Chương 7: Gợn sóng trên mặt hồ
"Này Rose? Thật ra thì... tôi cũng có quà cho cậu đấy!" - Brad nói khi đang lái xe và với tay mở ngăn đựng đồ nhỏ bên cạnh vô lăng, lấy ra một chiếc hộp nhỏ được gói bằng giấy lụa xanh, cậu đưa nó cho Rose.
Cô hơi ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ nhận lấy chiếc hộp, cẩn thận bóc lớp giấy gói ra, bên trong đó là một chiếc vòng tay mảnh bằng bạc, có ba sợi được nối lại bằng một bông hoa hồng ở chính giữa, tô điểm bằng những sợi dây gai nhỏ xung quanh.
Rose khẽ há miệng nhìn trân trân vào nó. Đây là biểu tượng gia tộc của họ, nhưng lại ít gai góc và trông nữ tính hơn rất nhiều.
"Nó... thật sự đẹp quá! Cảm ơn cậu!"
"Có gì đâu, chỉ là một món quà nhỏ, nhưng đồ tôi chọn, lúc nào cũng là thứ hoàn mỹ nhất, nhỉ?" - Brad cười đầy ẩn ý và liếc nhìn khi Rose đeo nó vào cái cổ tay trắng ngần của cô, cậu dời mắt lên nụ cười trên môi cô và cũng khẽ mỉm cười theo đầy vô thức.
"À này!" - Cậu thốt lên, chợt như nhớ ra thứ gì đó - "Nhắc đến quà, cha đã tặng gì cho cậu năm nay thế?"
Rose hơi há môi rồi chợt im lặng. Cô bối rối nghĩ đến buổi tối hôm ấy, sau khi bỏ đi cùng Aiden, anh ta vẫn chưa hề xuất hiện trước mặt cô từ lúc đó. Chút xao động nhỏ nhoi giữa cả hai người khiến cô cảm thấy khó chịu kỳ lạ. Cô đã gần như quên mất anh ta cho đến khi Brad chợt nhắc đến chuyện này. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô vờ như lơ đễnh nói:
"Một... Android thôi."
"Hả? Cái gì cơ?" - Brad nhíu mày khó hiểu hỏi lại cô.
"Android, cậu biết chúng mà."
"Là cái gì?"
"Cậu không biết chúng thật ư?" - Rose cảm thấy bất ngờ, nhưng giọng điệu cậu ta lại có vẻ như đang nói thật.
"Tôi chưa bao giờ nghe đến thứ gì như thế. Ít nhất ở những nơi tôi đã từng ở."
"Cậu đã sống ở đâu thế? Trên rừng-"
Rose chợt ngừng lại và thấy cậu đang đưa cho cô một cái nhướn mày đầy đương nhiên.
"À...Chẳng trách..."
"Vậy rốt cuộc đó là cái gì?"
"Robot ấy! Nhưng là loại cao cấp nhất, công nghệ mới khiến chúng có thể phân tích và suy nghĩ như con người, thậm chí trông hệt như con người."
"Hả? Có thứ đó nữa sao? Và cha đã mua tặng cho cậu hẳn một con?" - Brad vô cùng thích thú trước mớ thông tin mới mẻ này.
"Ừm... Là hàng đặt riêng dành cho tôi..."
"Lại còn đặt riêng? Trời ạ! Không lẽ nó có thể làm nhiều trò đặc biệt hơn loại thường à?"
"...Có thể nhảy."
"Nhảy? Robot biết nhảy á? Nhảy với cậu á?"
"Ừ. Nó... anh ta nhảy cũng tốt lắm." - Rose thật thà nhận xét.
"Vậy mà tôi cứ nghĩ con xe này đã là món quà xịn nhất cha từng tặng! ch.ết tiệt Rose! Cậu thật khiến người khác ghen tị quá rồi đấy!" - Brad đưa tay vuốt mái tóc đỏ rối bời của mình ra sau và u oán nhìn cô.
