Chương 105: Vướng tay vướng chân, đột biến
Trong đầm lầy Ma Quỷ, hai mươi sáu tên thành viên Bát Thần Chúng cùng vội vàng chạy. Bất kể nước văng lên tung tóe, chúng vẫn dùng tốc độ cao nhất lao đi!
Trừ năm tên dẫn đầu, hai mươi mốt tên còn lại đều thuộc những nghề nghiệp chủ chiến, có trang bị hoàn mỹ, và đều là chữ đỏ. Đây chính là những kẻ mở đường cho gia tộc bằng những thủ đoạn đặc thù trong những thời khắc đặc thù - những kẻ chấp pháp!
Nơi ven đường, có mấy con cá sấu không biết tự lượng sức định quấy rối bầy người này... Kết quả là còn chưa kịp kéo được ai vào trong đầm lầy thì đã bị mấy tên chiến sĩ trong đó nhanh chân bao vây, chặt ra thành mười mấy khúc... Sau đó, không còn con cá sấu nào dám chặn đường bọn người này nữa, tựa như đã bị sát khí của họ khiến cho sợ hãi rồi.
“Còn xa lắm không?”
“Ở ngay trước mặt đấy! Bọn chúng chắc chắn sẽ ở lại đó để hồi sinh người khác. Mọi người cẩn thận, mấy tên khống nước đó gian xảo lắm.”
Kẻ đáp lời chính là một trong năm tên vừa chạy thoát khi nãy. Tên này là một cuồng chiến cự linh, trong năm người, cũng chỉ có y mới có thể sử dụng loại ngữ điệu này nói chuyện với các thành viên chấp pháp.
“Khống nước?” Một kẻ chấp pháp hơi hơi ngừng lại bước chân, sau đó nhíu mày hỏi:
“Có tên nào tên là Tần Nhược không?”
“Không biết, bọn chúng chưa hề sử dụng kỹ năng tấn công nào...” Tên cuồng chiến cự linh kia lắc lắc đầu.
Nghe vậy, tên chấp pháp nọ lạnh lùng hừ một tiếng: “Không dùng kỹ năng tấn công? Hừ, mày thật càng ngày càng có tương lai đấy, chỉ một tiểu đội gồm mười một con gà con mà cũng có thể giết bọn mày được.”
“Cái này...”
Khuôn mặt tên cuồng chiến cự linh kia đỏ bừng cả lên: “Cái này cũng không thể trách tao được, là do hai thằng đạo tặc kia đấy. Mẹ chúng nó, nói bên kia chỉ có mười một người, mà trong đội cũng không có cung tiễn thủ bậc bốn nữa, kết quả là bọn tao đi qua thì còn chưa biết tại sao bị phát hiện, đã bị xử mất một tên đạo tặc bậc bốn rồi... Mà sau đó còn có thêm hai tên khống nước tới nữa, nếu không bọn tao đã không...”
“Được rồi! Không cần phải giải thích. Việc chỉ huy chiến đấu là trách nhiệm của mày, người của mày không làm tốt thì chắc chắn cũng có nguyên do là do mày chỉ huy không đúng, có giải thích thêm nữa cũng chỉ là đổ thừa mà thôi.” Tên chấp pháp kia đưa ra kết luận, ngắt ngang lời giải thích của gã cuồng chiến cự linh, trong mắt y lóe lên một sự tàn khốc:
“Giết mười một người anh em của tao... Hừ, gọi người anh em nào đó đến thị trấn Hắc Huỳnh chuẩn bị sẵn sàng đi, chỉ cần bọn chúng mà hồi sinh ở trong đó thì lập tức phái người theo dõi liền. Không giết bọn nó mấy lần, làm sao hả cơn tức này được?”
Ngữ khí tự tin của y khiến người trong đội đều cảm thấy phấn chấn, tựa như chỉ cần đi tới là có thể nháy mắt xé nát địch nhân vậy.
Đột nhiên!
Người đi đầu tiên vẫy tay một cái, cả đội ngừng lại.
Tên cuồng chiến cự linh lúc nãy chỉ phía trước mặt, nói: “Đến rồi, ngay phía trước đó...”
Tên chấp pháp lúc đó nói chuyện với y nhanh chóng gật gật đầu, quay sang nói với bốn tên đạo tặc bên cạnh: “Đi vòng qua đi, xem xét cẩn thận chút.”
Mấy tên đạo tặc kia không lề mề, cùng khởi động thuật Ẩn Thân, rồi cấp tốc hòa vào khung cảnh lờ mờ chung quanh ngay...
Rất nhanh, tin tức chúng tìm hiểu được đã được truyền trở về.
Nghe báo cáo của chúng, tên chấp pháp cầm đầu dần dần nhíu mày:
“Mục sư ánh sáng, năm tên; cung tiễn thủ bậc ba, một tên; đạo tặc, hai tên; nguyên tố sư, ba tên; kiếm sĩ, ba tên; cuồng chiến, hai tên... Thầy triệu hồi, một tên.”
