Chương 67
"Ngươi tỉnh rồi," Liễu Tuệ ngồi xuống mép giường Dương Thư Hoa, sửa lại góc chăn giúp nàng ta, mặt mỉm cười, bình thản nói: "Ta nghĩ là ngươi còn muốn ngủ thêm một lát nữa."
Nếu không phải Liễu Tuệ mở miệng nói chuyện, Dương Thư Hoa gần như sắp không nhận ra người trước mắt là ai, thật sự là nữ nhân trước mắt này khác rất nhiều so với Liễu Tuệ trong ấn tượng của nàng ta: "Sao ngươi lại ở trong cung của ta?" Dương Thư Hoa nhìn nữ nhân gầy đến nỗi da bọc xương, lộ ra vẻ già nua, không biết tại sao trong lòng không kìm được mà phát lạnh.
Liễu Tuệ nhìn Dương Thư Hoa hầm hầm giận dữ nhưng khí thế không đủ, nói: "Lẽ nào ta không thể đến Liên Nguyệt các sao?" Lúc nói nàng đưa tay day thái dương, dịu dàng cười: "Chúng ta đã từng ở gần nhau, cũng coi như là tỷ muội một thời, nghe nói ngươi sinh một Hoàng tử, thân là tỷ muội, thế nào ta cũng cần phải qua đây chúc mừng một chút, hay là tỷ tỷ đã quên muội muội ta rồi?"
"Con?" Dương Thư Hoa lúc này mới chú ý tới trong phòng quá yên tĩnh, vội chống hai tay định đứng dậy nhìn thử, nhưng chắc là vì mới sinh con không lâu, không còn sức lực gì, thân thể nâng lên một nữa lại ngã về giường: "Con của ta đâu, ngươi làm gì con ta rồi? Ta cho ngươi biết con của ta là Hoàng tử, là con của Hoàng thượng," Dương Thư Hoa hơi sợ, nàng ta muốn dựa vào thân phận của đứa bé để đe dọa Liễu Tuệ.
Liễu Tuệ mắt lạnh nhìn Dương Thư Hoa phô trương thanh thế, khóe miệng nhếch lên: "Ta biết ngươi sinh Hoàng tử," sau khi nói xong câu đó, nàng mỉm cười nhìn Dương Thư Hoa, trong mắt có sự trào phúng: "Đáng tiếc bởi vì ngươi, nó mới sinh ra đã mang tiếng xấu trên lưng, ngươi không cảm thấy hổ thẹn với nó sao?"
"Ngươi có ý gì?" Dương Thư Hoa hung tợn trừng mắt nhìn Liễu Tuệ: "Con của ta Hoàng tử, là một trong hai Hoàng tử của Hoàng thượng, nó sinh ra đã định trước là vô cùng tôn quý."
Liễu Tuệ nhìn Dương Thư Hoa như nhìn đứa ngốc, sau đó phá lên cười, qua một lúc lâu nàng mới ngừng: "Có lẽ ngươi an phận một chút, nó còn có thể tôn quý như ngươi vừa nói. Đáng tiếc, nó biết đầu thai, gặp một mẫu thân như ngươi, lẽ nào ngươi quên hôm nay là ngày mấy à?"
"Hôm nay?" Hai mắt Dương Thư Hoa không ngừng chuyển động: "Hôm nay... Hôm nay là mười lăm tháng bảy?" Sau khi nói xong, nàng ta lại có chút không tin, tay trái nắm lấy Liễu Tuệ đang ngồi ở mép giường nói: "Ngươi nói cho ta biết hôm nay không phải là mười lăm tháng bảy, là mười sáu tháng bảy hay là mười bốn tháng bảy? Dù thế nào cũng không thể là mười lăm tháng bảy."
Liễu Tuệ nhìn Dương Thư Hoa có vẻ sụp đổ, kéo tay nàng ta ra khỏi tay áo mình: "Ngươi là đang đau lòng cho mình, hay là khổ sở cho con ngươi?"
"Không thể nào, hu hu..." Dương Thư Hoa khóc lên: "Sao có thể như vậy?"
