Chương 7

Tần Nguyệt thở gấp gáp, đôi mắt tràn đầy tình yêu nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ ửng của người đàn ông đang nằm trên người mình. Tần Dạ chậm rãi kề sát cơ thể anh với Tần Nguyệt, nhẹ nhàng dùng răng nhay nhay đầu v* màu nâu trước ngực Tần Nguyệt, vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ láp, cho đến khi nơi đó cứng lên và chuyển thành màu đỏ cũng không dừng lại.


Tần Nguyệt vươn tay ôm lấy đầu Tần Dạ, muốn ngăn cản phương thức tấn công khiến cậu thấy thẹn thùng đó nhưng cậu không thể kéo anh ra. Người đàn ông vẫn cố chấp mà ɭϊếʍƈ ʍút̼ nơi không thể chảy ra sữa như của phụ nữ, tiếng hút vang lên tạo thành thanh âm ɖâʍ mỹ mà ướt át, mỗi một cử động của anh đều khiêu khích cơ quan thần kinh căng thẳng muốn dứt ra của Tần Nguyệt.


“Anh, đừng… đừng ɭϊếʍƈ nữa…” Khóe mắt ửng đỏ, Tần Nguyệt mở to đôi mắt mù sương nói.


Anh khẽ mỉm cười với cậu, nụ cười đẹp đẽ đó khiến cậu bỗng chốc bị mất hồn, sau đó rời miệng đi xuống gặm cắn vùng eo tinh tế của cậu, để lại vết đỏ hồng trên đường cong hoàn mỹ, tiếp đó từ từ đi xuống xương hông khiêu gợi, vươn đầu lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ, để lại một vết tích ẩm ướt.


“Anh…” Tần Nguyệt khàn khàn gọi, anh ngẩng đầu nồng nàn hôn lên đôi môi cậu.


Tần Nguyệt sít sao ôm gáy Tần Dạ, hai chiếc lưỡi đồng thời thâm nhập sâu vào khoang miệng đối phương, mơn trớn qua lại, ɭϊếʍƈ hút dây dưa, chòng ghẹo ʍút̼ mát. Hai người dường như nghiện hành động này, hôn rất lâu không hề dừng lại.
Rất lâu sau mới rời môi.


available on google playdownload on app store


Khuôn mặt hai người đều đỏ lựng, thở hổn hển gấp gáp. Tần Nguyệt di chuyển thân thể, xoay người nằm lên trên Tần Dạ.
Tần Dạ vươn tay, không nói gì vuốt ve mái tóc ẩm ướt của Tần Nguyệt.


Tần Nguyệt mỉm cười nhìn anh, lập tức ngồi dậy, ngồi trên thắt lưng Tần Dạ. Vật giữ hai chân Tần Dạ bị Tần Nguyệt dùng mông cọ trở nên to và cứng hơn, giống như ngọn lửa bùng lên khiến Tần Dạ không kìm được bật ra một tiếng rên rỉ.


Tần Nguyệt giơ tay cầm lấy vật căng cứng đến phát đau của Tần Dạ, di chuyển lên xuống, anh bị kích động, rên rỉ càng nhiều hơn.


Trong mơ màng, Tần Dạ chỉ biết bộ phận nóng rực của mình được vuốt ve dịu dàng. Cảm giác thoải mái khiến anh không nhịn được vừa thở dốc vừa rên khe khẽ, một lát sau, tay Tần Nguyệt rời đi khiến Tần Dạ khó chịu ngước mắt lên, thấy Tần Nguyệt giạng hai chân rộng ra, hai tay đặt trước ngực anh, làm động tác mở rộng bôi trơn.


“Tần Nguyệt…”
“Anh… chờ một chút… chỉ một chút thôi…”
Tần Dạ không dám tin, mở to mắt nhìn từng cử động của Tần Nguyệt… Tần Nguyệt bây giờ muốn…?
Mãi cho đến khi hạ thân căng cứng được bao bọc bởi lối vào nhỏ hẹp ấm áp thì Tần Dạ mới biết Tần Nguyệt muốn làm gì.


