Chương 106 : Tấm Da Rắn Kia
Một bên nhìn 2 lão giả này hét giá. Mộc Hiên là một bộ há hốc mồm.
20 vạn thượng phẩm thần thạch,3 viên là 60 vạn. Đây coi như là có thể vét sạch một cái tông môn, có thể mua tới mấy tòa cấp cao thế giới.
Mộc Hiên trong lòng tương đương hối hận. Hắn là người thông minh. Đương nhiên nhìn ra hai cái lão giả này đều là phi phàm.
Giờ phút này hắn cũng là biết 3 viên đá đen kia nhất định là vô giới chi bảo, quả thật lúc trước Doanh Thiên ra giá giảm cho hắn 5 thành, chính là tiện nghi hắn.
Mặc dù nói 5 ngàn thượng phẩm thần thạch rất lớn, nhưng là Mộc Hiên cố hết sức vẫn là lấy ra được. Chỉ tiếc hắn không có nắm lấy cơ hội này.
Chiêu Lão khuôn mặt nhăn nheo kia nở ra một cái nụ cười thân thiện, chỉ là hắn nụ cười này lộ ra đặc biệt khó coi.
"Vị Công Tử này. Không, vị đại nhân này, vừa rồi ta lỡ lời, có thể hay không rút lại". Chiêu Lão một bộ khẩn cầu.
Doanh Thiên lắc đầu cười đáp :"Giá ngươi đã báo, há có thể rút lại, nếu không ta đem toàn bộ đập cho hắn, tin tưởng hắn vẫn là nguyện ý". Doanh Thiên vừa nói vừa chỉ tới Tôn Lão.
Tôn Lão lúc này mới là lên tiếng, hắn tính tình so với Chiêu Lão vẫn là trầm ổn.
"Đại Công Tử, không biết người là từ đâu lấy tới mấy viên đá này". Tôn Lão lời này chính là lộ liễu thăm dò, hắn cũng biết điều này, chỉ là liên quan trọng đại, cho nên hắn vẫn là liều mạng hỏi tới.
"Nhặt được". Doanh Thiên nhàn nhạt đáp , sau đó lại nói tiếp :"Thế nào, mua không mua, liền đi chỗ khác, tin tưởng sẽ có người ra giá càng cao".
"Mua". Tôn Lão giật mình vội nói, hắn thật sợ Doanh Thiên sẽ không bán cho mình.
"Ở đây 3 viên, các ngươi mỗi người một viên rưỡi, chớ lại tranh nhau". Doanh Thiên mỉm cười nói ra.
Nghe Doanh Thiên câu nói này để 2 cái lão giả kia đều cảm thấy buồn cười.
Chia, làm sao chia, chẳng lẽ nói chính là đem viên đá kia chặt làm đôi. Lại nói, dù muốn chặt làm đôi cũng không thể nào làm tới.
Doanh Thiên lắc đầu, bèn trực tiếp nhặt lên một viên, sau đó nghe được "rắc" một tiếng, viên đá kia sinh sinh bị hắn bẻ làm đôi.
Trông thấy cảnh này, 2 cái lão giả con mắt đều là giật nảy. Bọn hắn chính không dám tin vào mình con mắt.
"Cái này, cái này cũng có thể đi". Chiêu Lão lắp bắp nói ra.
Bẻ đôi một hòn đá, đây hẳn là một cái quá đỗi bình thường sự tình. Vấn đề ở đây là, viên đá kia tất không phải bình thường viên đá.
Bởi vì 2 cái lão giả này, bọn hắn tự nhận chính mình dốc đến toàn lực cũng không có cách nào bẻ đôi viên đá kia.
Phải biết, bọn hắn 2 cái đều là danh chấn Thần Giới đại nhân vật, tuyệt không phải hư danh hạng người, thực lực tuyệt đối là vô cùng cường đại. Nhưng là cho dù dốc toàn lực tới, bọn hắn cũng mơ tưởng đem viên đá kia bẻ gãy.
"Đưa tiền, cầm lấy rồi đi đi, chớ lại nhiễu". Doanh Thiên nhàn nhạt nói ra.
Nghe vậy, hai cái lão giả cũng không có chậm chạp. Bọn hắn lập tức lấy ra mỗi người 30 vạn thượng phẩm thần thạch giao cho Doanh Thiên.
Sau đó Tôn Lão con mắt nhìn về tấm da rắn kia ngập ngừng hỏi :"Tấm da rắn này, bán thế nào".
