Chương 83
Đức phi nhìn Uyển Hà run rẩy nằm rạp trên đất, giống như nhìn một con chuột: "Bổn cung ngược lại không biết xương ngươi cứng như vậy, nhưng không sao, bổn cung có rất nhiều thời gian, từ từ chơi với ngươi."
Sau khi Thẩm Ngọc Quân từ cung Trọng Hoa về cung Chiêu Dương bèn bế Tiểu Phì Trùng đi dạo trong phòng, nhìn Tiểu Phì Trùng nhích tới nhích lui trong ngực, trong lòng nàng kiên định hơn nhiều.
"Oa...," Tiểu Phì Trùng vươn tay chuẩn bị bắt cây trâm cài trong tóc mẫu phi nó, Thẩm Ngọc Quân vội ngửa đầu ra sau: "Trâm trên đầu mẫu phi không thể rút được, Trúc Vũ, ngươi mau đi lấy cái trống bỏi của nó lại đây."
Tiểu Phì Trùng còn muốn với lấy, đáng tiếc cánh tay quá ngắn: "A... Ách...," vừa có chút tức giận kêu lên, móng vuốt vẫn còn bắt tới.
Chốc lát sau, Trúc Vũ cầm trống bỏi tới: "Tam Hoàng tử, nhìn xem đây là gì?" Trúc Vũ lắc lắc trống bỏi, trống lắc phát ra tiếng " đông... đông.." lập tức hấp dẫn lực chú ý của Tiểu Phì Trùng, tiểu mập mạp hưng phấn vỗ tay, tuy rằng hai tay nhỏ thừng xong vỗ vào nhau, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Tiểu Phì Trùng.
Thẩm Ngọc Quân đặt Tiểu Phì Trùng trên tháp, để nó chơi trên tháp, nàng cùng ngồi trên tháp với nó.
Chơi một lúc, Tiểu Đặng Tử vội vàng chạy vào: "Nương nương, đêm qua Bình vương phi đã mất."
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy hơi sững sờ: "Mấy ngày trước không phải nàng ta vẫn rất khỏe mạnh ư, sao lại mất rồi?"
"Bẩm nương nương, từ sau khi Thái hậu băng thệ Bình vương phi đã bị bệnh, vẫn luôn lặp đi lặp lại không khỏe hẳn, đêm qua lại tái phát, nghe nói thái y còn chưa tới nơi, người đã không còn."
Thẩm Ngọc Quân gật đầu, dặn dò Trúc Vân: "Lát nữa bên Đức phi, Thục phi hẳn là sẽ có lịch trình, ngươi theo đúng lễ là được." Nàng chưa từng có hảo cảm với Bình vương phi, người nọ chính là dạng người không muốn người khác tốt hơn mình. Nhưng người đã ch.ết rồi, nàng cũng không so đo với người ch.ết, theo lễ tận thương nhớ coi như đi qua sân khấu.
"Vâng."
Điện Càn Nguyên, Cảnh đế cũng nhận được tấu chương của Bình vương phủ: "ch.ết đúng lúc đó, cái ch.ết này của nàng ta, cũng đỡ cho trẫm phải lệnh người ra tay."
Lộ công công đứng một bên, chờ Hoàng thượng xem xong tấu chương này: "Hoàng thượng, vậy nô tài phải truyền lời với người của Bình vương phủ không ạ?"
"Truyền," Cảnh đế ngẩng đầu lên: "Năm ngày nữa đại quân Bắc chinh sẽ đến kinh thành, ngươi cho người truyền lời với Bình vương, bảo hắn nhanh chóng lo xong tang sự của Bình vương phi, còn vị trí Kế phi của hắn phải để trống cho trẫm."
Lộ công công nghĩ đến vị Công chúa Bắc Cương theo đại quân Bắc chinh về kinh, trong lòng thầm thắp cho nàng một nén hương: "Nô tài biết rồi ạ. Còn một chuyện nô tài muốn bẩm báo với Hoàng thượng."
"Chuyện gì?" Cảnh đế lại tiếp tục mở một tấu chương ra xem.