Liễu Tuệ nhìn dáng vẻ khóc nước mắt nước mũi lấm lem của Dương Thư Hoa, không nhịn được mà bật cười, đầy khinh thường: "Ngươi là đang đau lòng cho bản thân ngươi, đứa bé kia dù là sinh vào mười lăm tháng bảy, nhưng dù sao nó cũng là nhi tử của Hoàng thượng. Tuy rằng mất đi một số cơ hội, nhưng đời này của nó, chỉ cần không nghĩ đến những thứ nó không nên muốn, nó vẫn sống rất tốt. Ngươi đau lòng như vậy là vì nó không thể mang đến vinh hoa phú quý cho ngươi sao?"
"Ngươi thì biết cái gì?" Dương Thư Hoa nghe Liễu Tuệ nói vậy, thuận tay lấy chiếc gối đập về phía nàng ta, gầm thét lên nói: "Nó là Hoàng tử, là Hoàng tử đó."
Liễu Tuệ một tay bắt lấy chiếc gối Dương Thư Hoa đập tới, cười khẩy: "Là Hoàng tử thì thế nào, là Hoàng tử thì nhất định sẽ thừa kế Đế vị sao, không phải ngươi sinh con xong ngốc rồi chứ?" Nói xong lạnh lùng liếc Dương Thư Hoa một cái, ném chiếc gối xuống đất: "Có thời gian nằm mơ, không bằng chúng ta tính toán sổ sách của mình xem, dù sao thời gian cũng không còn nhiều."
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Dương Thư Hoa vừa nghe Liễu Tuệ nói chuyện này, cả người không khỏi có chút hoảng loạn: "Ngươi đang nói cái gì, ta... ta nghe không hiểu, ta hơi mệt, ta muốn ngủ."
"Ngủ?" Trên mặt Liễu Tuệ không có ý cười, nàng nghiêng đầu nhìn Dương Thư Hoa, trong mắt lộ vẻ ngây thơ: "Ngươi không có cảm giác ngươi có chỗ nào không đúng sao?"
Ánh mắt Dương Thư Hoa chuyển động một vòng, sau đó đột nhiên mở to hai mắt, kéo tấm chăn mỏng đang đắp trên người mình, một tay chống người lên nhìn xuống thân dưới, trên nệm một mảng đỏ tươi: "A...," nàng ta hét lên, sau đó ngã trở lại giường, cả người phát run nói: "Ngươi làm gì với ta? Người đâu... Người đâu mau tới đây... ô ô..."
Liễu Tuệ nhìn dáng vẻ run rẩy của Dương Thư Hoa, cuối cùng hài lòng nở nụ cười: "Ngươi không cần kêu nữa, trong Liên Nguyệt các này trừ ngươi ra thì chỉ còn lại ta, ngươi có kêu rách cổ họng cũng vô dụng, phí sức mà thôi."
"Không thể nào," Dương Thư Hoa lại ra sức hét lớn lần nữa: "Lục Khỏa... Lục Khỏa..."
"Lục Khỏa?" Liễu Tuệ cười nhạt, cười đến vô cùng châm chọc: "Không phải nàng ta bị ngươi đưa đến Thận Hình tư rồi sao? Nói đến chuyện này, ta còn phải cảm ơn hai cung nữ kia, rốt cuộc là ta không tiêu uổng bạc. Không thì có Lục Khỏa kia quấn lấy, ta cũng không dễ tiến vào Liên Nguyệt các này của ngươi," nói đến đây, mắt nàng nhìn về phía thân dưới của Dương Thư Hoa vẫn đang không ngừng chảy máu: "Đương nhiên ngươi cũng sẽ không uống hoa hồng Tây Tạng cực phẩm ta chuẩn bị cho ngươi."
"Ngươi nói cái gì?" Dương Thư Hoa nghe hoa hồng Tây Tạng, hai mắt trợn tròn, trên mí mắt còn vương hai giọt nước: "Sao ngươi có thể cho ta uống hoa hồng Tây Tạng?"
"Sao ta lại không thể cho ngươi uống hoa hồng Tây Tạng được?" Lúc này Liễu Tuệ nhìn Dương Thư Hoa, ánh mắt trở nên lạnh băng, ngay cả giọng nói cũng lộ ra sự âm trầm: "Lúc ngươi hạ nha phiến ta, sao ngươi không nghĩ đến chuyện tha cho ta một lần?"