Nghẹn họng trân trối nhìn, anh chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt trắng bệch do đau đớn của cậu.


Mặc dù khuôn mặt tái nhợt khủng khiếp nhưng trên khuôn mặt đẹp trai vẫn hiện ra một chút dịu dàng, hai chân thon dài mở rộng ra ngồi trên người anh, khóe miệng cong lên, chậm rãi ấn mông xuống, bên trong chặt khít bọc lấy vật cứng không hề có khe hở, chỗ ấm nóng mềm dẻo siết lấy hạ bộ khiến anh không khỏi thở dốc, cũng không nhịn được nữa mà tóm lấy thắt lưng của cậu, nhẹ nhàng đẩy vào, cho dù đôi mắt của người đàn ông phía trên ướt át sắp rơi nước mắt cũng không làm anh ngừng lại.


“Anh… anh hai…” Tần Nguyệt cúi đầu gọi, hai tay chống trên bụng Tần Dạ, dịch chuyển thắt lưng tiếp nhận sự tiến nhập của anh.
Tần Dạ dường như bừng tỉnh mà làm chậm lại tiết tấu, chăm chú nhìn khuôn mặt đau đớn của Tần Nguyệt, vươn một tay ra xoa nắn vuốt ve dục vọng rũ xuống của cậu.


Tần Nguyệt cắn môi, cuối cùng không nhịn được áp lực, khàn giọng rên rỉ.
“Anh… anh… ư…” Tần Nguyệt mím môi, khuôn mặt đỏ như quả gấc, ánh mắt ngập nước nhìn anh trai cậu.


Những ngón tay thon dài của Tần Dạ vẫn chậm rãi xoa bóp dục vọng của Tần Nguyệt, động tác dưới thân ngừng lại. Anh dùng tay còn lại chống trên sofa, cả người từ từ ngồi dậy, có lẽ bởi vì Tần Dạ ngồi dậy, hoặc vì sự vuốt ve của anh, chờ khi Tần Nguyệt ý thức được thì cậu đã mất kiểm soát ngửa cổ ra rên rỉ, âm thanh hơi khàn khàn nhuộm đầy ȶìиɦ ɖu͙ƈ, làm cho người đang ở bên trong cơ thể cậu cảm giác ngọt ngào.


Tần Dạ nhìn cậu. Đôi ngươi sâu thẳm mị hoặc và trong trẻo đó khiến cậu như bị thôi miên. Tần Nguyệt đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, hơn nữa trừ trong xương cốt thoát ra một ngọn lửa rừng rực khiến cậu nóng đến mức phát điên.


Anh nắm lấy bộ phận yếu ớt của cậu từng chút xoa nắn khiến cậu rên rỉ thở dốc, hai tay siết chặt vai anh, lưu lại vài vết đỏ hồng ở nơi đó, sau đó anh hôn cậu, cậu đáp lại anh, môi lưỡi lại lần nữa dây dưa va chạm không dứt.


Cậu mềm nhũn nằm trên người anh, không biết từ khi nào dục vọng của cậu trương lên làm bẩn cơ thể anh; phía sau chặt chẽ kẹp lấy nơi đó của anh, không hiểu sao trong lòng cậu có cảm giác kỳ lạ, dường như cảm thấy anh cứ dừng lại ở nơi đó, đáng lẽ cần phải… cần phải… tiếp tục động tác rút ra đẩy vào chứ…?


“Anh… Anh động đi…” Tần Nguyệt ôm lấy anh trai cậu, phía sau đã không còn quá đau đớn, cậu ép mông xuống một chút khiến Tần Dạ phát ra một tiếng rên, đồng thời thở dốc mãnh liệt.
“Em không đau nữa?” Tần Dạ nhíu mày, vẻ mặt đầy nhẫn nại và kiềm chế.


“Anh, không sao…” Tần Nguyệt thử tự mình di chuyển vài lần, cảm giác không tồi, không hề đáng sợ như cậu từng nghĩ, chỉ có điều cậu vẫn rất xấu hổ.
Hơi thở của Tần Dạ càng ngày càng nặng nề, anh ôm chặt vòng eo Tần Nguyệt, đổi lại tư thế đè lên người cậu, bắt đầu rút ra tiến vào.


