Chương 29
Dọn dẹp, bọn y có cái gì để dọn dẹp? Cuộn tấm da hổ lại bỏ vào trong túi là xong rồi còn gì.
Mục Túc trừng mắt nhìn người kia quay trở lại đống lửa, lại quay đầu nhìn Quang.
“Ngươi nếu không rên lớn tiếng thế chúng ta làm sao mà bị phát hiện a? Đồn canh gác ở đâu?”
Mục Túc quay đầu tìm kiếm. Quang lập tức xoay đầu y lại, chỉ tay vào một khối đá to xa xa. Lần này, Mục Túc đã nhìn thấy trên tảng đá đó có bóng người.
“Ngươi đã sớm phát hiện ra rồi, có đúng hay không?”
Quang toét miệng cười, không đợi cho Mục Túc nổi giận, thoáng cái đè Mục Túc xuống tấm da hổ.
Mục Túc nằm gục trên tấm da, dùng sức đánh xuống đất mấy phát. Thật là mất mặt quá đi mà. Không còn mặt mũi nào mà đi gặp người nữa a. Quang vừa chạy nước rút trong cơ thể Mục Túc vừa an ủi.
“Không sao mà, Mục Túc. Bọn họ không thấy được ta đang dùng tính khí của mình nhấp vào lỗ của ngươi đâu.”
“Ngươi là khỉ sao? Còn cho người ta thấy bản thân đang giao phối nữa.”
“Bọn họ không thấy rõ chúng ta đang làm gì mà. Bất quá, nhìn điệu bộ Mục Túc muốn rên mà không dám rên, chỉ có thể nhỏ giọng hừ hừ thật khiến cho Quang càng lúc càng cứng hơn a.”
“Cầm thú…..Dã thú….. đồ con khỉ…. đi xuống cho ta. Người ta còn đang chờ chúng ta đó.”
“Vậy cũng phải đợi Quang giao phối xong một lần rồi hãy nói a. Mục Túc cũng đâu có muốn Quang tới chỗ người ta mà cái khố vẫn còn bị tính khí đội thành cái lều nhỏ như vậy chứ.”
Mục Túc lại đánh mấy phát lên đất xả giận.
Chờ Quang phát tiết xong xuôi. Mục Túc đơn giản dọn dẹp lại một chút rồi mới cùng nhau quay lại.
Hai cái lều to nhất trong tộc đã tụ tập lại không ít người.
Có người nhìn thấy bọn y đi tới, liền chạy đến bên cạnh hai thanh niên không biết nói cái gì đó, sau đó lại quay trở về.
Một người gần đó quay sang Mục Tục nói.
“Hai người kia chính là con trai của tộc trưởng đời trước. Một người tên Thạch, một người tên Sơn. Một trong hai người đó sẽ là tộc trưởng tương lai của chúng ta. Bởi vì tộc của ta cư trú ở nơi vắng vẻ, đã rất lâu rồi cũng không thấy người lạ xuất hiện, cho nên tất cả mọi người đều muốn gặp các ngươi. Các ngươi tới cũng rất đúng lúc. Tối nay sẽ có một trận tỷ thí giữa Thạch và Sơn, rất náo nhiệt, tất cả tộc nhân cũng gần như đến đủ rồi.”
“Tỷ thí?”
“Trận tỷ thí tranh đoạt chức vị tộc trưởng, ba trận thắng hai, cách ba ngày xảy ra một trận, mỗi trận gồm ba ván.”
Người nọ dẫn Quang và Mục tới chỗ hai người kia chào hỏi. Hai người kia vỗ vỗ bả vai bọn hắn tỏ vẻ hoan nghênh, sau đó tỷ thí chính thức bắt đầu.
Ván đầu tiên là bắn tên, lấy bia bện cỏ đằng xa là mục tiêu, mỗi người ba cây tên đá, xem ai bắn chuẩn nhất. Ván này Thạch thắng. Những người ủng hộ Thạch đồng loạt hoan hô.
Ván thứ hai, ném đá xa. Ở chỗ này, Mục Túc ngay cả mục tiêu ở đâu cũng không thấy rõ lắm, hơn nữa, muốn ném tới mục tiêu cũng phải tốn không ít khí lực a. Trận này Sơn thắng. Hai đội cổ động bắt đầu so sánh thực lực của nhau.
Ván thứ ba là vật lộn. Người trong tộc cũng bắt đầu kích động lên, xoay chung quanh hai huynh đệ kia vừa la ó vừa hỗn chiến. Đám phụ nữ phải ôm đứa nhỏ trốn ra khỏi chỗ khác.
Ban đầu, Mục Túc và Quang bị đám người đẩy đi, sau vòng người càng lúc càng sát, muốn xoay trở người cũng khó. Hai phe ủng hộ bắt đầu đả kích lẫn nhau, dần dần trong đám người bắt đầu có người khai chiến, rồi cả đám bắt đầu trợ uy cho nhau.
Dần dần, trận đấu bắt đầu mất kiểm soát. Mục Túc và Quang bị đám người tách ra. Quang tìm Mục Túc thật lâu trong đám người hỗn chiến kia, đột nhiên thấy Mục Túc ở cách đó không xa bị đám người chen chúc ngã xuống đất, còn bị người khác dẫm lên người khiến y thống khổ kêu to thành tiếng.
“A! Đừng đẩy, đau quá a. Dẫm lên người rồi.”
Quang muốn len tới, nhưng đằng trước đằng sau đều là người, mắt thấy Mục Túc càng bị người ta dẫn đạp nhiều hơn, Quang gấp đến đỏ mắt.
“A!”
Quang thét to một tiếng, cả đám người chung quanh Quang sửng sốt. Tiếng thét của hắn nếu so với tiếng rống của hổ không khác nhau là mấy.
Quang giơ tay quét cả đám người ngã văng ra ngoài, một đường như vũ bão chạy đến bên người Mục Túc, bế y lên. Quang nộ khí trùng thiên (nổi trận lôi đình) nhìn mọi người. Tất cả mọi người cũng ngây ngẩn nhìn Quang.
Quang bước thẳng trở về lều. Những người đứng chắn trước mặt hắn nhìn thấy ánh mắt tức giận kia quét tới đều tự động nhường đường.