Chương 60: Đừng manh động! có gì từ từ nói!
Đội săn đợi đến chiều hôm sau trước cửa hang.
Vốn dĩ buổi trưa đã muốn rời đi rồi thế nhưng Mạch và nhóm Lang Hạ đều muốn đợi thêm chút nữa nên mọi người mới tiếp tục đợi.
Thật ra, đến lúc này, Lang Hạ và những người khác đã không còn hy vọng gì nữa rồi, chỉ là khong cam tâm mà thôi.
“Đi thôi, không đi là trễ mất rồi đấy.” Một chiến sĩ bằng tuổi với Mạch nhìn sắc trời nói.
Thức ăn họ mang theo không nhiều, những con thú săn được ở điểm săn thứ nhất điều đã được giấu đi. Đến điểm săn thứ hai họ chỉ mang theo lượng thức ăn vừa đủ, có một số chiến sĩ đã không còn thức ăn nưa rồi.
Theo như quy tắc của đội săn, trong lúc đợi thành viên thì không ai được rời đi cả, cho dù có hết sạch thức ăn cũng không được đi săn. Đây là một hình thức mặc niệm để tưởng nhớ đến chiến sĩ, Cho dù không thấy xác nhưng theo lý mà nói mọi người điều hiểu những người đi lạc không có ai có thể trở về cả.
Một khi rời hang cũng có nghĩa là đã bỏ cuộc, còn khi nghi thức mặc niệm kết thúc, bắt đầu săn bắt tiếp, thì tính chất lại rất khác. Trừ khi đi săn trở về nếu không họ sẽ không trở lại cửa hang.
Đợi đến bây giờ, những người trong đội đã cảm thấy đủ rồi. Thiệu Huyền cũng không phải nhân vật gì lớn lao, cũng không có địa vị gì trong bộ lạc, không cần phải mất mấy ngày mặc niệm, phải nhanh chóng đi săn thôi.
Mạch nhìn mặt trời bắt đầu xuống núi, bèn gọi mọi người bắt đầu xuất phát.
Trước khi rời đi, mọi người chỉ cúi đầu nhẹ rồi đưa một tay lên giữa trán. Mỗi lần có người đi lạc họ lại mặc niệm bằng nghi thức đơn giản đó.
“Đi thôi.” Mặc niệm xong Mạch đưa mọi người rời khỏi cửa hang, chuẩn bị đi đến hang động khác trên lưng núi. Bên đó mới là điểm săn thứ hai của họ.
Thiệu Huyền vác “tổ tiên” trên vai, chống đao đá bước về phía cửa hang.
Ở trong bóng tối đã lâu, được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa Thiệu Huyền cũng không cảm thấy không thích ứng được.
Anh đã nghe thấy tiếng chim săn mồi ngoài hang, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Cửa hang rất hẹp, hẹp hơn nhiều so với lối đi trên lưng núi trước kia. Có lẽ trước đây nơi này cũng lớn như những cửa hang khác thế nhưng hiện giờ đã bị những tảng đá lớn rơi xuống chắn lại hơn một nửa. Đã rất nhiều năm trôi qua cửa hang vẫn bị bít kín bằng dây leo như thế.
Trông ngọn núi này cũng không khác gì so với những ngọn núi khác. Không thấy khác biệt gì nhiều, có cây, có suối, chỉ có những hang núi bên trong là khác biệt so với những nơi khác. Thế nên bên ngoài nó cũng như những ngọn núi khác, có hoa cỏ chim muông, những cái tên được khắc trước cửa hang của những người dẫn đầu cũng vẫn còn đó chứ không biến mất.
Đứng trước cửa hang, Thiệu Huyền lắng nghe kỹ càng những âm thanh bên ngoài, quan sát qua khe hở dây leo, nhìn tình hình ngoài hang không thấy có sinh vật gì nguy hiểm liền cẩn thận vén dây leo đi ra. Lúc đi ra còn phải cẩn thận không để những “người” trên lưng va vào đá. “Người ta” đã thành ra thế này rồi không biết va vào hang có bị vỡ ra không.
Cảm nhân được ánh sáng không mãnh liệt lắm, Thiệu Huyền dường như cảm thấy mình được tái sinh lần nữa. Nếu không phải tình thế không cho phép anh đã la lên cho đã rồi.
Trước đây đã quen nhìn thấy xương người nên anh không sợ lắm, bây giờ quay đầu nhìn bốn cái xác khô… Thiệu Huyền cố gắng bình tĩnh lại, tự nhủ: không sao, đây là tổ tiên, tổ tiên của bộ lạc, cho dù có bị khô héo trở nên sậm màu thì cũng là anh hùng bất phàm!
Anh cũng không vứt bốn “người” này xuống ngay, bảo bối kia vẫn còn, Thiệu Huyền muốn tranh thủ trước khi đội săn xuất hiện sẽ nhờ tổ tiên bảo vệ cho anh.
Thiệu Huyền không biết đây là đâu, thế nhưng ngẩng đầu nhìn lên trên nhìn thấy những bóng đen sải cánh bay qua, cảm giác chắc là ngọn núi ấy. Hơn nữa anh đã đi quan bên kia ngọn núi mà còn thuộc bộ phân dưới chân núi nữa.