"Không đâu, anh ta thật ra không tuyệt đến vậy đâu. Anh ta rắc rối lắm..." - Cô cắn cắn môi nói nhỏ.
"Rắc rối? Sao cậu nói về nó như thể nó là con người vậy?" - Brad chau mày đầy khó hiểu nhìn cô.
--- ------ ---
Một lúc sau.
"Trời đất! Đây mà là robot á?"
Brad đang trợn tròn mắt kinh ngạc thốt lên ngay khi vừa nhìn thấy người ở trước mặt cậu và Rose lúc này.
Anh ta đang ngồi dựa vào cửa sổ lớn trong phòng tập nhảy của Rose, nhắm nghiền mắt tựa như đang ngủ say. Họ đã phải tìm Roy khắp nơi khi vừa đặt chân xuống xe, phần lớn là vì sự tò mò tột độ của Brad. Sau đó với sự trợ giúp của vài người giúp việc, họ nhanh chóng tìm thấy anh ở nơi này.
Rose chỉ biết thở dài nhìn anh ngồi đó, bất động như một bức tượng tuyệt đẹp. Cô bước đến chỗ Roy và dùng ngón tay mình vuốt nhẹ lên gò má của anh, cảm nhận sự lạnh lẽo quen thuộc truyền đến da thịt mình.
"Giống đến đáng ngạc nhiên, có phải không? Lúc đầu nhìn thấy anh ta, tôi còn không muốn tin anh ta chỉ là một cái máy. Cái công nghệ này thật tinh xảo đến kinh ngạc, nếu chỉ nhìn mà không chạm vào và cảm nhận, cậu sẽ chẳng thể biết được sự thật..."
"Cậu... có thể gọi anh ta dậy được không?" - Brad nhìn chăm chú, và lại càng muốn biết nhiều hơn về gã người máy kỳ lạ này.
Rose hơi chần chừ trong giây lát, cô liếc nhìn gương mặt đang say ngủ của Roy, rồi vươn tay chạm vào nút khởi động ở sau gáy anh.
Roy mở mắt một giây sau đó.
Anh nhìn thẳng vào mắt Rose, khiến cô có chút giật mình, bất giác lùi lại một chút.
Đứng dậy và chỉ nhìn về phía cô như đang chờ đợi một mệnh lệnh nào đó, Roy tuyệt nhiên không có chút cảm xúc gì khác trên gương mặt, như thường lệ.
Khi hai người bọn họ vẫn còn đang nhìn nhau như thế, giọng nói của Brad chợt vang lên, may mắn kéo Rose ra khỏi đôi mắt xanh của anh.
"Anh ta quả thật cử động cũng hệt như con người vậy!" - Cậu reo lên đầy thích thú.
"Ừ, ngoại hình, chuyển động, giọng nói, tất cả đều không hề sai biệt so với con người thật. Chỉ thiếu có mỗi cảm xúc mà-"
Giọng nói của Rose chợt im bặt, khi cô nhìn thấy ánh sáng kỳ lạ phát ra từ đôi mắt của Roy.
Anh đang nhìn sang Brad, và trên gương mặt lạnh lẽo ấy, lần đầu tiên lại xuất hiện một vệt cảm xúc đầy mơ hồ đến kỳ lạ!
Rose giật mình bất ngờ chạy đến gần anh, như không tin vào mắt mình. Cô vươn tay muốn chạm vào gương mặt ấy để kiểm chứng cho mối nghi ngờ của bản thân.
Nhưng ánh sáng le lói trong đôi mắt anh khiến cô phải dừng lại. Cô sợ rằng nếu mình chạm vào anh, khoảnh khắc này sẽ tan biến mất.
Thế nhưng, cô không phải phân vân lâu, vì Roy chỉ xao động trong một giây, rồi anh lại trở về trạng thái bình thường ngay lập tức.