"Nha phiến?" Dương Thư Hoa cứng người, ra vẻ chất phác hỏi: "Nha phiến gì?"
Liễu Tuệ bật cười một tiếng: "Thì ra ngươi không biết đó là thứ gì sao?" Nói xong nàng thở dài: "May mà ngươi không biết, không thì lại không biết có bao nhiêu người phải mất mạng trong tay ngươi."
Dương Thư Hoa cảm giác máu của mình vẫn chảy mãi, hai tay run rẩy nắm tay áo Liễu Tuệ: "Cầu xin ngươi, tha cho ta, cầu xin ngươi, kêu thái y đến... Ta sắp không xong rồi... hu hu..."
Lần này Liễu Tuệ không kéo tay áo mình ra nữa, chỉ là ánh mắt lạnh băng nhìn Dương Thư Hoa đang khóc lóc cầu xin: "Đã từng như vậy, ta cũng cầu xin ngươi như vậy, còn không chỉ một lần, nhưng cho đến tận giờ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tha cho ta, bây giờ phong thủy thay đổi, rốt cuộc cũng đến lượt ngươi cầu xin ta."
"Ta xin ngươi, ta xin ngươi tha cho ta, sau này ta không dám nữa," lúc ngày trong mắt Dương Thư Hoa, Liễu Tuệ là một người điên, còn là một người điên biết giết người, nàng ta sợ, Liễu Tuệ thật đáng sợ, môi run rẩy khóc lóc cầu xin: "Ta sẽ không dám nữa."
"Quá muộn rồi," Liễu Tuệ lấy một túi gấm tinh xảo từ trong tay áo mình ra, sau đó hơi run rẩy lấy một khối điểm tâm từ trong chiếc túi ra cho vào miệng, sau chịu đựng cơn buồn nôn mà nuốt xuống: "Tất cả đã quá muộn, hoa hồng Tây Tạng ở chỗ ta đều vào trong bụng ngươi, số lượng hoa hồng Tây Tạng nhiều đủ để lấy hết máu của ngươi."
Dương Thư Hoa nghe vậy, có lẽ là khát vọng được sống, nàng ta đẩy Liễu Tuệ ngồi ở mép giường ra, tự mình bò xuống giường, nhưng vì mới sinh con xong, hơn nữa lại mất quá nhiều máu, sức của nàng ta không đủ để chống đỡ được thân thể. Nàng ta quỳ rạp trên đất, đôi tay dùng sức bò ra bên ngoài: "Cứu mạng... Cứu mạng..."
Liễu Tuệ ngồi dưới đất, trong miệng tự ăn điểm tâm mình mang tới, mắt nhìn Dương Thư Hoa đang dần bò ra bên ngoài. Máu của nàng ta vẫn chảy, thấm ướt mặt đất nơi nàng ta bò qua.
Dương Thư Hoa cảm giác nàng ta càng bò càng không đi, ánh mắt cũng càng lúc càng mơ hồ, cửa Liên Nguyệt các cũng dần không nhìn thấy, cuối cùng nàng ta không còn nhìn thấy gì, cũng không có sức, nằm sấp cách cánh cửa khoảng hai bước chân, cũng không bò được nữa.
Sau khi Liễu Tuệ ăn khối điểm tâm sau cùng trong túi, rốt cuộc chậm rãi đứng lên, theo vết máu đi ra ngoài, tới bên cạnh Dương Thư Hoa, ngồi xổm bên cạnh nàng ta, cố sức lật người nàng ta lại, để nàng ta nằm ngửa trên đất.
Nàng nhìn đôi mắt trợn to của Dương Thư Hoa, khóe miệng vô lực nhếch lên một chút, lấy một chiếc khăn gấm trong tay áo ra, thay Dương Thư Hoa lau bụi trên mặt: "Ta và ngươi đời này xem như hòa nhau, ngươi cũng không cần gấp, ta cũng sắp rồi, kiếp sau hai ta đừng gặp nhau nữa."
Nói xong không bao lâu, nàng che ngực mình, chốc lát sau miệng bắt đầu sùi bọt mép. Nhưng giống như nàng đã sớm biết, trên mặt không lộ ra chút thống khổ nào, có chăng chỉ là sự vui mừng vì cuối cùng đã được giải thoát.