“Không phát hiện khống nước.”
“Không phát hiện cung tiễn thủ bậc bốn...”
“Mở rộng phạm vi tìm tòi, kiểm tr.a bất cứ nơi nào có bóng tối cho tao, bọn khống nước kia không thể trốn ở quá xa đâu! Còn cung tiễn thủ nữa, hẳn cũng phải có!” Tên chấp pháp cầm đầu cuối cùng cũng cảm thấy có một chút khó giải quyết, đành phải hủy bỏ kế hoạch đánh úp kia từ trong trứng nước - y không muốn lặp lại vết xe đổ của người đi trước.
“Vâng!”
Bốn tên đạo tặc ứng tiếng, sau đó nhanh chóng dò tìm về hướng xa hơn...
Thời gian cứ từng giây từng giây qua đi, cả đám người dần dần mất đi sự kiên nhẫn:
“Lão đại, động thủ đi, nói không chừng lũ khống nước kia đã đi chỗ khác rồi!”
“Không sai, nếu còn tìm nữa, rủi đâu làm động đến bầy cá sấu thì không hay mất. Chúng mà có phòng bị rồi thì muốn giết chúng cũng phải phí công lắm!”
“Mấy tên mục sư ánh sáng kia chắc sắp dùng Hồi Sinh được lần nữa rồi, không thể chờ nữa!”
Mấy tên huynh đệ đã đề nghị không nên bỏ qua, gã chấp pháp cầm đầu cũng chỉ đành truyền âm xác nhận lại với mấy tên đạo tặc, sau đó vì không thấy thu hoạch được gì, rốt cục y cũng phải gật đầu, đồng ý chuẩn bị tập kích.
Nhưng ngay chính lúc này, dị biến lại xuất hiện!
“A!!!”
Mấy tiếng kêu thảm ngắn ngủi cùng dồn dập vang lên, nháy mắt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nơi này.
“Hỏng bét!”
Hơn hai chục người bên Bát Thần Chúng cùng biến sắc mặt, bởi vì đó chính là thanh âm của một trong bốn tên đạo tặc được phái ra...
“Động thủ!”
Giờ phút này, chúng đã không còn tâm trạng nào để quan tâm xem tên đạo tặc vừa kêu thảm kia đã ra sao nữa, bởi vì bất kể là y đụng phải bầy cá sấu đang ẩn núp trong đầm lầy, hay là bị lọt hố gì gì đi nữa, thì tiếng kêu đó cũng đã triệt để đánh vỡ kế hoạch vốn có của chúng rồi.
Nếu còn không tranh thủ thời gian để tập kích thì đến khi đối phương phản ứng kịp, chúng sẽ càng khó hành động hơn...
Nhưng, chuyện phát sinh tiếp theo lại khiến đám người này phải rét run trong lòng!
Trong kênh đội ngũ không ngừng vang lên tiếng hô của ba tên đạo tặc còn lại:
“Mẹ, nguyên tố sư bên bọn nó mở kết giới ra hết rồi! ch.ết tiệt, chúng nó đã sớm phát hiện ra ta rồi!”
“ch.ết rồi, tao bị đạo tặc bên nó đánh lén rồi!”
“Lão đại cẩn thận, bọn chúng đang chạy về hướng các anh đó!”
Chỉ trong nháy mắt đã bị ch.ết mất hai tên đạo tặc tinh anh, khiến trong lòng tên chấp pháp cầm đầu chợt toát ra mồ hôi lạnh:
Sao lại có khả năng được chứ? Bên kia làm sao phát hiện ra bọn mình chứ, mà kẻ ra tay còn là đạo tặc nữa? Sao lại thế?
Nhất thời, vô số những câu hỏi cùng xoay vòng trong lòng y. Nhưng, hiện giờ không phải là lúc để suy nghĩ nhiều như thế...
Mấy tên nguyên tố sư của Bát Thần Chúng bắt đầu ngưng tụ phép thuật. Trước khi nguyên tố sư mở được kết giới ra thì bọn này không có bao nhiêu chiến lực cả, cho nên trừ việc đánh bừa tranh thủ thời gian cho bọn này này, đám còn lại không còn cách nào khác nữa!
“Lưu lại hai kiếm sĩ, cung tiễn thủ bảo vệ nguyên tố sư, những người khác theo tao xông lên!”
Tên chấp pháp cầm đầu tức giận quát một tiếng, sau đó cùng khởi động Cuồng Hóa với bảy tên cuồng chiến bên cạnh.
“Grào!”
Người của đám này cùng tỏa ra ánh sáng màu máu, tựa như những con quái vật hung hãn. Chúng sải bước nhào tới phía kẻ địch ở xa xa trước mắt; chạy hàng đầu đương nhiên vẫn là năm tên không bị chữ đỏ...