"Người của Thẩm gia đã tr.a ra dược tính thuốc của Lệ Phi," hiện giờ Lộ công công phải nói là bội phục Thẩm gia sát đất: "Bọn họ không chỉ tr.a rõ thuốc của Lệ Phi, còn từ nhà mẹ của Lệ Phi lấy được một viên thuốc, tối hôm qua đã đưa vào cung. Sáng nay Hi Hiền phi nương nương bế Tam Hoàng tử đến Trọng Hoa cung. Chờ Hi Hiền phi nương nương rời Trọng Hoa cung, Đức phi nương nương cho người trói Uyển Hà kia lại, hiện tại còn đang nghiêm hình tr.a tấn, nghe nói là Đức phi nương nương tự mình ra tay."
Trước đó vừa nghe được tin này, Lộ công công vô cùng hưng phấn. Thủ đoạn của Đức phi, đã nhiều năm hắn chưa thấy, phải biết những người cũ trong cung, người nào không biết nếu như Đức phi đã động tay, đây chính là từng đao thấy máu, ngay cả Cung Hồng ma ma của Thận Hình tư thấy Đức phi cũng sợ.
"Bảo Nội Vụ phủ đưa mấy bình hoa lớn qua cho Đức phi," Cảnh đế cười nhạo một tiếng: "Đưa nhiều một chút, ít sợ là không đủ dùng."
Lộ công công lén liếc Hoàng thượng, Hoàng thượng đây là định giúp người làm điều ác, không không, hừ, sao Hoàng thượng có thể giúp người làm điều ác được? Hoàng thượng là đang cổ vũ Đức phi có oán báo oán, có cừu báo cừu: "Nô tài đi ngay ạ."
Cảnh đế liếc Tiểu Lộ Tử, biết hắn ta không hiểu hắn muốn nhắc nhở Đức phi, nhưng không sao, Đức phi hẳn sẽ hiểu.
Trong cung Trọng Hoa, Đức phi đã thu thập xong Uyển Hà, nàng ngồi trên tháp, tay dính đầy máu tươi cầm chứng cứ phạm tội Uyển Hà đã ký tên đóng dấu, nhìn một hồi thì khóc lên: "Con ta... A....," nàng điên cuồng muốn báo thù, muốn giết người, nàng gần như không thể khống chế được bản thân.
Mà lúc nàng Uyển Hà đã bị lột da nửa người thành nơi để Đức phi phát tiết, nàng cầm mảnh sứ trên bàn, đi đến bắt đầu lóc từng miếng từng miếng thịt của Uyển Hà.
"Á.... Á...," cổ họng của Uyển Hà chắc là đã bị kêu nát, tiếng kêu của nàng ta không còn bén nhọn như lúc đầu, trở nên khàn khàn khô khốc.
Chưa đến thời gian uống hết một chén trà nhỏ, hai mắt Uyển Hà trừng lớn, nằm bất động trên đất, cuối cùng Đức phi thở hắt một hơi, thân thể mềm nhũn, ngất trên đất, khóe mắt nàng còn vương lệ.
"Nương nương," Uyển Y vội chạy tới cạnh Đức phi: "Nương nương."
Lúc Lộ công công đi đến cung Trọng Hoa, chính điện cung Trọng Hoa đã được thu dọn sạch sẽ, nhưng nếu nhìn kỹ, trên đất vẫn có thể nhìn thấy ít vết máu.
"Lộ công công, sao ngài lại tới?" Uyển Y vừa cười hỏi, vừa mời hắn ngồi xuống, dâng trà cho hắn: "Nương nương nhà ta dùng xong bữa trưa, còn đang nghỉ ngơi."
Lộ công công thầm mắng trong lòng, sao hắn không biết cả buổi sáng nay Đức phi làm gì: "Nếu nương nương nghỉ ngơi, vậy cũng không cần quấy nhiễu nương nương, ta tới cũng không có đại sự gì, chỉ là gần đây Nội Vụ phủ có một mớ bình hoa rất đẹp, Hoàng thượng bảo ta chọn mấy cái tốt nhất đưa qua cho nương nương, nói nương nương cần dùng đến."
Uyển Y nghe vậy trong lòng cả kinh, nhưng mặt nàng không hề thay đổi: "Không dối gạt ngài, hôm nay ngài không đưa qua đây, mấy ngày nữa chắc nương nương cũng phải đến Nội vụ phủ lấy. Hôm nay Tam Hoàng tử đến đây, Hi Hiền phi nói Tam Hoàng tử thích mấy thứ xinh đẹp, nương nương đã nhớ trong lòng. Tam Hoàng tử đi rồi, nương nương thấy trong điện đâu đâu cũng không vừa mắt, nói là phải đổi chút tươi đẹp. Làn sau Tam Hoàng tử tới sẽ vông vội về nữa."
