Chương 15: Hỗn độn thần ma quan tưởng pháp
- Thần hồn có bốn cảnh giới, hư cảnh, thực cảnh, hóa cảnh, du thần.
- Chỉ có sở hữu được thần hồn đủ cường đại thì mới có thể khắc họa được những nguyên văn có đẳng cấp cao, thiên phú thần hồn của ngươi không tệ, nhưng vẫn chưa thể đạt tới hư cảnh.
Trong thạch đình, thanh âm êm tai của thiếu nữ vang lên, ánh mặt trời chiếu xuống trên gương mặt xinh đẹp như ngọc khắc kia có vẻ thanh lệ động lòng người.
- Thần hồn vốn vô hình, chỉ có không ngừng rèn luyện thần hồn thì mới có thể khiến cho thần hồn từ vô hình biến thành hữu hình, mà giai đoạn đầu tiên của hữu hình chính là hư hình, cũng xưng là hư cảnh.
- Muốn thần hồn trở nên cường đại thì có hai cách, một là chờ đợi thực lực của bản thân tiến bộ thì thần hồn cũng sẽ dựa theo thực lực của bản thân mà được tăng cường, bất quá làm như thế thì rất chậm, hơn nữa cũng chỉ đề thăng được có hạn, còn cách thứ hai, chính là tu luyện đoán hồn thật, nhưng đoán hồn thuật trên thế gian này rất hiếm, chỉ có một số thế lực lớn mới có được.
Nói tới đây, Yêu Yêu nhìn Chu Nguyên một cái:
- Hỗn độn thần ma quan tưởng pháp mà Hắc gia gia truyền thụ cho ngươi chính là một thiên đoán hồn thuật vào hàng cực kỳ đỉnh cao, bất quá tu luyện đoán hồn thuật này cần có dũng khí cực lớn để khắc phục sợ hãi cùng cực, điểm này, tới khi ngươi tu luyện sẽ tự hiểu.
- Với thần hồn của ngươi bây giờ vẫn không thể nào khắc họa ra được nguyên văn nhất phẩm, ta đề nghị ngươi nên tu luyện hỗn độn thần ma quan tưởng pháp cho sớm, đề thăng thần hồn của bản thân lên tới hư cảnh, chờ thần hồn của ngươi bước vào hư cảnh rồi thì ta sẽ dạy cho ngươi khắc họa nguyên văn nhất phẩm.
Chu Nguyên gật đầu, hắn đã sớm muốn thử hỗn độn thần ma quan tưởng pháp rồi, lúc này hắn hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng trên ghế đá, chậm rãi khép chặt hai mắt.
Sau khi nhắm chặt hai mắt, tầm mắt của hắn lập tức trở nên tối đen, tiếng trống ngực của Chu Nguyên cũng dần trở nên bình tĩnh hơn, khiến cho tâm cảnh của bản thân bước vào an tĩnh tuyệt đối.
Thình thịch! Thình thịch!
Tất cả thanh âm bên ngoài như tiếng gió cũng nhỏ dần lại, chỉ còn tiếng tim đập vờn quanh trong bóng tối.
Trong bóng tối, Chu Nguyên thôi động thần hồn, cảm ứng với lạc ấn do Thương Uyên truyền lại, mà hỗn độn thần ma quan tưởng pháp kia thì đang nằm bên trong lạc ấn đó.
Theo Chu Nguyên cảm ứng, trong bóng tối chợt có một vầng hào quang xuất hiện, hào quang chậm rãi xoay tròn, bên trong thâm sâu khó dò, giống như đang cất dấu một thứ gì đó đáng sợ lắm lắm.
Bất quá, ngay lúc thần hồn của Chu Nguyên thoáng chút do dự thì đạo hào quang kia đột nhiên phát ra sức hút cực mạnh, trực tiếp hút thần hồn của Chu Nguyên vào bên trong.
Sự choáng váng ngắn ngủi thoáng hiện lên, Chu Nguyên đang cảm giác được cảnh tượng bốn phía bắt đầu biến ảo, bóng tối lui dần, thay vào đó là một phiến hư không hỗn độn, sự hỗn độn ở nơi này nuốt chửng thời gian, không gian, hết thảy đều thể hiện rõ ràng như thể lúc thiên địa còn chưa thành hình.
