Chương 5
Sau một tuần quấn băng gạc thì hôm nay bác sĩ đã cho cô giải thoát nhưng vẫn không tránh khỏi việc phải dặn dò Lê An chú ý những điều cần thiết. Khoảng thời gian này Hằng Thần bận rộn bay qua bay lại xử lí vấn đề bên LA nên chỉ đến thăm cô thêm hai lần nhưng tối nào anh cũng gọi điện dặn cô ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe. Trước đây, buổi tối cô thường đi ngủ rất sớm vì trong bệnh viện vô cùng nhàm chán nhưng từ khi biết những lần ngủ sớm ấy anh đều gọi cho hộ tá chăm sóc đặc biệt hỏi thăm bệnh tình của mình thì cô đã tập thành thói quen nhận điện thoại của anh mỗi tối rồi mới đi ngủ.
Tháo lớp băng gạc, cô thầm mừng vì trên trán không để lại sẹo. Ngụy Nhã là người con gái mang nét đẹp của gió hạ thanh xuân. Khuôn mặt xinh đẹp, hai má bầu bầu, đôi mắt hạnh lấp lánh khiến những lúc cười lại cong cong trông vô cùng đáng yêu. Ra mắt được gần một năm, cô vẫn chưa có một tác phẩm nào có nổi tiếng nhất định nhưng cũng có một lượng fan nhỏ vì bị hấp dẫn bởi năng lượng như mặt trời nhỏ trên người cô. Địa điểm cô xảy ra tai nạn là phim trường của "Vọng Thiên" - bộ phim chuyển thể đang rất được chú ý hiện nay, là Lê An đã giúp cô tranh thủ rất lâu mới có thể đảm nhận vai nữ phụ tuyến số 2.
Cô thừa nhận mình không phải thánh nữ gì hết nhưng bản thân thực sự muốn tự gây dựng nên tên tuổi chính mình vì thế trong công ty cũng không mấy ai biết cô là con gái của chủ tịch Ngụy Chí Hoàng. Mỗi lần thấy cô lăn lộn vất vả ông đều muốn giúp nhưng cô nhất quyết ngăn cản, có thể thấy đối với diễn xuất cô vô cùng nghiêm túc.
Sau khi xuất viện, điều đầu tiên cô làm là lái xe trở về Ngụy gia gặp cha. Có trời mới biết cô đối với ông có bao nhiêu hối hận cùng tự trách. Vừa bước vào cổng đã thấy ông đang chăm sóc mấy bông hoa quỳnh mà mẹ cô khi còn sống thích nhất. Hôm nay là ngày nghỉ, những ngày hiếm hoi Ngụy Chí Hoàng không phải đau đầu với những dự án hay những buổi xã giao. Cô bước nhẹ chân, từ phía sau che mắt ông lại, giọng tinh nghịch hỏi:"Ngụy lão gia, có đoán được là ai không?". Ông cười xòa, đánh yêu vào tay cô nói:" Nha đầu này, lớn rồi nhưng vẫn chưa hết trẻ con." Nói như vậy nhưng ông vẫn ra vẻ giận dỗi:
_"Sao lại tự nhiên nhớ đến ông già này vậy? Tưởng con chỉ biết quan tâm đến diễn xuất và thiếu gia nhà họ Trương thôi?"
Giọng điệu giận dỗi trẻ con của cha khiến cô bật cười nhưng ánh mắt lại có một tầng nước mỏng. Cô nhớ đến kiếp trước ông bị chính con nuôi và vị hôn phu của con gái ép nhượng tập đoàn mà ức đến ch.ết, ngay cả lúc nhắm mắt cũng không thể gặp Ngụy Nhã cô lần cuối, khoảng thời gian cha bị bệnh cần người chăm sóc thì cô lại cho rằng thứ tình yêu ch.ết dẫm ấy là tất thảy rồi tự dằn vặt bản thân mà không quan tâm mọi người xung quanh ra sao. Ông là người cha tốt, ông yêu mẹ cô vô cùng, sau này mẹ cô mất vì bệnh tật ông tự tay chăm sóc vườn hoa mẹ thích nhất, cũng không đi thêm bước nữa.
Hai cánh tay cô thêm xiết chặt người ông, khẽ nói nhỏ: "Con gái xin lỗi ba nhiều, con đã trưởng thành rồi từ nay sẽ không để ba lo lắng nữa!" Ông cười cười nhìn cô: "Không biết lý do gì khiến con nói những lời này nhưng thật sự là con gái ba đã trưởng thành rồi"
Ông còn định nói thêm gì đó thì bị tiếng giày cao gót nện trên nền sỏi ngoài vườn cắt đứt. Không ai khác chính là người chị gái nuôi Ngụy Anh xinh đẹp, quyến rũ của cô. Một thân quần áo công sở Gucci màu bạc toát nên sự quyền lực của một người phụ nữ trưởng thành...
Ngụy Anh lớn hơn cô 3 tuổi, được cha nhận về nuôi từ lúc lên 9. Không phải tự nhiên Ngụy Chí Hoàng vô duyên vô cớ nhận nuôi một đứa bé nếu Ngụy Anh không phải là con của thanh mai trúc mã với ông. Lẽ ra người ông nên cưới là người bạn thanh mai trúc mã năm xưa chứ không phải là mẹ của Ngụy Nhã nếu không có lần gặp gỡ định mệnh đó khiến ông đem lòng yêu bà. Chuyện tình của họ được cả hai gia đình tác hợp, sống một cuộc sống yên ấm với cô con gái đáng yêu. Nhưng Thanh Tâm thì không may mắn vậy, bà bị ai đó bỏ thuốc trong buổi tiệc mừng tốt nghiệp đại học, quan hệ với một người đàn ông nào đó liền sinh ra Ngụy Anh nhưng sống cả hai đời cô vẫn chưa hề biết cha ruột của cô ta là ai. Ngụy Anh ở với mẹ đến năm lên 9 thì bà mất do tai nạn, tuy được đưa đến bệnh viện ngay sau đó nhưng biết tình hình không lạc quan nên bà chỉ lặp đi lặp lại nhờ Ngụy Chí Hằng chăm sóc con mình.
Mẹ của cô là một người phụ nữ hiền tuệ, khi Ngụy Anh đến Ngụy gia ở bà đối xử luôn công bằng, còn khuyên chồng cho đứa bé theo họ Ngụy để nó không cảm thấy xa cách hay tủi thân. Nhưng trong mắt đứa trẻ lên 9, nó có những niềm ao ước khác, có những ham muốn muốn được thỏa mãn nhưng lại giấu tận sâu đáy lòng chờ ngày thành hiện thực.