Sau mấy hơi thở, nàng không chịu nổi nữa, nằm nghiêng trên đất, mặt hiện lên ý cười, nước mắt chảy nơi khóe mắt, nhỏ giọng nỉ non: "Cạnh trường đình, hoa đào nở, mười dặm đưa tiễn, nước mắt biệt ly. Mẫu khó buông, phụ hi vọng, con tìm phú quý, cuối cùng đoạn hồn. Ta chỉ mong kiếp sau... Mong kiếp sau... Có thể được một khắc tiêu dao..."
Nói xong, nàng cũng đã dùng chút sức lực cuối cùng, nằm ngang trên đất, thoáng nhìn những ngôi sao đầy bầu trời đêm, cuối cùng mang theo nụ cười nhắm hai mắt lại.
Đêm nay chung quy là một đêm không ngủ, điện Càn Nguyên, Cảnh đế ngồi trước ngự án nhìn bản đồ hành quân phương bắc, Lộ công công đứng ở sau lưng Cảnh đế không dám thở mạnh. Ước chừng qua khỏi giờ tý, thái giám thủ vệ khấu đầu với Lộ công công. Trong lòng Lộ công công tuy đã biết một hai, nhưng vẫn lặng lẽ lui ra khỏi điện Càn Nguyên, đi ra ngoài điện nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì?"
"Bẩm Lộ công công, Dương Thục nghi của Liên Nguyệt các và Liễu Thục dung của Huyên Nhược các đều qua đời ở Liên Nguyệt các," tiểu thái giám vội vàng trả lời.
Lộ công công thở dài, xua tay cho hắn lui ra: "Ta biết rồi," sau hắn lại rón rén vào điện Càn Nguyên, cố ý nói thật nhỏ bẩm báo: "Hoàng thượng, hai vị kia đều đi rồi."
Cảnh đế hơi dừng lại một chút, sau đó trầm giọng nói: "Dựa theo phân vị hạ táng đi, còn ngươi tự mình đến Ngọc Phù cung nói với Thục phi một tiếng, Dương thị không còn, để cho nàng nuôi dưỡng tiểu Nhị."
"Vâng," Lộ công công biết Hoàng thượng không phải là tiên đế, mặc kệ thế nào Nhị Hoàng tử cũng là con của Hoàng thượng, dù thế nào đi nữa Hoàng thượng cũng phải tìm chỗ an ổn cho nó, không để cho người ta giày xéo.
Trong cung Ngọc Phù, Thục phi ngồi ngay ngắn trên tháp, hai mắt dại ra, không rên một tiếng. Y Liên ôm tã lót màu xanh đứng một bên, thỉnh thoảng lại đung đưa tã lót trong tay. Cũng không biết là đói bụng hay là tiểu, đứa trẻ mới sinh trong tã lót khóc rống lên.
Y Liên nhìn đứa bé mới sinh mặt đỏ bừng, trong lòng đầy cay đắng: "Nương nương, người không thể đối nghịch với Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng đã mở miệng, vậy chúng ta cũng chỉ có thể nuôi Nhị Hoàng tử, không có lựa chọn nào khác."
Thục phi giống như không nghe thấy gì, vẫn như trước không nói một lời.
Y Liên thấy chủ tử nhà mình như vậy, cũng không có cách nào, chỉ có thể ôm Nhịn Hoàng tử ra ngoài điện tìm nhũ mẫu, nàng vừa mới giao Nhị Hoàng tử cho nhũ mẫu đã thấy thái giám thủ vệ vội vàng chạy tới nói: "Y Liên cô cô, Lộ công công ngự tiền tới, nói là Hoàng thượng có lời muốn dặn dò nương nương."
"Nhanh mời Lộ công công đến, ta phải đi báo với nương nương," nói xong, Y Liên bước nhanh vào trong điện, đi tới trước mặt Thục phi hành lễ nói: "Nương nương, người cũng không thể thế này nữa, Hoàng thượng phái Lộ công công đến truyền lời với người."
Chưa qua hai nhịp thở, cuối cùng Thục phi đã động đậy, giọng nói gượng gạo: "Cho hắn vào đi."
"Vâng," Y Liên khom người lui ra ngoài.
"Nô tài thỉnh an Thục phi nương nương, Thục phi nương nương cát tường."