Thần hồn vô hình của Chu Nguyên ở bên trong hư không hỗn độn mênh mông kia, chợt xuất hiện cảm giác vô cùng nhỏ bé, khiến cho hắn không biết phải làm sao.
Oanh oanh!
Trong lúc thần hồn của Chu Nguyên đang nhìn khắp hư không hỗn độn mênh mông vô bờ này thì ở bên trong hỗn độn đột nhiên có tiếng động cực mạnh lên lên, thần hồn của Chu Nguyên quay lại nhìn thì trong nháy mắt tiếp theo, một cảm giác run rẩy chợt bùng lên dữ dội, khiến cho thần hồn của Chu Nguyên cũng run rẩy điên cuồng.
Bởi vì, ở bên trong hỗn độn kia, hán nhìn thấy một bóng đen khổng lồ đang dần xuất hiện, bóng đen kia giống như một cái hố đen lớn, đang không ngừng nuốt chửng tiêu diệt tất thảy mọi vật.
Bất quá, nó lại không phải hố đen, mà là một cái mài khổng lồ không có điểm cuối.
Cái mài khổng lồ kia phủ đầy những dấu vết loang lổ của năm tháng, những vết ố đen bên trên nó lại giống như vô số máu tươi của thần ma bị nghiền nát biến thành.
ầm ầm ầm!
Cái mài lớn kia đứng sừng sững bên trong hỗn độn, nó chậm rãi chuyển động, nó vừa mới chuyển động thì vạn vất chung quanh đều bị tiêu diệt.
Thần hồn của Chu Nguyên đứng trước cái bàn mài khổng lồ kia chỉ như một hạt bụi nhỏ bé, mà lúc này, có một tin tức thần bí đang chảy xuôi bên trong tim hắn.
Đó chính là pháp quyết tu luyện của hỗn độn thần ma quan tưởng pháp.
- Bên trong hỗn đồn, sinh ra thần ma, thần ma nhất chuyển, thần ma câu diệt….
(thần ma đầu tiên thì chữ ma có nghĩa là mài mòn chứ không phải ma quỷ)
- Quan tưởng thần ma, lấy thần hồn dẫn dất, khiến thần ma chuyển động…
- Thần ma cửu chuyển, nhất chuyển nhất trọng thiên….
Thần hồn của Chu Nguyên khẽ run lên, lúc này hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Yêu Yêu lại nói tu luyện hỗn độn thần ma quan tưởng pháp này cần phải vượt qua được sợ hãi cùng cực, bởi vì mặc kệ là thần hôn của ai rơi vào trong nơi vô biên vô tận thế này, ở trước mặt thần ma có thể nghiền nát thế giới như thế, đều sẽ sinh ra sự sợ hãi khó mà ngăn chặn được….
Thần hồn của Chu Nguyên run rẩy nhìn về phía thần ma trong hỗn độn kia, lúc này chỉ đứng ở đây thôi đã phải cần đến dũng khí cực lớn rồi, hiống hồ gì đoán hồn thuật cư nhiên lại cần phải đầu nhập thần hồn của mình vào bên tróng đó, khiến cho nó nghiền nát….
Nếu như không phải tâm tính của Chu Nguyên xem như cứng cỏi thì lúc này sợ là đã sớm quay đầu bỏ chạy mất rồi.
- ch.ết thì ch.ết thôi!
Run rẩy một lúc lâu, rốt cuộc Chu Nguyên vẫn giữ được vài phần lý trí, hắn cắn răng thật mạnh, thần hồn nhẹ nhàng lướt ra, trực tiếp lao vào bên trong cái mài to lớn vô biên vô tận kia.
Oanh!
Trong một thoáng ngay lúc thần hồn của Chu Nguyên vọt vào bên trong cái mài lớn kia, Chu Nguyên chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng tối ập tới, ngay sau đó là cơn đau đớn dữ dội phát ra từ bên trong thần hồn.
Thời gian chỉ kéo dài có mấy giây thôi, nhưng đạo thần hồn kia của Chu Nguyên đã bị thần ma nghiền nát biến thành hư vô.
