Chương 24: Lộ ra uy thế
- Không thể nào?!
Trên mặt Lâm Phong Liễu Khê đều vô cùng khiếp sợ, bọn họ nhìn chăm chú diễn võ đài cách đó không xa, kinh hãi nói:
- Một cước của hắn làm sao có thể đá bay Bùi Vân đã mở ra ba mạch khỏi võ đài?
Khuôn mặt của Tề Nhạc cũng run rẩy, ánh mắt lộ vẻ âm trầm, giọng nói chứa sự âm u nói:
- Xem ra chúng ta đã bị Chu Nguyên đùa giỡn rồi, một cước vừa rồi của hắn đã sử dụng nguyên khí, điều này chứng tỏ hắn đã khai mạch rồi!
Con người Lâm Phong và Liễu Khê đồng thời co rụt lại, bọn họ đều biết việc Chu Nguyên không có bát mạch nhưng tại sao chớp mắt một cái lại đột nhiên khai mạch rồi?
Tên Chu Nguyên này giấu mình thật kỹ!
Tề Nhạc hít sâu một hơi, âm trầm nói:
- Chắc hẳn hắn mới khai mạch không lâu, trình độ vốn không cao nhưng Bùi Vân lại lỗ mãng khinh thường không có đề phòng hắn, ngay cả nguyên thuật cũng không thèm dùng đến cho nên mới bại trận nhanh chóng như thế.
- Ngược lại nếu Bùi Vân có chuẩn bị kỹ lưỡng thì Chu Nguyên không dễ dàng thắng được hắn.
Nghe Tề Nhạc phân tích mọi thứ xong xuôi, Lâm Phong Liễu Khê cũng bình tĩnh lại, bọn họ đều gật đầu đống ý với lời TN, Chu Nguyên cố ý ẩn dấu thực lực làm cho đối thủ mất cảnh giác, hắn lợi dụng điều này mà giở thủ đoạn nhằm giành phần thắng.
- Quả nhiên có tâm kế.
Liễu Khê cười mỉa mai nói:
- Có điều thủ đoạn như thế này chỉ có thể dùng được một lần, ở trận tiếp theo, xem hắn còn có thể đối phó ra sao!
Ngồi bên cạnh, Lâm Phong cũng gật gù, thật ra hắn muốn để Chu Nguyên bị bêu xấu mất hết mặt mũi trước mặt Tô Ấu Vi, nào ngờ Chu Nguyên lại lật ngược được tình huống, điều này đã thật sự chọc giận hắn.
Còn Tề Nhạc âm trầm nhìn bóng dáng Chu Nguyên, trong mắt lại lóe lên không biết trong đầu hắn lại nghĩ ra âm mưu gì.
Cùng lúc đó, trên đài quan sát, Sở Thiên Dương vô cùng kinh ngạc chứng kiến một màn này, trong mắt lộ vẻ kinh nghi bất định:
- Sức mạnh của Chu Nguyên điện hạ sao lại có thể mạnh đến như thế?
Bản thân hắn biết rất rõ, một tháng trước Chu Nguyên mới mở mạch tu hành mà thôi, trong khi sức mạnh của cú đá kia còn mạnh hơn của người đã mở ra tam mạch!
Suy nghĩ nửa ngày ông cũng nghĩ không ra nguyên do, lúc này ông chỉ có thể âm thầm lắc đầu đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra lần này tham gia thi học kỳ Chu Nguyên điện hạ cũng có chút sức mạnh.
Khó trách một tháng trước, điện hạ có nói sẽ thi đậu vào giáp viện, quả thật điện hạ thật sự có bản lãnh này.
Từ Hồng ngồi bên cạnh Sở Thiên Dương cũng thấy được cảnh Chu Nguyên giành chiến thắng, lão nhíu mày một chút nhưng cũng không lên tiếng nói gì. Tuy Chu Nguyên thể hiện sức mạnh làm người khác kinh ngạc nhưng nếu hắn muốn tiến vào mười thứ hạng đầu, hoàn toàn không thể nên lão không cần thiết phải lo lắng suy nghĩ nhiều.