Brad khó hiểu nhìn gương mặt của Roy, cậu chạm thử vào tay anh, rồi nâng nó lên, bất ngờ là cánh tay này lại rất nhẹ, không hề có cảm giác nặng và cứng của kim loại. Cậu tiếp tục sờ mái tóc màu bạch kim của anh, hơi trợn mắt cảm thán với độ chân thật của người máy này, Brad thốt lên:
"Ghê thật! Hoàn hảo đến từng milimet luôn này! Anh ta có thể nói chuyện được không?" Cậu quay sang hỏi Rose.
"..."
"Rose?"
"À? Cậu vừa nói gì cơ?" Rose giật mình dời mắt khỏi Roy.
"Cậu sao thế? Mệt à? Chàng người máy này của cậu có thể nói chuyện không?"
"Có thể, nhưng..."
"Nhưng?"
"Tôi nghĩ... Anh ấy không thích nói nhiều."
"Không thích? Anh ta còn có thể thích với không thích sao?"
"Không! Ý tôi là... cũng có thể? Nếu như họ có lập trình anh ta với vài tính cách riêng chăng?"
"Cái đó cũng được nữa à?" Brad đang bị choáng ngợp bởi mớ thông tin lạ lẫm này, nhưng đồng thời cũng vô cùng hứng thú.
"Còn có chuyện gì mà ông ta không làm được chứ..." Cô lầm bầm như đang tự nhủ.
"Đúng là tôi không thích nói nhiều, nhưng không phải là nhờ họ, hay bất kỳ ai khác."
Roy bất ngờ cất tiếng, khiến cả Rose và Brad phải nhảy dựng lên vì giật mình.
"Anh ta nói kìa!" Brad kêu lên đầy sợ hãi.
Rose lấy lại bình tĩnh nhanh hơn, cô đã từng được nghe giọng anh rồi, nhưng đó chỉ toàn là những câu lệnh cụt lủn để đáp lại cô. Lần này thì lại khác?
"Anh nói không phải do họ? Tức là sao?"
Roy chỉ liếc nhìn cô đầy thản nhiên.
"Chẳng sao cả, chỉ là tôi tự có suy nghĩ của mình, vậy thôi."
"Nhưng làm sao mà anh có thể..."
"Tại sao tôi lại không thể?" Anh chợt cắt lời cô.
Rose chau mày nhìn Roy, anh ta đang chất vấn ngược lại cô sao?
"Tôi nghĩ anh ta khá cá tính đó chứ? Thú vị đấy Rose! Hahaha!" Brad bật cười và ghé sát tai cô "Nói thật, tôi thấy việc anh ta có thể cắt ngang lời cậu còn đáng giá hơn mấy cái vụ nhảy nhót đấy!"
Rose đảo mắt đẩy cậu ta ra:
"Hai người thật có nhiều điểm chung nhỉ?"
"Thế nên cậu mới nói rằng anh ta rất rắc rối à?" Brad nói và nheo nheo mắt liếc sang Roy.
Vẻ mặt của anh ta lúc này rất đặc sắc.
"Rắc rối? Cô nghĩ thế sao?" Roy lên tiếng, anh nhìn cô với vẻ hứng thú.
"Tôi- Tôi chỉ nghĩ anh đáng ra phải luôn nghe lệnh, chứ không phải liên tục làm ra mấy chuyện không ngờ được như thế này!" Cô hơi bối rối lẫn bất ngờ trước những phản ứng đột ngột này. Sao đột nhiên anh ta lại như vậy?
"Như là gì?" Anh hỏi, như thể đã đọc được suy nghĩ của cô.
Rose siết chặt tay để che đậy sự hoảng hốt của mình.
"Anh ta đã từng làm gì cậu nữa à?" Brad cũng tò mò quay sang hỏi cô với vẻ mặt đầy thích thú. Cậu và Roy vô tình khiến cô cảm thấy hai người này quả thật giống nhau đến kỳ lạ, mặc dù bọn họ thật sự chẳng có chút quan hệ nào.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Brad chợt vang lên.
