Chương 51: Chu Nguyên đấu Tề Nhạc
Dịch giả: Oa la la
Biên: Xiaooo
Khi Chu Nguyên bước lên thạch đài, cả quảng trường trở nên ầm ĩ. Ánh mắt của những người có mặt ở đây đều tập trung về phía thạch đài khiến nơi này bỗng chốc trở thành tiêu điểm.
-Người đó là Chu Nguyên điện hạ sao? Không phải có tin đồn rằng hắn không thể khai mạch tu hành sao?
-Tin đó đã cũ lắm rồi, lúc trước ở kỳ thi cuối năm, Chu Nguyên điện hạ đã có thể khai mạch. Ta còn nghe nói, hiện tại điện hạ đã đạt đến cấp độ ngũ mạch rồi.
-Khai ngũ mạch? Nếu như vậy thì làm sao có thể đấu lại được Tề Nhạc? Ngươi không thấy ngay cả Tô Ấu Vi đã mở thất mạch mà còn bại trong tay tên đó sao?
-Xem ra kỳ phủ thí này, Tề vương phủ thắng là cái chắc rồi.
-...
Âm thanh xì xào bàn tán vang lên khắp quảng trường, dù sao xét về thực lực mà nói, tất cả mọi người đều cảm thấy Tề Nhạc sẽ giành được phần thắng. Suy cho cùng thì hắn vẫn là người mạnh nhất ở Đại Chu phủ trong vòng hai năm nay.
Lúc này ở trên đài cao, Chu Kình lẫn Tề vương Tề Uyên bắt đầu ngồi thẳng người, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm về phía thạch đài. Trong lòng bọn họ đều biết rõ, trận đấu giữa Chu Nguyên và Tề Nhạc sẽ quyết định sau này ai sẽ có được quyền sở hữu Đại Chu phủ.
Dưới ánh mắt của vô số người, Tề Nhạc đang chắp tay sau lưng đứng trên thạch đài, bạch y lay động theo chiều gió lộ ra vẻ hiên ngang, mà ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Chu Nguyên, nói:
-Điện hạ có thể đi đến ngày hôm nay thật khiến ta bất ngờ vô cùng.
Vốn dĩ thời gian một năm trước, Chu Nguyên trong mắt Tề Nhạc chỉ là một tên điện hạ vô dụng không thể tu luyện bát mạch mà thôi, hoàn toán không đáng để hắn chú ý tới, nhưng mà hiện giờ, chỉ hơn nửa năm ngắn ngủi, Chu Nguyên lại có thể thức tỉnh, hơn nữa từ người không thể khai mạch trở thành người đã mở được ngũ mạch.
Đối với sự tiến bộ này, tất cả mọi người ngay cả Tề Nhạc đều cảm thấy hết sức kinh ngạc.
-Có điều, giờ ngươi cũng nên dừng chân tại đây thôi.
Giọng nói Tề Nhạc ẩn chứa sự thản nhiên, giống như vận mệnh của Chu Nguyên đang nằm trong tay hắn, mặc cho hắn nhào nặn.
Trước đây Tề Nhạc liên tục dùng thủ đoạn muốn phế bỏ Chu Nguyên nhưng đều không có kết quả. Việc này khiến Tề Nhạc không thể chịu đựng được, huống chi phủ thí ngày hôm nay lại chính là cơ hội tốt nhất dành cho hắn. Cho dù ngày hôm nay hắn đánh Chu Nguyên thành tàn phế thì Chu Kình cũng không thể làm gì được hắn.
-Vậy thì chưa chắc.
Biểu cảm trên mặt Chu Nguyên không hề thay đổi nhưng trong mắt hắn lại ẩn chứa sát ý.
Những việc làm trước đây của Tề Nhạc đã chọc giận Chu Nguyên, khiến hắn nổi lên sát tâm. Vì thế dự định trong lòng hắn cũng giống như Tề Nhạc, tại chỗ này, hắn muốn trả lại những thủ đoạn mà Tề Nhạc đã làm đối với hắn.
Lúc này trên thạch đài, khi tầm mắt hai người chạm vào nhau đều thấy được sát ý trong mắt đối phương, trong không trung giống như có tia lửa xuất hiện.