Dưới ánh mắt sửng sốt của mọi người, sau khi nghe trọng tài phán quyết xong, Chu Nguyên liền nhảy xuống khỏi đài luyện võ đi về phía Tô Ấu Vi.
- Điện hạ giấu kỹ thật đấy!
Tô Ấu Vi nhìn Chu Nguyên, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên một chút nói, nguyên nhân vì ngay cả cô cũng không biết việc Chu Nguyên đã khai mạch, còn làm cho cô lo lắng đề phòng một phen.
Chu Nguyên vội vàng giải thích:
- Việc này không phải do ta luôn cầm mẫn tu luyện nên không kịp nói cho cô biết đó sao.
Tô Ấu Vi khẽ hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc hỏi:
- Vậy điện hạ mau nói rõ, hiện tại người đã mở được mấy mạch rồi?
- Ta chỉ mở được hai mạch.
Chu Người cười khẽ nói, hắn cũng không có ý giấu diếm tiếp, dù sao thì qua ngày hôm nay, mọi người đều biết hết rồi.
Tô Ấu Vi nhíu mày nghi ngờ nhìn Chu Nguyên nói:
- Ta thấy một cước vừa rồi của điện hạ không phải là thực lực của người mở hai mạch bình thường có thể có được.
Một cú đá kia trực tiếp đá Bùi Vân, người đã mở tam mạch xuống diễn võ đài, vô cùng hung hãn, uy lực này hoàn toàn không thể nào là hai mạch có thể xuất được.
Đối với việc này, Chu Nguyên chỉ bất đắc dĩ cười cười, tố chất thân thể hắn sau khi mở ra hai mạch có thể sánh ngang với người đã mở ra bốn mạch, nếu hắn muốn đá bay Bùi Vân thì không hề khó chút nào, có điều nguyên nhân tại sao thì hắn không thể nói ra được để tránh bản thân hắn rước phải sự chú ý khác thường.
Mà Tô Ấu Vi cũng không dây dưa hỏi kĩ vấn đề này, chẳng qua trong mắt chứa ý cười nói:
- Hiện tại điện hạ đã mở ra hai mạch, hơn nữa người lại có thành tựu ở nguyên văn dẫn đạo, biết đâu người thật sự có thể tiến vào mười thứ hạng đầu.
Chu nguyên cười gật đầu.
Trong lúc bọn họ trò chuyện thì thi học kỳ vẫn tiếp tục tiến hành, trên đài vẫn không ngừng diễn ra chiến đấu, điều này khiến cho đông đảo thiếu niên thiếu nữ vây xung quanh đài phát ra âm thanh cổ vũ ầm ỉ.
Chẳng mấy chốc cũng đến lược Tô Ấu Vi thi đấu.
Đối thủ của cô chỉ là tân sinh nhị mạch, mà người này khi nhìn thấy cô thì sắc mặt có chút trắng bệch, dù sao sự chênh lệch thực lực giữa hai người cũng quá lớn.
Vì vậy, trận chiến này không hề có chút hồi hộp, kích động nào cả. Vài hiệp trôi qua thì Tô Ấu Vi đã đánh bại đối thủ, cô nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi diễn võ đài.
Tiếp tục trải qua vài trận, cuối cùng cũng đến phiên Chu Nguyên lên đài.
- Chu Nguyên đấu với Thạch Vũ!
Ngay khi tiếng hô vang lên, người bên trong võ trường đều phóng ánh mắt nhìn sang đây, ở trận trước, cuộc chiến diễn ra quá nhanh cho nên có nhiều người không hiểu được tại sao Chu Nguyên lại thắng được, vì vậy bọn họ cực kỳ tò mò mà theo dõi trận đấu này.
Dưới sự chăm chú của đông đảo ánh nhìn, Chu Nguyên bước lên đài luyện võ nhìn thiếu niên tên Thạch Vũ đang đứng ở phía đối diện, vóc dáng người này có chút cường tráng nhưng toàn thân lại tràn ngập cảnh giác đề phòng Chu Nguyên, có thể thấy hắn học được bài học từ người trước.
- Trận đấu, bắt đầu!
Trọng tài vừa dứt lời thì Thạch Vũ nhanh chóng có động tác:
- Khai tam mạch!
