Chương 24: Gấu mèo và lời đồn đãi

Hai tiếng đồng hồ qua đi, công việc của Tần Nhược rốt cục cũng xong được một đoạn.


Tần Nhược giang hai tay ra, thư giãn cái thân thể và bộ não đã có phần cứng ngắc của mình, sau đó âm thầm cảnh cáo mình lần sau tuyệt đối không nên để phát sinh chuyện như ngày hôm nay nữa, vì một món đồ mà cả đêm thao thức, khiến lần đầu tiên đi làm mà lên cơn buồn ngủ như thế này, thật là bậy lắm!


Ngay chính lúc này, một bàn tay ngọc thon thả từ phía sau chìa đến, đặt một cốc cà phê lên mặt bàn của Tần Nhược. Hương cà phê vừa thơm vừa nóng khiến tinh thần của Tần Nhược sáng sủa hơn.
“Tối hôm qua đã làm cái gì đấy? Nhìn anh kìa, giống y như một con gấu mèo ấy.”


Thanh âm rất chi là dễ nghe, không cần nói cũng biết, người đang nói chính là ‘Tiểu Tiểu’ ngồi ở gần bàn của Tần Nhược. Tên đầy đủ của cô là Trịnh Hiểu Hiểu, cô bằng tuổi Tần Nhược, nhưng vào công ty sớm hơn Tần Nhược nửa năm, ngoại hình... cũng xinh đẹp lắm.


Ngày thường, Tần Nhược không dám càn rỡ gì, nhưng hôm nay không biết là do mùi hương cà phê trước mặt dụ dỗ, hay vì tâm tình mà hắn rất tự nhiên bưng cà phê lên nhấp một ngụm, than thở: “Gấu mèo cũng tốt mà, được mọi người coi như bảo bối.”


Có lẽ là vì thật sự mệt mỏi, nên thần tình, ngữ khí và động tác nói chuyện của Tần Nhược hoàn toàn bất đồng với ngày thường. Một khí vị biếng nhác, tự nhiên phát tán ra, khiến Trịnh Hiểu Hiểu vốn đã quen thấy một mặt khiêm tốn, lễ phép của Tần Nhược giờ nhịp tim phải nhanh hơn mấy phần.


available on google playdownload on app store


Nhưng ngoài miệng cô vẫn trêu ghẹo:
“Được, bổn tiểu thư cũng đã tự tay pha cà phê cho ngươi rồi, còn gì không vừa lòng nữa hử? Có muốn... vời MM Thục Nghi qua đây bưng trà bưng nước cho ngươi không?”


Nghe Tiểu Tiểu đột nhiên nói như vậy, ngụm cà phê Tần Nhược vừa uống vào miệng suýt chút nữa đã phun cả ra. Khó khăn lắm hắn mới nuốt xuống được, sau đó ho mạnh một hồi.
Hắn vừa định mở miệng thì cái giọng ‘tởm ch.ết người không đền mạng’ của Vương Đạt đã vang lên:


“Nhược Nhược à, cậu biết đủ chưa hả? Anh đây thèm vào mà hâm mộ gấu mèo, anh hâm mộ chú đấy, cô nương tốt như Tiểu Tiểu vậy mà chú còn không cần thì cần ai nữa đây hả? Người ta thì bỏ công pha cà phê cho chú, vậy mà chú vẫn còn hai lòng ba dạ, thật là không có lương tâm mà...”


Ai hai lòng ba dạ chứ hả? Tần Nhược bưng cà phê, muốn khóc mà không có nước mắt.


Lúc này chỉ còn cách thời gian cơm trưa có một tiếng đồng hồ thôi, mọi người dường như đã làm xong phần việc trên tay mình hết rồi, cho nên khi bị Vương Đạt châm ngòi như thế, trong văn phòng rộng rãi này bắt đầu mỗi người một câu, thảo luận về chuyện giữa Tần Nhược và MM Thục Nghi...


Sau đó mặc kệ chuyện này là thật hay là giả, một bầy nhân viên nhàm chán bắt đầu mở rộng ‘đề tài bàn tán nghiêm túc’ này để giải khuây.


Có người nói là can chi không hợp, cũng có người nói là trai tài gái sắc. Nhất thời, Tần Nhược như sụp đổ, còn kẻ gây chuyện là Trịnh Hiểu Hiểu và Vương Đạt thì một người hé miệng cười trộm, người còn lại cắm đầu làm việc tiếp...