Tất cả ánh mắt trong quảng trường đều tập trung vào nơi này, không một ai chú ý đến trận tỷ thí của các viện khác. Bởi vì bọn họ đều biết trận đấu này sẽ khiến cho vương triều Đại Chu nổi lên một phen bão táp.
-Bắt đầu!
Ngay khi trọng tài vừa quát lên thì cảnh tượng yên lặng trên thạch đài ngay lập tức bị phá vỡ.
Tề Nhạc ra tay trước, bàn chân hắn giẫm một cái, sức mạnh đột nhiên tăng lên, sau đó cơ thể hắn hóa thành một tia sáng lao thẳng đến chỗ Chu Nguyên.
Ầm!
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy hắn tung ra một đấm, quyền phong mạnh mẽ xé rách không khí xung quanh, dường như có thể nghe thấy âm thanh xé gió.
Thời điểm quyền quang lao nhanh đến chỗ Chu Nguyên thì ngay lúc này, chân hắn bỗng bước nghiêng một bước, thân thể hắn lập tức trở nên mơ hồ, có thể thấy Chu Nguyên đang sử dụng Long Bộ để tránh đòn.
Quyền quang mạnh mẽ lao đến nhưng lại rơi vào khoảng không. Thấy cảnh này, ánh mắt Tề Nhạc lóe lên một tia sợ hãi, hắn đã sớm biết được Chu Nguyên có một bộ nguyên thuật thân pháp vô cùng cao thâm, có thể làm cho bản thân trở nên mờ nhạt, dễ dàng tránh né các đòn tấn công.
Khi thấy một quyền của mình không trúng đích, Tề Nhạc lập tức thay đổi thành chưởng rồi khởi động nguyên khí quấn quanh bàn tay, nhìn thoáng qua giống như một lưỡi dao sáng loáng, lúc quét ngang thì có thể xé rách không khí.
Bàn tay Chu Nguyên nắm chặt thành quả đấm, bên trong ẩn chứa sức mạnh kinh người, mạnh mẽ chặn lại bàn tay đang hướng tới cổ họng của hắn.
Ầm!
Quyền chưởng của hai người vừa va nhau thì không khí xung quanh cũng bị ảnh hưởng nổ tung lên. Có thể thấy chấn động từ hai luồng sức mạnh tàn bạo làm bụi đất tung bay mịt mù.
Bành bành bành!
Sau đó, hai người Chu Nguyên Tề Nhạc ngay lập tức xuất chiêu một cách điên cuồng, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh quyền chưởng đánh về phía đối phương vô cùng hung ác, thế tấn công ào ào như bão táp.
Chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, hai người bọn họ đã giao phong mấy chục hiệp khiến người đứng xem bên ngoài cũng hoa cả mắt.
Đông!
Lại thêm một cú va chạm mạnh mẽ khiến cho cơ thể Chu Nguyên lẫn Tề Nhạc bị bắn ngược ra ngoài, chân trượt dài lùi về phía sau mấy chục bước mới có thể ổn định lại thân thể.
Mà tất cả mọi người ở trong quảng trường bắt đầu bàn tán, ánh mắt bọn họ đều chứa đựng sự kinh ngạc bởi vì họ phát hiện trong lúc hai người Chu Nguyên Tề Nhạc giao chiến với nhau thì Chu Nguyên mới đả thông được ngũ mạch không hề bị Tề Nhạc đẩy vào thế bất lợi chút nào.
Bọn họ vốn nghĩ rằng Chu Nguyên sẽ bị Tề Nhạc đánh bại chỉ trong chốc lát.
-Quả nhiên, kẻ đã mở thất mạch còn lợi hại hơn đám thú khó chơi trong khu rừng kia.
Chu Nguyên xoa xoa nắm tay, giọng nói lộ vẻ hờ hững. Tuy rằng khi hắn tu luyện ở Hắc Lâm Sơn đã giết không ít nguyên thú thất mạch nhưng Tề Nhạc so với bọn nó thì khó giải quyết hơn nhiều.
Bên cạnh đó, ánh mắt Tề Nhạc có chút âm u. Trước đây hắn đã nghe nói Chu Nguyên có chỗ kì lạ, tố chất thân thể đặc biệt mạnh mẽ nhưng sau khi trực tiếp giao chiến với hắn (CN) thì hắn (TN) mới biết tố chất thân thể của Chu Nguyên mạnh đến dường nào.