Thục phi giơ tay lên ý bảo hắn đứng lên, trên mặt nở một nụ cười gượng ép: "Lộ công công đến muôn như vậy, Hoàng thượng có chuyện gì quan trọng muốn dặn dò bổn cung?"
Lộ công công nâng mắt nhìn lướt qua Thục phi, trong lòng không nhịn được mà than vãn, nhưng chuyện Hoàng thượng dặn hắn làm, hắn vẫn phải làm: "Hoàng thượng bảo nô tài đến nói với nương nương một tiếng, Dương Thục nghi của Liên Nguyệt các đã qua đời, Hoàng thượng cho phép người nuôi Nhị Hoàng tử."
Thục phi nghe xong hai câu này ngây người trong chốc lát, nhưng dù sao nàng ở địa vị cao đã lâu nên rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần: "Dương thị mất rồi sao?"
"Vâng," Lộ công công nói: "Nếu như nương nương không có gì phân phó, vậy nô tài cáo lui trước."
"Ừm," Thục phi vô thức đáp lại, trong đầu nàng vẫn còn nghĩ đến chuyện Dương thị đã mất.
Lộ công công nhìn Thục phi một lát, xoay người rời khỏi.
Sau đó thật lây, rốt cuộc Thục phi cũng nở nụ cười, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống: "Hoàng thượng vẫn còn thương xót bổn cung."
"Nương nương," Y Liên thấy Thục phi khóc, lập tức quỳ xuống đất: "Nương nương, ngươi phải tự bảo trọng thân thể, không thể khóc." Từ sau khi Đại Hoàng tử bị ôm đi, nương nương nhà các nàng đã rơi quá nhiều nước mắt rồi.
"Y Liên, Dương thị mất rồi," Thục phi che miệng khóc: "Dương thị mất rồi."
Y Liên là một người thông minh, cũng khóc theo: "Nương nương không ngại xuất thân của Nhị Hoàng tử sao?"
Thục phi lắc đầu: "Bổn cung không ngại, chỉ cần nó là đứa bé hoàn toàn thuộc về bổn cung, bổn cung sẽ không ghét bỏ, bổn cũng cũng không phải chịu nỗi đau mẫu tử chia lìa nữa." Nàng quá muốn có một đứa bé thuộc về riêng mình. Chỉ cần nàng có con, vậy cuộc sống của nàng vẫn có hi vọng.
Nếu nói người mà đời này Thục phi hận nhất, ngoại trừ Thái hậu, người thứ ai chính là Hoàng hậu. Năm đó lúc nàng mới tiến vào vương phủ, cũng là khi còn ngây thơ lãng mạn, nếu không phải sau này vì Thái hậu và Hoàng hậu tranh quyền, nàng cũng sẽ không ăn nhầm điểm tâm Thái hậu ban cho Hoàng hậu, khiến nàng không bao giờ có thể sinh con, đây là nỗi đau cả đời nàng. Tuy rằng sau đó cũng để cho tất cả nữ nhân Diệp gia xuất giá không thể sinh con, nhưng vẫn khó giải mối hận trong lòng nàng, còn có Hoàng hậu, món điểm tâm kia trước đây chính là nàng ta ban cho nàng ăn.
"Ngươi ôm đứa bé đến cho bổn cung nhìn thử," Thục phi nghẹn ngào nói, đó là con của nàng, nàng cũng không cần lo lắng nó bị người khác đoạt đi mất.
Y Liên lau nước mắt trên mặt: "Nhị Hoàng tử vừa được nhũ mẫu ôm xuống cho uống sữa, nô tỳ đi ôm Nhị Hoàng tử đến cho nương nương xem."
"Ừ," Thục phi gật đầu, tuy vẫn còn nước mắt nhưng ánh mắt đã có tia hi vọng, vẻ vui mừng trên mặt không giấu được.
Trong cung Thúy Vi, Lệ Phi tức giận đến mức suýt chút nữa ngưng thở: "Dương thị đồ đê tiện kia," vừa nói nàng ta còn không ngừng thở hổn hển: "Bổn cung... Kế hoạch của bổn cung bị ả ta làm hỏng mất, bổn cung muốn ả ch.ết," nói xong thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Thường ma ma vẫn luôn giúp Lệ Phi nhuận khí: "Nương nương không thể tức giận, Dương thị ch.ết không có gì đáng tiếng, nương nương đừng vì thứ như vậy là ảnh hưởng đến sức khỏe của mình."