Lúc này, Thạch Vũ đột nhiên bạo phát, nguyên khí ào ào tràn vào cơ thể hắn, thậm chí có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy được từng luồng nguyên khí đang quấn quanh bên ngoài cơ thể của hắn, một màn này rất có uy thế.
Sau khi Thạch Vũ cảm thấy được lực lượng trong cơ thể bắt đầu khởi động, sự kiêng kị trong mắt hắn cũng giảm bớt vài phần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên ở đối diện, đột nhiên một khắc sau, lòng bàn chân hắn chợt giẫm mạnh một phát, mạnh mẽ bắn tới chỗ Chu Nguyên.
Ngay lập tức liền đứng trước mặt Chu Nguyên, hắn cong năm ngón tay lại giống như móng vuốt chim ưng mà ở đầu ngón tay, từng luồng nguyên khí quấn quanh đầu ngón tay bắt đầu khởi động, vô cùng ác liệt, dường như có thể xé nát cả nham thạch.
Thế tấn công của Thạch Vũ cực kỳ nhanh chóng mạnh liệt, trong nháy mắt sắp xé rách cổ họng Chu Nguyên mà người sắp bị đánh trúng kia cũng trong chớp mắt đột nhiên bước nghiêng một bước, thân thể hắn bỗng chốc mơ hồ.
Mà thủ trảo được nguyên khí quấn quanh của Thạch Vũ hạ xuống muốn xé rách cổ họng đối phương nhưng tròng mắt hắn đột nhiên khựng lại, hắn cảm giác được một kích vốn có thể đánh trúng nhưng bây giờ lại rơi vào khoảng không.
- Không ổn!
Trong lòng hắn chợt run rẩy.
Bất quá hắn chưa kịp thu trảo để phòng ngự thì Chu Nguyên đã nhanh chóng đến gần dùng cánh tay thon dài tung một chưởng xuyên qua phòng ngự của Thạch Vũ mà nhẹ nhàng ấn lên trên lồng ngực hắn, một chưởng đó nhìn qua thật chậm rãi nhẹ nhàng nhưng lại chứa uy lực hết sức kinh người.
Ầm!
Thạch Vũ chỉ kịp dồn nguyên khí phòng hộ lồng ngực. Tiếp sau đó, hắn cảm nhận được một uy lực mạnh mẽ từ lồng ngực truyền đến.
Thân thể của hắn lập tức bị cổ lực lượng kia đánh bay ra ngoài, vô cùng chật vật rơi trên đài.
Hắn vội vàng ổn định thân hình muốn tránh khỏi công khí của Chu Nguyên, có điều, khi thân thể hắn dừng lại một chút thì khóe mắt hắn nhìn thấy một bóng dáng như hình với bóng ngay phía sau lưng, dọa hắn hết hồn.
Bản thân hắn cũng không kịp làm ra động tác khác thì đã cảm giác được có một bàn tay đang nắm lấy đỉnh đầu của hắn, trong lòng bàn tay cũng bắt đầu khởi động sức mạnh khiến cơ thể hắn trong nháy mắt cương cứng lại không dám có bất kỳ động tác gì.
Bởi vì hắn biết rõ một khi cỗ sức mạnh kia phát động thì đầu hắn cũng bị bóp nát theo.
- Ta chịu thua!
Cả người Thạch Vũ toát mồ hôi lạnh, không chút do dự mà hét lớn.
Sau khi nghe được đối phương chịu thua, Chu Nguyên cũng buông lỏng tay đặt trên đỉnh đầu Thạch Vụ, sau đó hắn liền quét mắt nhìn xung quanh, mà lúc này đây, khắp võ trường lại cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn kết quả hết sức dứt khoát trên đài.
- Tốt!
Trong nháy mắt, bầu không khí vốn yên tĩnh lại bùng nổ vang dội, tất cả là do Chu Nguyên lộ ra thủ đoạn sắc bén cùng với tốc độ kỳ dị kinh diễm quần chúng xung quanh.
Đây không phải là vị điện hạ không thể khai mạch tu hành trong lời đồn sao?