“A… ưm… Anh… anh nhẹ một chút… ư…” Tần Nguyệt chớp mắt, cố xua đi nước đọng trong viền mắt, khuôn mặt thanh tú ửng đỏ nhuộm vẻ ɖâʍ mỹ, không chịu nổi mà rên rỉ liên hồi.


Tần Dạ buông thả theo dục vọng của bản thân, rút ra rồi lại đẩy vào làm cho Tần Nguyệt lớn tiếng rên rỉ, nước mắt bắt đầu chảy xuống. Không rõ là từ lúc nào, chỉ dựa vào hoạt động di chuyển lên xuống của anh lại khiến cho dục vọng của cậu ngẩng đầu lên, thẳng tắp căng cứng, thậm chí đầu đỉnh còn chảy ra chất lỏng trong suốt. Tay anh dịu dàng xoa nắn dục vọng căng to hết cỡ của cậu, khoái cảm phát sinh từ cả phía trước và phía sau khiến cậu gần như muốn ngất xỉu, cuối cùng chỉ nhớ là anh bắn dịch thể nóng rực vào trong cơ thể cậu và khuôn mặt tuyệt đẹp đầy dịu dàng của anh.


Ngày hôm sau.
Lúc tỉnh lại, Tần Dạ xoa nhẹ mắt, ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào khiến anh khó chịu. Anh quay đầu thấy khuôn mặt điềm tĩnh của người đàn ông đang say ngủ thì mới nhớ đến chuyện họ vừa làm đêm qua.


Anh làʍ ȶìиɦ với em trai cùng cha khác mẹ của mình. Hơn nữa cảm giác rất tốt. Không biết khác biệt ở đâu, cũng không biết có gì khác biệt, nhưng anh biết, tình cảm của anh và cậu và tình cảm của anh từng có với người khác khác biệt.


Hai người vẫn đang trần truồng nằm trên giường, Tần Dạ không nhịn được mà dán lại gần người Tần Nguyệt, cảm nhận sự ấm áp khi da thịt thân cận.
Tần Nguyệt mở mắt ra, uể oải nhìn người đàn ông nằm bên cạnh cậu.


“Anh…!” Bỗng chốc cậu mở to mắt, nhìn chằm chằm thân thể rắn chắc của anh, hai gò má đỏ lên, không thể nói thêm lời nào nữa.
Tần Dạ khẽ cười với cậu, cố ý lại gần cắn cổ cậu một chút, lưu lại một vòng răng nhợt nhạt, “Chào buổi sáng.”


Tần Nguyệt hơi run rẩy cơ thể, “Chào… Chào buổi sáng…”
“A, anh nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện…” Tần Dạ trở mình, áp toàn bộ người lên trên cơ thể Tần Nguyệt, thân thể không một mảnh vải của hai người khăng khít áp vào nhau.


“Nói cái gì?” Tần Nguyệt có chút không thích ứng được mà nghiêng đầu, trốn tránh hơi thở nóng bỏng gần như muốn làm bỏng cậu của Tần Dạ.
“Nói chuyện em yêu anh.” Tần Dạ thẳng thắn nói, đôi đồng tử màu đen nhìn chòng chọc vào Tần Nguyệt.


“Có gì đâu mà nói? Chính là như thế mà.” Tần Nguyệt mất tự nhiên không chịu nhìn thẳng vào mắt Tần Dạ, trong lòng có một chút lo lắng.
Anh trai bây giờ muốn nói cái gì?
Nói anh căn bản không yêu cậu, đêm qua chỉ là nhất thời hồ đồ nên hai người mới lăn đến trên giường sao?


Tần Nguyệt nín thở, hết sức tập trung nghe Tần Dạ nói.
“Anh muốn biết, tại sao em lại yêu anh… Anh với em, đến bây giờ cũng không giống như anh em ruột bình thường, không phải sao?”


