Chương 2: Nguyền rủa
Như trước kia tôi đã nói, thứ liên kết Duy Phổ đảo cùng Đại lục cũng chỉ có một cái thuyền nhỏ, bởi vì An Nam đến, nên ở trên bến tàu lại có thêm một chiếc thuyền to lớn khác, nhưng việc này cũng chỉ khiến cho việc tôi làm nhiều lên mà thôi.
Sau khi đem An Mộc đặt ở trên thuyền nhỏ, tôi giơ lên cái cuốc đã mang theo khi ra khỏi cửa, liều mạng đập vào chiếc thuyền lớn, cho đến khi đập ra một lỗ thủng lớn ở đáy thuyền mới ngừng tay. Chỉ cần cái thuyền này không thể xuất phát bình thường, sẽ không ai có thể đuổi theo chúng tôi, đương nhiên, người trên đảo cũng không thể rời đi.
Ánh lửa mơ hồ bắt đầu áp sát về hướng chúng tôi, tôi ném cái cuốc nặng nề nhảy lên thuyền nhỏ.
Đám thư phụ có thể đã phát hiện bên trong ánh lửa hừng hực lao tù đã không còn bóng dáng tôi cùng An Mộc, thế nhưng cũng đã muộn, chúng tôi phá hủy lao tù, muốn bắt đầu hướng về phía tự do, dù cho phía trước chỉ có tử vong đang chờ đợi.
Cái tay mới vừa cầm lấy cuốc còn đang đau, nhưng tôi vẫn kiên định nắm mái chèo, ra sức vùng vẫy lên.
Mái chèo vẽ ra ở trong hồ nước những vòng sóng lăn tăn, sau đó bắt đầu đẩy thuyền tiến lên.
Không lâu, tôi nghe được thanh âm của người rơi xuống nước phía sau, tôi còn nghe được tiếng cười của ác ma đang từ từ đến gần, hê hê hê, hê hê hê……
Trong nháy mắt, một cánh tay xanh trắng nắm lấy mép thuyền, đầu của tôi ‘ vù ’ một tiếng trống rỗng, mái chèo to lớn theo bản năng nhấc lên, hung hăng nện ở trên cái đầu vừa mới nhô ra từ trong nước, một lần, hai lần, ba lần……
Tôi không nhớ rõ chính mình đập bao lâu, lúc lấy lại tinh thần, máu đã nhiễm đỏ chu vi hồ nước quanh thuyền, mà người phía sau cũng không dám tiến lại gần thêm nữa, An Mộc sợ sệt cầm lấy góc áo tôi, chăm chú nhắm mắt lại.
Ban đêm, biển khôi phục yên tĩnh khiến người ta sợ hãi, đi kèm theo đó là gió lạnh thấu xương đánh vào mặt, tôi không nhịn được run rẩy cả người, hàm răng bởi vì lạnh giá mà phát ra âm thanh lạch cạch, bên trong bóng tối quỷ dị như là đang cười.
Lập tức tôi không dám quay đầu lại, máy móc vung lên hai tay, không ngừng hướng về phía trước đi tới.
Trong đêm tối, hòn đảo phía sau giống như một con thú dữ đang ẩn náu, hai con mắt yếu ớt tỏa ra Hồng Quang, nhìn chằm chằm tôi……
……………………………………
Như An Nam từng nói, một hùng tử không có học lực, không có kiến thức ở thủ đô căn bản là sẽ không có công tác nào tốt để lựa chọn, đặc biệt là khi mà rất nhiều hùng tử sau khi trưởng thành sẽ trực tiếp kết lễ cùng thư tử, gánh nặng nuôi gia đình toàn bộ giao do thư tính gánh chịu, vì thế công tác chuyên môn đặt ra cho hùng tính đã ít lại càng ít.
Thế nhưng tìm nhiều ngày, cuối cùng tôi vẫn tìm được công tác ở một cửa hàng bán hoa, chủ tiệm của cửa hàng bán hoa – Gail – thấy tôi mang theo Hùng tử còn nhỏ, còn ngoại lệ cho chúng tôi ở lại trên gác xép của cửa hàng bán hoa, bớt đi một khoản tiền thuê phòng.
Đối với chuyện này tôi vô cùng cảm kích, nhưng tôi cũng sẽ không bỏ qua dục vọng chợt lóe lên trong mắt hắn.
Độc thân hùng tử công tác trong cửa hàng của thư tử sẽ xảy ra chuyện gì, tôi đã chuẩn bị tâm lý xong.
Sau khi mọi chuyện dần dần tiến vào quỹ đạo, tôi đem An Mộc đưa đến học viện để đọc sách, tôi hi vọng đem mọi thứ tôi thiếu hụt bù đắp lại cho An Mộc.
Tôi bắt đầu cố gắng quên đi từng chuyện đã xảy ra ở trên đảo, sau đó dựng nên cho chính mình một mộng cảnh tốt đẹp, ở trong mơ, hùng phụ cùng thư phụ đều qua đời từ khi tôi còn nhỏ, sau khi lớn lên thì kết lễ cùng một thư tính bình thường, rồi có An Mộc, đáng tiếc cuối cùng thư tính này do bệnh nặng mà qua đời, tôi liền bất đắc dĩ dẫn An Mộc đi tới nơi thành thị này, dự định cư ngụ xuống.
Tôi còn chưa đem cái mộng này khắc sâu vào trong đầu, Gail đã đưa tôi một cành hoa hồng U Lan, bề ngoài là màu U Lan trầm tĩnh, tản ra mùi hương thơm ngát say lòng người, trên cành nhỏ có hoa nhưng cũng tràn đầy gai nhọn sắc bén.