Rút điện thoại ra và liếc nhìn tên người gọi, Brad hơi giật mình, nhưng cậu vẫn nhanh chóng mỉm cười vẫy tay với Rose để ra hiệu mình phải ra ngoài nghe cuộc gọi này.
Tiếng cửa phòng nhẹ đóng lại khiến cô chợt cảm thấy mình như bị đưa vào bẫy. Quả là một sự liên tưởng kỳ quặc.
Rose quay đầu nhìn sang khung cảnh bên ngoài cửa sổ lớn. Lúc này, hoàng hôn đã kết thúc từ lâu, bầu trời đang chuyển dần thành một màn đêm với những tia sáng lấp lánh ẩn hiện sau những áng mây tím, bên dưới chúng là những dãy núi ở đằng xa, một khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
Tiếng bước chân chợt cất lên, và Rose biết chúng phát ra từ người duy nhất đang ở cùng cô trong phòng.
Lúc này, anh chỉ còn cách cô một vài bước. Khoảng cách này, không quá xa, không quá gần, vừa đủ để cô có thể nhìn rõ gương mặt đẹp của anh, nhìn rõ đôi mắt xanh đang nhìn cô đầy chăm chú, cách anh khẽ mỉm cười đầy khó hiểu so với việc là một người máy. Thậm chí cô còn tưởng như có thể nghe thấy hơi thở của Roy, và điều này khiến cô nghĩ có lẽ mình đã điên mất rồi!
"Sao vậy?" - Roy lên tiếng trước.
Cô hơi hé môi, nhưng lại không thể nói nên lời.
"Sợ rồi à?"
Anh lại bước đến chỗ cô một bước nữa.
"Tôi phải sợ cái gì chứ?" - Lồng ngực cô phập phồng vì tức giận xen lẫn hoang mang.
"Sợ những thứ cô không thể kiểm soát chăng? Như là..." - Anh ghé sát gương mặt mình vào cô.
"... Cách chúng ta bị gián đoạn tối hôm ấy chẳng hạn?"
Rose cắn môi.
Cô thề rằng mình đang nhìn thấy sự châm chọc rõ ràng từ cái nụ cười như có như không đó.
"Tôi không hề thấy sợ! Tại sao tôi phải sợ? Giữa chúng ta rõ ràng... Anh rõ ràng chỉ là một Android mà thôi! Nên-"
"Nên cô mới phải vội vàng rời đi?" - Anh nhìn xuống dưới cổ cô.
"Là nhịp tim, tôi vốn dĩ được thiết kế để có thể đo được nhịp tim của cô. Nghe được mọi lo lắng, phấn khích, sợ hãi trong đó... Nên đừng cố giải thích nữa, cơ thể cô sẽ bán đứng cô đấy."
Anh ta nói thật đấy à?
"Đủ rồi! Thêm một câu nữa và tôi sẽ đóng gói trả anh về nơi sản xuất ngay lập tức! Có tin không?" Cô tức giận lẫn xấu hổ bước đến túm lấy cổ áo của anh, hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt đáng ghét đang thản nhiên mỉm cười ở trước mặt mình.
Roy nhìn cô và chợt nắm chặt lấy đôi bàn tay trên cổ áo mình. Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã đẩy ngược lưng cô vào mặt kính cửa sổ, áp chặt cô vào đó. Khiến cô không còn đường lui.
Tốc độ quá nhanh khiến cô không thể làm gì khác ngoài ngây người nhìn anh.
"Con người quả là kỳ lạ, luôn luôn nói ra những lời trái với lòng mình. Cô nói chỉ mong tôi làm theo lệnh, cô muốn nhìn tôi hành động như một người máy, nhưng lại thầm hy vọng tôi biết cảm nhận những thứ trăng hoa gió mây ở ngoài đó? Cô nói mình không phải sợ điều gì, nhưng nhịp tim của cô lúc này lại rất nhanh... rất nhanh... Hệt như lúc cô biết có người đã nhìn thấy chúng ta vậy."