"Đi thôi, đồ vật này, ngươi mua không nổi". Doanh Thiên khoát tay.
Rốt cuộc. 2 cái lão giả vẫn là thức thời trực tiếp rời đi. Bọn hắn hôm nay coi như là vớ được món hời, tương lai xán lạn vô cùng.
"Sư Tôn, ngươi tùy tiện bán vài hòn đá liền trở thành đại gia". Nguyệt Nhi sung sướng nói ra.
Nói tới, Doanh Thiên trong lòng đều cảm thấy buồn cười. Kỳ thật, 3 viên đá kia chính là trong bảo khố của hắn rác rưởi nhất đồ vật, hắn bán ra cũng chỉ là lấy chút tiền mà thôi.
Nghĩ đến đây, hắn liền cảm thấy chính mình trò cười. Đường đường một vị vô địch Thiên Tôn, đã từng huyết tẩy vô số thế lực lớn, tên tuổi của hắn có thể khiến Thiên Đạo cũng phải kiêng kỵ, trở thành cấm kỵ trong thiên địa.
Thế nhưng là hiện tại lại phải bán đồ lấy tiền tiêu, quả thực là trò cười.
Doanh Thiên cũng không có giữ thần thạch, toàn bộ đều đưa cho Tử Nghiên giữ lấy.
Lúc này, Mộc Hiên mới là chậm rãi lại gần lân la hỏi :"Công Tử, ta.... Cái kia".
Mộc Hiên một bộ lắp bắp.
Doanh Thiên cười cười đáp :"Thế nào, hối hận rồi".
Mộc Hiên lúc này triệt để im lặng, hắn biết, cơ hội là đã vụt mất, chỉ có thể trách hắn không biết nắm bắt mà thôi.
Doanh Thiên cũng không để ý đến hắn, nhắm mắt lại một bộ ngủ gật.
Cũng không biết bao lâu sau, rốt cuộc Doanh Thiên gian hàng này lại có người ghé thăm.
Người đến, đồng dạng là một cái lão giả. Chỉ là lão giả này trông lại vô cùng khác người.
Hắn rất cao, ước chừng cao hơn Doanh Thiên nửa người, nhưng lại rất gầy, cả thân thể của hắn nhìn vô cùng ốm yếu, giống như một cơn gió cũng có thể thổi bay hắn vậy.
Hắn một mái tóc hoa râm lù xù kia giống như là đã thật lâu không có chải qua.
Quan trọng là, má phải của hắn có lấy từng nét hoa văn kỳ dị. Mà nếu nhìn kỹ liền sẽ phát hiện, những hoa văn này tương tự hoa văn trên tấm da rắn kia.
Lão giả này lộ ra hết sức bình thường, cùng một cái gần đất xa trời lão nhân không có gì khác nhau.
Nhưng là Mộc Hiên ở bên cạnh hắn lúc này đều cảm thấy áp lực.
Nếu là người khác liền sẽ không cảm thấy gì, nhưng là Mộc Hiên lại khác, hắn gia tộc huyết thống đặc thù. Cho nên có thể cảm giác được, lão nhân này so với hai cái lão giả trước đó còn nguy hiểm gấp bội.
Nhìn chằm chằm lên tấm da rắn kia hồi lâu, rốt cuộc lão nhân này run run hỏi một câu :"Không biết vị công tử này là từ đâu lấy được da rắn này".
Hắn hỏi ra câu này, cả người đều run rẩy, ai cũng có thể nhìn ra, hắn lúc này tương đối xúc động.
"Tin tưởng, ngươi so bất kỳ ai đều hiểu rõ về nó". Doanh Thiên nhìn lên lão nhân kia cười đáp một câu.
Rốt cuộc, lão nhân kia không kiềm chế nổi xúc động, vội vàng quỳ xuống dập đầu :"Xà Ảnh bái kiến đại nhân".
Có thể thấy, lão nhân giờ phút này vô cùng xúc động, hắn trên thân không tự chủ được mà toát ra một chút khí tức.
Chỉ là một tia khí tức này lại khiến cho Mộc Hiên bên cạnh giống như rơi vào kinh đào hải lãng. Kém chút liền bị tia khí tức kia ép cho quỳ xuống.
Trong Hỏa Vân Thần Thành lúc này, có không ít tồn tại cường đại đều là mở ra con mắt. Hiển nhiên là bị kinh động.
Có người thử dò xét một chút, theea nhưng là không thể phát hiện điều gì, cũng tìm không ra nơi phát ra tia khí tức kia.