Trên đài cao cách đấu trường không xa, sắc mặt ba người Tề Nhạc, Lâm Phong và Liễu Khê lại trầm mặc thêm lần nữa, biểu cảm trên mặt không thể nhìn ra được.
- Tốc độ thật nhanh!
Lâm Phong chậm rãi nói, trong mắt hắn lộ vẻ ngưng trọng.
Là người đứng bên ngoài nên bọn họ có thể nhìn thấy rất rõ ràng, Thạch Vũ bại trận là do tốc độ không bằng Chu Nguyên, cho dù hắn (TV) có nhanh chóng thối lui cỡ nào thì Chu Nguyên cứ như phụ cốt chi thư theo sát phía sau hắn.
Còn Liễu Khê thì khẽ cắn răng, tức giận mắng Thạch Vũ một câu:
- Đúng là đồ phế vật.
Mà Tề Nhạc lại không thay đổi sắc mắt, tay hắn vuốt nhẹ trên lan can, dùng âm thanh lạnh lẽo nói:
- Tố chất thân thể hắn rất mạnh có thể sánh ngang với tố chất thân thể của người đã mở bốn mạch.
Khi hắn chuyển hướng nhìn Lâm Phong đứng bên cạnh, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều:
- Hiện tại người mở ba mạch không phải là đối thủ của hắn, xem ra ta chỉ có thể trông cây vào ngươi.
Trong mắt Lâm Phong cũng xuất hiện hàn ý, hắn khinh thường vuốt tóc, nói:
- Ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cho hắn vượt qua mà ta cũng sẽ cho hắn thấy, thực lực chân chính của bốn mạch mạnh đến mức nào!
Sở Thiên Dương ngồi xem võ trường cũng vô cùng bất ngờ, ông lẩm bẩm tự nói:
- Tố chất thân thể như thế này có thể so sánh với bốn mạch nhưng mà nguyên khí xao động cũng không mạnh như bốn mạch, thật sự kỳ lạ...
Cùng lúc này, Chu Nguyên đã rời khỏi đài thí luyện, hắn cảm giác được những ánh mắt xung quanh bây giờ so với quá khứ thì có chút kinh ngạc lẫn sợ hãi hắn, việc sợ hãi không phải vì thân phận của hắn mà nguyên nhân chính là do hắn bày ra thực lực của bản thân.
Trong thế giới lấy việc tu hành làm chính thì người không thể khai mạch tu hành, cho dù Chu Nguyên có thân phận điện hạ đi chăng nữa, người khác cũng chỉ thương hại hắn mà thôi.
Bản thân hắn không thích loại ánh mắt này cho nên hắn rất cố chấp với việc tu luyện nguyên khí.
Nhưng mà đến hôm nay thì không còn sự thương hại trong ánh mắt bọn họ khi nhìn Chu Nguyên hắn nữa.
- Điện hạ thật lợi hại nha.
Tô Ấu Vi đi tới bên cạnh Chu Nguyên, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng tràn đầy khiếp sợ, bản thân cô là người đã mở ra tứ mạch cho nên một màn trên võ đài cô cũng nhìn thấy rất rõ, thế tấn công của Chu Nguyên rất sắc bén, đặc biệt là tốc độ của hắn, ngày cả cô cũng không dám khinh thường.
Chu Nguyên chỉ cười khẽ rồi quay đâu nhìn về phía đài cao hướng cách đó không xa, cùng lúc đó Tề Nhạc cũng nhìn lại, tầm mắt hai người chạm vào nhau, bọn họ đều nhìn ra được hàn ý trong mắt đối phương.
Ánh mắt Tề Nhạc lạnh lẽo nhìn Chu Nguyên chằm chằm, hắn chợt nhếch miệng cười một tiếng để lộ hàm răng trắng, sau đó lại vươn bàn tay hướng về phía Chu Nguyên rồi lại làm một động tác cắt cổ họng tràn đầy khiêu khích.
Thấy động tác đầy tính khiêu khích của Tề Nhạc, Chu Nguyên cười một tiếng rồi nói thầm.
- Cho ngươi nhảy nhót thêm một lúc, chờ đến cuối năm diễn ra thi đua giữa các phủ, xem ta đánh ch.ết ngươi thế nào...