"Anh... tính làm gì?" Cơ thể của cô lúc này đang bất động vì bị anh ép chặt, nhưng trái tim cô lại đang run rẩy kịch liệt.
Cô đang hoảng sợ thật sự.
Nhưng không phải với Roy.
Mà là với chính mình.
"Làm gì ư
"Làm gì ư...? Tôi có thể làm gì được cô nào? Rose? Thật buồn cười là từ đầu đến cuối, cô luôn luôn có thể với tay ra sau và tắt tôi đi, cô có thể làm được, nhưng lại chọn cách nổi giận như thế này. Nên nói cô quỷ quyệt một cách tinh xảo hay ngây thơ một cách đáng thương đây?"
Cô gần như muốn khóc.
"Tại sao anh cứ phải ép tôi? Anh biết mình có thể bị tôi-"
Bị cô làm gì chứ?
Rose chợt tự hỏi bản thân mình.
Cô có thể làm mọi thứ cô muốn với anh ta, kể cả phá huỷ hay ngừng kích hoạt gì đó, khiến anh ta phải im lặng mãi mãi. Nhưng cô không thể. Cô không thể xuống tay. Vì trong thâm tâm cô biết anh ta không hề sai.
Cô thật sự là một kẻ đầy mâu thuẫn.
Nhất là khi phải đối diện với anh ta.
Thật ra cô đã biết điều này ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau. Chỉ là cái tôi quá lớn khiến cô phải liên tục phủ nhận rằng mình đang sợ. Sợ những xáo trộn không mong muốn, sợ phải đánh mất điều gì đó, sợ sự thay đổi của chính mình. Nên cô đã dồn tất cả những ngờ vực và hoang mang của mình lên Roy, chỉ để giữ trái tim mình được bình yên.
Nhưng anh, lại hết lần này đến lần khác, cố tình phơi bày nó ra.
"Anh đúng là đồ người máy đáng ghét mà..." Thở dài, Rose ngừng giãy giụa và gục đầu vào lòng anh, như muốn buông xuôi hết tất cả những gì cô buộc lòng phải thừa nhận ban nãy.
Cô thật ra chẳng hề cứng cỏi như vẻ bề ngoài, chỉ cần một cái chạm nhẹ vào đúng vết nứt trên chiếc mặt nạ đó, và nó sẽ vỡ toang.
Roy buông tay cô ra và để chúng rơi xuống lồng ngực mình. Anh ngước nhìn khung cảnh ở trước mặt qua lớp cửa kính, nhìn cái vẻ đẹp mà cô luôn muốn anh có thể cảm nhận.
Chống một tay vào cửa kính, anh gõ gõ nhẹ lên đó như đang chờ đợi điều gì, và cất tiếng:
"Có muốn gửi trả tôi về nơi sản xuất nữa không? Tôi sẽ tự lo phần đóng gói."
"Im đi. Anh không mở miệng thì sẽ đáng yêu hơn nhiều đấy."
"Rắc rối và đáng yêu? Tôi giống như một con cún con trong mắt cô nhỉ?"
"Tất cả những Android khác không lẽ đều như anh sao? Vì nếu thế tôi sẽ phải nghi ngờ cái doanh số bán hàng thường niên của ngài Dunave mất!"
"Tôi không biết, cũng không quan tâm. Sao cô không mua thêm một người nữa về để tự mình kiểm tra?"
"Một mình anh đã đủ làm tôi phát điên mất rồi, nên không, cảm ơn."
"Thật ra tôi nghĩ, là một món hàng vô tri cũng có dãy số riêng của chúng. Chúng tôi có thể được sản xuất đồng loạt, cũng không có nghĩa phải hoàn toàn giống nhau. Con người chẳng phải cũng có những người được sinh ra cùng một lúc, nhưng lại lớn lên hoàn toàn tách biệt đó sao? Chúng ta có quyền tự làm chủ linh hồn của mình, không phải dựa theo một khung mẫu nào cả."