“Em không biết đáp án của câu hỏi này. Em chỉ biết là, bất thình lình, ánh mắt của em đã không thể rời khỏi anh, chờ khi em phát hiện em yêu anh thì anh đã biến mất.” Tần Nguyệt giống như than thở, nói ra, một chút đau thương hiện lên trong đáy mắt.


Tình yêu đến một cách bất ngờ, không biết có phải là số mệnh an bài không, chờ khi cậu vất vả phát hiện ra thì anh đã rời đi từ lâu.
“Em… Từ mười năm trước đã…” Em từ mười năm trước đã yêu anh sao?


Tần Dạ nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Tần Nguyệt, không hỏi hết câu nhưng dựa vào thái độ của cậu, anh đã có đáp án của câu hỏi.


“Em biết như thế rất kì quái, nhưng không có cách nào, sau khi anh rời đi mỗi ngày em đều nghĩ đến anh, nhớ anh muốn phát điên, rồi có một đêm, em nằm mơ thấy anh, sau đó em liền hiểu ra, em đã yêu anh rồi.”
“Em mơ thấy gì?” Tần Dạ hỏi.


“Anh sẽ không muốn biết đâu. Nói chung lúc đó tỉnh dậy em phát hiện quần mình ẩm ướt.” Tần Nguyệt vừa xấu hổ vừa phiền muộn nói, vành tai đỏ lên.
Tần Dạ chăm chú nhìn Tần Nguyệt, có một loại cảm giác khó tả xuất hiện.
Cậu nói cậu yêu anh.
Tần Dạ cúi đầu.


Sự im lặng của anh khiến Tần Nguyệt gần như ngạt thở, cậu cắn môi, đang muốn mở miệng nói thì Tần Dạ đã nói, “Anh… chưa từng yêu ai… Nói chính xác hơn thì, anh không biết cách yêu một người…” Anh ngẩng đầu, khuôn mặt điển trai lộ ra một chút ngượng ngùng.
“Anh?”


“Nếu như em đồng ý, anh nghĩ… anh…” Đôi mắt sâu thẳm của Tần Dạ nhìn thẳng vào cậu, đáy mắt tràn đầy quyết tâm và xác định.
“Anh, anh nói thế là thật đúng không… Em không phải đang mơ chứ?” Tần Nguyệt mở to mắt, tỏ vẻ không tin nổi.


“Chúng ta, thử xem thế nào đi.” Tần Dạ bất chợt nở nụ cười.
Trong chớp mắt, Tần Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy rõ ràng hơn bao giờ hết. “Anh, anh không cảm thấy ở cùng một chỗ với em trai là trái với đạo đức sao?” Tần Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi hỏi.


“Không cảm thấy. Hơn nữa đêm qua chúng ta đã…” Vẻ mặt Tần Dạ ám muội, “Anh không phải là người cổ hủ.”


“Anh, anh không biết con người thật sự của em nên mới nói như thế, tính cách thật sự của em hoàn toàn khác với suy nghĩ của anh, như vậy anh có muốn ở cùng một chỗ với em nữa không?” Tần Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Tần Dạ.


“Điều đó không quan trọng. Anh chỉ biết là em thật sự yêu anh.” Vẻ mặt Tần Dạ điềm đạm, anh duỗi cánh tay ôm lấy người đàn ông đang đỏ mặt dưới thân.
Tần Nguyệt luôn cảm thấy, quãng thời gian bắt đầu quan hệ yêu đương với anh trai chắc chắn là thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời cậu.


Anh trai đối xử với cậu rất tốt. Rõ ràng anh là người trời sinh tính tình lãnh đạm, nhưng đôi khi vì cậu mà đỏ mặt không giống một người đàn ông hai mươi bảy tuổi chút nào hết; rõ ràng là không thích quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng anh luôn chu đáo chú ý đến nhu cầu của cậu. Sau đêm đầu tiên ngày hôm đó, cậu nói với anh cậu muốn sống ở Anh Quốc. Anh trai không nói gì hết nhưng Tần Nguyệt biết khóe miệng anh lén lút cong lên khi cậu không nhìn thấy. Cùng ngày hôm đó, cậu gửi hai lá thư bằng đường hàng không về Đài Loan. Một là thư từ chức gửi đến bệnh viện, một lá thư khác gửi về nhà, nói rằng cậu muốn nhập cư vào nước Anh.