Lộ công công cảm thấy Uyển Y này đúng là biết nói chuyện, nhưng nàng cũng không nói bậy, Tam Hoàng tử đúng là thích mấy thứ màu sắc tươi tắn, đặc biệt đỏ tía thì nó càng thích. Huống hồ Đức phi thích Tam Hoàng tử, trong cung này ai cũng biết. Nói đi nói lại, Đức phi cũng là người đáng thương.
"Vậy mời Uyển Y cô nương hỗ trợ kiểm tr.a mấy bình hoa kia, Càn Nguyên điện còn có việc, ta về trước vậy."
"Vậy được," Uyển Y tiện tay lấy một túi thơm phình to trong tay áo đưa cho Lộ công công: "Làm phiền công công đi một chuyến."
Lộ công công lắc lắc, thật đúng là không ít: "Ta đi trước đây, bên cạnh Hoàng thượng không có ai, ta phải chạy về hầu hạ."
"Công công đi thong thả," Uyển Y tiễn Lộ công công đến cửa đại điện thì dừng lại. Nàng thấy đoàn người Lộ công công đã đi xa mới vội xoay người vào tẩm điện nương nương nhà nàng.
Lúc này Đức phi cũng đã tỉnh, hai mắt vô thần mở lớn nhìn nóc giường không có tiêu điểm.
"Nương nương," Uyển Y vào tẩm điện, đầu tiên là nhỏ giọng kêu một tiếng, đi tới bên giường, nhấc màn giường lên, thấy nương nương nhà nàng đã tỉnh: "Nương nương, Lộ công công bên người Hoàng thượng đưa tới cho người mấy bình hoa lớn."
Một lúc lâu sau khi Uyển Y nói xong câu đó, Đức phi mới dần hồi thần: "Ngươi vừa nói gì?" Giọng nàng hơi khàn.
Uyển Y lặp lại lần nữa, trong lòng nàng có chút nghi hoặc, Hoàng thượng có ý gì đây: "Lộ công công nói Hoàng thượng bảo hắn đưa qua cho người mấy bình hoa, Hoàng thượng nói người cần dùng đến."
"Hắn nói là Hoàng thượng bảo hắn đưa tới cho bổn cung?" Đức phi không nằm nữa, hai tay chống giường ngồi dậy.
Uyển Y vội tiến lên hầu hạ: "Lộ công công nói như vậy ạ."
Đức phi được Uyển Y hầu hạ, ngồi trên giường, suy nghĩ một lúc rồi cười: "Bổn cung hiểu ý Hoàng thượng," nói xong nàng nhìn Uyển Y: "Trong cung chúng ta còn bao nhiêu ám tử?"
Uyển Y rót cho Đức phi một chén trà: "Nhiều năm như vậy nương nương một mực trông chừng Trọng Hoa cung, tuy Hoàng thượng vẫn luôn thanh trừng hậu cung, nhưng chúng ta không nhúc nhích, ám tử ngược lại còn không ít."
Hai mắt Đức phi co rụt lại: "Đưa tin cho nhà của bổn cung, để bọn họ điều tr.a tỉ mỉ nhà mẹ đẻ của tiện nhân Lý thị kia, dám động đến con của bổn cung, vậy đừng trách bổn cung lấy toàn tộc nàng ta chôn cùng con của bổn cung."
"Vâng," Uyển Y bây giờ là nương nương nhà nàng nói gì thì chính là cái đó, nương nương nhà nàng quá khổ, tiểu chủ tử không thể sống kia của nhà nàng càng đáng thương, càng vô tội.
"Còn nữa, sửa sang lại cho Uyển Hà một chút, cất vào bình hoa sứ trắng kia, cho người đưa đến cho Lệ Phi, nói là bổn cung đưa thọ lễ cho nàng ta trước," Đức phi uống một ngụm trà, mắt hơi híp lại: "Đúng rồi, Uyển Hòa thích mẫu đơn, ngươi vào vườn hái mấy đóa, cắm vào cho nàng ta."
"Vâng," Uyển Y không chút thông cảm cho Uyển Hà, ban đầu dám phản chủ làm chuyện kia, nên phải có kết quả hôm nay, huống chi ả ta còn hại cả đời của chủ tử: "Nương nương, người nghỉ một lúc nữa đi, chuyện Lệ Phi chúng ta làm từ từ, cũng không thể để nàng ta ch.ết dễ dàng thoải mái được."