Rose chợt ngẩng lên nhìn anh đầy bất ngờ.
"Huống chi..." Roy dời tầm mắt xuống gương mặt của cô:
"Tôi còn được tạo ra chỉ để dành riêng cho cô, Roseanne Hawthorne, và chỉ điều đó đã đủ khiến tôi đặc biệt hơn mọi Android khác rồi."
Anh mỉm cười, như thể điều mình nói là lẽ đương nhiên.
Còn cô, cô đang bị choáng, choáng thật sự.
Cô cảm giác như đang uống một ly rượu mạnh, và từng nhấp một đang dần khiến lý trí lẫn trái tim cô như bị thiêu đốt, nhưng đồng thời lại càng khiến cô tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Đẩy Roy ra và bỏ đi, cô không hề quay đầu lại, cô không thể ở lại đây quá lâu. Đủ lâu và cô sẽ điên mất.
Anh khiến cô phát điên.
Bước một mạch về phòng ngủ của mình ở phía đối diện, Rose đóng sầm cửa lại, và dần trượt xuống sàn nhà.
Anh ta nói đúng, cô đang sợ. Cuộn tròn người lại và vòng tay ôm lấy chính mình, Rose chưa bao giờ cảm thấy bất an đến thế. Mở điện thoại, cô lướt đến dãy số của Aiden, chần chừ trong giây lát trước khi bấm vào đó.
Âm thanh báo cuộc gọi đều đặn vang lên, một lần, hai lần, cho đến khi tắt hẳn.
Anh không bắt máy.
Cô có nên gọi lại không? Lỡ như anh đang bận việc của mình?
Trong khi đầu óc cô còn đang suy nghĩ nên làm gì, thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên. Gương mặt anh hiện ra trên màn hình, bừng sáng cả một góc phòng.
"Rose?" Anh lên tiếng.
"Aiden... Anh đang bận à?"
"Chỉ bận nói chuyện cùng em thôi."
Rose mỉm cười khi nghe thấy giọng anh. Cô đứng lên và nhìn ra ngoài cửa sổ. Trăng đã lên rồi.
"Không, thật đấy, anh có thể về nhà không? Ngay bây giờ?"
"Có việc gì xảy ra ở nhà sao?" Giọng của anh có vẻ lo lắng.
"Không có gì cả. Chỉ là... em muốn được gặp anh."
"..." Aiden im lặng trong một lát, Rose loáng thoáng có thể nghe được vài giọng nói ở bên kia, tuy rất nhỏ.
"Anh sẽ về sớm nhất có thể, em cứ ăn tối với bác trước nhé. Hiện tại..."
Cô nghe được tiếng những tiếng bước chân dồn dập bên đầu dây.
"Có vài vấn đề anh buộc phải giải quyết trước."
"Được rồi, em hiểu mà. Anh... cẩn thận nhé!" Giọng cô hơi run, nhưng Rose vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để trả lời anh.
Aiden ừ và chờ cô tắt máy trước. Anh nhìn gương mặt của cô trên màn hình thật lâu trước khi nó vụt tắt. Cất điện thoại vào túi, anh với lấy chiếc khăn tay trên bàn và lau sạch vết máu trên tay mình.
--- ---------
Tắt nguồn điện thoại và vứt nó lên bàn trang điểm. Rose còn không buồn thắc mắc tại sao Brad vẫn chưa quay lại. Thậm chí khi nghe thấy tiếng xe của cậu chạy đi lúc còn ở phòng tập, cô chỉ nghĩ cậu có cuộc hẹn nào đó phải đi. Nhưng lúc nãy khi nghe điện thoại, rõ ràng cô có loáng thoáng nghe thấy giọng nói của cậu, tuy rất nhỏ.