Hắn nói hoa này giống tôi.
Bình thường điềm tĩnh nhu hòa, nhưng khi đối mặt với sự theo đuổi của thư tính sẽ mở ra gai nhọn trên người, đem những người đến gần đâm đến thương tích khắp người.
Nghe được câu này, tôi chỉ cười cười, sau đó tiếp tục tưới nước cho những bông hoa nhỏ.
Không phải là tôi cần phải trở nên sắc bén, mà là thư tính trời sinh chính là những con thú hoang ăn thịt người, chỉ biết một mực cướp đoạt tác cầu, vĩnh viễn sẽ không suy xét đến cảm thụ của đối phương, dù cho bề ngoài nhìn như một người ôn hòa vô hại, nhưng vuốt sắc dưới thân vẫn chưa bao giờ thu hồi lại, nụ cười giả tạo này thật khiến cho người ta buồn nôn.
Gail thật sự cho rằng tôi hoàn toàn không biết những chuyện mờ ám hắn làm, nói cái gì mà do không biết trước kia tôi ở đâu, đem hộ tịch của tôi cùng An Mộc lưu vào của hắn, nói cái gì mà thư tử phía ngoài kia rất nguy hiểm, liền để tôi thu dọn hoa cỏ ở sân sau, không cho cùng người khác gặp mặt, thỉnh thoảng có khi còn táy máy tay chân……
Hắn đang dự định tạo nên một lao tù, nhốt tôi lại sao.
Tôi cười lạnh, không lâu sau đó liền đưa đơn từ chức cho hắn. Sau khi An Mộc tiến vào học viện, mọi chi phí đều sẽ được đế quốc trả, trước khi An Mộc được nghỉ hè, tôi phải tìm được một nơi ở mới, một công tác mới là tốt rồi.
Thế nhưng hiển nhiên sẽ không Gail thả tôi đi dễ dàng như vậy, hắn như một con chó hoang nóng nảy bị bức ép, ngay vào buổi trưa liền kéo cửa tiệm xuống, cứng rắn lôi kéo tôi lên tầng gác.
Tôi cũng không có phản kháng, sức mạnh của thư tính và hùng tính từ trước đến giờ cách biệt cách xa.
Thế nhưng tôi cũng sẽ không nhận mệnh như vậy, nơi này là đế đô, không phải hòn đảo biệt lập xa xôi, tôi đến đế đô nửa năm, học được tốt nhất chính là 《pháp luật bảo vệ hùng tính》.
Bị ném tới trên giường, tôi bình tĩnh tùy ý để Gail xé rách cúc áo trên người tôi, lộ ra thân thể trắng nõn.
Hô hấp của Gail bắt đầu trở nên trầm trọng, từng cái hôn hạ xuống trên người tôi cũng dần dần trở nên cấp thiết, nhưng tôi chỉ dang rộng hai tay, mặc kệ hành vi của hắn.
Nhưng khi Gail ở trên người tôi nhún nhún mãi đến khi cao trào, trong khoảnh khắc hậu huyệt co rút, tôi thò tay vào dưới gối, rút ra lưỡi dao sắc bén, một đao cắt đứt cổ họng của hắn, gọn gàng quả quyết, không chút nào do dự.
Máu tươi trong giây lát bắn ra, mang đến cho tình sắc hoan ái một màu sắc khủng bố.
Cho đến khi ch.ết, trên mặt Gail vẫn tràn ngập không thể tin tưởng.
Tôi nhưng không nhịn được ɭϊếʍƈ nhẹ chất lỏng màu đỏ ngòm bên khóe môi, ức chế không được cất tiếng cười to, giống như điên cuồng.
Thư tính, cũng chỉ như vậy, thân thể cường đại, sức mạnh áp đảo, cuối cùng cũng không ngăn nổi nhất đao phong hầu.
Đây là ngày vui vẻ nhất kể từ khi tôi rời đi đảo tới nay.
Chứng kiến vẻ yếu đuối của thư tính.
Cười thở hụt hơi một lúc, tôi đẩy ra thi thể đã lạnh cứng, đứng dậy khẽ ngâm nga một khúc hát, đến tủ lạnh cầm chén nước uống một hơi cạn sạch, sau đó quay vào gương nhìn chính mình lộ ra một nụ cười xán lạn.
Trong 《pháp luật bảo vệ hùng tính》, nếu như thư tính cưỡng bức hùng tính giao hoan, thì sẽ phải chịu cực hình…… Nếu như trong quá trình giao hoan, hùng tính phản kháng khiến thư tính bị thương hoặc tử vong, hùng tính vô tội.
………………
Xuống lầu, tôi mang theo vẻ mặt sợ hãi của người bị hại, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa hàng bán hoa tìm kiếm bảo vệ, cuối cùng thành công yếu đuối ngất đi.
Không thể không nói, ở thủ đô rất tốt.
Dù cho tôi giết người, cũng có mấy trăm điều luật giúp tôi thoát tội, ai lại sẽ hoài nghi một hùng tử nhu nhược đây.
Kết quả thẩm phán cũng nói cho tôi biết, cho dù tôi giết Gail, không chỉ vô tội, cửa hàng bán hoa của hắn còn làm phí bồi thường tinh thần cho tôi, đây thực sự là niềm vui bất ngờ.
…………
Sau đó cửa hàng bán hoa kinh doanh như thường lệ, chỉ là ông chủ đổi thành tôi, tất cả không thay đổi, thế nhưng tôi biết, có thứ đang chui lên từ dưới đất, chờ đợi nảy mầm, rồi đến một ngày sẽ trưởng thành.