“Mọi người không biết đâu, Nhược Nhược nói câu đấy xong, thế là khuôn mặt cô bé Thục Nghi kia ấy, đỏ lên ngay!”
“Thật chứ?”


“Hỏi thừa, lúc ấy tôi đi ở đằng sau mà. Sao trước kia tôi không nhận ra nhỉ, lực tấn công của thằng bé Nhược Nhược này khá mạnh đấy chứ, không thanh không âm đã ẵm được người ta rồi này. Phỏng chừng có không ít đồng bào nam giới trong công ty chúng ta đêm nay không ngủ cho xem.”


Mấy câu nửa thực nửa giả này của Vua Miệng Rộng nghe như thật 100% vậy, lập tức đẩy bầu không khí trong văn phòng lên cao trào ngay. Bây giờ Tần Nhược có muốn nói gì cũng đã chậm rồi, đành vỗ vỗ đầu, đeo tai nghe lên, đơn giản xem như không nghe không thấy không hỏi, mặc kệ cho bọn họ tán dóc.


Hắn nhớ lại lời Trái Tim Giết Chóc nói với mình lúc rạng sáng mà trong lòng lại nóng lên.
Ủng Vua sói Bão Táp, bọn Trái Tim Giết Chóc đã định ra cái giá thấp nhất là 50.000 đồng vàng... Có số tiền này rồi, tiền thuốc thang một năm nay của Hân Vũ sẽ không cần phải lo lắng nữa...


Có điều Trái Tim Giết Chóc không tán đồng ý kiến bán đôi ủng ấy đi, mà kiến nghị nên đổi món đồ vàng cực phẩm này để lấy trang bị cho khống nước có giá trị ngang nhau từ các người chơi khác.
Quan điểm này thật là ‘không bàn mà hợp’ với ý tưởng của Tần Nhược.


Tăng lên thực lực, rồi đi đánh BOSS tiếp, về sau sẽ còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Nói không chừng, chẳng được mấy năm là có thể kiếm được đủ tiền đưa Hân Vũ ra nước ngoài giải phẫu rồi!


Dù sao thì trên người mình hiện cũng đang có đến hơn 13.000 đây, đổi ra nhân dân tệ cũng đủ để trả tiền thuốc vài tháng cho Hân Vũ rồi, bởi vậy chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là nhanh chóng thăng lên bậc bốn...
Có điều trước đó, phải làm cái nhiệm vụ kia trước đã.


Tần Nhược đăng nhập vào ‘căn cứ địa’ mà sáng nay hắn từng vào - diễn đàn Vinh Quang, mở bài post hôm trước mình đã đăng - một bài post cầu sự giúp đỡ từ đồng sự nội bộ, nội dung là tìm một đạo tặc tinh thông thuật Máy Móc cấp trung, vào trong bản đồ phụ với mình để giúp tìm và cứu người. Bản đồ phụ này là một tình tiết trong một nhiệm vụ...


Tình tiết này phải cần có một đạo tặc tinh thông thuật Máy Móc mở ra một căn phòng bí ẩn kia, mới có thể hoàn thành.


Phần thưởng của nhiệm vụ là tùy cơ hội nhận được một phép thuật nguyên tố nước, sẽ được một nguyên tố sư già cả đang bị giam giữ tự tay truyền thụ. Hạn định nhiệm vụ là trước bậc bốn...


Nhưng đạo tặc hệ máy móc lại quá hiếm thấy, thông thường chỉ có những gia tộc và đoàn đội mạnh mẽ mới có thể bồi dưỡng ra được những đạo tặc máy móc loại khá trở lên thôi, giữa đám người chơi bình thường rất ít khi xuất hiện loại nghề nghiệp này. Trong trò chơi, Tần Nhược không hề quen biết ai theo nghề này cả, ngay cả Vương Đạt cũng không biết, cho nên không thể không xin giúp đỡ từ mọi người.


Nhưng đã mấy ngày rồi, vẫn chưa ai trả lời cả...
Hôm nay hắn theo lệ liếc qua một lần, vẫn chỉ như thể, không ai trả lời cả, xem ra phải lỡ mất kỹ năng này thôi.
Sau khi thở dài một hơi, Tần Nhược đột nhiên phát hiện thanh tác vụ cá nhân lóe lên một cái.
Có tin nhắn mới!
Hả?