Mệt mỏi với lấy chiếc khăn tắm ở trong tủ, Rose bước xuống tầng một để vào phòng tắm lớn, căn phòng này khá rộng, bồn tắm chính được thiết kế như một hồ bơi mini với chức năng điều chỉnh nhiệt độ của nước và tạo sóng massage. Rose chỉ hay tới đây khi cơ thể cô bị đau nhức bởi những buổi tập. Nhưng lúc này, không chỉ cơ thể, mà đầu cô cũng đau như đang bị thứ gì gõ mạnh vào vậy.
Dặn dò cô gái giúp việc trẻ tên Liz chuẩn bị quần áo mới giúp mình, Rose chờ cô ta đóng chặt cửa phòng tắm và bắt đầu kéo dây váy xuống, trút nó ra khỏi cơ thể. Cho đến khi thân hình tuyệt đẹp của cô hoàn toàn hiện ra, Rose bước chân vào làn nước, để nó bao phủ lấy cơ thể mình. Cô lướt đến phía trước, dựa đầu vào chiếc khăn lông đã được xếp gọn, thả mình vào những gợn sóng được điều chỉnh để giúp thân thể có thể được thư giãn tối đa.
Nhắm mắt lại, tự rũ bỏ hết những phiền muộn trong lòng, Rose dần dần thả lỏng bản thân và chìm vào giấc ngủ một lúc sau đó.
--- -------
Hai giờ sau.
Rose dần mở mắt và nhìn xung quanh. Cô cảm giác như mình đã ngủ một giấc rất dài. Cha sẽ lo lắng rằng cô bị ngất xỉu trong đây mất!
Với lấy chiếc khăn lót và quấn nó xung quanh cơ thể, Rose bước ra khỏi bồn tắm. Cô khẽ gõ nhẹ lên cửa phòng, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì ở đằng sau. Liz đâu rồi? Cô ấy chờ quá lâu nên đã đi đâu đó sao? Rose lo lắng suy nghĩ.
Hôm nay sao cô lại bất cẩn như thế chứ? Thật là...
Hết cách, Rose đành phải hơi hé cửa ra và gọi tên cô giúp việc ấy. Nhưng cô lại không thể nói quá to, sợ rằng mọi người trong dinh thự sẽ biết việc mất mặt này mất!
"Liz à? Elizabeth? Cô có ở ngoài đó không? Ai cũng được?"
Rose hé mắt nhìn quanh, hành lang trống trơn không một bóng người. Họ đi đâu cả rồi? Hay đã đến giờ nghỉ của người làm? Cô đã ngủ quên lâu đến thế sao? Sao không ai vào gọi cô dậy?
Phải làm sao đây? Rose cúi xuống nhìn chiếc khăn tắm trên người, dài chỉ vừa đủ che những gì cần che. Không lẽ phải như thế này bước về phòng thật sao? Không được! Brad và Aiden lẫn những vệ sĩ riêng của cha cô có thể ở ngoài đó đấy!
Cào cào tay lên cánh cửa gỗ, Rose rối rắm khó xử nhìn quanh, cố gọi tên cô giúp việc Liz vài lần nữa.
Chợt cô như nghe thấy có tiếng bước chân tiến về đây.
Hốt hoảng đẩy cánh cửa lại, vui mừng xen lẫn lo lắng, Rose nói vọng ra ngoài:
"Ai vậy? Liz à? Có phải cô không?"
Không một tiếng trả lời.
Cô căng thẳng lại gần và thử gõ nhẹ cửa.
"Liz?"
RẦM!
Cánh cửa đột nhiên bị mở toang, một người nhanh chóng lọt vào trong và đóng sầm nó lại rất nhanh.
Rose giật mình hốt hoảng lùi về sau, và còn kinh ngạc hơn khi nhận ra đó là ai.
"Roy? Anh làm cái quái gì ở đây thế?" Cô gần như hét lên.
"Giúp cô." Trả lời cụt lủn, anh bước đến gần Rose, khiến cô kịp nhận ra trên tay anh là một cái khăn lớn.