Bên trong hỗn độn khẽ run chuyển, có một làn sóng vô hình hội tụ lại, đúng là thần hồn của Chu Nguyên, lúc này nếu như thần hồn cũng có sắc mặt thì e là Chu Nguyên đã mặt mày trắng bệch, trong mắt ngập tràn vẻ sợ hãi.
Bởi vì trong nháy mắt khi nãy, loại cảm giác bị hủy diệt kia quá mức chân thật.
Bất quá, tuy rằng bị chấn nhiếp tới mức run rẩy, nhưng giữa nghiền nát và cải tạo kia, dường như thần hồn của hắn đã trở nên ngưng luyện hơn một chút.
- Đoán hồn thuật đủ biến thái!
Trong lòng Chu Nguyên run rẩy, nếu như là những kẻ có tố chất tâm lý kém một chút thì lúc này e là đã sớm bị cảm giác sợ hãi kia phá hủy, mà một khi trong lòng bị hạ lạc ấn sợ hãi đối với thần ma thì hỗn độn thần ma do Thương Uyên đánh hạ lạc ấn cũng sẽ biến mất theo, còn việc tu luyện hỗn độn thần ma quan tưởng pháp cũng sẽ kết thúc với thất bại.
- Hỗn độn thần ma quan tưởng pháp này chính là cần không ngừng đầu nhập thần hồn vào bên trong thần ma kia, trải qua cả ngàn vạn lần bị ma diệt, không ngừng hủy diệt và thành hình, tiến hành lột xác để trở nên mạnh mẽ hơn….
- Dựa theo lời tâm pháp nói thì hỗn độn thần ma quan tưởng pháp này phân ra làm cửu chuyển, nhất chuyển nhất trọng thiên, cho nên cửu chuyển kia thật ra chính là chín lần vận chuyển hoàn chỉnh của thần ma, chỉ cần thần hôn có thể kiên trì xong một lần vận chuyển của thần ma thì thần hồn của bản thân sẽ được lột xác một lần.
Chu Nguyên nhìn về phía thần ma bên trong hỗn độn, thần ma kia chia ra trên dưới hai tầng, mà ở giữa hai tầng kia, ẩn ẩn có thể thấy được một đạo thụ tuyến màu vàng, giống như bàn đo.
Thần ma vận chuyển, thụ tuyến màu vàng ở tầng trên sẽ di chuyển, sau khi nó quay một vòng trở về khớp lại cùng với đạo thụ tuyến bên dưới thì đại biểu cho hoàn thành một vòng.
Nhưng vừa rồi khi thần hồn của Chu Nguyên tiến vào bên trong thì chỉ kiên trì được có vài giây thì đã bị ma diệt, xem ra nếu muốn kiên trì đủ một vòng trong thần ma này cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
- Bất quá hỗn độn thần ma quan tưởng pháp đúng là không hề đơn giản chút nào, chỉ mới thử qua có một chút thôi mà thần hồn của ta ẩn ẩn có chút tăng cường, quả nhiên không hổ là đoán hồn thuật cấp bậc đỉnh cao nhất mà Yêu Yêu đã nói.
Chu Nguyên hít sâu một hơi, cố gắng áp chế sự sợ hãi đối với hỗn độn thần ma ở trong lòng, thần hồn lại bay ra lần nữa, nhập vào bên trong thần ma loang lỗ đang chuyển động kia.
Oanh oanh!
Thần ma chuyển động, thần hồn của Chu Nguyên lại bị nghiền nát thành hư vô.
Cỗ ba động vô hình xuất hiện, thần hồn của Chu Nguyên lại bị đúc lại lần nữa, thần hồn lay động kịch liệt, rõ ràng là còn đang phải bình phục tâm tình lại, sau một hồi lâu hắn lại cắn răng đầu nhập vào trong thần ma tiếp.
Oanh oanh!
Bên trong hỗn độn, thần ma liên tục vận chuyển, ma diệt toàn bộ những thứ rơi vào bên trong.
Mà sau vô số lần thần hồn bị ma diệt rồi lại đúc lại, dần dần, thần hồn của Chu Nguyên bắt đầu từ vô hình biến thành vẻ trong suốt nhàn nhạt.
Tám mươi tám lần.