Bản thân hắn đã mở thất mạch cho nên tố chất thân thể đã được nâng cao gấp mấy lần người khác, nhưng mà hiện nay lại không thể làm gì được kẻ chỉ mới mở ngũ mạch như Chu Nguyên khiến hắn cảm thấy có chút bực bội trong lòng.
-Khai thất mạch!
Ngay khi Tề Nhạc vừa quát lớn một tiếng thì nguyên khí xung quanh ồ ạt tiến vào bên trong cơ thể hắn, trong phút chốc từng luồng nguyên khí bao bọc bên ngoài thân thể hắn, lộ ra khí thế kinh người.
Rắc rắc!
Mà mặt đá dưới chân Tề Nhạc cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt nhỏ, có thể thấy sức mạnh được ngưng tụ bên trong người hắn mạnh đến thế nào.
Hai mắt Chu Nguyên híp lại, hắn lập tức trở nên nghiêm túc lên. Hắn hiểu rõ một điều, thời điểm sư tử vồ thỏ, nó cũng sẽ dùng hết sức lực để bắt lấy, huống chi Tề Nhạc trước mắt hắn lại không phải con thỏ không có một chút lực sát thương.
-Khai ngũ mạch!
Nguyên khí ào ào tiến vào cơ thể Chu Nguyên, hắn có thể cảm giác được một luồng sức mạnh mạnh mẽ đang di chuyển khắp nơi.
Bá!
Thân hình Tề Nhạc khẽ lay động một cái, sau khi hắn mở thất mạch thì tốc độ của hắn trở nên nhanh gấp mấy lần so với lúc trước, giống như trong chớp mắt đã xuất hiện phía sau lưng Chu Nguyên.
-Bôn Lôi Quyền!
Tề Nhạc không hề nương tay, trong mắt xuất hiện một tia âm u lạnh lẽo, hắn vừa xuất chiêu thì lập tức sử dụng huyền nguyên thuật tấn công Chu Nguyên. Sức mạnh từ Bôn Lôi Quyền khiến cho không khí chung quanh bị nổ tung, thạch đài dưới chân bọn họ cũng bị nứt thành từng khe nhỏ, lộ ra khí thế cực kỳ hung ác.
So với một quyền mà hắn dùng để đối phó với Tô Ấu Vi ở trận trước thì cú đấm lần này còn mạnh hơn rất nhiều.
-Long Bi Thủ, Toái Sơn!
Thời điểm Tề Nhạc xuất chiêu thì Chu Nguyên cũng xoay người, bàn tay quét ngang, mang theo áp lực nặng nề giống như đà phụ sơn nhạc, ẩn chứa sức mạnh cực kỳ dũng mãnh kiên cường đỡ lấy quyền mang ác liệt ở phía sau.
Đông!
Hai luồng sức mạnh va chạm nhau tạo thành sóng xung kích, quét qua chỗ nào thì trên thạch đài cứng rắn lập tức bị nứt vỡ.
-Ngươi dám đỡ đòn của ta sao?! Vậy ngươi cứ thử xem mình có thể tiếp tục đỡ được không?!
Trong mắt Tề Nhạc lộ vẻ hung ác, sau đó hắn giống như một con báo đang lao ra ngoài bắt mồi. Lúc này thì quyền, cước, khuỷu tay đều trở thành vũ khí giết người sắc bén đến mức có thể xé rách không khí, thế công tựa như vũ bão mà đánh vào chỗ hiểm trên người Chu Nguyên.
Tề Nhạc đã thi triển toàn bộ sức mạnh của bản thân đến cực hạn bởi vì hắn nhất dịnh phải nắm được ưu thế sau đó mới có thể đánh tan sự tự tin trong lòng Chu Nguyên.
Mà thế tiến công như mưa rơi của Tề Nhạc khiến người vây xem cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Ngay cả Chu Nguyên thấy Tề Nhạc điên cuồng tấn công như thế cũng thay đổi sắc mặt. Hắn cảm giác bản thân như bị sự tấn công của đối phương bao phủ lấy hắn, cho dù hắn đã thi triển Long Bộ nhưng vẫn không thể thoát khỏi.
Có điều trong lòng Chu Nguyên cảm thấy kinh hãi nhưng hắn cũng không hoảng loạn chút nào, thần hồn ở mi tâm hắn khẽ lóe sáng một chút rồi cảm tri bắt đầu bao phủ toàn thân hắn, mà sự tấn công ùn ùn như bão táp của Tề Nhạc trong phút chốc cũng thay đổi.
