Chương 62: Trở về
Sáng sớm, bộ lạc vẫn như trước, mọi người thức dậy sau màn đêm yên tĩnh, mọi thứ dần dần nhộn nhịp hơn, trông rất yên tĩnh và ôn hòa.
Cách vươn vai ngáp dài bước ra, ông dự định sẽ sang bờ sông trông bọn trẻ đánh cá, thật vô vị!
Vừa đi vừa uể oải uốn lưng, bỗng nhiên nghe thấy một vài tiếng động Cách liền đi qua bên đó.
Là tín hiệu phát ra từ những người canh giữ đại lộ danh vọng.
Tính nhẩm thời gian, chắc đội săn cũng đã trở về, đội săn còn lại trong bộ lạc gần đây cũng đang lục đục chuẩn bị.
Mà hiện giờ Cách nhìn theo tầm mắt của mấy người đó trên đại lộ danh vọng, có hai chiến sĩ đang bế một người chạy lên núi, trông người đang được bế kia có vẻ đã mất đi tri giác, mà bước chân của hai chiến sĩ còn lại cũng rất gấp gáp.
Lẽ nào thương thế rất nghiêm trọng? Nghiêm trọng đến mức lập tức mất mạng?
Người được bế là một chiến sĩ trưởng thành chứ không phải trẻ con, khiến Cách thở dài nhẹ nhõm.Vì ngày đội săn trở về càng lúc càng gần nên Lão Khắc ngày nào cũng lo lắng, không biết đã mất ngủ mấy ngày. Cho dù bây giờ Lão Khắc có trưng ra bộ mặt cau có thường ngày thì ai cũng có thể nhận ra tinh thần ông đang rất xuống dốc.
“Hừm, có đáng không?” Cách thở dài
Nếu đã có người đưa người bị thương trở về thì chắc là trong vòng chiều nay hoặc ngày mai đội săn sẽ trở về.
Vốn nghĩ sẽ sang chỗ Lão Khắc để nói với lão một tiếng nhưng Cách vẫn quyết định đợi thêm chút nữa, xem xem có ai bị thương hay động tĩnh gì khác thường nữa không. Những người có cùng suy nghĩ với Cách rất nhiều, một số người không có gì làm định bụng sẽ đợi ở đây một ngày.
Không lâu sau, Cách và những người khác ở khu vực trong núi đều nghe thấy những âm thanh huyên náo, mà những âm thanh này được truyền xuống từ trên núi.
Mọi người ngước đầu lên, liền nhìn thấy mấy người đi xuống từ đại lộ danh vọng, mà điều khiến họ ngạc nhiên há hốc mồm là thầy Phù Thủy cũng nằm trong số đó.
Từ trước đến nay khi đội săn quay về, thì thầy Phù Thủy đều đứng ở cuối đại lộ danh vọng để chào đón các chiến sĩ. Mà hiện giờ thầy Phù Thủy lại hấp tấp xuống núi, hai vị chiến sĩ bảo vệ bên cạnh đều sợ thầy Phù Thủy vấp té. Xem ra nếu như không phải tuổi tác đã cao, chân tay không linh hoạt thì thầy Phù Thủy đã chạy thẳng xuống dưới rồi.
Lúc thầy Phù Thủy chạy ngang qua họ trên đại lộ danh vọng, Mạch và những người khác đều thấy rõ nét mặt của ông, thầy Phù Thủy trước giờ đều rất bình tĩnh, từ tốn bây giờ cũng biết sốt ruột, trông như sắp khóc đến nơi vậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây đều là câu hỏi mà mỗi một người từ trên núi xuống chân núi đều tự hỏi. Cho dù là chuyện gì, nhất định là chuyện lớn, nếu không thầy Phù Thủy sẽ không trở nên như thế.
Vừa nghĩ đến việc có thể xảy ra chuyện lớn, mọi người đều cảm thấy bất an.
Cách nhanh chóng chạy sang chỗ Lão Khắc.