"Chuyện Lệ Phi không vội," lúc Đức phi biết Hoàng thượng cho người đưa bình hoa đến chỗ nàng thì cũng đã nghĩ đến dụng ý của Hoàng thượng: "Chờ tr.a xét nhà mẹ đẻ Lý thị rồi nói tiếp, hơn nữa bổn cung còn muốn xác nhận lại một việc." Uyển Hà chỉ thừa nhận Lệ Phi bảo ả ta hạ thuốc, nhưng ả ta không biết Lệ Phi đưa cho mình thuốc gì, đây là chỗ không rõ nhất.
Uyển Y thở dài, nàng có thể đoán được nương nương nhà nàng muốn xác nhận cái gì: "Nương nương là đang đợi Hoàng hậu sinh sao?"
Nhắc tới chuyện này, hơi thở Đức phi có chút bất ổn, nàng dùng một tay ôm ngực: "Uyển Y, tim ta rất đau. Đứa con tốt của ta, nó còn chưa sinh ra đã chịu khổ nhiều như vậy, bảo ta sao có thể chấp nhận được?" Hai mắt nàng đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lệ Phi..., bổn cung nhất định sẽ nghiền xương ngươi thành tro."
"Nương nương, người đừng nóng vội, hiện tại thai Hoàng hậu đã được sáu tháng, chúng ta đợi nhiều nhất là ba tháng nữa," hai tay Uyển Y vịn vai Đức phi: "Ba tháng, vậy trong nhà cũng điều tr.a không sai biệt lắm. Thù chúng ta phải báo, nhưng nương nương người cũng phải tỉnh táo một chút, không thể để bản thân vướng vào."
Đức phi nắm tay Uyển Y đặt trên vai mình: "Ngươi yên tâm, hôm nay Hi Hiền phi đã nhắc nhở ta, vừa rồi Hoàng thượng lại tặng bình hoa qua, đây chính là ngày ấy nói với ta ngài ấy đã biết việc này. Nếu Hoàng thượng đã biết, ta buông tay chân tìm chứng cứ là được, chờ chứng cứ đủ, ta sẽ tự đi gặp mặt Hoàng thượng, xin ngài ấy làm chủ cho ta, cho con ta."
"Nương nương nghĩ như vậy là rất đúng," rốt cuộc Uyển Y cũng yên tâm, nàng chỉ sợ chủ tử nhà nàng xúc động trực tiếp giết Lệ Phi, vậy đến lúc đó có lý cũng khó mà nói rõ được.
Qua giờ thân, Uyển Y bèn dẫn mấy thái gián nâng bình hoa cắm mẫu đơn tới cung Thúy Vi.
Cung Thúy Vi, Lệ Phi đang ngồi dùng bữa tối,thái giám thủ vệ vội chạy vào bẩm báo: "Nương nương, Đức phi nương nương Trọng Hoa cung đưa thọ lễ đến sớm cho ngài."
Lệ Phi ngừng một lát, sau hỏi: "Đưa cái gì tới?"
Thái giám trả lời: "Bẩm nương nương, là một bình hoa sứ trắng."
Thường ma ma đứng bên cạnh hầu Lệ Phi dùng bữa tay run lên, đũa rơi trên đất, nhưng bà ta cũng không nhặt lên, lướt qua Lệ Phi nói với thái giám: "Ngươi đi trả lời bọn họ, nói trong cung chúng ta không thiếu bình hoa."
Tiểu thái giám kia không nhúc nhích, Lệ Phi liếc Thường ma ma một cái, nói với tiểu thái giám: "Cho bọn họ mang vào, bổn cung cũng muốn xem thử Đức phi tặng thọ lễ gì cho bổn cung."
Tiểu thái giám lui xuống, Thường ma ma nhìn Lệ Phi: "Nương nương bây giờ người vẫn nên đề phòng một chút." Đức phi vô cớ tặng đồ đến Thúy Vi cung bọn họ thì đã biết không phải là thứ tốt gì. Bình hoa? Hi vọng không phải là thứ bà ta đang nghĩ, nếu không, thật sự không tốt.
Uyển Y dẫn theo đoàn người vào chính điện cung Thúy Vi, hành lễ với Lệ Phi: "Nô tỳ thỉnh an Lệ Phi nương nương, Lệ Phi nương nương cát tường."