Suy đi xét lại, Tần Nguyệt quyết định mở một hiệu sách trong thành phố để kiếm tiền. Tất nhiên, quyết định này đã được thảo luận với anh trai.
Tần Dạ lúc đầu cũng khó hiểu, nói, “Anh nhớ em là bác sĩ mà?”


Tần Nguyệt cười cười. Anh, đây là những gì anh không biết về em. Từ trước đến nay em không phải là người tốt, em học y không phải để cứu người. Chỉ là em muốn, một ngày nào đó, khả năng chữa bệnh của em sẽ phát huy công dụng. Sau khi anh mất tích, em sợ anh bị tổn thương gì đó… sợ nhất là anh già cả ốm đau bệnh tật. Bác sĩ là nghề nghiệp gần gũi nhất với mạng sống con người. Cho nên đó là nghề nghiệp thích hợp nhất với em.


“Anh, làm bác sĩ suốt ngày phải ở bệnh viện, em không muốn rời xa anh quá lâu.” Cậu nói, khẽ hôn chóc lên mắt anh.


Tần Dạ vì mí mắt ẩm ướt mà hơi ngượng ngùng nhìn cậu, bên môi không che được sự vui mừng. Cậu đến gần anh, hai người say đắm hôn môi, anh kéo gáy cậu lại, thay đổi góc độ, hôn cậu thật sâu.


Sau đó Tần Nguyệt dùng số tiền còn lại trong tài khoản của mình mua lại một cửa hàng quần áo vừa mới đóng cửa trên một con phố tấp nập, trong vòng một tháng, trang hoàng lại mặt tiền vô cùng nhạt nhẽo của cửa hàng, sử dụng màu sắc sặc sỡ biến nó thành một hiệu sách hiện đại sáng sủa.


Nhìn hiệu sách của mình, Tần Nguyệt không khỏi mỉm cười vui vẻ, Tần Dạ đứng ở bên cạnh thấy nụ cười đó của cậu, trái tim đập thình thịch không ngừng.


Rất nhiều khi anh quên mất rằng Tần Nguyệt thật sự là một người đàn ông vô cùng quyến rũ. Trước đây khi còn là cậu thanh niên cao trung non nớt, Tần Nguyệt thu hút rất nhiều nữ sinh, mà bây giờ khi cậu đã trưởng thành một người đàn ông chín chắn không kém phần gợi cảm, hiển nhiên là sức hấp dẫn càng tăng lên.


Ví dụ như hiện tại, người đi đường đều không kìm được mà nhìn Tần Nguyệt, người si mê có, người hâm mộ có, người đến gần có… Cuối cùng Tần Dạ không chịu nổi, trực tiếp kéo Tần Nguyệt không hiểu cái gì vào trong cửa hiệu.
“Anh?” Tần Nguyệt khó hiểu chớp mắt.


“?” Gãi lông mày.
“Có chuyện gì với anh vậy?” Tần Nguyệt quan tâm hỏi.
“Không có việc gì.”
Tần Dạ không muốn giải thích lý do tức giận vô lý của mình, giơ tay ra kéo Tần Nguyệt ôm vào lòng. Hai cơ thể cao to dán chặt vào một chỗ.


“Anh, anh… không phải là đang… ghen?” Tần Nguyệt suy nghĩ một chút, không dám khẳng định mà nói ra suy đoán của mình.
Anh càng dùng sức siết chặt cậu, im lặng không trả lời.
“Anh…” Tần Nguyệt muốn mở miệng nói nhưng rồi lại thôi.


Anh trai cậu, người cậu yêu từ lâu, ghen tị vì cậu sao? Đây không phải là mơ chứ? Cậu cười ngây ngô trong lòng anh.
*Hoàn.*






Truyện liên quan