"Ma ma," khóe mắt Lệ Phi rơi lệ: "Ma ma, kế hoạch... nhiều ngày của ta, biến thành công dã tràng, bổn cung còn thêm mình vào, ta không cam lòng, sao ta có thể cam lòng chứ? Oa..."
Thường ma ma nhìn Lệ Phi khóc lớn, bản thân cũng rơi nước mắt theo: "Ai có thể ngờ được? Ai có thể ngờ Dương thị lai chọn ngày mười lăm tháng bảy để sinh Nhị Hoàng tử," Lệ Phi chí lớn, sao nàng ta có thể muốn một Hoàng tử vô dụng, hơn nữa Hoàng thượng đã mang Nhị Hoàng tử cho Thục phi. Dù Lệ Phi có muốn thế nào, cũng không qua được Thục phi.
Mà lúc này Đức phi có thể coi là bình tĩnh, dù sao Dương thị và con của Dương thị không hề có liên quan gì với nàng, chẳng qua nghĩ đến Thục phi, trên mặt nàng không tự chủ được lộ ra nụ cười khổ, Hoàng thượng vẫn còn cho Thục phi một con đường sống. Còn nàng thì sao, đường của nàng ở đâu?
"Nương nương, người nghỉ ngơi sớm một chút đi," Uyển Y thấy sau khi chủ tử nàng từ Liên Nguyệt các về thì cầm kim chỉ ngây người, trong lòng không khỏi phát khổ.
Đức phi khẽ gật đầu: "Ừ, trời không còn sớm, ngày mai còn phải đi thỉnh an Hoàng hậu."
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ngọc Quân mới dùng xong bữa sáng thì biết được tin Dương Thư Hoa và Liễu Tuệ cùng nhau qua đời từ chỗ Tiểu Đặng Tử. Nàng lắc lắc đầu, thở dài một tiếng: "Mười bốn tú nữ tiến cung trước đây, đã mất đi một nửa." phú quý hoàng gia thật sự có thể mê hoặc tâm hồn con người, một khi không cẩn thận là có thể khiến người ta đánh mất bản tính.
"Hai người bọn họ đến đây, cũng coi như là hòa nhau," Trúc Vân cau mày, lắc đầu nói.
"Đúng vậy," Trúc Vũ đỡ chủ tử nhà nàng, không kìm được mà cảm thán: "Lúc mới vào cung, tất cả mọi người còn tốt vô cùng, không biết thế nào, sau này đã thay đổi?"
Thẩm Ngọc Quân đứng trong vườn, một tay chống nạnh, một tay vịn Trúc Vũ, ngẩng đầu nhìn trời xanh thẳm: "Người có chí riêng, bổn cung chỉ cầu có thể sống yên ổn trong cung là được, còn những thứ khác, chỉ dựa vào Hoàng thượng làm chủ."
Có rất nhiều chuyện, nàng không dám nghĩ đến. Là người trong lòng đều sẽ có hoặc ít hoặc nhiều mong muốn vượt giới hạn, nàng cũng có. Nhưng nàng biết có mong muốn nhiều hơn nữa, cũng phải còn sống mới có cơ hội thực hiện. Mà rất nhiều người thường sẽ bị dục niệm mê hoặc ánh mắt, che đi lương tri, quên mất đời này không phải do mình định đoạt.
"Nàng ngẩng đầu ở đây, nhìn cái gì thế?" Cảnh đế chắp tay sau lưng đi tới.
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, vội tiến lên hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."
"Đứng lên đi," Cảnh đế đưa tay phải ra đặt trước mặt Thẩm Ngọc Quân.
Thẩm Ngọc Quân mỉm cười, cầm tay Hoàng thượng, mượn lực đứng lên: "Sao Hoàng thượng lại đến lúc này, triều hội hẳn là vừa mới kết thúc?"
Cảnh đế thấy Thẩm Ngọc Quân một tay vịn hông thì nói: "Vào phòng nghỉ một lát đi," nói xong ngăn nàng quay về: "Chỉ muốn ghé thăm nàng một lát."