"Đứng lên đi," lúc này Lệ Phi cũng đã buông đũa xuống, lau miệng, liếc nhìn bình hoa đặt trong điện: "Nương nương các ngươi đưa bình hoa sứ trắng mừng thọ lễ? Xem ra lời đồn không phải giả, khố phòng của nương nương các ngươi đã bị Chiêu Dương cung đào trống."
Uyển Y cười nhạt trả lời: "Hay là nương nương xem trong bình hoa có gì trước, rồi lại nói lời này."
Lệ Phi quan sát Uyển Y, giơ tay lên ra cho Thường ma ma đỡ nàng ta dậy: "Vậy bổn cung phải xem trong bình có thứ tốt gì, từ khi nào tâm tư của Đức phi lại thú vị đến thế?"
Thường ma ma vững vàng nâng Lệ Phi chậm rãi đến bên cạnh bình hoa, Uyển Y cũng đi theo qua, nàng liếc Lệ Phi, hừ lạnh một tiếng rồi rút mẫu đơn cắm trên bình hoa ra, lập tức lộ ra khuôn mặt bị khoét hai mắt của Uyển Hà.
"Á...," lúc Thường ma ma nhìn thấy gương mặt thảm đến không dám nhìn kia, không nhịn được mà hét lên một tiếng, nhưng bà ta lập tức lấy tay che kín miệng, tay còn lại vẫn đỡ Lệ Phi.
Nhưng Lệ Phi như là đã sớm đoán được, hai mắt nhìn chằm chằm vào thứ trong bình hoa, không hề chớp mắt: "Nương nương các ngươi đúng là thú vị, ngươi về nói lại với Đức phi, bổn cung rất vừa lòng với thọ lệ này."
Uyển Y phúc lễ với Lệ Phi: "Nương nương hài lòng là tốt rồi, vậy nô tỳ không quấy rầy nương nương dùng bữa, nô tỳ xin cáo lui."
Chờ sau khi Uyển Y dẫn đoàn người rời khỏi, Lệ Phi cho cung nhân trong điện lui ra, chỉ để lại Thường ma ma, đương nhiên bình hoa kia vẫn còn trong giữa điện.
"Ách...," lúc cửa điện vừa đóng lại, rốt cuộc Lệ Phi cũng không chịu đựng được, ngã oặt xuống tháp: "Đức phi, Đức phi đúng là người điên."
Thường ma ma còn tưởng rằng Lệ Phi thật sự không sợ, thì ra chỉ là cứng rắn chống đỡ: "Nương nương, chắc chắn là Đức phi đã biết chuyện năm đó, phải làm sao bây giờ?"
"Không thể nào," Lệ Phi lắc đầu: "Ngươi không hiểu Đức phi, nếu như nàng ta biết chuyện năm đó là do bổn cung ra tay, lúc này nàng ta không phải chỉ cho người tặng bình hoa tới, mà là tự mình dẫn người qua đây. Chuyện gì Đức phi cũng có thể nhịn, chỉ duy chuyện đứa bé kia, nàng ta không nhịn được."
Thường ma ma nghe vậy hơi an tâm: "Vậy Đức phi phát hiện Uyển Hà là người của người?"
"Chắc là vậy," thật ra Lệ Phi cũng không dám khẳng định, tim nàng ta đang đập dồn dập: "Chắc chắn là vậy, với tính tình đó nếu nàng ta biết Uyển Hà phản bội mình, nàng ta băm Uyển Hà thành mảnh mỏ ướp trong bình hoa cũng là chuyện có thể. Dù sao Uyển Hà cũng hầu hạ nàng ta gần hai mươi năm, nàng ta chắc chắn không thể chấp nhận Uyển Hà phản bội nàng ta." Lệ Phi lẩm bẩm phân tích, thật ra chỉ là tự trấn an mình mà thôi.
"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?" Thường ma ma nhìn dáng vẻ của Lệ Phi, sao không biết Lệ Phi chỉ đang suy đoán mà thôi.
Lệ Phi chậm rãi hồi thần: "Đáng ch.ết, đều là do Hoàng hậu, đều do nàng ta, sao nàng ta lại có thể mang thai?"
"Hiện tại cửa Cảnh Nhân cung cũng đã đóng, dù chúng ta muốn làm gì cũng không có cơ hội," lúc trước Thường ma ma cảm thấy cái thai của Hoàng hậu không thể giữ lại được, nhưng nương nương của bà ta nay đã khác xưa, có rất nhiều chuyện không tiện tay làm.
