức giận gì cả, chẳng lẽ tha thứ cho hắn nhanh như vậy sao?”


“Tất nhiên là vẫn chưa tha thứ rồi, nhưng có tức giận nữa cũng vô dụng, dù gì cũng vẫn phải mang theo cái thai tiếp tục sống.” Bạch Dạ buông chén trà rồi nói: “Nếu như thần tiên không trở về, sớm hay muộn mọi người cũng sẽ bị tiêu hao hết thần lực rồi biến mất, làm sao em có thể trơ mắt nhìn mọi người rời bỏ em được?”


Hiện tại cậu vẫn chưa muốn nói cho anh cả biết chuyện mình đã khôi phục lại ký ức. Cậu vẫn còn để ý chuyện Bạch Liệt học theo Hạ Sâm giấu giếm cậu.
Bạch Liệt: “……”
Bạch Dạ nhét đứa trẻ vào trong ngực Công Cửu: “Ông nội, đây là chắt của ông.”


“Chắt sao?” Công Cửu không rõ ý của cậu: “Chắt là cái gì?”
Bạch Dạ giải thích cho hắn nghe: “Chính là con trai của con trai của con trai.”
“Con trai của con trai của con trai?” Công Cửu vui vẻ đùa với đứa bé: “Con trai của con trai của con trai. Con trai của con trai của con trai……”
Đứa bé cười khanh khách.


Công Cửu ngẫm lại thấy không đúng: “Ta có con trai sao? Con trai ta là ai? Ngao Liệt à?”
Bạch Liệt: “……”
Bạch Dạ bật cười: “Vốn dĩ đã ngốc rồi, bây giờ mắc thêm bệnh mất trí nhớ lại còn trở nên ngốc nghếch hơn.”


Bạch Liệt nheo mắt: “Tại sao chú lại biết vốn dĩ ông nội rất ngốc nghếch? Chú đã khôi phục ký ức rồi sao?”


Bạch Dạ không thừa nhận: “Anh đã quên lần trước em nằm mơ rồi sao? Trong giấc mộng đều là những chuyện liên quan đến ông nội, chính miệng anh nói rằng những điều đó không phải là mơ mà là những điều đã xảy ra trước đây mà?”


Bạch Liệt nhìn bộ dạng của cậu không giống như đã khôi phục lại ký ức nên không tiếp tục hỏi nữa.
Bạch Dạ chọc chọc mặt của đứa bé: “Đợi mấy ngày nữa Lôi Công, Điện Mẫu, Phong Bá xuất thế, cha sẽ không phải vác cái bụng to đùng này nữa. Đến lúc đó đưa mấy đứa đi tìm anh hai.”


Bạch Liệt nói: “Chẳng phải chú nói Hạ Sâm đã kể hết tất cả mọi chuyện cho chú sau? Tại sao hắn không kể Thập Điện, Diêm Vương, Mạnh Bà, phán quan đều ở trong bụng chú?”
Bạch Dạ khiếp sợ nói: “Không phải chỉ có bốn đứa trẻ thôi sao? Tại sao lại trở nên nhiều như thế?”


Chẳng trách bụng lại lớn như vậy.
“Anh cũng không biết tại sao lại nhiều như vậy cũng không biết như thế nào sẽ nhiều, nhưng có thể khẳng định một điều.” Bạch Liệt hừ nói: “Khẳng định là Hạ Sâm không kể hết tất cả mọi chuyện cho chú. Người đàn ông như vậy không đáng tin.”


Bạch Dạ: “……”
Theo những gì xảy ra ngày hôm qua, nói đúng ra thì Hạ Sâm chưa có cơ hội giải quyết rõ ràng với cậu.
Bạch Dạ đổi đề tài: “Nhân lúc rảnh rỗi, chúng ta ra ngoài mua cho đứa trẻ mấy bộ quần áo nhé.”


Bạch Liệt nhìn đứa trẻ rồi hừ lạnh một tiếng: “Nó cũng chẳng phải con ruột của chú, đối xử tốt với nó như vậy để làm gì? Sau này cứ để nó trần trụi khoe mông gặp người ta, xem nó còn dám coi thường người khác nữa không.”


Bạch Dạ không đồng ý với cách làm của hắn: “Việc này có khác gì làm nhục người khác đâu, về sau nó sẽ chỉ càng căm thù và coi khinh chúng ta hơn. Hà cớ gì phải tăng thêm cho mình một kẻ thù chứ. Em phải khiến cho nó tôn trọng mình, ngoan ngoãn làm một đứa con ngoan, nghe theo mệnh lệnh của em, gọi em một tiếng cha, kêu anh một tiếng bác cả.”


“Chờ đến khi nó khôi phục ký ức, liệu có còn gọi chú là cha không?”


Bạch Dạ nhếch mép: “Khi nó khôi phục lại ký ức, nhớ tới những khi nó gọi em bằng cha. chắc chắn sẽ cảm thấy nhục nhã muôn phần, tức đến nghiến răng nhưng lại không dám làm gì cả. Nói không chừng khi nhìn thấy em còn cung kính theo bản năng ý chứ.”


Bạch Liệt nhìn biểu cảm của cậu: “Tại sao anh lại cảm thấy chú của bây giờ cực kỳ giống với lúc trước nhỉ? Chú thật sự chưa khôi phục ký ức sao?”


“Bọn em vốn dĩ là cùng một người, giống nhau cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.” Bạch Dạ đứng lên, ôm lấy đứa trẻ: “Anh có muốn ra ngoài đi dạo không? Nếu như không đi thì em đi một mình.”
“Đi.” Bạch Liệt không yên tâm cậu đi một mình ra ngoài.


Công Cửu vui vẻ nói: “Ta cũng muốn ra ngoài chơi.”
Bạch Dạ không có ý kiến gì.
Ba người ôm theo đứa trẻ rời khỏi Hạ Viên..


Người ở phía đối diện nghe thấy Hạ Viên có động tĩnh, vội vàng mở cửa chạy ra xem xét. Chỉ thấy Bạch Dạ với mấy anh em đi ra ngoài, lập tức chạy vào trong bẩm báo với Phượng Nhạc 


Bạch Dạ không ra ngoài thì không sao, đến lúc mở cửa nhìn cảnh vật bên ngoài thì giật nảy mình. Thành Tây Thanh vốn dĩ xinh đẹp phồn hoa nay đã biến thành bình địa, nhiều nơi chỉ còn lại đống đổ nát, trên mặt đất có rất nhiều hố sâu, giống như vừa có chiến tranh xảy ra vậy. Mọi người đều đang tất bật tu sửa lại đường xá nhà cửa.


Có điều sau khi trải qua một trận mưa tầm tã, cả thành giống như được gột rửa và thay mới hoàn toàn, mái ngói, gạch đá đều trở nên mới cứng.






Truyện liên quan