Cô nhíu mày, giúp cô? Nhưng làm sao anh ta biết được? Chỗ này xa phòng tập đến thế mà?
Không, không phải! Quan trọng hơn là... cô gần như đang khoả thân đấy! Trời ạ!
"Sợ cái gì?" Anh nhướn mày nhìn vẻ mặt của cô đầy thản nhiên.
Roy nhanh chóng bước đến dùng chiếc khăn lớn bọc lấy Rose trước khi cô kịp phản ứng. Anh quấn cô như một cái kén cho đến khi không còn gì đáng ngại bị phô bày như ban nãy nữa, rồi chợt bế xốc cô lên trên tay mình.
"Thả ra! Tôi tự đi được! Roy!" Cô vùng vẫy trên tay anh, thế này thì còn mất mặt hơn cả khoả thân đi bộ về phòng! Anh ta không còn cách nào khác để giúp cô à?
"Yên nào, nếu cô không muốn cả dinh thự đều thấy mình như thế này. Ở bên ngoài đang rất lạnh, dù là trong nhà đi nữa. Muốn bị cảm sao?"
Roy giải thích ngắn ngọn xen lẫn chút đe doạ, rồi bế cô ra khỏi phòng tắm. Thẳng qua dãy hành lang, đi thang bộ đến lầu ba, đến tận phòng ngủ của cô.
Cả con đường, cô lại im lặng không hề hé môi một tiếng nào, chỉ trừng mắt nhìn anh. Nếu da mặt của Roy là thật, thì chắc ánh mắt của cô đã xuyên hai lỗ thủng trên đó từ lâu rồi.
Mở cửa phòng ngủ của Rose, anh bước vào và thảy cô lên giường, đồng thời kéo chăn phủ kín người cô, không chừa một kẽ hở.
"Đủ rồi! Anh đang chôn tôi đấy à?" Rose tức giận ngỏm dậy khỏi mớ khăn và chăn dày cộm trên người.
"Bữa tối của cô ở trên bàn kìa, ban nãy cha cô biết cô cần nghỉ ngơi nên đã dặn người làm không được làm phiền cô, ngủ ngon chứ?" Roy vòng ra trước chân giường của cô, dựa người vào đó.
"Làm sao anh biết mấy việc này?"
"Cô nghĩ sao?"
"Anh... theo dõi tôi đấy à?" Rose vô thức kéo chăn lại người mình, lùi ra sau.
"Có thứ gì thú vị để tôi theo dõi à?" Anh nói và liếc nhìn xuống tấm chăn.
Rose vơ tay ném mạnh một cái gối vào mặt anh ta. Đồ ch.ết tiệt!
Roy dễ dàng né cú ném đó, anh xoay người ra đối diện với cửa sổ ở đằng trước, bên ngoài là cảnh đêm với ánh trăng sáng rực rỡ đang phủ ngập căn phòng. Phủ lên khắp cơ thể anh.
"Chỉ là vô tình nghe người giúp việc của cô nói chuyện với nhau. Cô gái kia chờ cô hơn một giờ đã thấy lo nên ghé mắt vào phòng tắm và báo lại cho cha cô. Chỉ trách khả năng nghe của tôi lại tốt hơn con người một chút. Nghe được cả tiếng cầu cứu của cô từ cách hai dãy lầu mà thôi."
"Anh... nếu vậy có thể nói những cô giúp việc khác đến chỗ tôi mà! Anh đâu cần phải đích thân đến chứ?"
"À... cái đó..." Roy xoay đầu ra sau nhìn thẳng vào mắt cô, mái tóc bạch kim của anh phá lệ toả sáng rực rỡ dưới ánh trăng. Cả đôi mắt màu xanh ấy cũng như đang lấp lánh một thứ ánh sáng kỳ lạ, hệt như ban chiều.
"Là nghĩa vụ của tôi mà, chủ nhân?"
Roy nói và mỉm cười đầy chế giễu.