Thẩm Ngọc Quân quay đâu liếc nhìn Cảnh đế, lại quay đầu đi: "Thần thiếp biết Hoàng thượng vẫn luôn nhớ đến thần thiếp," tay đang vịn hông của nàng phủ lên bàn tay lớn đang đặt trên eo nàng: "Thần thiếp sẽ ổn, Hoàng thượng có thể nhớ thần thiếp, nhưng không cần lo lắng cho thần thiếp."
Cảnh đế cúi đầu nhìn Thẩm Ngọc Quân một lát, sau cong miệng cười: "Từ trước đến nay trẫm không lo lắng cho nàng, vì trẫm biết nàng chẳng những sống rất sáng suốt, còn thức thời." Nàng là một người thông minh, hắn vẫn luôn biết, thứ nàng muốn, hắn đều bằng lòng cho. Đáng tiếc trong hậu cung này, nữ nhân giống nàng, cũng chỉ có một mình nàng mà thôi, vậy nên hắn cũng nguyện ý cưng chìu nàng.
Thẩm Ngọc Quân biết hôm nay trong lòng Hoàng thượng không vui, nàng cũng không nhiều lời, cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng dựa vào ngực hắn, ở cùng hắn.
Nhưng dường như thời gian yên tĩnh như vậy sẽ không lâu dài. Không lâu sau, Lộ công công ở ngoài cửa báo có Binh bộ Thượng thư đến, Hoàng thượng lập tức rời khỏi cung Chiêu Dương, trở về điện Càn Nguyên.
Thẩm Ngọc Quân tiễn Hoàng thượng đến cửa cung Chiêu Dương, vẫn đứng ở đó, mãi đến khi không nhìn thấy bóng Hoàng thượng, mới xoay người tiếp tục đi dạo trong vườn.
Trong cung nhiều thêm một vị Hoàng tử, mất hai vị phi tần, lời đồn trong một đêm đã nổi lên, có ngăn cũng không ngăn được, đương nhiên cũng có thể là do có người không làm. Không tới hai ngày, chẳng những trong cung, mà ngay cả trong kinh thành cũng đều đồng Nhị Hoàng tử mới ra đời là ác quỷ đầu thai, sinh ra đã ăn mẫu thân.
Lần này Thục phi cũng mất đi bình thản thường này, lời đồn vừa ra đã xuống tay tàn nhẫn, xử lý không ít thái giám, cung nữ khua môi múa mép đưa đến Thận Hình tư. Thủ đoạn của Hoàng thượng lại càng cứng rắn, biếm Tư Đức nghi truyền lời bậy bạ, còn đánh ch.ết mấy thái giám, cung nữ của cung Cảnh Nhân và cung Thúy Vi trước mặt mọi người. Cứ liên tiếp đè xuống, cuối cùng hậu cung không còn âm thanh, đương nhiên yên tĩnh hơn không ít.
Đảo mắt đã đến tháng tám, cuối cùng thời tiết mát mẻ hơn một chút, bụng của Thẩm Ngọc Quân đã sắp sáu tháng, nhưng gần đây nàng lo lắng, dù sao cũng sắp đến mười lăm tháng tám. Nàng nhớ tiệc trung thu năm ngoái, vô cùng náo nhiệt, nhưng nàng không hề muốn xem náo nhiệt chút nào.
"Nương nương, Lộ công công lại mang đến hai quyển sách sử," Trúc Vũ mặt mày ủ rũ cầm sách đi vào, bây giờ nàng nhìn sách sử là có cảm giác ghê tởm buồn nôn.
Thẩm Ngọc Quân nhìn Trúc Vũ một chút, lại quay đầu đi: "Sách sử tốt vô cùng, sống trong cung hẳn là nên nghe nhiều ghi ghét trên sách sử một chút, không phải có câu nói thế nào nhỉ," nàng dường như đang tự hỏi: "Sách sử tựa gương sáng, hẳn là nói như vậy."
Trúc Vũ khóc không ra nước mắt, tuy rằng chủ tử nhà nàng nói vậy, nhưng nàng vẫn không thích đọc sách sử.
Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế ngồi trên ghế rồng bỗng chốc ngây người, sau đó nhìn xuống ám ẩn đang quỳ gối giữa điện: "Ngươi nói Thái hậu băng thệ rồi?"