Doanh Thiên nhìn lão nhân này đang quỳ dập đầu tại đó, lắc đầu nói :"Đứng lên đi, cũng đều đã già rồi, không cần cầu kỳ như vậy".
"Không, thuộc hạ đã chờ ngày này quá lâu rồi. Đã quá lâu rồi". Lão nhân tên Xà Ảnh này một mực quỳ tại đó không có đứng lên.
Lúc này, Doanh Thiên cũng chỉ biết cảm thán một câu :"Thương hải tang điền, còn có thể nhớ, đã là không dễ dàng".
Hắn trong lòng đều cảm thấy chính mình bồi hồi. Dù sao, một kẻ sống từ tuyên cổ tới nay như hắn, cái gì tràng diện đều chưa từng gặp qua, có nhiều việc, hắn cũng sớm quên.
Doanh Thiên nhặt lên tấm da rắn, đưa cho Xà Ảnh nói :"Cầm đi, nó hay là thuộc về các ngươi".
Xà Ảnh trong con mắt kia lộ ra chút ướt át, hắn đôi tay run run kia rốt cuộc vẫn là không dám cầm lấy.
"Cầm đi, thời gian sắp tới cần ngươi ra sức". Thấy Xà Ảnh này do dự. Doanh Thiên bồi thêm một câu.
Nghe được câu nói này, Xà Ảnh rốt cuộc cầm lên tấm da rắn kia, hắn lần nữa dập đầu quỳ lạy :"Tạ đại nhân ơn, thuộc hạ nguyện hết sức".
Cầm lên tấm da rắn kia, Xà Ảnh là nâng niu vuốt ve vô cùng, tựa như là đang nâng niu một món vô thượng bảo vật vậy.
Doanh Thiên cũng không có đi ngăn hắn nỗi niềm.
Hồi lâu qua đi, Xà Ảnh rốt cuộc bình tĩnh lại.
Lúc này Doanh Thiên mới lên tiếng hỏi :"Các ngươi lão tổ tông là như thế nào". Hỏi đến câu này, Doanh Thiên trong lòng là vẫn còn hi vọng.
Nhưng là Xà Ảnh trả lời liền làm hắn thở dài.
"Năm đó đại nhân bị ám toán, Lão Tổ hắn cũng là liều mạng đi báo thù cho đại nhân, kết quả, hắn bị người ta moi tim mật, còn thân thể liền bị ngâm rượu". Nói tới đây Xà Ảnh đều hai tay nắm chặt.
Doanh Thiên cũng là cảm thấy không còn gì để nói :"Cần gì phải như vậy chứ".
Trên thực tế, năm xưa Doanh Thiên bị ám toán kia, không chỉ riêng hắn mấy cái đệ tử. Mà còn có rất nhiều người cùng hắn mang ơn, hoặc là các chiến tướng thuộc hạ của hắn đều điên cuồng tiến hành trả thù cho hắn. Chuyện này gây nên một trận hỗn loạn lớn trong thiên địa.
Xà Ảnh tiếp tục nói ra :"Những người kia sau đó đều bị Thiên Đạo trấn áp, rất thê thảm hạ tràng, rất ít người có thể trốn thoát đi".
Trong trận trấn áp kia, có không biết bao nhiêu hạng người vô địch, có không biết bao nhiêu hạng người kinh diễm, thậm chí ngay cả Đạo Quân cũng vẫn lạc, rơi vào vạn kiếp bất phục hoàn cảnh.
"Lão Tổ ngươi, là bị ai hại". Doanh Thiên hỏi.
"Nhâm, con thứ 7 Thanh Long". Xà Ảnh nói ra, kèm theo cực kỳ căm thù trạng thái.
"Hừ, cùng ta khó dễ, sớm muộn cũng sẽ có ngày, ta làm thịt rồng". Doanh Thiên con mắt híp lại. Nói đến Thanh Long, trong tràng chiến đấu kia, Thanh Long cũng là có chân trong đó. Hắn cùng Doanh Thiên hiềm khích đã lâu.
"Đại nhân tiếp theo suy tính thế nào". Xà Ảnh hỏi tiếp.
"Không vội, trước đi mấy cái Thần Thổ, thế nào, ngươi có tuyển sao". Doanh Thiên cười nhìn hắn.
"Hẳn là có, mấy tháng tới, Thần Thú Phần là có một trận náo nhiệt, đại nhân có thể tới xem thử". Xà Ảnh nói ra.