Mắt Lão Khắc thâm quầng vì mất ngủ trầm trọng, mỗi sáng sớm đều ngồi đây bần thần rèn đá. Thật ra ông biết cứ như thế sẽ không rèn ra thứ vũ khí gì vừa ý, nhưng ông vẫn muốn tìm gì đó để làm. Nếu không ông sẽ chạy đến đại lộ danh vọng đợi, hoặc đi đến những nơi khác xung quanh bộ lạc để đợi.
Lo lắng mà.
Caeser nằm bên cạnh, lông trên người nó cũng đã sạm đi, nó nằm ngay đó, trong miệng vẫn còn ngậm một cục xương, chán thì gặm gặm mấy cái trông rất uể oải.
Đột nhiên tai Caeser cử động, đứng lên nhìn ra cửa sổ.
“Lão Khắc!”
Âm thanh truyền đến ngoài cửa sổ có vẻ rất gấp gáp.
Lão Khắc đang rèn đá giật mình, mạnh tay gõ vỡ vũ khí đang rèn trong tay.
Sau đó Cách bay vào từ cửa sổ, ông biết Lão Khắc sẽ không có tâm trạng gì mà lắp bẫy lên cửa sổ nên Cách đã to gan hơn, chứ không cẩn thận lộn vào như trước.
“Có chuyện gì?” Lão Khắc hiếm khi mở lời hỏi trước.
“Không biết, nhưng nhất định đã xảy ra chuyện rồi!” Cách kể lại những chuyện vừa thấy cho Lão Khắc nghe.
Cho dù có kinh nghiệm đi săn phong phú, Lão Khắc vẫn không thể đoán được biểu hiện của thầy Phù Thủy có ý nghĩa gì, ông liền không rèn đá nữa mà chống nạn đi ra ngoài. Caeser cũng không ngoan ngoãn đợi trong nhà, chắc là nó biết đội săn sắp quay về nên lật đật chạy theo Lão Khắc ra ngoài.
Lúc Lão Khắc và Cách đến chỗ đại lộ danh vọng, thì những người dân quanh chân núi đã tụ tập đông đủ ở hai bên đường. Nghe nói có rất nhiều người đi đến ranh giới của bộ lạc, người trên núi hay lưng núi đều có cả. Biểu hiện của thầy Phù Thủy lúc nãy khiến mọi người rất bất an, nhưng lúc này lại không thể nghe ngóng được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh đã có người trở về, người đi đầu tiên tất nhiên sẽ là thầy Phù Thủy. Khác biệt là lúc nãy trông thầy Phù Thủy trông rất sốt ruột còn bây giờ thì nước mắt đầm đìa.
Đi đến đầu đại lộ danh vọng, thầy Phù Thủy đứng đó nhìn sang hướng đội săn trở về.
Mà người chạy đi thăm dò tình hình lúc trước cũng kích động đến nỗi đỏ cả mắt như thầy Phù Thủy. Trở về đám đông bèn trả lời đơn giản dưới sự truy hỏi của mọi người.
“Cái gì?! Tổ tiên?!” Một người không giỏi khống chế bản thân lại ăn to nói lớn thét lên.
Vừa mới nói xong đã bị người bên cạnh đánh cho cấm đầu xuống đất.
“Nhỏ tiếng thôi!”
Biết được tại sao thầy Phù Thủy lại kích động như thế, mọi người cũng phần nào đỡ bất an, mà không khí cũng nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Phản ứng không khác với Mạch và đội săn là bao, người trong bộ lạc ngạc nhiên đến ngây ngốc, cho đến khi nghe thấy có người nói đội săn đã đến nơi mới lấy lại ý thức.
Đội săn dài dằng dặc, tuy rằng thành viên chỉ có hơn hai trăm người, thế nhưng thêm vào số lượng con mồi thì cảnh tượng lại trở nên rất hùng tráng.
Tuy nhiên lần này sự chú ý của mọi người lại không đổ dồn vào con mồi, mà chuyển sang chiếc kiệu gỗ trên cùng.
Khi chiếc kiệu gỗ về đến bộ lạc thì đã bị rơi mất đỉnh, mọi người đã có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của bốn người đang quỳ lạy.
