Chương 89: Bại trận
Một bên là mục sư ánh sáng bậc bốn của U Minh Quỷ Trảo, cùng một quái vật bậc bốn hệ lửa tên gọi thanh viêm cự lang; một bên khác thì là một tên khống nước bậc ba, trang bị bình thường...
Chênh lệch như thế, nếu đổi lại là một người chơi nào đó quen thuộc với Vinh Quang, đều chắc chắn sẽ không cho rằng tên khống nước bậc ba ấy có thực lực đủ để chống lại với mục sư ánh sáng, chứ đừng nói chi đến chuyện động trời là đánh ch.ết!
Nhưng mà chuyện như thế lại cứ...
Ngay trước mắt của hơn hai chục người chơi bậc bốn, Phong Cuồng Huyết Bình và thanh viêm cự lang vừa mới đánh vỡ được hai bức tường băng ở hai mặt, đã bị một luồng khí lạnh mạnh mẽ dâng lên, khiến rơi vào trạng thái đóng băng nặng nề...
Nơi vùng đất tuyết đã rét lạnh một cách dị thường này, bất thình lình nhiệt độ lại bị hạ xuống thêm mấy chục độ; hơi lạnh thấu xương ấy không những dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được cấp tốc phủ lên người của Phong Cuồng Huyết Bình một lớp băng mỏng dễ thấy (giảm 30% tốc độ di động), mà ngay cả con thanh viêm cự lang kia là quái vật hệ lửa, có điều bước vào trong phạm vi của Thập Nhị Băng Tường đại trận rồi, vẫn bị hơi lạnh làm suy yếu thật nhiều - trong môi trường đất tuyết như ở đây, thuộc tính của Thập Nhị Băng Tường đại trận dường như đã được tăng thêm, khiến ngọn lửa trên thân con quái vật bậc bốn ấy không còn thấy tăm hơi gì nữa, con quái vật này run như cầy sấy, di động hay tấn công cũng đều bằng tốc độ của rùa.
Đối mặt với hai đối thủ, Tần Nhược luôn đứng sau một bức tường băng cao hai mét; từng bức từng bức tường băng bắt đầu nhanh chóng đội lên trong phạm vi của đại trận Băng Tường như măng mọc sau mưa xuân, tựa như một thành lũy đồ sộ kín kẽ vậy, rất nhanh đã một lần nữa vây khốn lấy Phong Cuồng Huyết Bình và thanh viêm cự lang, triệt để chắn lấy tầm nhìn của chúng, không để cho chúng có một cơ hội phản kích nào.
Phong Cuồng Huyết Bình thật đáng thương, lúc này y thật là lòng thì thừa mà lực không đủ, trong làn hơi lạnh khủng khiếp này, không những tay chân y cứng ngắc, hơi thở hà ra nháy mắt bị kết tinh, mà ngay cả thần kinh cũng gần như bị đông cứng nữa!
Vốn y định dùng một phép thuật bậc bốn tấn công phạm vi là Tinh Thần Phong Bạo, nhưng tầm nhìn đã bị tường băng chắn hết rồi, hơn nữa phóng nó ra cũng không thể phá hủy triệt để được một bức tường nào cả, chỉ khiến lãng phí mất một cơ hội quý giá thôi. Y định ngưng tụ phép thuật, nhưng lại phát hiện thấy tốc độ ngưng tụ không khác gì tốc độ bò của rùa cả, phép thuật Cảnh Thế Chi Chuy mà cũng cần đến ít nhất 6 giây mới ngưng tụ thành công nổi.
Y chỉ huy thanh viêm cự lang tấn công, lại phát hiện ra nó đã bị đại trận Băng Tường này khắc chế đến thê thảm rồi, không những sát thương tứ phép thuật hệ lửa bị giảm đi 30%, mà tốc độ tấn công cũng chậm vô cùng, cho dù có tấn công, uy lực cũng đã bị suy yếu lắm, không thể phá vỡ nổi nguyên căn phòng băng trong một đòn như lúc trước nữa.
Mãi cho đến lúc này, Phong Cuồng Huyết Bình mới thật sự hoảng sợ nhận ra rằng, thực lực của tên khống nước bậc ba mình đang quyết đấu kia không ngờ lại mạnh đến mức ấy... Chẳng trách gì khi ở cửa vào di chỉ Alex lại dám khiêu chiến mình thẳng thừng như thế, người chơi có kỹ xảo và thực lực như vậy, ai cũng đều có lòng tự tôn và lòng cao ngạo, khi bị mắng là gà con đương nhiên sẽ không im miệng cho qua rồi.
Chỉ tiếc, sự hối hận này đã là quá muộn rồi...
Vừa bị vây khốn chưa được bao lâu, y đã nghe được lời nhắc từ hệ thống, rằng thanh viêm cự lang đã ch.ết - sự uy hϊế͙p͙ từ một con quái vật bậc bốn hệ lửa đối với tường băng là rất lớn, cũng là yếu tố khó nắm bắt nhất trong phạm vi của Thập Nhị Băng Tường đại trận lúc này, cho nên để tránh xuất hiện chuyện bất ngờ, sau khi uống vào một bình thuốc hồi ma lực, Tần Nhược lập tức liệt nó vào mục tiêu tấn công đầu tiên ngay.
Dưới tình huống bình thường, chuyện giải quyết một con quái vật cấp 40 hệ lửa là vô cùng khó khăn...