Tần Nhược sững người một chút, hắn nghĩ ngay đây là Vương Đạt nhắn, nhưng khi ngẩng đầu lên, hắn lại trông thấy tên ấy đang đứng bên cạnh một đồng nghiệp nữ, văng nước miếng tứ tung...
Hắn bèn mở tin nhắn ra, thấy người nhắn là ‘Mèo Nhỏ’ trong bộ Tài vụ trên tầng 24.


Đương nhiên, ‘Mèo Nhỏ’ là tên mà cô nàng này dùng trong trò chơi thôi, tên hiện thực của cô là Lý Lan Lam, ngày thường cô không hề có chút chểnh mảng nào, cho dù là đối xử với cấp trên hay với đồng sự bình thường cô cũng đều nghiêm túc không đổi, bởi vậy có danh xưng là ‘Nữ Thần Giữ Của’. Lần đầu tiên khi Tần Nhược gặp cô, thậm chí hắn cũng không biết đấy là cô nữa, bất ngờ nhất là còn thấy cô dùng một cái tên đáng yêu như thế này.


Còn nhớ lúc ấy khi hắn biết được rồi, đã cảm khái và nghiên cứu thật lâu thật lâu câu nói ‘đừng trông mặt mà bắt hình dong’ đấy...


Mèo Nhỏ vào trò chơi là do các chị em gái giới thiệu, lúc đó cô chơi không rành cho lắm, cho nên đã dùng thân phận là nam đăng một bài post xin giúp đỡ, lúc đó cô cũng giống như Tần Nhược, cũng định làm nhiệm vụ nhưng thực lực không đủ nên cần người hỗ trợ, kết quả là Tần Nhược đã rất nhàm chán nhận lời.


Sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi, hai người cũng không lui tới gì lắm.


Cho nên hôm nay khi thấy tin nhắn này, theo bản năng Tần Nhược hơi sững người một chút, rồi trong đầu hiện lên dáng vẻ của Mèo Nhỏ với cặp kính gọng dày, ngồi ngay ngắn đằng sau cánh cửa thủy tinh, trên thân là đồng phục công tác nghiêm túc một cách máy móc, đang cẩn thận xét duyệt mỗi một tấm hóa đơn...


Ạch...
Tần Nhược mãnh liệt quẫy đầu cho hình ảnh cô nàng Nữ Thần Giữ Của ấy văng ra khỏi óc của mình, sau đó hít sâu một hơi, dè dặt nhấn mở tin nhắn.
“Hai giờ chiều, thị trấn Savis, tôi và một người bạn sẽ giúp anh làm nhiệm vụ.”


Tần Nhược hé hé miệng, đang chuẩn bị trả lời là buổi chiều còn phải làm việc thì chợt có người từ đằng sau dỡ đi tai nghe trên đầu hắn:
“Tiểu Tần, nhìn bộ dạng cậu kìa, sớm về nghỉ một chút đi, vừa lúc công ty cũng cho nghỉ buổi chiều... Về sau đừng có thức đêm nữa.”


Nghe thanh âm này, Tần Nhược vội hớt hải từ chỗ ngồi đứng lên ngay:
“Quản lý!”


Người vừa nói chuyện chính là cấp trên trực tiếp của hắn, quản lý bộ nhân sự Ngả Lôi Nhã. Không thể nhìn ra được anh ta đã hơn ba mươi tuổi rồi, vì bảo dưỡng rất tốt. Anh ta đối xử với mọi người rất không tệ, nhưng trong lòng Tần Nhược vẫn có chút thấp thỏm, vì mặc dù công việc đã hoàn thành rồi đấy, nhưng bị ‘thủ lĩnh’ phát hiện mình đang ‘vô công rồi nghề’ trong thời gian làm việc thì vẫn đáng lo lắm.


Vẫn may Ngả Lôi Nhã cũng không phải là một tên cấp trên cổ hủ, anh ta chỉ cười cười, ngẩng đầu tuyên bố thông tin vừa nói với Tần Nhược, sau đó lưu lại một tổ người rồi tuyên bố tan ca sớm.


Lúc này Tần Nhược mới phát hiện, đám Vương Đạt vừa mới còn châu đầu tán gẫu với nhau không biết từ lúc nào đã ngồi trở lại vị trí làm việc, tỏ ra một dáng vẻ nghiêm túc cần cù rồi...






Truyện liên quan