"Thần Thú Phần nha, có thể". Doanh Thiên gật đầu, trong mắt lộ ra một tia hứng thú.
Lúc này, Xà Ảnh mới là quay sang nhìn Mộc Hiên một chút rồi nói :"Tiểu tử, nha đầu Mộc Tố Tố còn sống chứ".
Nghe nhắc đến Mộc Tố Tố danh tự, Mộc Hiên đều là giật mình kinh hãi. Cũng không biết vừa rồi Doanh Thiên cùng Xà Ảnh nói chuyện, là cố ý để cho hắn nghe, hay là không để ý đến hắn.
Nhưng là bên trong câu chuyện kia có không ít tin tức kinh người. Mặc dù đa số Mộc Hiên đều nghe không hiểu, nhưng là hắn vẫn có thể lờ mờ đoán được vài cái sự tình.
Mộc Hiên vội vàng chắp tay hướng Xà Ảnh nói :"Bẩm tiền bối, tiên tổ vẫn khỏe".
Đúng thế, trong miệng Xà Ảnh gọi là nha đầu Mộc Tố Tố kia, chính là bọn hắn Mộc Gia tiên tổ, chính là vị lão tổ cường đại nhất, cổ lão nhất còn sống đến hiện tại.
Xà Ảnh gật đầu :"Xem ra Mộc Gia vẫn là có người có mắt đi".
Mộc Hiên cũng là không biết Xà Ảnh câu nói này là khen hay là chế giễu hắn. Cho nên chỉ là im lặng đứng một chỗ.
"Đi thôi, tùy tiện tìm một chỗ ở tạm". Doanh Thiên đứng lên nói ra.
"Nếu là đại nhân không chê, trước đi Thần Lôi Sơn cứ điểm dừng chân một chút, thuộc hạ sẽ cáo tri bọn hắn". Xà Ảnh chậm rãi gợi ý.
"Tùy tiện đi". Doanh Thiên không có quan tâm nhiều vấn đề đó. Cho nên gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, Xà Ảnh đưa cho Doanh Thiên một cái vị trí, Doanh Thiên cũng là lập tức lên đường tới đó.
Doanh Thiên đi khuất sau đó. Mộc Hiên mới là chậm rãi hỏi Xà Ảnh :"Tiền bối, người cùng nhà ta tiên tổ quen biết sao".
Xà Ảnh liếc nhìn Mộc Hiên sau đó gật đầu trả lời :"Quen".
"Vậy, người đó.... ". Mộc Hiên vừa nói ánh mắt vừa nhìn về nơi Doanh Thiên đi khuất.
"Trở về hỏi ngươi lão tổ, có lẽ nàng sẽ giải đáp ngươi". Bỏ lại câu này, Xà Ảnh biến mất vô tung.
Mộc Hiên lúc này cũng là hết sức tò mò, hắn vội vàng lập tức trở về. Muốn đem cái này câu chuyện đi hỏi hắn tiên tổ.
Bên trong Hỏa Vân Thần Thành, đa số đều là thành trì bộ dáng, ngoài ra còn có không ít các đại môn phái, tông môn, cương quốc đặt cứ điểm tại đây.
Nói là cứ điểm, nhưng thực chất nó không có khác gì một cái chi nhánh của các tông môn kia.
Dù sao có thể đem cứ điểm đặt trong thành, đều là tam lưu tông môn, cương quốc trở lên. Mà lại, cũng không phải là chỉ một cái cứ điểm mà thôi.
Ví dụ như Thần Lôi Sơn mà Doanh Thiên sắp đến, nó Tổng Đàn chính là riêng một tòa đại lục to lớn khổng lồ, diện tích bằng tới một nửa Thiên Hỏa Đại Lục này.
Mà lại, trên Thiên Hỏa Đại Lục này 700 tòa Thần Thành, mỗi một tòa đều có cứ điểm của Thần Lôi Sơn.
Mà mỗi cái cứ điểm, đều so với Nhật Nguyệt Giới đều lớn hơn.
Thần Giới phân chia thế lực chính là Siêu Cấp, Nhất Lưu, Nhị Lưu cùng Tam Lưu. Ngoài ra còn có bất nhập lưu thế lực.
Đối với Tam Lưu thế lực, yêu cầu chính là phải có ít nhất 100 vạn Chân Thần, cùng 1000 Thần Vương mới có thề được công nhận làm Tam Lưu thế lực.
Mà Thần Lôi Sơn, tại trong Tam Lưu thế lực, coi như thuộc về top đầu.