Lệ Phi day huyệt thái dương, rũ mắt xuống: "Để bổn cung suy nghĩ một lát," lúc này nàng ta vô ý quét tới bình hoa kia, lập tức nóng nảy: "Sao còn giữ vật dơ bẩn này ở đây, còn không nhanh cho người đưa ra ngoài chôn đi."
"Vâng," Thường ma ma vội khom người lui xuống gọi người.
Tối hôm đó Cảnh đế lật thẻ bài của Thẩm Ngọc Quân, Thẩm Ngọc Quân cũng đã sớm nhận được thông báo của Kính Sự phòng, chuẩn bị thị tẩm.
Cảnh đế làm xong chính sự, lúc đi tới cung Chiêu Dương đã là giữa giờ tuất. Nhưng hắn tới không khéo, vừa lúc Thẩm Ngọc Quân không phân thân ra được. Tiểu Phì Trùng lớn hơn không ít, ban ngày còn tốt, nhưng vừa đến tối là thích dính lấy nương nó, ai tới cũng không được.
Thẩm Ngọc Quân bế Tiểu Phì Trùng mặc yếm đỏ đi tới đi lui trong tẩm điện, dỗ nó ngủ. Tiểu Phì Trùng yên lặng tựa vào vai nương nó, Thẩm Ngọc Quân dỗ nó một lúc lâu, thấy nó không động đậy còn tưởng nó đã ngủ. Ai ngờ lúc nàng nhẹ nhàng xê dịch tiểu mập mạp, hai mắt nó mở thật lớn, nào có dáng vẻ sắp ngủ?
Hai mẫu tử cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ai chịu thua ai. Lúc Cảnh đế đi vào chính là nhìn thấy hình ảnh này: "Các nàng đang làm gì vậy?"
"Oa...," Tiểu Phì Trùng nghe tiếng nói, đầu nhỏ lắc lắc, thấy là người quen, thân thể mập mạp lập tức nghiêng qua. Thẩm Ngọc Quân thấy rốt cuộc tiểu mập mạp này không quấn lấy nàng nữa, vội bước nhanh tới giao tiểu mập mạp cho cha nó, sau đó hành lễ với Hoàng thượng.
Cảnh đế thấy nàng hành lễ, bèn giơ tiểu mập mạp sang một bên, để tiểu mập mạp tránh khỏi lễ của Thẩm Ngọc Quân: "Nàng không thấy nhi tử nàng trong lòng trẫm sao, mau đứng lên."
Thẩm Ngọc Quân cũng mặc kệ, sau khi đứng dậy thì bắt đầu cáo trạng: "Hoàng thượng, nhóc mập này thật quá đáng, sau khi dùng xong bữa tốt thần thiếp bắt đầu hầu hạ nó tắm rửa, dỗ nó ngủ. Nhưng nó thì hay rồi, đến bây giờ hai mắt vẫn còn trừng tròn xoe," lúc nói nàng còn chu môi với tiểu mập mạp: "Ngươi xem nó có chút bộ dáng buồn ngủ nào không?"
Cảnh đế biết buổi tối Tiểu Phì Trùng rất dính người: "Nàng mau đi rửa mặt đi, lúc nào rồi."
Thẩm Ngọc Quân phồng miệng lên: "Chuyện này không nên trách thần thiếp," nói xong nàng xoay người chuẩn bị đi tắm.
Thẩm Ngọc Quân đi rồi, Cảnh đế cúi đầu nhìn tiểu mập mạp trong lòng hắn, bắt đầu nghiêm trang nói hưu nói vượn với nó: "Buổi tối sao con cứ quấn lấy mẫu phi con vậy? Con phải biết con là nam tử, phải có dáng vẻ của nam tử, huống hồ con còn là Hoàng tử của Đại Vũ, là nhi tử của trẫm, thói quen quấn lấy mẫu phi này của con không tốt. Bắt đầu từ ngày mai, buổi tối con phải tự mình ngủ, có biết không? Biết thì gật đầu."
Sau đó hắn ấn ấn cái đầu nhỏ của Tiểu Phì Trùng xuống, hắn rất vừa lòng với biểu hiện của Tiểu Phì Trùng: "Tốt, tự con đã đáp ứng rồi, không được đổi ý."