Một mình anh không thể chạy nhảy lung tung. Anh không hiểu biết nhiều, cũng không thể chống lại thú dữ còn phải canh chừng những con chim bay bên trên, nên chỉ có thể thử liên lạc với đội săn xem sao.
Chùi chùi tay, Thiệu Huyền nhét hai ngón tay vào miệng, thổi lên tiếc tấu đã định.
Ở đây không được la lớn, như thế sẽ thu hút những sinh vật khác, thế nên Thiệu Huyền chỉ dùng cách mà đội săn hay dùng. Lúc thổi, Thiệu Huyền còn dự tính khi trở về sẽ làm một cây sáo sừng nai để sau này dùng khi đi săn.
Đội săn đang đi đến điểm săn thứ hai bỗng dừng bước, đặc biệt là cặp vợ chồng chiến sĩ tô-tem trung cấp Mạch Kiều, thính lực của họ tốt hơn chiến sĩ sơ cấp. Những người khác nghe thấy âm thanh mơ hồ nhưng họ nghe thấy rất rõ.
“Mạch, đó là…” Kiều vui mừng kéo kéo Mạch.
Mạch ra hiệu cho Kiều bình tĩnh rồi chú ý lắng nghe thêm lần nũa, âm thanh có vẻ phát ra từ xa thế nhưng vẫn nghe được đó là ám hiệu của đội săn. Hơn nữa người thổi ra âm thanh này trong đội chỉ có thể là A Huyền!
Thế nhưng, họ vừa rời khỏi cửa hang, mà tiếng sáo tuyền đến không phải từ đó mà phát lên từ dưới núi…
“Mọi người đợi ở dây trước đi!” Mạch nói xong liền chạy như bay xuống núi, nhảy vài bước đã khuất bóng sau lùm cây.
“Lẽ nào thật sự là A Huyền?” Lang Hạ vui mừng. Tuy rằng anh nghe không rõ lắm nhưng trong chuyện của con Si Cúc Hắc Phong lần trước, trước khi tìm thấy hai đứa trẻ anh cũng nghe thấy âm thanh tương tự.
“Không thể nào, tổ tiên còn không ra được, Thiệu Huyền sao có thể làm được?!” Một chiến sĩ nói. Không phải ông không muốn Thiệu Huyền quay lại nhưng sự sùng bái đối với tổ tiên khiến ông không tin được Thiệu Huyền lại có sức mạnh như thế mà thôi.
“Thế nhưng âm thanh này rất giống với âm thanh lúc tìm thấy bọn nó trước đây!” Ngạng nói
Nghĩ đến Thiệu Huyền còn sống, Lang Hạ kìm không khỏi cảm động.
Không chỉ có Lang Hạ, những người khác cũng rất muốn biết được đáp án.
“Qua đó xem xem đi.”
“Đúng đó, qua đó xem xem, chỉ cần không ra khỏi núi thì sẽ không gặp thú dữ gì đâu, chốc nữa qua hang núi cũng kịp mà.”
“Tôi cũng muốn đi!”
Thông thường thì mọi người trong đội săn rất tuân theo quy tắc và nghe theo người dẫn đầu. Người dẫn đầu bảo họ đợi họ sẽ làm như thế, nhưng tình huống hiện giờ không như thường ngày. Từ khi khai phá con đường này đến giờ chưa ai lạc đường mà thoát ra được cả! Đây là việc đến cả tổ tiên cũng không làm được!
Mấy chiến sĩ tô-tem trung cấp thương lượng xong rồi nhất trí đi theo xem.
Thế nên nhìn hướng Mạch đi qua, những người khác trong đội săn cũng đi theo.
Mới đầu Mạch cũng không chú ý đến vật trên lưng Thiệu Huyền, cũng không chú ý đến công cụ đá Thiệu Huyền chống dưới chân, lúc này trong lòng Mạch rất chấn động.
Cho dù toàn thân đã bị bột đá bao phủ, thế nhưng Thiệu Huyền chỉ là một đứa trẻ, nhìn thân thể nhỏ nhắn đó là biết của ai rồi.
“A Huyền, cậu không sao thật chứ!” Những thành viên đi theo trong đội săn cũng nhện ra Thiệu Huyền.
Lang Hạ nhanh chóng đến gần, chuẩn bị ôm Thiệu Huyền chúc mừng anh thoát thân, thế nhưng sau khi nhìn thấy đồ vật trên lưng anh liền lắp bắp hỏi: “A Huyền… trên lưng cậu… trên lưng cậu là?”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên lưng Thiệu Huyền.
“Cái này hả?” Thiệu Huyền quay lưng cho mọi người nhìn rõ hơn, chỉ chỉ nói: “Là tổ tiên.”
Thiệu Huyền đã xem nhẹ hai chữ “tổ tiên” này trong lòng mọi người.
Mới nói ra hai chữ “tổ tiên” mọi người cứ như đứng hình, ngây ngốc đứng tại chỗ, thế nhưng ánh mắt lại đỏ lên, hơi thở trở nên gấp gáp, cơ bắp căng cứng lộ ra, toàn thân run lên.
Mọi người lúc nãy vẫn đang bình thường, bây giờ đã trở nên có gì đó không đúng.
“Đợi đã, mọi người đừng manh động! Có gì từ từ nói!”