Thông qua cảm tri của thần hồn, Chu Nguyên dần dần nhìn ra được quỹ đạo tấn công của Tề Nhạc.
Do đó hắn lập tức phản đòn.
Thời điểm hắn phản công tung ra quyền cước được nguyên khí bao phủ, trái ngược với sự cuồng bạo của Tề Nhạc, nhìn qua có chút chậm chạp nhưng mỗi lần xuất chiêu lại đánh vào chỗ yếu nhất trong đòn tấn công của đối phương, hắn chỉ cần nhẹ nhàng điểm một cái nagy lập tức hóa giải sức mạnh hung ác ở bên trong.
Tình huống bây giờ chính là bốn lượng địch ngàn cân. ( tứ lạng bạt thiên cân)
Sắc mặt Tề Nhạc ngày càng khó coi, hắn có thể cảm giác được công kích của hắn nhìn vào có chút hung mạnh nhưng không có cách nào vượt qua được bức tường phòng ngự của Chu Nguyên. Đòn phản kích của Chu Nguyên tuy không nhanh nhưng lại có thể toàn bộ chiêu thức của hắn.
Đông!
Chu Nguyên lại tung ra một cú đấm, mạnh mẽ đấm vào khuỷu tay Tề Nhạc, sức mạnh cường hãn đến mức khiến cánh tay hắn run lên một cái, toàn thân hắn khựng lại trong chốc lát.
-Lai nhi bất vãng phi lễ dã*, ngươi cũng nên đỡ lấy một chiêu của ta thử xem thế nào!
*trích trong câu “ Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã” có nghĩa có tới mà không có đi thì không lịch sự/vô lễ vậy. Ở đây mang nghĩa có qua có lại mới toại lòng nhau.
Ánh mắt Chu Nguyên chợt lóe, hắn thay đổi chưởng thành phách (vỗ, chụp), đồng thời nguyên khí trong cơ thể hắn cũng dâng lên, xuôi theo kinh mạch ồ ạt tiến vào lòng bàn tay hắn khiến cho không khí xung quanh cũng bị ảnh hưởng theo.
Một cỗ khí thế kinh người phát ra từ Chu Nguyên.
-Long Bi Thủ, Liệt Địa!
Âm thanh trầm thấp vừa dứt thì trong lòng bàn tay Chu Nguyên xuất hiện nguyên quang sáng chói.
Hắn lập tức vỗ một chưởng về phía Tề Nhạc.
Mà biểu tình trên mặt Tề Nhạc cũng biến đối, hắn đã nhận ra được sức mạnh ác liệt kinh người ấn chứa bên trong đòn phản kích này của Chu Nguyên cho nên Tề Nhạc lập tức đan chéo hai tay chắn ở trước ngực, đồng thời vận chuyển nguyên khí quấn quanh bao phủ lấy hai cánh tay của hắn.
-Nguyên thuật thượng phẩm, Kim Thạch Tí!
Đông!
Chu Nguyên cũng không thèm để ý đến hành động của Tề Nhạc mà hung hãn vỗ mạnh lên hai cánh tay của hắn (TN), thanh âm phát nổ vang lên, cùng lúc đó một sức mạnh cường hãn cũng phát ra.
Đông đông đông!
Sau khi trúng một quyền này, hai cánh tay Tề Nhạc dường như bị thương nặng mà run rẩy dữ dội, bàn chân đạp mặt xuống mặt đất rồi đẩy lùi ra xa, sức lực mạnh đến nỗi mặt đá dưới chân hắn bị dẫm đến tan nát kéo thành một đường dài.
Lúc này, Tề Nhạc càng lùi bước thì âm thanh ầm ĩ trong quảng trường ngày càng tăng lên.
Bành!
Khi Tề Nhạc ép buộc cơ thể phải dừng lại, hắn cũng nghe được âm thanh náo động ở khắp quảng trường, sự âm trầm trên mặt hắn cũng tăng lên, dường như có thể vắt ra nước, ánh mắt giận dữ nhìn về phía Chu Nguyên, từ trong kẽ răng phát ra tiếng gầm nhỏ chứa đầy sát ý:
-Chu Nguyên, ngươi chán sống rồi!