Theo lí mà nói, bốn vị tổ tiên này là do Thiệu Huyền tìm thấy, anh phải là người được vinh dự nhấc tổ tiên đi trên đại lộ danh vọng đến quãng trường tế bái. Tiếc là Thiệu Huyền vẫn chỉ là một đứa trẻ, mà người được nhấc tổ tiên phải là những chiến sĩ cao to cường tráng. Nếu so ra Thiệu Huyền thật sự... quá thấp.
Thành viên đội săn đều tiếc thay cho Thiệu Huyền, nhưng thực tế thì Thiệu Huyền không nghĩ thế. Khiêng kiệu không chỉ đơn giản là nhấc lên mà còn phải chú ý phương hướng. Cho dù đi đến đâu cũng phải bảo đảm rằng hướng lạy của bốn vị tổ tiên luôn hướng về bộ lạc. Thế nên trên đường khiêng chiếc kiệu gỗ này về, những người này có lúc đi thẳng, có lúc nghiêng một góc nhất định, có lúc phải đổi sang hướng khác nhưng đều phải tỏ ra mạnh mẽ.
“Cung nghênh tổ tiên trở về!” Thầy Phù Thủy giơ tay nói to, sau đó thì quỳ xuống dùng nghi lễ dành cho tổ tiên.
Những người khác trong bộ lạc đều kích động đến quỳ xuống vái lạy.
Thiệu Huyền dùng hết sức để kéo thú săn, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của đầu gối chạm đến mặt đất, nghe mà đau đến tê răng.
Sau khi thầy Phù Thủy quỳ lạy xong thì đứng dậy đi đến bên cạnh kiệu gỗ. Ông là thầy Phù Thủy của bộ lạc, tổ tiên trở về tất nhiên ông phải canh giữ.
Thầy Phù Thủy đi theo chiếc kiệu gỗ lên núi, thế nhưng những người khác đều giữ nguyên tư thế vái lạy. Đợi chiếc kiệu gỗ đi qua mới từ từ ngẩng đầu lên rồi nhìn theo phía sau hướng đội săn đi qua.
Đội săn và kiệu gỗ cách nhau tầm mười mét, cũng như trước đây, thành viên trong đội săn đều mang theo những con thú mình săn được để trưng bày thành quả. So với trước đây thì thú săn trong đội săn của Mạch ít hơn rất nhiều. Thế nhưng họ tìm thấy tổ tiên nên trong lòng của mọi người trong bộ lạc thì thành tích đi săn lần này của họ là ưu tú nhất.
Con mồi Thiệu Huyền săn được rất nhiều, anh vừa vác vừa kéo, trong tay còn cầm theo một sợi dây, đầu khác của sợi dây đang cột trên người con Si Cúc Hắc Phong.
Một mình Thiệu Huyền tất nhiên rất mất sức, cũng may là có Mâu và các chiến sĩ khác trong đội săn giúp đỡ.
“A! Đó là...” Có người đứng dưới đại lộ danh vọng ngạc nhiên.
Những chiếc gai nhọn màu đen sắc bén kia, những chiếc vảy sừng cứng cỏi như giáp sắt kia, tuy rằng đã ch.ết nhưng vẫn trông như thần ch.ết.
Là Si Cúc Hắc Phong!
Mà còn là ba con!
Trời ơi, thật là khó tin! Điều khó tin hơn, là trong số những người đang lôi con Si Cúc Hắc Phong phía trước còn có hai đứa trẻ!!
Nhưng mà, đã phát sinh ra việc của “tổ tiên” nên sự ngạc nhiên này cũng không quá mạnh mẽ. Bọn họ chỉ được biết là đội săn của Mạch phát hiện ra tổ tiên chứ không biết cụ thể như thế nào.
Mâu hơi ngại ngùng, dù sao, trong việc giết con Si Cúc Hắc Phong cậu cũng không góp sức gì nhiều. Trước khi đi săn còn muốn đấu với Thiệu Huyền, không ngờ đến thời điểm mấu chốt lại không làm được gì.
Thiệu Huyền nhìn thấy Lão Khắc và Cách trong đám người đứng bên ngoài, liếc thấy Caeser đang vui mừng cong đuôi, thì mở miệng nhìn sang cười cười, trong lòng nghĩ ngợi, chốc nữa quay về làm sao để nói với Lão Khắc chuyện cây đao.