Nhưng đã có chiêu thức chuyên dụng với BOSS là Thập Nhị Băng Tường đại trận rồi, việc chiến đấu trở nên thoải mái đi một cách khác thường, huống chi nơi đây lại là vùng đất tuyết nữa, không những thanh viêm cự lang bị giam cầm, bị suy yếu lực phòng ngự, mà ngay cả quá trình Tần Nhược ngưng nước thành băng cũng được bỏ đi mất, hắn chỉ cần tách một phần mặt băng dưới chân ra thành những mũi tên, bắn vào phần eo của con sói ấy là được rồi.
Ai bảo nó là một con sói làm gì chứ, giết sói là nghề của Tần Nhược mà...
Chỉ mấy giây, thanh viêm cự lang đã bị KO một cách hoàn mỹ!
Lúc này, Phong Cuồng Huyết Bình đáng thương mới chỉ hoàn thành được một phép thuật bậc bốn - Cảnh Thế Chi Chuy - thôi... Phép thuật này hung hãn nện bể một bức tường băng, nhưng Phong Cuồng Huyết Bình lại bi ai phát hiện, đằng sau bức tường đó vẫn còn có một bức tường dự bị khác.
Một thoáng sau, một tiếng gào tràn đầy sự phẫn nộ, xen lẫn sự bất cam, điên loạn mãnh liệt vang lên từ trong thành băng, vang vọng khắp mọi phương của vùng đất tuyết này...
Nơi xa, ánh mắt bọn Thiết Tỏa Hoành Giang trở nên nghiêm hơn. Họ không biết Tần Nhược dựng lên mười mấy bức tường băng đồ sộ ấy để làm gì, cũng không biết chiến trường chính giữa những bức tường ấy có chuyện gì xảy ra, nhưng từ trong tiếng gào nọ của Phong Cuồng Huyết Bình, họ nghe ra được một sự bất cam mãnh liệt, một sự phẫn nộ dâng trào, chứ không có chút ý chí chiến đấu nào... Có lẽ, trong tiếng gào ấy còn có một sự bất đắc dĩ và khó chấp nhận nữa.
Vì thế, sắc mặt của đám người này bắt đầu thay đổi, bao gồm cả Thiết Tỏa Hoành Giang.
Phong Cuồng Huyết Bình bại rồi!
Sau khi triệu hồi ra thanh viêm cự lang, lại vẫn cứ bị bại bởi một tên khống nước bậc ba, mà hình như còn là bại tâm phục khẩu phục nữa...
Hiểu rõ điều này xong, một đám người nhìn nhau một cách hoảng sợ.
* * * * * *
Mấy giây qua đi, gần hai mươi bức tường băng ở giữa chiến trường nhấp nháy hóa thành sương trắng tan đi mất, trong tầm nhìn của mấy chục đôi mắt đang hướng về đấy dần dần hiện rõ một bóng người.
Kẻ thắng lợi cuối cùng quả nhiên chính là hắn - Tần Nhược, hắn đang lẳng lặng đứng yên. Vẫn chỉ là hình tượng một tên khống nước bậc ba như thế, nhưng lúc này trong ánh mắt của những người ở đây, nó đã trở nên cao lớn hơn rất nhiều.
Thiết Tỏa Hoành Giang hít sâu vào một hơi, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, y quét nhìn về phía thi thể của Phong Cuồng Huyết Bình đang nằm sau lưng Tần Nhược, cùng với thi thể của thanh viêm cự lang, không biết đang nghĩ điều gì... Có điều, mặc dù người của U Minh Quỷ Trảo ở đây tức giận vì Tần Nhược đã làm mất thể diện họ, nhưng đối với những người chơi có thực lực chân chính, trong lòng họ vẫn thấy tôn trọng và khâm phục nhiều hơn.
Là bậc ba, mà đã có thể đánh bại được một tên mục sư bậc bốn có dùng hạt nhân triệu hồi, chuyện như thế còn chưa từng xuất hiện trong ‘sách sử’ của Vinh Quang bao giờ, cho nên thực lực của Tần Nhược không cần phải hoài nghi gì nữa.
Tử Nguyệt Tiểu Yêu và Vu Hồng thì là vui mừng quá đỗi, mặc dù Tần Nhược và họ mới chỉ hợp tác lần đầu, hơn nữa quan hệ chỉ là thuê mướn, nhưng trận chiến này cũng đã khiến họ bị chấn động thật mạnh, Tần Nhược đã dùng thực lực đánh tan đi quan niệm sai lầm trước giờ của mọi người - hóa ra bậc ba cũng có thể mạnh như vậy đấy! Hai người luôn nhức mắt với Tần Nhược là Lam Cơ và Hiên Long thì cực kỳ buồn bực nhìn chằm chằm vào cái tên lẽ ra phải là người nằm xuống ấy, trong mắt, vẻ phức tạp không ngừng lóe lên...
Kẻ đang chịu sự chú ý - Tần Nhược - cứ ảm đạm nhìn chằm chằm vào hai thi thể trên mặt đất, một lúc lâu sau mới nhấc chân bước đi, dùng âm lượng gần như không thể nghe thấy nổi thì thầm: “Ngay cả trang bị cũng không rớt... Uổng mất hai bình thuốc của bố mày.” Tên nào đó đã vô tư quên mất rằng đây là tình huống quyết đấu rồi...