"Ơ... A...," Tiểu Phì Trùng bắt đầu trao đổi với phụ hoàng nó, móng vuốt nho nhỏ mập mạp chỉ vào cửa tẩm điện: "A... A..."
Cảnh đế theo móng vuốt của nhóc mập nhìn sang: "Trời muộn rồi, bên ngoài tối đen, ngày mai lại ra ngoài chơi."
"A ư...," Tiểu Phì Trùng ngước đầu nhỏ lên phun vào phụ hoàng nó: "Phụt..."
Cảnh đế một tay bế Tiểu Phì Trùng, một tay sờ sờ cằm mình, sờ thấy ẩm ẩm: "Không được phun, thói quen này không tốt, phải sửa lại."
"Phụt..."
"Không được phun," Cảnh đế vừa mới nói xong thì đã ngửi thấy một mùi thối, vội vàng luồn tay dưới nách Tiểu Phì Trùng, bế nó cách ra: "Có phải con phóng uế không hả?"
Trúc Vân canh bên cạnh nhịn cười nói: "Bẩm Hoàng thượng, chắc là Tam Hoàng tử đánh rắm ạ."
Cảnh đế nửa tin nửa ngờ nâng Tiểu Phì Trùng lên cao, nhìn một lát rồi buông xuống, hắn lại bắt đầu nói với Tiểu Phì Trùng: "Trẫm quyết định lúc con ba tuổi sẽ bắt đầu học tập lễ nghi của Hoàng tử." Hắn cảm thấy Tiểu Phì Trùng đánh rắm quá vang, tổn hại đến hình tượng Nguyên gia bọn họ.
Qua khoảng hai chung trà thời gian, rốt cuộc Thẩm Ngọc Quân cũng tắm rửa xong. Lúc nàng trở lại tẩm điện, phát hiện Tiểu Phì Trùng đã không còn ở tẩm điện nữa, vừa vào đã hỏi: "Tiểu mập mạp đâu?"
Cảnh đế buông sách xuống: "Nó ngủ rồi."
Thẩm Ngọc Quân có chút ngạc nhiên: "Sao nó ngủ sớm như vậy? Thần thiếp nhìn bộ dạng của nó, còn tưởng một lúc nữa nó mới ngủ."
Cảnh đế nhìn Thẩm Ngọc Quân đang lau tóc, sau lại cầm sách sử tiếp tục xem: "Trẫm nói với nó mấy câu, nó liền ngủ." Hắn sẽ không nói cho Thẩm Ngọc Quân biết, hắn còn chưa nói xong, Tiểu Phì Trùng đã ngủ gà ngủ gật.
"Người nói gì với nó?" Thẩm Ngọc Quân cũng không nhìn thấy mặt Hoàng thượng: "Ngày mai thần thiếp cũng thử xem."
Cảnh đế hừ lạnh một tiếng: "Bảo Trúc Vũ bên cạnh nàng từ ngày mai sớm muộn gì cũng đọc chút sách cho Tiểu Phì Trùng, mấy quyển "Tam Tự Kinh", "Bách Gia Tính", "Thiên Tự Văn" xoay vòng."
Thẩm Ngọc Quân vừa nghe lời này, nàng đã bắt đầu đau lòng cho tiểu mập mạp: "Hoàng thượng, người không cảm thấy bây giờ tiểu mập mạp còn nhỏ sao? Nó mới hơn sáu tháng."
Cảnh đế không hề hiểu nỗi đau của Thẩm Ngọc Quân: "Nó đã hiểu muốn ra ngoài đi chơi, sao không thể nghe sách?" Vừa rồi hắn phát hiện lúc Tiểu Phì Trùng chỉ ra cửa đại điện, là rất rõ ràng, rất hiểu biết.
Thẩm Ngọc Quân không lau tóc nữa, đi thẳng tới mép giường, ngồi xuống, lấy quyển sách trong tay Cảnh đế ra: "Hoàng thượng, có phải hôm nay người không vui không?"
Cảnh đế nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô gái nhỏ, khóe miệng nhếch lên: "Có một chút, thế nào, nàng muốn thay nhi tử tìm chỗ tốt cho nó à?"
"Vậy tối nay thần thiếp sẽ làm người vui vẻ," Thẩm Ngọc Quân cố ý cọ cọ vào Cảnh đế, hai tay cũng mò lên trước ngực hắn: "Người có thể tạm thời tha cho tiểu mập mạp không, chờ nó biết nói rồi đẻ cho nó học có được không?"