Sau khi thần hồn của Chu Nguyên bị ma diệt rồi lại đúc lại tám mươi tám lần thì hắn rốt cuộc cũng ngừng lại, bởi vì hắn cảm nhận được một cỗ mệt mỏi lẫn đau đớn phát ra mãnh liệt từ bên trong thần hồn của mình.
Điều này khiến cho hắn biết rõ, hôm nay hắn đã tu luyện tới cực hạn, nếu như lại cố gắng chống đỡ nữa thì chỉ có hại chứ không có lợi.
Tuy rằng thần hồn vô cùng mỏi mệt, nhưng trong lòng Chu Nguyên vẫn vô cùng mừng rỡ, bởi vì trải qua tám mươi tám lần thần hồn bị ma diệt này, thần hồn vốn đang vô hình của hắn đã hoàn toàn biến thành sắc thái trong suốt.
Hư cảnh!
Khi thần hồn từ vô hình biến thành hư hình, vậy thì chứng minh thần hồn của hắn đã bước vào cảnh giới hư cảnh!
- Hỗn độn thần ma quan tưởng pháp này thật lợi hại.
Chu Nguyên lại cảm thán thêm lần nữa, chỉ mới tu luyện lần đầu tiên thôi mà khiến cho thần hồn của hắn có thể tiến vào ngưỡng cửa hư cảnh rồi, tuy rằng hắn biết rõ đây cũng là do nội tình vốn có của hắn không tệ, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để nhìn ra điểm bất phàm của hỗn độn thần ma quan tưởng pháp này.
Bên trong thạch đình, hai mắt khép chặt của Chu Nguyên dần hé ra, tuy rằng gương mặt của hắn trắng bệch, nhưng lại không thể che giấu được sự hưng phấn trong mắt.
- Ta bước vào hư cảnh rồi!
Nghe thấy Chu Nguyên nói thế thì Yêu Yêu cũng hơi giật mình, nghi hoặc hỏi:
- Nhanh như vậy sao? Ngươi chịu qua bao nhiêu lần thần ma?
- Tám mươi tám lần.
Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của Yêu Yêu khẽ nheo lái, trong mắt lóe lên thần thái khác thường, người bình thường tu luyện hỗn độn thần ma quan tưởng pháp này, lần đầu tiên cùng lắm chỉ có thể chịu nổi vài chục lần, nhưng Chu Nguyên lại có thể chịu nổi những tám mươi tám lần, đã vượt xa người thường rồi.
- Qủa nhiên không hổ là người từng mang thánh long khí vận trên người, so với nhục thể đã từng phải gánh chịu thương hại của ngươi thì thần hồn của ngươi lại không bị sứt mẻ chút nào.
Yêu Yêu khen một câu, sau đó nói:
- Hôm nay thần hồn của ngươi đã suy yếu quá rồi, chờ sau khi ngươi khôi phục lại thì ta sẽ dạy nguyên văn nhất phẩm cho ngươi.
Cô ôm Thôn Thôn đứng dậy, sau đó nhìn thoáng qua cây bút đen loang lổ giắt bên hông của Chu Nguyên, nói:
- Cây thiên nguyên bút mà Hắc gia gia đã tặng cho ngươi ấy, ngươi tốt nhất là nên ân cần ôn dưỡng nó cho tốt, mau chóng thắp sáng đạo nguyên văn thứ nhất đi.
Chu Nguyên cúi đầu, vói tay rút thiên nguyên bút bên hông ra, quay tròn một vòng trong lòng bàn tay, mỉm cười gật đầu.
Thương Uyên có nói qua, có thể dùng nguyên thú chi hồn để khôi phục linh tính của thiên nguyên bút, điểm này đối với hắn cũng không phải việc khó khăn gì, với thân phận điện hạ của Đại Chu vương triều, hắn có thể dễ dàng lấy được một số nguyên thú chi hồn.
Chu Nguyên cũng cực kỳ chờ mong sự biến hóa của thiên nguyên bút sau khi được thắp sáng đạo nguyên văn thứ nhất, dù sao thì hắn cũng rất tò mò, cây thiên nguyên bút nhìn qua chỉ dài không tới một xích này rốt cuộc có thể biến hóa đến nhường nào mới có thể chuyển hóa thành nguyên binh…